Chương 11:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới này thật kì lạ, có nhiều điều mà con người nghĩ không bao giờ xảy ra, thì nó lại xuất hiện từ rất lâu rồi, chỉ chờ thời gian để mọi người hiểu và tìm kiếm sự thật thôi. Cái gọi là mơ hồ, lan man thì thực ra nó lại rõ mồn một như ban ngày nhưng tại nó được cất giấu và ủ kín thế nên không ai biết cả. Có sự thật được chôn vùi theo người đã khuất và để lại sự đau khổ, trăn trở cho người ở lại. Thói đời là thế đấy. Cái vòng luẩn quẩn có thể giết chết người ta mà không ai hay biết.

Giờ cũng muộn, đồng hồ điểm 9h27' PM vậy mà bóng dáng "đôi tình nhân" chưa xuất hiện. Việt chờ trước ngõ nhà nó được hơn ba tiếng rồi, thế mà vẫn chưa thấy nó đâu. Nỗi lo lắng lại trào dâng trong nồng ngực đang bị tổn thương cả ngày hôm nay. Việt rất muốn biết nó đang làm gì? Ở đâu? Tâm trạng hôm nay như thế nào? Hắn ta có giở trò gì với nó không? Vân vân.......Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu Việt nhưng tâm trí rối bời không thể nào tìm ra câu trả lời. Ngồi trong xe đua màu vàng cực "hot", đưa ánh mắt về với khoảng không vô định, tay tựa cửa xe chống cằm, một tay đặt vào vô lăng, bất chợt đôi lông mày Việt nhíu lại, tay nắm chặt hơn vào vô lăng. Nó và hắn đã về. Hắn bước xuống xe vội đi nhanh sang phía nó, mở cửa xe, nó mỉm cười bước xuống. Xe Việt và hắn cách nhau chỉ khoảng 7m, nên Việt có thể nghe rõ được câu chuyện của hai người họ:

- Hôm nay, chắc em rất mệt?

- Không. Em rất vui.........và.........hạnh phúc.

Câu trả lời của Ly làm cho Việt đơ người không còn chút cảm xúc nào nữa, bao nhiêu lo lắng, suy nghĩ, hàng loạt câu hỏi vẩn vơ trong tâm trí Việt hôm nay không cần phải tìm kiếm nữa. Nó vừa trả lời cho tất cả rồi. Nó nói "vui và hạnh phúc" ư? Vậy mà nó đâu hề biết được rằng có người đang rất lo lắng cho nó và bây giờ thay vào cảm giác đó là nỗi đau. Việt đau lắm.... Tim thắt lại, nhịp đập dường như ngừng hẳn, hơi thở gấp gáp như của người hấp hối. Vậy nghĩa là sao? Cái tình yêu trẻ con hóa ra chỉ có thế thôi ư? Không thể thế được. Tay đang đẩy cửa, chuẩn bị bước ra khỏi xe thì một lần nữa mà lần này thì Việt không còn sức để đi lại phía nó.

Hắn kéo nó lại gần, vòng tay ôm nó. Cằm nó tựa nhẹ lên vai hắn, hương thơm từ tóc nó làm hắn dễ chịu_hắn thích mùi vị này rất nhẹ, rất nhẹ......Nó cũng quàng tay đáp trả lại cái ôm của hắn. Xoa đầu nó, hắn nói trong hạnh phúc:

- Tám năm qua anh nhớ em kinh khủng. Nỗi nhớ đó ngày càng lớn hơn vì nó biết được em cũng nhớ nó.

- Anh chỉ giỏi đoán mò thôi. Ai thèm nhớ anh chứ?

- Không nhớ anh thật sao?

- Thật.

Hắn nhẹ buông nó ra cốc lên đầu nó:

- AAAAA............... Đau đấy. Anh có biết không?

- Em biết đau mà lại trêu tức anh sao?

Nhìn hắn giận mà nó thấy vui khôn tả. Gương mặt nũng nịu như trẻ con, đôi mắt sáng ngời nó nhìn mà "yêu" hắn thế. Lắc lắc tay hắn nó nói nhỏ:

- Được rồi. Em đùa thôi. Chẳng phải những kí ức về anh có ảnh hưởng lớn lao đến em hay sao?

- Được rồi. Em lại bắt đầu đấy. Mà trời lạnh. Em vào nhà đi.

- Vâng. Anh đi xe cẩn thận nhé. Về alo cho em ngay. Ok.

- Ok.

Nó đang định quay bước vào nhà, thì hắn cầm tay nó, kéo nó lại, đặt nhẹ lên má nó một nụ hôn. Gương mặt nó ửng hồng làm hắn phì cười. Nó vẫn đứng chôn chân ở đấy, thì hắn xoay người nó lại đẩy nó vào nhà:

- Ngoan nào. Vào nhà đi.

Như một lời mệnh lệnh nó đi vào nhà, không ngoái đầu lại. Hắn nhìn mà cười đến ho đỏ cả mặt. Nó vẫn thế, vẫn là con bé con mà hắn yêu từ bé tới giờ không giây phút nào thay đổi. Nhìn thấy nó đi vào nhà hắn yên tâm ngồi vào xe và phóng đi.

Ngồi trong xe, nước mắt Việt đã rơi từ bao giờ. Cái vị mặn mặn này Việt đã nếm không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này có lẽ làm Việt đau đớn nhất. Bất động lúc lâu, Việt giật mình khi nghe thấy tin nhắn điện thoại vang lên là của nó_người bóp nghẹn trái tim Việt.

- "Cậu đang làm gì thế? Mình vừa về."

Không biết trả lời lại cho nó như thế nào nên Việt ấn nút tắt nguồn. Chờ mãi không thấy tin phản hồi, nó đành gọi cho Việt:

- Thuê bao quý khách vừa gọi...........

Nó tắt máy, thở dài.....Đặt điện thoại trên bàn nó cầm đồ đi thẳng vào phòng tắm. Nó cảm thấy có lỗi với Việt và bây giờ nó không biết phải làm sao? Khó nghĩ quá.

A Nhã về nhà đợi anh cả buổi mà chưa thấy đâu. Nhã biết mọi năm nếu vào ngày này thì anh chỉ đóng cửa trong "căn phòng quá khứ" kia và lẳng lặng khóc. Nhưng năm nay thì khác, chẳng có gì để Nhã phải suy nghĩ cả. Nhã hiểu anh mình hơn ai hết. Theo bản năng thì Nhã biết hôm nay anh đi cùng với chị Tiểu Ly. Chờ mãi không thấy anh đâu cô cất bước đi về. Mùa hè thường xuất hiện những cơn mưa bất chợt mà làm người khác thấy khó chịu, Nhã nhìn phía cuối trời thấy xuất hiện những tia chớp sáng rực. Nhã phóng nhanh hơn về nhà. Trời dần dần chuyển cơn dông, cơn mưa chắc cũng sắp ập đến. Dựng chân chống xe, mở cổng dắt xe vào thì cái xe nặng dữ. Quay lại. Nhã giật mình khi nhìn thấy Ken. Không có một lời nào để tả cho dáng vẻ, điệu bộ, cử chỉ của Ken lúc này. Đôi mắt Nhã sợ sệt, run lên nhưng theo tính cách cái thói cứng mồm của Nhã vẫn phát huy tác dụng. Hất cằm nhìn về phía Ken, Nhã hỏi:

- Có chuyện gì?

Câu hỏi rành mạch, rõ ràng, ánh mắt kiên định. Ken nhìn thẳng mặt nó, đôi mắt với vẻ tò mò khó hiểu. Từ trước tới giờ, Ken chưa thấy ai như nó. Chưa biết "cậu chủ Ken" là ai thì không sao. Nhưng biết rồi mà vẫn cái thái độ này thì chắc chỉ có riêng mình nó. Ken nhếch mép cười, độ lạnh lùng lên cực điểm làm sống lưng nó lạnh ngắt. Giọng nói trầm trầm của Ken cất lên:

- Cô không sợ tôi sao?

- Lý do?

- Tàn ác.

- Tàn ác à? Vậy anh không phải con người sao? Cớ gì tôi phải sợ anh chứ? Tôi không sợ cái tàn ác của anh đâu.

Ken nhìn nó với đôi mắt khác lạ. Sao lại có người con gái lạ đến thế? Trên đời này lại có người không biết sợ là gì hay sao?

- Vậy tôi sẽ cho cô biết thế nào là sợ.

- Ý anh là gì?

Vừa nói dứt câu, Ken đã vội khóa môi Nhã. Nụ hôn đầu tiên là lúc chiều là của tên đốn mạt này, nụ hôn thứ hai cũng là do hắn nốt. Trong đầu óc của Nhã đang nóng xì khói, vậy mà hắn vẫn tiếp tục. Đẩy Ken ra để lấy ít không khí đang định thì Ken tiếp diễn công việc công đang dang dở. Chiếc lưỡi nhanh chóng xâm chiếm khoang miệng của nó, người nó nhẹ bâng, không còn sức lực chống cự. Nó để mặc Ken hôn mà mình thì không đáp trả. Ken là một người có tướng mạo rất hấp dẫn người khác giới nhưng chưa bao giờ Ken hôn bất cứ người con gái nào hết vì Ken nghĩ họ chỉ dùng sắc đẹp và lợi dụng đàn ông. Kết thúc nụ hôn khá dài của Ken dành tặng cho nó. Nó vẫn đơ người chưa thể bình tĩnh lại. Ken nhìn gương mặt tức tối của nó, nói:

- Nếu cô dùng cách này để dụ dỗ tôi, thì cô thắng rồi đấy. Làm bạn gái tôi đi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro