Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau chiến thắng vang dội tại cuộc thi thiết kế thời trang, Seungkwan trở thành tâm điểm chú ý của toàn trường. Khắp nơi, từ giảng viên đến các sinh viên khác ai cũng bàn tán về tài năng xuất sắc của cậu. Những lời khen ngợi không ngớt từ các thầy cô đã làm Seungkwan không khỏi cảm thấy tự hào và hạnh phúc.

Trong lớp học, những bạn bè mà cậu thường chỉ lặng lẽ ngồi bên giờ đây lại đến chúc mừng và hỏi han cậu về những ý tưởng sáng tạo. Các giảng viên không chỉ khen ngợi cậu trong giờ học mà còn tự hào kể lại chiến thắng của cậu như một thành tựu của trường. Dường như tất cả đều nhìn nhận Seungkwan với một ánh mắt khác, một ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ và tôn trọng.

Seungkwan dẫu vẫn còn chút ngượng ngùng với sự quan tâm đột ngột này nhưng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp và hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng. Cậu cảm nhận rõ rằng những nỗ lực không ngừng của mình cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng. Cảm giác rằng mình đã mang lại niềm tự hào cho trường, cho những người luôn ủng hộ cậu, khiến Seungkwan càng thêm quyết tâm để tiếp tục phát triển sự nghiệp thiết kế của mình.

Tuy nhiên khi một mình ngồi lại sau những giờ phút vinh quang, Seungkwan vẫn không quên nhớ đến Hansol, người đã âm thầm ủng hộ và luôn đứng bên cạnh cậu trong suốt thời gian qua. Sự hỗ trợ từ Hansol đã là nguồn động viên vô cùng quan trọng và điều này khiến Seungkwan càng thêm trân trọng mối quan hệ giữa họ.

Seungkwan thầm hứa với lòng mình rằng dù sau này có bước đi xa đến đâu, cậu sẽ luôn giữ vững niềm đam mê và tinh thần không ngừng học hỏi để xứng đáng với những gì mình đã đạt được. Và ở đâu đó trong tâm trí cậu hình ảnh của Hansol vẫn hiện lên, như một nguồn động viên lớn nhất giúp cậu tiến về phía trước.

-

Chiều hôm ấy khi ánh nắng cuối ngày bắt đầu dịu nhẹ, Seungkwan vội vàng thay đồng phục sau giờ học, chuẩn bị đến tiệm cà phê Sunday để làm thêm như mọi ngày. Hôm nay có chút khác biệt bởi Seokmin bỗng nhiên nảy ra ý định muốn đi cùng cậu. Sau một hồi năn nỉ cuối cùng Seungkwan cũng đồng ý, dù trong lòng hơi ngạc nhiên vì sự nhiệt tình bất ngờ của Seokmin.

Tiệm cà phê Sunday đón chào hai người bằng mùi hương ấm áp của cà phê mới pha và tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ chiếc loa cũ kỹ. Không khí thân quen này làm Seungkwan cảm thấy dễ chịu còn Seokmin thì có vẻ tò mò khi lần đầu đến đây. Khi bước vào, Seokmin bất ngờ bắt gặp ánh mắt dịu dàng và nụ cười lịch thiệp của anh chủ quán Joshua. Ánh mắt ấy như có một sự dịu dàng khó tả khiến tim Seokmin khẽ rung động, dù chỉ là trong chốc lát. Seokmin khẽ nở một nụ cười hơi ngượng ngùng nhưng cũng đầy hân hoan, tựa như một cơn gió nhẹ thổi qua tâm hồn.

Seungkwan bắt tay vào công việc một cách thành thạo như thể cậu đã quen với từng ngóc ngách của tiệm cà phê này. Cậu dọn dẹp bàn ghế, lau chùi cốc tách và đôi lúc không quên bắt chuyện với Seokmin để anh không cảm thấy lạc lõng. Seokmin dù không phải là nhân viên nhưng với tính cách luôn muốn giúp đỡ và có thêm thời gian gần gũi với Seungkwan cũng xắn tay áo lên phụ giúp. Những tiếng cười rôm rả giữa hai người bạn vang lên hòa cùng âm nhạc, làm không gian tiệm cà phê trở nên ấm cúng và sinh động hơn.

Trong khi đó ở phía bên ngoài cửa, Hansol đứng lặng lẽ quan sát từ xa. Anh đến tiệm với ý định đón Seungkwan sau khi cậu tan làm, định bụng sẽ chở cậu đi ăn tối để chúc mừng chiến thắng lớn lao vừa qua. Tuy nhiên khi ánh mắt anh bắt gặp cảnh tượng Seungkwan và Seokmin đang cùng nhau làm việc, vừa cười vừa đùa giỡn với sự thoải mái và thân mật, lòng Hansol bỗng dấy lên một cảm giác khó chịu không thể lý giải.

Hansol tự nhủ rằng giữa họ chỉ là tình anh em bạn bè thân thiết nhưng hình ảnh đó vẫn khiến anh không thể kiềm chế được cảm giác ghen tuông. Những ngày qua anh đã quen với việc dành thời gian bên cạnh Seungkwan, luôn cảm thấy yên bình và hài lòng khi có cậu bên cạnh. Nhưng giờ đây nhìn thấy Seungkwan và Seokmin thân thiết như vậy, anh không khỏi lo lắng rằng khoảng cách giữa anh và cậu có thể đang ngày càng xa hơn.

Hansol đứng ngoài cửa với ánh mắt đăm chiêu, phân vân không biết có nên bước vào hay không. Anh tự hỏi mình có đang phản ứng quá mức không nhưng cảm giác trong lòng thì không thể chối bỏ. Dù thế nào anh cũng không muốn gây ra sự khó xử cho Seungkwan và Seokmin nên chỉ đứng đó lặng lẽ thở dài. Cuối cùng Hansol quyết định sẽ đợi Seungkwan tan làm để cùng cậu nói chuyện, để giải tỏa những suy nghĩ đang đè nặng trong lòng anh.

Seungkwan bước ra khỏi quán cà phê, nụ cười trên môi vẫn không hề tắt. Khi nhìn thấy Hansol đứng ngoài cửa tiệm cậu không khỏi ngạc nhiên và hơi bối rối. Hansol đứng lặng lẽ ở đó, mắt dõi theo cậu với vẻ nghiêm túc. Seungkwan cảm thấy có chút gì đó không ổn nhưng vẫn vui vẻ tiến lại gần.

"Chú, sao không vào mà đứng ngoài vậy?" Seungkwan hỏi, cố gắng giữ sự vui vẻ trong giọng nói. Cậu đưa tay kéo cửa tiệm ra và dẫn Hansol vào.

Hansol bước vào quán, ánh mắt lướt qua không gian ấm cúng của quán cà phê. Anh cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí ngay lập tức. Seungkwan kéo Hansol tới chỗ của Seokmin và Joshua và bắt đầu giới thiệu.

"Đây là Hansol, bạn của em" Seungkwan nói với vẻ tự hào.

Seokmin đang bận dọn dẹp lập tức mỉm cười và đưa tay ra.

"Chào anh, em là Seokmin. Rất vui được gặp anh"

Joshua, đứng gần quầy thu ngân cũng không kém phần lịch sự.

"Chào anh, tôi là Joshua, chủ quán ở đây. Hy vọng anh sẽ thích quán của chúng tôi"

Hansol gật đầu ngắn gọn, ánh mắt anh thoáng có vẻ không hài lòng nhưng anh cố gắng giữ thái độ lịch sự

"Chào" Hansol đáp, giọng điệu có phần lạnh lùng.

Seungkwan không nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của Hansol, cậu vui vẻ quay lại làm việc.

"Chú ngồi đây một chút nhé, em sẽ làm xong việc rồi chúng ta đi ăn"

Seokmin và Joshua tiếp tục trao đổi vài câu với Hansol, họ cố gắng tạo không khí thân thiện nhưng Hansol chỉ đáp lại một cách hờ hững. Anh cảm thấy khó chịu khi Seungkwan giới thiệu mình đơn giản như vậy và thấy mình bị bỏ rơi trong cuộc trò chuyện.

Hansol cảm thấy không vui khi Seungkwan nói anh là bạn của cậu, có bạn nào kém nhau chục tuổi không?

Hansol ngồi xuống một góc trong quán, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Seungkwan, người đang làm việc chăm chỉ. Cảm giác lạc lõng và ghen tị dâng lên trong lòng Hansol khi thấy Seungkwan trò chuyện vui vẻ với Seokmin và Joshua. Anh cảm nhận rõ ràng sự thân thiết của Seungkwan với những người bạn này, điều đó khiến anh cảm thấy mình như bị lạc lõng.

Seungkwan hoàn tất công việc và quay về phía Hansol, cười tươi.

"Chú, em xong rồi. Chúng ta đi thôi"

Hansol đứng dậy nở nụ cười mờ nhạt và cảm giác thất vọng vẫn chưa tan biến "Được rồi, đi thôi" Anh đáp.

Khi cả hai rời khỏi quán, Hansol vẫn giữ vẻ nghiêm nghị và Seungkwan cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng không biết phải hỏi như thế nào. Seungkwan không ngừng nghĩ về cảm giác của Hansol và tự hỏi liệu mình đã làm gì sai khiến anh không vui.

Tới xe, Hansol mở cửa cho Seungkwan rồi hai người im lặng lên xe. Cả hai đều không biết nói gì trong suốt quãng đường đi ăn tối, sự căng thẳng giữa họ vẫn còn chưa được giải tỏa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro