12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Tôi hơi lo lắng. Vernon nói rằng chúng tôi nên nhốt họ vào phòng tập và tôi thấy ổn với điều đó, nhưng tôi sẽ phải nói dối với anh JeongHan rằng anh Hoshi có điều muốn trao đổi với anh ấy trong phòng tập. Đồng thời, Vernon cũng sẽ đi nói với anh SeungCheol như vậy và đưa anh ấy tới phòng tập. Anh Hoshi thậm chí còn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra và anh ấy thực sự không có một chút manh mối nào, chúng tôi chỉ bịa ra vậy thôi.

Tôi gõ cửa phòng anh JeongHan và nhanh chóng anh ấy ra mở cửa. Anh ấy nhìn tôi và mỉm cười. "SeungKwan, chào em! Có chuyện gì không? Muốn tập hát với anh à?" Tôi không thích phải nói dối JeongHan, anh ấy luôn đối xử với tôi rất tốt. Ừ thì, phần lớn thời gian.

"Không, em chỉ đến để nói là anh Hoshi có điều cần nói với anh ở phòng tập.", tôi mỉm cười đáp lại. Anh ấy thở dài và gật đầu.

Anh rời phòng và theo tôi tới phòng tập. "Có phải chuyện về vũ đạo không?" JeongHan hỏi.

Tôi hơi đỏ mặt. "V-vâng, anh ấy muốn hỏi anh giúp đoạn của anh, hoặc gì đó.", tôi nói đầy lo lắng và tiếp tục đi nhanh hơn. Anh JeongHan gật đầu và nói gì đó tôi thậm chí còn chẳng nghe thấy.

Chúng tôi đến phòng tập và anh ấy mở cửa. Tôi đợi ở lối vào và khi anh JeongHan vừa vào phòng. Tôi thấy anh ấy dừng lại khi thấy anh SeungCheol không phải anh Hoshi. Anh ấy nhìn tôi một cách bực bội và ngay khoảnh khắc tôi đóng cửa. Cánh cửa lại bật mở ra nên tôi đẩy nó lại trong khi anh JeongHan đang cố để ra ngoài và gào thét gì đó.

Một bàn tay đẩy cánh cửa qua tôi và tôi thấy Vernon đang cười nhếch mếp thoả mãn. "Bây giờ thì chúng ta phải đợi họ làm lành.", cậu ấy nói.

"Tớ đổi ý rồi, điều này là không tốt và anh JeongHan sẽ giết tớ mất.", giọng tôi khẽ run rẩy. Vernon biến đâu mất và xuất hiện với một cái ghế. Cậu ấy đặt nó ở dưới tay nắm cửa để giữ cho cửa đóng. Cậu ấy ra hiệu để tôi tránh ra sau và tôi cẩn thận lùi một bước. Anh JeongHan vẫn gào thét gì đó. "Vernon, thả họ ra ngoài đi. Đợi đã, tớ sẽ đi trước để anh JeongHan không bắt-"

"Đây là ý tưởng của cậu mà, Kwanie. Cứ để họ như vậy, được không? Họ sẽ ổn thôi.", Vernon đặt tay lên vai và ôm lấy tôi. Tôi thở dài khi cậu ấy đang khúc khích và chúng tôi rời đến chiếc ghế sofa sau một lúc.

———

Tôi ghét SeungKwan.

"Anh sẽ giết em ngay khi anh ra ngoài!!" Tôi hét lên khi đập vào cánh cửa. Tôi đá cánh cửa một làn nữa rồi thở dài, vẫn không đối diện với SeungCheol.

"Tại sao cậu lại ở đây?", cậu ấy nắt đầu hỏi nghe đầy bối rối.

"Tớ nên hỏi cậu câu hỏi này mới phải.", sự im lặng lấp lấy căn phòng và tôi nghĩ rằng đây là điều tốt, vì tôi rất sợ phải đối mặt với SeungCheol. Tôi thích cậu ấy, thật sự, nhưng tôi cũng rất sợ tình yêu. Rất kì lạ để mà nói.

"JeongHan? Tớ... muốn xin lỗi. Tớ không nên nói với cậu và cậu cũng biết rằng tớ không muốn tình bạn của mình bị huỷ hoại. Cậu có ý nghĩa rất lớn đối với tớ.", tôi nghe thấy chất giọng ngọt ngào của SeungCheol. Tôi đã nhớ giọng nói này của cậu ấy tới nhường nào. "Và tớ cũng xin lỗi vì tớ đã không nói về... đêm hôm đó. Nhớ chứ, khi chúng ta-"

"Đợi đã, cậu nhớ?" Tôi cuối cùng cũng quay lại nhìn SeungCheol đang đỏ mặt và gần như bật khóc. SeungCheol nhướn lông mày lên.

"Cậu nghĩ tớ đã quên chuyện đó? Không bao giờ.", cậu ấy tiến lại gần tôi hơn nên tôi lùi dần về phía bức tường. Cậu ấy dừng trước mặt tôi và nhìn sâu vào mắt tôi. "Hanie, nói cho tớ sự thật đi, tại sao cậu lại giận dữ như thế với tớ?" SeungCheol hỏi và gương mặt cậu ấy làm ra một biểu cảm vô cùng đáng thương.

Tôi hít một hơi dài để không khí lấp đầy buồng phổi. "Tớ-tớ không giận... Chỉ là bản thân tớ thôi. Tớ cảm thấy lạc lối và không biết bản thân nên nghĩ gì, làm gì. Tớ rất thích cậu Cheol, nó chỉ... rất rối rắm.", tôi vừa nói vừa hạ tầm mắt. "Tớ nghĩ rằng cậu không biết gì về đêm hôm đó."

"Tớ biết chứ, chẳng qua là tớ đã quá xấu hổ để nói về nó và tớ sợ sẽ đánh mất cậu... Tớ xin lỗi.", cậu ấy nói và chỉ tiến lên thêm một chút để vừa vặn chạm vào tóc tôi. Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt cậu.

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau thật lâu nhưng bị gián đoạn khi tôi bắt đầu rơi nước mắt. "Cheol, tớ xin lỗi. Tớ thích cậu... Tớ thực sự rất thích cậu.", tôi chôn mặt vào hai bàn tay. Tôi nghe thấy tiếng cậu ấy thở dài nhưng cậu vòng tay đặt tay lên lưng tôi và kéo tôi vào người cậu ấy. Tôi đặt tay lên cổ người đối diện và đáp lại cái ôm của cậu trong khi đang cố khóc một cách thật lặng lẽ. "Tớ xin lỗi..."

"Làm ơn đừng nói xin lỗi. Và nín đi nào, cậu làm tớ khóc theo mất.", cậu ấy cười nghe thật tội nghiệp làm tôi không kìm được cũng bật ra vài tiếng khúc khích. Tôi ôm cậu chặt hơn và cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy một lần nữa lại bao bọc quanh tôi.

Tôi thực sự vui vì chúng tôi đã làm lành. Điều này làm trái tim tôi không ngừng thổn thức.



———————————
Cre pic: immer wider
Translator: lee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro