Vị Hôn Phu Lạnh Lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap2:Tơ hồng tuyệt mệnh
Bỗng nhà Đường Gia đến nhà Thẩm Chu Thì vương gia vô tình lướt qua thấy y đang khóc lóc bên cửa,hắn mới thấy y liền tỏ vẻ lạnh nhạt rồi đi!Tại phòng khách:

-Vương gia đến nhà ta thật là có lợi cho Lục Gia ta!Không biết ngài đến đây là vì...-ông lúng túng nói,tay chân lúng túng theo

-Ta tới để gặp thê tử sắp cưới của ta!-Nói 1 câu lạnh nhạt

-Dạ....Chuyện...Chuyện này...!-Run rẩy

-Vương gia!Tỷ tỷ ta là tiên nữ ngọc ngà,là lá ngọc cành vàng của Lục gia ta!Người muốn gặp tỷ tỷ ta hay là...-Ả liền chen vào cuộc trò chuyện của ông và hắn

-Ta muốn gặp thê tử có liên quan đến ngươi?-liếc mắt nhìn

-Ờm...chuyện này...!-run

-Tham kiến Vương Gia,cha mẹ!-Tiếng Thiên Nhi bên ngoài vào

Lục Thiên Nhi cũng là tỷ tỷ của Thẩm Chu và Thiên An,tính cách của nàng vốn là thương Thẩm Chu hơn là thương Thiên An,nàng chỉ là 1 nữ nhi yếu đuối,sống cùng Thẩm Chu:

-Thiên Nhi!Lại đây!-ông cười vui vẻ gọi nàng đến đây

-Cha cho gọi con có chuyện gì ạ?-Nàng hỏi cha mình khẽ khàng

-Xấu xí!-Hắn liền nói một câu khinh bỉ

-Xin vương gia chớ có quá lời chê bai!Tại hạ chỉ là nữ nhi chân mềm tay yếu!không có chút...-nàng khẽ nói dịu dàng

-ý ngươi là ngươi đang chê vương  gia ta không ra gì sao?-cận vệ của hắn quát

-Thật....thật thứ lỗi...!Tại hạ....tại hạ nào dám....!-run rẩy

-Bớt lời đi!Có vẻ như Lục gia các người đã quá được hưởng sung mặc sướng rồi phải không?-hắn liền nổi cáu với bọn họ

-Vương gia...xin ngài bớt giận...Thiên Nhi con ta nào dám vậy với ngài...Xin ngài bớt giận...!-Ông quỳ xuống van xin hắn tha cho

Hắn liền đạp cha y khiến ông bị ngã lăn ra ngoài, vừa hay,Thẩm Chu đang bưng trà mang đến thì thấy cha mình bị như vậy liền chạy đỡ cha:

-Cha!Cha không sao chứ?-Y chạy đến đỡ cha dậy

-Tránh ra!-Đẩy Y

-Ah!-ngã xuống

-Lục đệ!Đệ có bị thương ở đâu không?-Nàng chạy ra đỡ y

-Đệ không sao đâu tỷ tỷ!Có chuyện gì sảy ra vậy tỷ?-lo lắng cho nàng

Hắn thấy y đang lo lắng cho người tỷ tỷ,hắn lại càng lạnh nhạt hơn:

-Kia là ai?-Chỉ tay vào y

-Vương gia...Đây là đứa con của ta,nó là đứa con hoang của Lục Gia ta!Nó đáng phải bị đuổi khỏi đây!-Ông liền nói những lời nhục nhã về y khiến y sắp khóc

Hắn nhìn y,thấy hai hàng nước mắt lăn trên gò má y tuôn lệ ra,hắn nhìn với ánh mắt lạnh nhạt,không chút hứng thú,hắn đi đến chỗ y,nâng cằm y lên hỏi:

-Tên của ngươi là gì?-Hắn hỏi y 1 cách lạnh nhạt

-Tại hạ....họ Lục...tên Thẩm Chu...hức...!- y khóc,tuôn trào

-Thẩm Chu à?Tên đẹp đấy,người cũng rất đẹp!-hắn cười trong nỗi đau của y

-Lục Thiên Triển!

-Dạ vương gia! Ngài cho gọi...!-người cha lúng túng vâng dạ

-Các cô nữ nhi của ông rất tuyệt!Nhưng ta lại chẳng có chút hứng thú!Nhưng..chỉ có hắn ta lại khiến cho ta thật có sức hút nhìn người! Vì vậy,ta muốn ngươi gả hắn cho ta!-hắn liền nói ra trước mặt tất cả nhà Lục gia

-Vương Gia...ngài....!-Lúng túng

Y bỡ ngỡ trước lời nói của hắn!Y rưng rưng nước mắt,hất tay hắn rồi chạy về phòng,ả ở bên trong phòng khách tỏ vẻ ưng thuận!Phẩy quạt cười:

-*Thẩm Chu!Ngươi đáng bị như vậy*!-ả nghĩ,cười thầm

Người mẹ nghe hắn nói bỗng lòng đau như cắt,nước mắt tuôn trào vì đứa con mà bà yêu thương sắp phải xa bà rồi!Còn về người cha,khi nghe như vậy,ông ta bằng lòng để Thẩm Chu lấy hắn,và rồi hắn với cha y bàn luận về việc hôn sự này!
                      End Chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro