Trung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.
      Thời điểm Trịnh Hiệu Tích lấy lại tinh thần sau dư vị cao trào, phát hiện bản thân ướt như chuột lột nóng hầm hập dơ dơ bẩn bẩn dính nhớp ở trên giường, không biết trên người dính nước tiểu hay là tinh dịch cùng mồ hôi, còn có thứ sền sệt từ sau mông chảy ra.

      Kẻ đầu têu thì đang ôm lấy hắn, đầu tóc bù xù chôn ở hõm vai hắn ngửi tới ngửi lui không biết làm trò gì.

      Giận sôi máu!

      Hơn nửa đêm bị thao tỉnh coi như xong, bị thao đến bắn cũng coi như xong, thế mà hắn còn con mẹ nó cảm thấy rất thoải mái!

      Quá mất mặt!

      Nhất định là do lâu rồi không truyền tống khiến bánh mì đi ngược vọt lên não, làm hắn chẳng còn suy nghĩ được gì nữa.

         "Kim! Thái! Hanh! Mang ta đi tắm rửa!" Trịnh Hiệu Tích hung tợn kéo lỗ tai Kim Thái Hanh, nhỏm người dậy.

      Nhưng biên độ động tác quá lớn ảnh hưởng đến eo, cảm giác đau buốt truyền tới, Trịnh Hiệu Tích nhịn không được đỏ vành mắt.

         "Được rồi được rồi, đệ sai rồi, đừng giận mà"

      Kim Thái Hanh cười hì hì sát lại gần mặt Trịnh Hiệu Tích hôn một cái, sau đó ôm hắn đi vào nhà tắm đặt lên bệ bồn cầu, rồi mở vòi xả nước đầy bồn tắm lớn.

      Trịnh Hiệu Tích ngồi bên cạnh nhìn Kim Thái Hanh mân mê. Vừa rồi bị gia hỏa này thao đến không còn tiết tháo, dù chán ghét nhưng là không thể không thừa nhận gương mặt này rất đẹp, rất soái, như một pho tượng Hi Lạp giống đến từng góc cạnh, khiến hắn yêu muốn chết.

         "Ca, dễ chịu sao?"

      Kim Thái Hanh ôm người vào bồn tắm, nước trong bồn dưới trọng lượng của cả hai bị đẩy tràn ra một chút, rơi xuống sàn, thuận vòng xoáy chảy theo hướng rãnh thoát nước.

         "...Đừng hỏi nữa" Tuy rằng hắn thực sự cảm thấy rất dễ chịu.

         "Làm gì nha, ca là đang thẹn thùng? Ca mà cũng biết thẹn thùng á? Rõ ràng trên sân khấu gợi cảm lắm cơ mà"

      Kim Thái Hanh cười nói, đưa tay vào trong nước từng chút bóp nhẹ trên eo khiến Trịnh Hiệu Tích bủn rủn, thỉnh thoảng cho vào chỗ sắc tình kia mà nhấn, kết quả nhận lại một cái trừng mắt.

         "Gợi cảm làm sao so được với Thái Hanh của chúng ta chứ? ARMY không phải còn nói ngươi là "từng cái nhấc chân cũng mang xuân dược" hay sao?" Trịnh Hiệu Tích không phục, nheo mắt lại giơ tay nắm lấy mũi người kia

         "Ai ai ai, ca đừng nhéo, ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi..."

      Kim Thái Hanh vất vả kéo cái tay bóp mũi mình xuống, bộ dáng như sắp khóc dùng hai tay che lại mũi đã đỏ rực.

      Hai người câu được câu không tám chuyện, còn thường thường tạt nước vào nhau chơi đánh thủy trận.

      Đột nhiên Kim Thái Hanh ngứa răng, hướng lỗ tai bởi vì hơi nóng mà hồng lên của Trịnh Hiệu Tích ngậm lấy, vừa định dùng răng cắn liền vang lên một tiếng "cạp".

      Tai Trịnh Hiệu Tích đứt rồi.

      Kim Thái Hanh ngậm lấy vật trong miệng, mở to hai mắt, biểu tình tràn ngập không thể tin nổi. Trịnh Hiệu Tích cũng mở to hai mắt nhìn Kim Thái Hanh, miệng há to như thể bên trong bị tắc cả một trái sầu riêng.

         "Ca, ca, ca, cái này..." Kim Thái Hanh hé miệng để cái tai phấn nộn rơi xuống lòng bàn tay. Cậu nhìn cái tai, rồi nhìn sang Trịnh Hiệu Tích.

      Bị cắn đứt mất lỗ tai không chỉ không bị chảy máu, mà Trịnh Hiệu Tích cũng không có cảm giác đau đớn. Cả cái chỗ nối liền với tai kia cũng không có vết bị đứt của tai, ngược lại giống như vết xé bánh mì.

         " Nguyên lai bánh mì siêu nhân thực sự được làm từ bánh mì?" Lâu sau, Kim Thái Hanh lên tiếng hỏi.

05.
      Trịnh Hiệu Tích: "???!!!!"

      Hắn còn chưa lấy lại tinh thần lúc cái tai bị đứt thì đã bị Kim Thái Hanh dọa sợ, đưa tay đoạt lấy đồ trên tay người kia, sờ sờ vào chỗ trống rỗng trên mặt.

         "...Ngươi, làm sao ngươi biết ta là bánh mì siêu nhân?"

      Lại nữa, cái cảm giác đó.

      Sự sợ hãi khi đối mặt với Kim Thái Hanh,

      Cảm giác giống như bị thợ săn để mắt tới.

      Kim Thái Hanh ý thức được bản thân vừa để lộ cái gì, cắn cắn môi, cân nhắc một hồi mới quyết định mở miệng nói: " Ta là người Tata"

      Trịnh Hiệu Tích đột nhiên quên cả hô hấp.

      Nhiệt độ nước trong bồn lập tức hạ xuống như bị cho vào tủ lạnh, lạnh đến máu từ đầu đến chân hắn đình chỉ lưu động, không cách nào nhúc nhích.

         "Ngươi, ngươi nói ngươi là gì?"

         "Ta, ta là người Tata"

      Trịnh Hiệu Tích run rẩy lui về sau, đụng lưng vào thành bồn tắm bằng sứ trắng nõn, không màng đau đớn định đứng lên chạy trốn, liền bị Kim Thái Hanh kéo lại bế vào phòng thả xuống ghế salon.

         "Ca, đừng sợ, đừng sợ" Cậu ôm lấy Trịnh Hiệu Tích, vừa lấy khăn tắm lau khô nước trên người hắn, vừa cúi đầu xuống hôn hôn an ủi.

         "Ta sẽ không tổn thương ngươi, Hiệu Tích ca"

      Kim Thái Hanh cầm cái tai bị rơi của Trịnh Hiệu Tích để vào chỗ cũ, dùng sức nhấn một cái rồi thổi ngụm khí, cái tai liền dính trở về.

      Hoàn toàn nhìn không ra nó đã từng bị đứt.

         "...Thật, thật sao? Thế nhưng Tata tinh nhân không phải...ăn, ăn bánh mì tinh nhân sao?"

      Kim Thái Hanh nói không sai, cậu ấy không có khả năng thương tổn đến mình.

      Ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, Kim Thái Hanh đối với hắn cưng chiều sủng nịnh như thế nào, ngay cả đám fan hâm mộ cũng nhìn ra.

      Nếu như những cử chỉ ôn nhu này đều vì Kim Thái Hanh muốn bắt được con mồi mà diễn, nói không ngoa chứ giải ảnh đế đã sớm trao cho cậu ta.

         "Nói như thế cũng không sai" Kim Thái Hanh sửng sốt một chút, đưa tay vuốt ve cái tai kia xem dán đã chắc chưa "Vừa nãy không phải mới đem ca "ăn" rồi sao?"

         "Kháo, Kim Thái Hanh! Ta rất muốn các fans biết được bản chất thật của ngươi, miễn cho tất cả đều nói ngươi ngây thơ trẻ con, hừ!"

      Trịnh Hiệu Tích tức giận, hắn cảm thấy mình căn bản không cần thiết đi sợ người này. Mỗi lần Kim Thái Hanh nghiêm trang nói sắc tình, thật muốn đem tên đó cắt ra xem bên trong là đen hay trắng, là thật sự ngây thơ hay giả vờ.

         "Ca đừng nóng giận nữa, bất quá có phải ngươi đối với người Tata hiểu lầm cái gì rồi?"

      Trịnh Hiệu Tích nhướn mày, nhìn Kim Thái Hanh mặc quần lót cho mình "Hiểu lầm? Tiền bối kia nói bánh mì tinh nhân chính là bị Tata tinh nhân diệt tộc!"

      Kim Thái Hanh thở dài "Ai, nói "diệt tộc" quả không sai, nhưng ý người ta không phải loại "diệt tộc" đó" Cậu đưa tay vuốt đầu ca ca mình, vuốt thuận theo sợi tóc mềm mại " "Diệt tộc" là bởi vì bánh mì tinh nhân đều gả cho Tata tinh nhân, vì vậy toàn tinh cầu không còn ai nữa"

      Trịnh Hiệu Tích triệt để ngốc luôn, không hiểu người kia đang nói cái quỷ gì.

      Kim Thái Hanh chậm rãi hồi tưởng, vén màn phong trần bên ngoài đã qua mấy đời truyền lại, liên quan đến chuyện xưa về hai hành tinh.

      Rất lâu về trước, tinh cầu bánh mì đang yên hòa đã xảy ra chuyện lớn. Một thiên thạch khổng lồ rơi xuống tinh cầu, phóng ra rất nhiều chất phóng xạ, khiến mỗi bánh mì tinh nhân đều trở nên có siêu năng lực đặc thù.

      Từ đó nữ cảnh sát biết bay đã ra đời!

      Bong bóng cùng cánh hoa rơi lả tả, đả kích tội phạm...

      Thật xin lỗi, đi nhầm phim trường, lại nào.

      Vì thế bánh mì tinh nhân liền biến thành siêu nhân bánh mì, năng lực biến ra bánh mì tưởng chừng không có ích, nhưng lại cứu vớt được vô số tinh cầu phải chịu nạn đói vây khốn.

      Trở thành tộc tinh nhân nổi tiếng trong thiên hà.

      Nhưng siêu năng lực này lại có tác dụng phụ.

      Mỗi tháng nếu không sản xuất ra bánh mì liền phát tình.

      Mà không làm tình thì sẽ chết.

      Không phải đơn giản tùy tiện tìm người giải quyết là xong, chỉ có cùng Tata tinh nhân thì mới được.


-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro