#4:Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngơ ngác, đương nhiên bản thân tôi biết tôi không hề ốm, ngất đi chỉ vì kiệt sức. Tôi cũng càng không thể mất trí nhớ vì mọi chuyện tôi đều nhớ rất rõ. Nhưng riêng anh này thì không có ký ức mấy.

"À vâng? Nhưng anh là ai thế?"

"Chài tương lông của em á!"

"Cái, cái gì chài cơ?"

Anh trai nhìn tôi một lúc rồi cười xoà, mắt nhắm híp lại còn tay thì vỗ đùi liên tục. Không biết anh ta cười về cái gì, tôi vẫn ngơ ngơ đưa ánh mắt khó hiểu ra nhìn anh rồi thầm nghĩ "bộ cha này bị điên hả?" Bỗng cánh cửa viện mở ra, một người con trai nữa bước vào và anh trai tôi xuất hiện, như một vị cứu tinh, tôi bật dậy, chạy xuống giường trốn ra sau lưng anh, tay nắm vào áo, mắt hếch liên tục ra hiệu cho anh về cái người đang ngồi ở đấy.

"Anh cú bé với."

Anh thản nhiên:" Ủa gì vậy? Nó làm gì em hả?" 

Tôi đưa mắt lên nhìn anh rồi làm gật đầu liên tục. Anh tôi thấy vậy thì bước nhanh đến gần chỗ của anh kia rồi đưa tay lên đấm một phát vào ngực trái của anh ta.

"Mày làm gì em gái tao?"

"Tao thì dám làm gì vợ tương lai của tao?"

"Bộ bé hong nhớ anh thiệc đó hả Châu. Buồn ghê!"

Tôi quay lại giường rồi nở một nụ cười thân thiện cho có:"Vâng, thế rốt cuộc anh là thằng nào vậy?"

"Thằng Hải bạn thân anh. Hồi bé mày nhận nó làm chồng suốt thây. Hai thùng bánh gấu kia là nó mang sang cho mày đấy." Anh trai tôi nhanh miệng.

Tôi bất ngờ, đưa mắt sang nhìn hai thùng bánh gấu rồi lại đưa mắt quay sang nhìn anh trai. Nhìn kĩ thì anh Hải cũng không đến nỗi là người xấu. Tôi cười toe toét rồi cầm lấy tay anh Hải, tôi bắt tay rồi vừa cười vừa nói.

"Ôi chào chồng tương lai, lâu lắm mới gặp. Em là em nhớ anh lắm nhé chứ không phải nhờ hai thùng bánh gấu kia đâu."

"Thôi đi bà, bà bớt dùm tôi." Hải lên tiếng. 

Cuối cùng ảnh cũng không trêu tôi nữa, vốn dĩ hồi bé tôi khá thích Hải là vì Hải hay mang quà sang cho tôi. Thật ra kí ức của tôi là mấy gói bim bim, que kem hay cái bánh chứ gương mặt của Hải thì tôi không nhớ rõ. Hồi nhỏ ai cho quà là tôi nhận làm chồng hết, lớn lên mới thấy tác hại của nó lớn vô cùng. 

"À Minh ơi, anh cho em xuất viện thôi. Mai đi học nữa, em khoẻ re à."

"Khoẻ thật không?" 

Anh hỏi tôi rồi gọi y tá lên khám qua lại cho tôi một lần nữa để chắc chắn vấn đề sức khoẻ của tôi không phải là chuyện đáng lo ngại. Xong xuôi tôi mới sực nhớ ra hai đứa bạn thân của mình. Hà My và Ngân, nhớ không nhầm thì My còn bị đâm dao vào chân nữa. 

"Thế Hà My sao rồi anh?"

"My là cái bạn nhỏ nhỏ mét 6 trắng trắng để tóc mái mặc áo cam đó hả?"

"Vâng."

"Phòng bên cạnh."

Anh nói xong thì tôi chạy qua thăm Hà My. Tim tôi bỗng hẫng lại một nhịp khi nhìn thấy cảnh hai đứa bạn của mình đang "tình tứ" bên nhau, bỏ tôi lại một mình. Đúng là tình bạn ba người sẽ có một người bị bỏ rơi.

"Ôi chu choa mẹ ơi, lo cho vợ đến từng chân tơ kẽ tóc thế này ghen tị quá cơ."

My với Ngân dừng lại quay ra nhìn tôi, chúng nó có vẻ bất ngờ một chút rồi lại âu yếm lấy nhau mặc cho tôi đứng ở đó.

"Này này hai con vịt kia, tao cũng xỉu up xỉu down đó nhé. Hông quan tâm gì người ta cả à?"

***

Ước chừng 3 tuần sau đó thì Hà My quay trở lại trường học, cả lớp đón nó như đón công chúa vậy. Các bạn lớp khác cũng sang hỏi thăm rất nhiều, vốn dĩ nó cũng là đứa quan hệ rộng lại còn hướng ngoại. Mới vào trường vài tháng mà nó quen gần hết cái trường, thầy cô cũng đều ưu ái cho lớp trưởng Trần Lê Vũ Hoàng Hà My lên kiểm tra bài cũ và cộng cho nó 2 điểm để an ủi tinh thần. Tức là mỗi lần lên bảng nó được 5,6 điểm nhưng đều cộng lên thành 7,8 điểm.

Trần Đức Anh 12a6 chuyển trường.

Nguyễn Thảo Linh 12a7 bị cô lập nên cũng chuyển trường nốt.

Buổi đi học lại đầu tiên của My thu hút nhiều sự quan tâm của mọi người, đến cả các cô cũng tranh thủ ghé qua lớp hỏi han. Cuối buổi học hôm ấy tôi đã ở lại xem tình hình. Vì cái Ngân lo lắng Hà My yêu sớm ảnh hưởng đến học tập và tinh thần tổn thương nên nhờ tôi sát sao hộ. Thật ra thì tôi cũng không quan tâm đến việc Hà My yêu ai, thích ai hay được ai thích nhưng vì bạn bè nhờ vả nên tôi cũng miễn cưỡng nhận.

Đang ngồi tê hết cả hai bờ mông ở ngoài hành lang thì cũng có tiếng nói chuyện. Trong lớp bây giờ chỉ còn lại Hân với My. Cũng đúng, Hân khá thích My theo kiểu ngưỡng mộ và yêu quý dành cho người giỏi chứ chắc không phải rung động yêu đương.

"Mấy ngày My nghỉ á, tao ghi chép hộ My rồi nè." 

"Ui phiền mày rồi, mày tốt thật đấy."

Nói rồi cái My giơ tay bắn tim cho Hân.

Hân thấy vậy thì ngồi xuống bên cạnh My, nó hỏi han tình hình của My trong thời gian qua. Hân hỏi My tận gốc câu chuyện, My cũng không giấu diếm mà kể ra hết.

Đang có ý định đi về thì tôi nghe thấy Hân nói:

"My à, My thích con gái thật à?"

"Hửm?"

 Hân không nói gì mà chỉ đưa mắt nhìn My. Cô bạn có vẻ ngập ngừng và ngại ngùng rồi lại lúng túng bối rối. Hân chờ một lúc thì lên tiếng: "Thì chuyện là hôm trước lớp mình đi thăm bệnh My ấy, có bạn nữ tên Ngân ở đó chăm chút cho My. Châu còn bảo My là vợ bạn đó nữa nên tao thắc mắc xíu."

Nghe Hân nói xong tôi có cảm giác nhột nhẹ trong lòng. Cách đây 2 tuần rưỡi, lớp tôi nghe tin Hân bị con dao đâm thẳng vô bàn chân giờ đang nằm viện. Đứa nào đứa đó lo lắng không thôi, cả lớp rủ nhau đi thăm My. Đến nơi thì thấy cái Ngân đang bế My theo kiểu công chúa từ trong nhà vệ sinh ra. Nếu chỉ là hai đứa con gái bế nhau bình thường thì đã khác nhưng đằng này cái Ngân nó để tóc tomboy lại còn mặc áo sơ mi với quần âu, thêm vào đó là chiều cao lý tưởng 1m72 thì nhìn nó đẹp trai đỉnh nóc kịch trần. Bọn con gái còn tưởng My có bạn trai nên hỏi han kinh phải biết. Lúc đó My cũng khổ tâm thanh minh nhưng tôi lại cứ thêm dầu vào lửa, cứ trêu hai đứa nó đâm ra câu chuyện thành nửa đùa nửa thật. 

Do dự một lát thì Hân cũng lên tiếng: "Thế My thích bạn Ngân kia à?"

"Ngân nào?"

"Bạn thân My á. Cái bạn tomboy cao hơn 1m7 lại còn đẹp trai đỉnh nóc kịch trần nữa"

"À, giờ tao chả thích ai đâu."

 Hân thở dài một hơi sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu của My rồi nói nhỏ: "Thế hả, xin lỗi vì đã hiểu nhầm nhé."

....

Ghi âm được cuộc nói chuyện, tôi gửi cho Ngân rồi quay ra lán xe đi về. Nhìn cách nó nhắn tin là biết tâm trạng nó đang không vui rồi. Tôi cũng nói vài lời để nó khỏi phải lo cho My. My không dễ dãi thế đâu. Thời gian theo đuổi Trần Lê Vũ Hoàng Hà My phải đếm bằng năm chứ không đếm bằng tháng hay tuần được. Nhớ hồi trước có một anh trên một lớp theo đuổi nó tận 3 năm mà nó chả buồn để ý. Nó bảo yêu vào mệt lắm, tội gì phải làm thế.

Tháng trước mẹ tôi có đi xem bói và được dặn là tháng 4 và tháng 11 đi đứng cẩn thận. Ấy thế mà mải suy nghĩ về việc của Ngân và My tôi quên béng đi mất. Không chú ý nên chiếc xe máy điện của tôi đâm phải con xe bốn bánh nào đó.

Tôi ngã ra đất, chân bị xước và chảy máu. Xe của tôi vỡ gương và xước nhẹ. Chiếc bốn bánh kia thì xước một mảng sơn. Bác lái đi xuống đỡ lấy tôi ngồi dậy, còn cẩn thận quay lại xe lấy miếng băng cá nhân dán cho tôi rồi dựng xe tôi lên dong vào vỉa hè, bác cũng chở lại xe đánh lái vào sát lề. Bác mời tôi ngồi ghế phụ của xe rồi mở máy.

"Cháu đi sai đó cô bé, rõ là cháu không để ý. Cháu có muốn xem không? Xe có ghi lại hành trình đây."

Tự biết là bản thân mình sai nên tôi cũng thừa nhận.

"Dạ không cần ạ. Cháu đền tiền sơn lại cho bác ạ."

Bác nghe thấy thế thì cười to, bác bảo trẻ con lấy đâu ra tiền mà đền, bác cũng không muốn làm phiền đến bố mẹ tôi nên lần này bác bỏ qua. Bác dặn lần sau đi đứng cẩn thận.

Cứ ngỡ mọi chuyện đã ngon lành cành đào rồi nhưng có một cậu trai ngồi ghế sau tỉnh dậy. Có lẽ nhận ra tôi, cậu ta mắt nhắm mắt mở nhíu mày rồi nói:

"Ơ Nguyễn Kim Châu 10a1 này"

Vì đằng sau che rèm nên rất tối, tôi chẳng thể nhận ra được cậu ấy là ai mới lại mới vào trường thì sao biết được. Nhìn thấy cậu ta nói thế thì bác hỏi:

"Hai đứa là bạn à?"

"Vâng bố, bạn này học trường con này, nổi tiếng lắm ai cũng biết. Hồi thi tuyển sinh bạn này là thủ khoa đấy ạ." Cậu trai kia nghe bố hỏi thì trả lời ngay như thể cậu đã chờ đợi câu hỏi của bác từ lâu.

"Ui thế á, cháu giỏi thế."

Nghe vậy tôi cũng chỉ biết cười gượng rồi đáp lại: "Dạ cũng không có gì ạ, cố là làm được mà bác."

Cậu trai kia lại ngả lưng ra ghế vừa nhắm mắt vừa hỏi:

"Sao thủ khoa trường con lại trên xe mình thế bố."

"À bạn ý không may đụng vào xe, không sao hết."

"Đền chưa bố." Cậu ta ngang nhiên hỏi bác với một giọng điệu hết sức bướng bỉnh và nghịch ngợm. 

Bác nghe thấy vậy thì quay ra sau đánh vào chân cậu.

"Đền gì mà đền, vớ vẩn. Càng là bạn thì càng phải bỏ qua. Với lại mày còn chưa kiếm ra tiền, bạn ý lấy tiền đâu mà đền?"

"Thiếu gì cách đền đâu bố, đâu cứ phải đền tiền. Với lại con tự kiếm tiền rồi đấy nhá, bồ đừng coi thường con!"

"..."

"Con học ngu như thế, chi bằng bố bảo bạn kèm con học."

Bác nghe thấy có vẻ là có lý nên bác đề nghị như vậy với tôi. Không ảnh hưởng gì nên tôi cũng đồng ý.

Và từ đó, tôi với cậu sẽ ở lại lớp của tôi để học kèm. Vốn dĩ cậu ta thích ở lớp cậu ta hơn vì nó thoải mái, nhưng tôi thì không. Về lớp tôi còn có cái My nữa, đỡ ngượng.

Vài hôm sau có người chụp lén được, tin Kim Hoàng Thanh Vũ 10a3 hotboy khối 10 cùng với thủ khoa Nguyễn Kim Châu 10a1 hẹn hò bí mật tại phòng 10a1 nhanh chóng loan ra toàn trường.

Bản thân tôi cảm thấy rất phiền, việc yêu đương với Trần Đức Anh đã đủ làm tôi mệt đứ đừ rồi nên chẳng muốn dính dáng tới nữa. Và có vẻ Kim Vũ cũng vậy, cậu ta ghét việc bị gán ghép với một bạn khác giới. Là hotboy đấy, là rick kid đấy, số đào hoa đấy nhưng chưa có một mảnh tình nào. Nghe đồn là cậu ta chỉ thích cảm giác theo đuổi và cảm giác được theo đuổi thôi chứ còn yêu thì không thích. Vậy nên tôi chẳng dám động vào "cờ đỏ di động" thêm một lần nào nữa, một Trần Đức Anh đã vắt cạn sức tôi rồi, cỡ như Kim Vũ thì tôi cũng mệt thành bộ xương khô biết đi. 

"Kim Vũ, mày dùng tài khoản facebook lên page trường đính chính đi. Tao thề là tao mệt mấy vụ yêu đương rồi đồn nhảm lắm."

Vũ đang chơi game, cậu chửi thề vương vãi khắp căn phòng, nghe tôi nói thì cậu cau mày khó chịu, đợi ván game kết thúc cậu mới quay ra trả lời tôi:

"Tao không có cảm nhận gì, tao không thừa nhận. Mày thấy phiền thì tự túc. Tao đếch liên quan." 

"Không phải vì mày mà tao mới bị như vậy à?"

"Kim Châu!" Vũ bỗng hét lớn tên tôi.

"Gì?"

"Bị ghép với tao mày thấy mất mặt à?"
"..."

"Chẳng qua là tao thấy tao cũng đẹp trai, ga lăng, nhà giàu. Mày kèm tao thì cũng biết, ngoài văn ra môn nào tao cũng giỏi. Tao như nam chính từ ngôn tình bước ra. Bao nhiêu đứa muốn không được, mày thì thấy phiền?"

Tôi còn tưởng nó ca ra một tràng "tình chàng ý thiếp", thơ văn ngôn tình,... cũng không ngờ là một màn tự luyến cực đại của nó. 

Phải thừa nhận Kim Hoàng Thanh Vũ rất nổi. Thứ nhất là vì họ của nó, họ Kim, rất hiếm gặp. Mấy chị gái hoặc bạn cùng trang lứa nghe họ Kim thì liên tưởng đến trai Hàn, đặc biệt là mấy nhóm nhạc K-pop nam nổi tiếng. Và điều quan trọng là "cưới Kim Vũ tao đặt tên con tao là Kim Taehyung". Thứ hai là như Kim Vũ nói, nó đẹp trai, tinh tế, tử tế, thực tế và kinh tế. Mấy cái tiêu chuẩn làm cho chị em đổ đứ đừ rồi. Nó còn chơi thể thao, đặc biệt là bóng đá và bóng rổ. Các trận đấu có Kim Vũ thì cả đội cổ vũ kéo đến múa hát nhảy rồi đầu tư cả nước uống và đồ ăn vặt, hoa quả các thứ.

Dừng lại vài phút suy nghĩ tôi mới quay sang nhìn Vũ với vẻ mặt mệt mỏi rồi lắc đầu thở dài:

"Có phải mày không biết đâu, vụ tao với Trần Đức Anh 12a6 đấy. Giờ tao thấy phiền lắm."

Nó nghe thế thì gật gù tỏ vẻ hiểu rồi nên lên tiếng đề nghị với tôi: "Thế thì buổi sau mày về nhà tao, học vào cuối tuần và những hôm nghỉ thôi."

"Thế để tao xem xét đã, tao phải tính toán cẩn thận."

"Việc đếch gì?"

"Mất công fans của mày lại chụp rồi lại "hotboy khối 10 đưa thủ khoa khối 10 về nhà hẹn hò riêng" mắc mệt lắm mày ơi." Tôi lên tiếng giải thích.

"Ừ, sao cũng được." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro