#2: Đánh ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt không thấy tim không đau.

Mắt không thấy tim không đau.

Mắt không thấy tim không đau.

Tôi thầm nghĩ như vậy với bản thân nhưng tay vẫn không chịu được mà mở điện thoại vào phần tin nhắn. Giờ đã là nửa đêm, giờ đi ngủ rồi nhưng tin nhắn vẫn kéo đến từ nhóm bạn và anh người yêu chuẩn bị chia tay. Đúng như những gì tôi dự đoán, hội bạn đã tìm ra được vài thông tin hay ho trong quá khứ của Đức Anh - anh bạn trai mà tôi hết mực yêu thương suốt 3 tháng nay.

Giống hệt như những vì anh trai tôi kể, năm trước Đức Anh tán một chị học chuyên tận vài tháng sau đó chị ấy cũng phát hiện ra anh ta lăng nhăng và đòi chia tay, kết quả như những gì anh tôi kể. Điều mà tôi bất ngờ hơn cả khi biết tên của chị, chị là "người trong mộng" của thằng anh tôi. 

Hoá ra là vậy.... Bảo sao anh rất ghét Đức Anh và luôn miệng nói những điều không tốt về Đức Anh. Giờ thì mọi chuyện cũng sáng tỏ, tôi cũng hiểu được lý do vì sao anh ghét Đức Anh đến vậy.

Hơn cả thế, chúng nó còn moi được tin Đức Anh ngày đó còn yêu đương với con trai. Hắn ta trêu đùa tình cảm của bạn nam ấy, vốn dĩ là người ít nói và khó gần nhưng lại đem lòng si mê Đức Anh vì cả hai học chung trường. Cậu bạn theo đuổi Đức Anh vô cùng thật lòng, cậu cho anh ta tất cả những gì cậu có, kể cả tiền bạc. Cũng vì lý do ấy mà tên khốn đấy bắt đầu có suy nghĩ lợi dụng, sau khi lừa được vài chục triệu của bạn nam kia thì hắn ta đá cậu ấy. Lúc chia tay hắn còn dùng những lời nói khinh miệt và giọng điệu dè bỉu "cái thể loại không bình thường, bệnh hoạn"  khiến cậu bạn tuyệt vọng, không những thế Đức Anh còn sai người đánh hội đồng bạn ấy và quay clip lột quần áo up lên web đen. Không chịu được những lời gièm pha, đánh giá của họ hàng và bạn bè cùng lớp nên cậu đã lựa chọn rời khỏi thế giới ác độc này. 

Tim tôi bỗng hẫng lại một nhịp khi đọc những dòng tin nhắn mà Ngân soạn. Chính tôi cũng không muốn tin rằng mình đã dính vào một thằng đàn ông ghê tởm đến mức nào. 

[Ngân: Nhưng may thật, bạn nam đấy cứu được và chúng mày biết gì không? Bạn đấy chuyển vào trường mình đúng lớp mình luôn. Chúng mày đoán được là ai không?"

[Hà My: Thât? Là... Là thằng Dương à?]

[Ngân: Ừ, điên thật.]

Chuyển trường khéo thật đấy, bạn chuyển đúng vào trường tôi đang học lại còn là bạn cùng lớp. Hồi đó lúc mới chuyển vào thì tôi tưởng bạn ngại ngùng chẳng dám bắt chuyện với ai nên bẽn lẽn lại làm quen. Sau này mới biết bạn mắc bệnh trầm cảm. Lý do bị bệnh thì bạn không nói với tôi. Sau khi chơi với bọn tôi thì bạn cũng mở lòng ra đón thế giới vào và bắt đầu hoà nhập với mọi người. Dương ngày càng đanh đá hơn, thật lòng mà nói thì tôi khá thích tính cách như vậy của bạn. Lên cấp 3 thì không học chung nữa vì bạn ấy thi chuyên, thỉnh thoảng cũng hẹn nhau đi ăn đi chơi.

Biết được tin này thì tôi tức lắm, máu như dồn lên não vậy. Mở đoạn tin nhắn của Đức Anh tôi chỉ muốn chửi chết anh ta thôi. Nhưng tim tôi lại hẫng lại khi nhìn tin nhắn của anh:

- Châu ơiii

- Châu ơi anh mệt quá

- Dạo này nhiều việc phiền quá

- Châu ơi hay mình chia tay đi

- Anh nghĩ như vậy là đủ rồi

- Anh không trụ được nữa đâu

- Tạm biệt Châu nhé

- Cảm ơn em về tất cả..

....

- Thật ra anh muốn rời khỏi thế giới này

- Hôm nay anh say quá

- Anh xin lỗi, anh lại uống rượu rồi

- Châu ơi anh yêu em

- Anh yêu em nhưng em không thể đi cùng em được rồi

- Anh xin lỗi

- Anh chúc bạn Châu hạnh phúc nhé

...

3 giờ sáng. Giờ là 3 giờ sáng mà Đức Anh đang nói gì vậy?

Tôi chụp màn hình gửi cho Hà My với dòng tin nhắn:

[Ê gì vậy, hay nó nghĩ quẩn?]

Tôi và My bắt xe lúc 3 giờ sáng rất khó, tôi bèn liều một phen chui vào lán xe nhà cẩn thận dong chiếc xe máy điện ra mà không làm anh tôi thức giấc phóng vèo đến chỗ Đức Anh. Vì máy tôi có định vị lúc yêu nhau tôi đã cài vào máy, dù nó là quán karaoke nhưng tôi vẫn nghĩ rằng "Đức Anh đang nhậu rất say"

Tôi với Hà My có mặt tại phòng 308 sau 10 phút, cửa không đóng, tôi đứng bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy mấy chị gái người thì trên đùi người thì ôm eo của Đức Anh trong đó còn có Nguyễn Thảo Linh 12a7, cùng với đám bạn của anh ta. Hắn đưa mắt ra cửa vô tình chạm mắt với tôi, thấy tôi thì hắn đẩy mấy chị gái ra rồi chỉ tay vào người tôi.

"Châu đến rồi kìa hì hì"

Nguyễn Thảo Linh 12a7 nghe thấy thế thì cố tình vịn vào tay Đức Anh, ả ta vênh mặt hếch cằm về phía tôi ra vẻ khiêu khích. Con mụ này có lẽ đang bị điên.

Đám người xung quanh nghe Đức Anh nói thế thì quay đầu ra bất ngờ:

"Tưởng không đến"

"Mày siêu đấy"

"Mẹ kiếm được con bồ xinh như gái ngành thế này"

"Mày xơi nó chưa?'

Chúng nó thi nhau nói với anh ta, cái My nhìn không chịu được thì lao vào cho Đức Anh một cái bạt tai rồi quát lớn khiến cả lũ đang nốc rượu cũng cau màu đứng bật dậy lùi sang một bên. Nguyễn Thảo Linh 12a7 thì hốt hoảng chạy ra phía sau mấy đứa khác.

"Đ*t con m*e thằng f*ck boy này, sao, mày nói sao, tao dỏng tai lên nghe đây, mày định xơi ai?"

Cảm thấy nhục nhã thì Đức Anh bực mình, hắn ném vỡ cốc rượu đang uống dở trên tay xuống chân sau đó đứng dậy xô ngã người My ra chỉ thẳng tay vào mặt rồi quát lớn:

"Mày đừng tưởng đàn bà mà tao không đấm!"

My không chịu thua, nó vơ tay lấy vài quả nho trên mặt bàn đứng dậy. Sau đó My bóp bét mấy quả nho trong lòng bàn tay rồi giơ tay đập thẳng vào mặt Đức Anh. Gương mặt anh tú của hắn giờ đây nhớp nháp toàn nho và vỏ nho. Đợi Đức Anh lau mặt xong, My đi gần về phía Đức Anh rồi kiễng chân lên giựt mạnh tóc của hắn xuống quát lớn:

"Đừng coi tao là đàn bà, tao làm bố mày còn được đấy con chó!"

"Mẹ con điên, bỏ ra không tao đấm đấy." Đức Anh đầu chúi xuống đất, tay vẫn đỡ lấy tay của My để không bị đau.

"Mồm nói thì mạnh đấy, để tao xem mày đập một con đai đen Karate kiểu nào"

My không nói mà trực tiếp vứt điện thoại ra chỗ tôi nháy mắt rồi đấm cho Đức Anh một đấm thâm tím cả một hốc mắt. Đức Anh đau đớn ngã người ra đằng sau, quen tôi 3 tháng, đủ để hắn biết được Hà My đánh nhau đỉnh như nào.

Ý nháy mắt là gọi cho bọn bạn My đến, thật ra chỉ cần nhắn một dấu chấm vào nhóm kia là bọn kia cũng hiểu ý mà đến rồi, đằng này My cũng phổ biến với tụi nó là sẽ cầm axit đi đánh ghen cho tôi.

Thật hạnh phúc và vinh dự khi có những đứa bạn như vậy.

10 phút sau Đức Anh đã nằm dưới sàn nhà tìm không khí để hít thở. Đám bạn của Hà My cũng đến tầm đó và mang theo một lọ Axit sunlfuric tự chế. Thấy tôi thì cả bọn đứng về phía tôi hỏi han xem tôi có làm sao không. Ý thức được lọ axit chúng nó mang theo thì tôi nói nhỏ:

"Chúng mày cầm axit doạ thôi đừng tạt. Nhẹ thì bỏng không thì tử vong đấy, đéo đền được đâu. Nó mà dính axit xong tâm lý thành con điên mất. Mấy cái axit dính vào da gây bỏng nặng hoặc hoại tử, chúng mày cũng đeo cái găng tay vào cho an toàn đi."

Nói xong thì đứa nào đứa đấy cũng móc ra mấy cái găng tay để bảo vệ.

Nguyễn Thảo Linh 12a7 nhìn thấy tình hình không khả quan thì nó chạy vào đỡ Đức Anh dậy rồi quát.

"Mày làm cái đéo gì vậy. Mày biết bố tao là ai không? Cút hết đi."

Hà My đang bực trong người thì nhìn thấy Nguyễn Thảo Linh 12a7 lại càng bực hơn. Nó đạp vào ngực ả ta rồi lườm một cái.

"Sao? Bố mẹ mày không nói cho mày biết à?" Nó quay ra lấy mấy tấm khăn giấy lau lau tay rồi ném thằng vào mặt Đức Anh. 

Nguyễn Thảo Linh 12a7 cũng là một dạng ăn chơi có tiếng, ả ta cũng thường xuyên đi đánh nhau và liều lĩnh vô cùng nhưng đó là khi ả có đồng bọn. Nghe Hà My quát thì ả ta điên lên cầm chai rượu thuỷ tinh đập vỡ một nửa rồi dí vào mặt nó.

"Mày có tin tao giết chết mày không con kia?"

"Đùa à." My cau mày, nó nhún vai rồi nói tiếp: "Được thôi nếu mày có thể." 

Hà My tiến lại gần ả vung chân đá bay chai thuỷ tinh vỡ trên tay Thảo Linh ra rồi nói:

"Có lớn mà không có khôn à bà chị?"

"Mày...mày có tin là tao báo cảnh sát không?"

"Bà chị nốc rượu nhiều quá à? Đủ 18 chưa mà dí đít vô bar? Xong giờ đòi báo cảnh sát. Ê tính ra bà chị còn nhiều tội hơn tôi nữa. Bớt gáy."

Cái chai thuỷ tinh bị đã va ngay trúng mặt Đức Anh, quẹt một đường máu dài trên má hắn. Gương mặt vốn đẹp trai hớp hồn của Đức Anh giờ đây đầy những vết đánh bầm dập và những vệt máu lăn dài trên chán và vùng má.

"Mày cậy ai mà dám lên mặt với tao hả?" Thảo Linh nhăn mặt lại, ả bị My đá mất chai rượu thì từ đâu rút ra một con dao nhỏ. Nhìn nó có vẻ là dao gọt hoa quả, không sắc lắm nhưng có vẻ ả đã làm trò gì đó lên con dao. Linh vừa nói vừa dơ con dao về hướng của My.

"Cậy ai á?" Khoé miệng Hà My hơi giật, nó đảo mắt nghĩ ngợi rồi cười lớn. "Ha ha ha, tao không biết định nghĩa của "cậy" là cái gì. Theo ý hiểu của tao thì tao đếch phải dựa hơi vào thằng nào hết..." My nói.

Linh bực mình trước sự kiêu căng, ngạo mạn của Hà My. Vốn dĩ ả cũng không nghĩ một đứa mới vào cấp 3 và ở trong lớp chọn lại có thể hung hăng ngang ngược như vậy. Huống hồ My còn là lớp trưởng, theo đúng với lẽ thường thì nó phải là người nghiêm túc và không dính dáng vào mấy vụ drama này. 

Thảo Linh thả lòng người, ả vứt con dao đang cầm trên tay xuống rồi nói: "À, hoá ra là không có ai chống lưng." Nói xong câu này thì Thảo Linh đi lại về chiếc ghế rồi ngồi xuống, hai chân vắt chéo, tay chống lên thành ghế: "Bố tao là giám đốc của công ty A, mày biết đấy, khá giàu." Linh đưa tay ra lấy túi sách rồi cầm điện thoại lên bấm bấm vài lần, hình như ả gọi cho ai đó.

"Anh ơi, em có chuyện rồi."

Chỉ vài từ ngắn ngủi là cuộc điện thoại của ả đã kết thúc. Tôi không biết ả gọi điện cho ai, tôi đoán là anh trai hoặc đó là người chống lưng cho ả. 

Trong thời gian Linh đợi người đến, Hà My và lũ bạn của chúng tôi cũng lo một hai thằng ngông ngông trước để giết thời gian, dù gì thì quán cũng cách âm, camara đã bị bạn của Hà My phá hỏng. Tầm chục phút thì một đám người con trai xông vào phòng. 

"Linh đâu?"

Tên lên tiếng có vẻ là tên cầm đầu và là người lúc nãy Linh gọi đến. Hắn ta mình đầy hình xăm, cơ thể cao lớn khoảng tầm 1m8 hoặc hơn thế. Trên mặt hắn có vài vết sẹo chưa lành, người chỉ khoác mỗi chiếc áo da màu nâu đen, trên tay còn có một chiếc búa rỉ. 

Linh nghe thấy tiếng thì đứng bật dậy giơ tay: "Linh đây! Linh đây." Nói rồi nó chạy ra chỗ đám người kia, khi nhìn thấy mặt của hắn, Linh có vẻ không hài lòng lên tiếng trách móc:" Ủa anh trai tôi đâu?" 

"Nam bận xíu chuyện, có lẽ sẽ không đến được."

Không quan tâm đến lời của gã to lớn, Linh quay sang chỉ thằng vào mặt bọn tôi rồi to tiếng: "Nếu mà không có người chống lưng thì tốt nhất là chúng mày nên về đi." Nó quay ra nhìn Đức Anh đang nằm bất tỉnh ở dưới sàn nhà rồi tỏ vẻ đau xót: "Nhưng giờ muốn về cũng không được nữa rồi." 

Tôi cùng đám bạn nhìn thấy bọn cao to lực lưỡng chuẩn xã hội đen thì rất e sợ. Một trong số đám bạn của My nhỏ tiếng "Ê giờ sao, tìm cách rút đi, đéo ăn được bọn này đâu. Tao nói thật." 

Thảo Linh ra lệnh cho đám to con lên bắt Hà My và chúng tôi lại, vừa khống chế được bọn tôi. Linh bước đến trước mặt từng đứa rồi tát cho từng đứa một cái thật đau. Riêng phần tôi và Hà My, ả đạp cho một cái vào bụng. Cơ thể tôi vốn dĩ đã yếu giờ thì không chịu nổi nữa nên ngất tại chỗ. 

Khoảng thời gian tiếp theo tôi chìm vào giấc ngủ, tôi không biết mọi thứ đang diễn ra như nào. Cảm giác như toàn thân chìm sâu xuống đáy biển, cơn đau bụng và nhức nhối chân tay đầu óc ập đến khiến toàn thân tê dại. Những hồi tưởng quá khứ bắt đầu ùa về từ thuở còn thơ bé...

 Chẳng nhẽ tôi đang chết và đây là kiểu hồi tưởng lại quá khứ trước khi rời kiếp? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro