Chap 9: Kiểm tra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau cậu vẫn như cũ lên trường, những học sinh mặc đồng phục xinh đẹp nhưng mở miệng lại toàn là những câu chữ xấu xí. Dù sao thì cũng là trường nhà giàu, học sinh cũng toàn ganh đua nhau vì thế đối với việc có người tự cao tự đại muốn leo lên đầu bọn họ ngồi tất nhiên bọn chúng đều sẽ chán ghét thôi.

"Tao nghe nói lớp 10 có đứa muốn nhảy lên lớp 12 đó. Không biết là thiếu niên thiên tài bị vùi lấp nào ha ha."

"Cái gì nhảy lên lớp 12? Vượt liền hai lớp á hả?."

"Nghe bảo là thằng con riêng của Tần gia đó? Mới thi được cái nhất lớp đã tưởng mình là thần đồng đấy."

Mọi người đa số ai cũng đều đang bàn tán về chuyện của cậu, Tần Dương thân là nhân vật chính lại cúi đầu không quan tâm mà đi lên lớp. Vừa bước vào lớp, cậu liền cảm thấy một bầu không khí khác hẳn với bên ngoài. Trong lớp ai ai cũng yên lặng làm việc của mình, đến nói chuyện cũng là nhỏ hết mức có thể. Ngay cả tên Beta hay kiếm chuyện với cậu cũng không xuống bàn cậu gây sự nữa mà ngồi im một chỗ không nói năng gì.

Tần Dương cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà bọn họ không đến gây sự là chuyện tốt nên cậu cũng chẳng muốn để ý. Vậy nên cậu không thấy bên ghế của tên Beta kia đặt hai cái nạng, học sinh trong lớp đều cũng lớn nhỏ đầy vết thương trên người.

Lúc ra chơi, Tần Dương vô tình đụng trúng thứ gì đó trong hộc tủ. Lúc cậu cầm ra thì là một phong bì tiền.... bên trong còn có bức thư đầy chữ kí của đám con nhà giàu trong lớp, nói bọn họ xin lỗi cậu, đừng đuổi học bọn họ. Tần Dương cầm phong bì, sợ bọn họ lại đổ thừa cậu ăn cắp gì đó liền đem phong bì lên bàn giáo viên. Vừa mới đặt lên định về chỗ thì đột nhiên có người đứng lên nói: "Tần Dương, tớ thật sự xin lỗi vì đã đối xử tệ với cậu. Nhưng mà bọn tớ sợ rồi, thật sự sợ rồi. Xin cậu đấy, tớ thật sự không thể bị đuổi học đâu.... cầu xin cậu, có thể xem như tớ cũng chưa từng thật sự đánh cậu mà tha cho tớ được không?"

Cậu ta vừa nói xong thì một số đứa đồng loạt đứng lên nói xin lỗi. Tần Dương có chút ngơ ngác, cậu lúc này mới để ý thấy nguyên cánh tay trái của tên kia đang bị bó thạch cao. Cậu không nhớ rõ cậu ta có đánh cậu hay không, nói đúng hơn là vì có quá nhiều người từng đối xử tệ bạc với cậu nên cậu không nhớ rõ. Những học sinh đồng loạt đứng lên xin lỗi này, cậu không nhớ ai từng đánh cậu, ai từng chì chiết, ai từng thả tin tức tố ra để áp bức cậu. Cậu không nhớ, nhưng cậu cũng không muốn tha thứ cho bọn họ, cậu chưa từng muốn tha thứ cho bọn họ. Ở đời trước, mỗi một gương mặt đang tỏ vẻ ăn năn này có lẽ đều là những kẻ máu lạnh tột cùng từng bước một đẩy cậu đến cái chết.

Thế nhưng cậu chơi không lại bọn họ, sau lưng mỗi một học sinh trong lớp đều là những thế lực lớn, một số còn giàu hơn cả Tần gia. Mà cậu, thì đến cả người để nương tựa cũng không có.

Dù Tần gia đã không còn như trước, so với một số nhà giàu mới nổi địa vị còn không bằng. Thế nhưng vậy thì sao, chỉ một Tần gia đã đủ khiến cậu chết đi sống lại rồi.

Tần Dương nhớ, đời trước bọn họ đánh cậu còn nặng hơn so với bây giờ thế nhưng bọn họ vẫn nhởn nhơ như thể là chuyện bình thường, tuy về sau cậu không học hành gì nữa nhưng mà bọn họ vẫn chì chiết cậu, chẳng hiểu sao tự nhiên bọn họ lại xin lỗi nhưng cậu nghĩ có lẽ cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Vì thế nên Tần Dương không nói gì mà mặc kệ bọn họ, bản thân thì đi xuống ghế ngồi, cậu không chắc khi cậu cầm lấy phong bì tiền đó thì sẽ ra sao, rất có thể bọn chúng sẽ lại báo lên giáo viên rồi người bị đuổi học lại là cậu.

Cậu không muốn tin, càng không dám tin.

Tan học, Hạ Thư đến đưa Tần Dương lên phòng hiệu trưởng để bàn về việc chuyển lớp. Hiệu trưởng đột nhiên thông báo rằng kì thi thử của khối 12 sẽ bắt đầu vào tuần sau, Tần Dương thì thấy cũng được, cậu muốn càng nhanh càng tốt nhưng Hạ Thư lại cảm thấy thời gian gấp như vậy thì cậu không kịp chuẩn bị. Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã được định rồi, Hạ Thư cũng không làm gì được.

Trước khi cậu rời đi, cô Hạ lấy một xấp đề cương cùng một túi đồ ăn vặt đưa cho cậu, nói: "Cô chuẩn bị ít đề của mấy năm trước cho em làm thử. Thời gian tuy có hơi gấp nhưng cũng phải chú ý sức khỏe nhé, đừng áp lực quá."

Tần Dương cũng không từ chối mà cám ơn cô sau đó đem đồ cất cẩn thận vào ba lô rồi mới rời đi. Về đến phòng, cậu tắm rửa rồi mới leo lên bàn lấy bút ra giải thử đề. Thật sự thì với cậu đống đề này cũng không khó, dù sao việc sống lại đối với cậu cứ như một giấc ngủ trưa vậy, mà trước đó cậu còn đang là sinh viên mấy kiến thức này cậu đều học qua rồi mà lên đại học thì còn học nâng cao hơn nên tầm hơn hai chục phút là cậu có thể giải quyết một đề Hóa. Chủ yếu giải để lấy cảm giác, quen tay thì mới giải nhanh được.

-----

Thời gian cứ thế trôi đi, mà đám học sinh trong lớp lại cứ yên lặng không làm gì cậu, thậm chí cậu còn cảm thấy bọn chúng như đang sợ điều gì đó. Tần Dương dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng đối với cậu đó là chuyện tốt nên cậu cũng không buồn quan tâm. Vốn vì sợ tụi trong lớp sẽ gây sự nên cậu không dám đem đề lên lớp giải, nhưng thấy bọn chúng yên tĩnh không kiếm chuyện nữa nên lúc đầu đề phòng chỉ đem vài tờ, sau đó đem hẳn vài chục tờ đề lên lớp. Một số giáo viên cũng có vẻ không thân thiện với cậu, đôi lúc sẽ nói nặng cậu mấy câu không biết tự lượng sức, làm mất mặt bọn họ.... thế nhưng Tần Dương không quan tâm lắm, cậu sẽ cho bọn họ câu trả lời sớm thôi.

Ngày cậu làm bài kiểm tra rất nhanh đã đến, người gác có cô chủ nhiệm, giáo viên bộ môn khối 12 cùng với thầy hiệu trưởng. Trên phòng hiệu trưởng rộng rãi chỉ có cậu cùng với ba giám thị nhìn chằm chằm, phải nói là giáo viên lớp 12 nhìn chằm chằm còn cô Hạ cùng thầy hiệu trưởng lại ngồi sô pha vừa nói chuyện vừa uống trà, lâu lâu cũng chỉ nhìn qua cho có lệ.

Sáng làm hai môn Toán Lí, chiều làm Hóa với Tiếng Anh. Cậu vốn tưởng mỗi ngày làm hai môn, nhưng như này cũng tốt. Vậy là chỉ cần hôm sau sẽ có kết quả rồi. Môn cuối là Tiếng Anh, Tần Dương làm bài Tiếng Anh chỉ cần hơn mười phút là xong bởi nó không có phần viết tự luận, đa phần đều khoanh trắc nghiệm nên tốn không quá nhiều thời gian của cậu.

Làm bài xong, cậu cúi đầu chào thầy cô rồi rời đi. Nhìn sân trường vắng vẻ, Tần Dương lúc này bỗng nhiên lại có tâm trạng ngắm kĩ ngôi trường. Đời trước học ở nơi này hơn mười năm, sân trường cậu đi đến mòn cả  nhưng cậu thật sự chưa từng để ý thấy cây phượng trồng nơi cổng trường lại có bông màu tím, cũng chưa từng biết thì ra đài phun nước ở giữa sân trường thế mà lại có nuôi cá....

Cậu càng nhìn càng thấy lạ lẫm, cứ như đây là lần đầu cậu biết đến nơi này vậy. Bầu trời dần ngả sang màu máu, cả một vùng trời đỏ rực. Tần Dương thả chậm bước chân, cứ như thế mà chậm chạp đi từng bước một để ngắm nhìn cảnh nhộn nhịp tấp nập của thành thị xa hoa lúc trời ngả tối.

Lúc gần đến Tần Gia, bỗng có ánh đèn xe pha đến chỗ Tần Dương, cậu vội vã đi sát vào bên lề để nhường đường, chiếc xe chạy vượt qua cậu, sau đó dừng lại ở căn biệt thự gần như là đối diện với Tần Gia. Tần Dương bất ngờ, cậu nhớ rõ ở đời trước căn biệt thự đó vốn không có người ở...

Chắc là do cậu không gặp người ở đó.

Tần Dương nghĩ vậy, cũng không để ý lắm mà đi vào biệt thự. Vì thế mà cậu không thấy được sau khi cậu vào cổng, cửa kính của chiếc xe được hạ xuống, bên trong Hoàng Thiếu Phong vẫn đang qua gương chiếu hậu mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu.

Lên phòng khóa trái cửa rồi lấy bánh ngọt ra ăn. Cậu thật sự không muốn bước xuống tầng dưới chút nào, dù sao đống đồ ăn vặt của cô Hạ cho cũng có thể để Tần Dương ăn thay cơm trong cả tháng, vì vậy trừ khi cần thiết thì cậu đều nhốt mình trong phòng. Cậu mở toang cửa sổ để nhìn ra cảnh đêm ở bên ngoài, một vài ngôi sao sáng nhỏ li ti trên bầu trời nhấp nháy nhấp nháy, cậu ôm chân ngồi trên giường cứ thế mà ngẩn người nhìn ra ngoài, bóng tối bao trùm lấy thân thể nhỏ gầy của cậu như thể khiến cậu hòa làm một cùng màn đêm tĩnh lặng.

Không biết đến khi nào cậu mới có thể sống một cuộc sống tự do thoải mái như bao người nhỉ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro