Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất thời cảm thấy được máu nóng dồn lên não. Thực sự là không thể nhẫn nại được nữa!

"Tịch-----" Tịch gì nhỉ? Ta mở lớn giọng, đột nhiên phát hiện không thể nhớ ra nổi tên của cậu ta. Quên đi, dù sao tiểu quỷ này đã muốn làm cho ta không thể nhẫn nại được nữa, " Từ khi ta làm giáo viên cho đến bây giờ chưa tùng gặp qua người nào ngông cuồng tự đại như cậu! Nếu sớm biết cậu là một khúc gỗ mục, vừa nãy ta nên để cho mấy tên lưu manh kia đánh chết cậu đi! Ta . . . . Ê------Cậu dựa vào gần như vậy làm chi?"

Dáng người cao lớn đột nhiên áp sát lại gần, ta theo bản năng lui về sau, thẳng đến lúc lưng đụng vào bức tường lạnh lẽo, không thể lùi được nữa, nhìn ánh mắt híp lại đang gần trong gang tất, ta cảm giác được mồ hôi lạnh chính mình tuôn ra như sấm, này tiểu tử kia, không phải là bị ta mắng mà nóng nảy muốn giết người diệt khẩu đi chứ?

Hô hấp ấm áp phun ở trên mặt làm tim ta đột nhiên không hiểu sao đập loạn vài cái.

" Cậu . . . . . . . Cậu muốn làm gì. . . . .Ta cảnh cáo cậu, ta chính là thầy giáo của cậu đó." Cố gắng làm cho thanh âm của mình mạnh mẽ, không run rẩy: " Cậu dám đánh ta ta sẽ đánh trả đó, ta thật sự sẽ đánh trả đó. . . . Ta từng học qua Tán đả. . ."

Không biết vì sao, vẻ mặt cậu ta thoạt nhìn rất kỳ quái, dường như đang cố nén gì đó. Mà trong đầu ta trực tiếp toát ra ý tưởng chính là ----người này thẹn quá hóa giận, muốn đánh ta. Chỉ là không biết vì sao, thanh âm của ta càng ngày càng nhỏ, ngay cả chính mình nghe cũng cản thấy được không có chút lực uy hiếp nào.

"Tên tôi là Tịch Hâm." Âm thanh trầm thấp quả thật không giống như một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

"Gì hả?" Ta sửng sốt, nhất thời không hiểu được ý tứ của cậu ta.

" Tên tôi không phải là này, cũng không phải tên tiểu tử----tôi tên là Tịch Hâm."

Gì vậy chứ? Sao đột nhiên lại tự giới thiệu tên?

Nhưng mà trong đôi mắt thâm sâu không thấy đáy của đối phương đang hàm chứa ý tứ cảnh cáo, làm cho ta không tự chủ được lặp lại "Tịch . . . . . . . Hâm. . . ."

Biểu hiện của ta tựa hồ làm cho cậu ta thực vừa lòng mà mỉm cười, cuối cùng cũng thu hồi tay đang đặt trên tường kề sát với mặt ta. Không khí tươi mới ập tới làm cho ta tham lam hít sâu hai cái. Đáy lòng thầm nói----tên tiểu tử này hiện tại thực nguy hiểm, tính tình lại vô cùng kỳ quái, cũng khó trách tại sao ở trường không được hoan nghênh như vậy.

Bất quá ta dù có cho là như vậy cũng không dám nói ra. Gì chứ, lỡ như cậu ta nóng lên đánh ta một trận thì sao giờ? Hiện tại là thời kỳ phản nghịch chuyện gì bọn trẻ cũng có thể làm được.

Chỉ thấy cậu ta ngửa cổ, ực ực uống một hơi cạn sạch lon bia, rồi sau đó cũng không để ý đến ta đang giật mình đứng ở một bên, xoay người vào phòng tắm.

Hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nghe thấy tiếng nước ào ào truyền đến trong phòng tắm, ta bắt đầu đánh giá mọi nơi trong căn nhà này. Căn nhà theo kiểu thông thường một phòng ngủ một phòng khách, có phòng bếp, phòng tắm riêng hẳn là cũng có thể coi như thoải mái. Hơn nữa bên tròng phòng chắc là đã quét sơn lại cho nên nhìn qua cũng không thấy cũ nát như ở bên ngoài.

Đứng như vậy nửa ngày, ta thoáng nhìn về sofa có vẻ thật thoải mái, liền đặt mông ngồi xuống. Trên bàn trà có mấy quyển sách đang mở, tiện tay lật lật thế mà lại toàn là sách tham khảo. Điều này thật là ngoài ý muốn, ta cứ tưởng học sinh hư như này chẳng phải thường sẽ thích Kim Dung hay Cổ Long, linh tinh gì đó hay sao? Haisss . . . . kỳ thật khi ta ở cái tuổi này cũng từng mê mệt Kim Dung.

Rột rột . . . . . ọt ọt. . . . .

Tức giận xoa xoa bụng, sau khi hết khẩn trương thì cảm giác đói khát một lần nữa mạnh mẽ biểu tình vang dội.

"Thật kỳ quái, tại sao phải ngồi ngốc ở chỗ này chứ?" Trong miệng than thở, ta đột nhiên nghĩ đến một việc-----chìa khóa xe của ta. Hắc hắc(hê hê), chỉ cần tìm được chìa khóa là ta có thể đạp xe về nhà! TMD, đồ ăn ngon nha------nước miếng------

Nghĩ vậy xong ta liền lập tức đứng lên mặt mày hớn hở tìm tòi chung quanh. . . . .

Không có! Không có! Thế nhưng tìm khắp nơi đều không có!

Vì sao vậy chứ? Rốt cuộc ném đi đâu rồi? Cái đệm của sofa cũng bị ta lật lên. . .

"Tìm cái này à?"

Đột nhiên trước mắt sáng ngời, chìa khóa xe quen thuộc ở trước mắt ta lắc qua lắc lại. . .

Vừa định đưa tay ra chụp lấy thì thình lình bị người nhanh chóng thu về. Thuận theo tay hướng lên trên xem ----- vòm ngực rắn chắc, bên hông còn tùy ý quấn một cái khăn tắm, mái tóc ngắn hỗn độn nước đang chảy dọc xuống. . . . kỳ quái, tại sao ta lại cảm thấy được trên khuôn mặt không đổi kia lại có chút hương vị đùa dai ti bỉ cơ chứ?

"Đưa ta!" Ta hợp tình hợp lý vươn tay.

"Không trả thì sao?" đôi mày nhướn lên, mặt nở nụ cười ác liệt làm ta muốn bốc hỏa.

Sao bây giờ? Này nha, phải làm sao giờ? Ta cũng không thể xông lên cùng cậu ta đánh nhau, cùng học trò làm loạn thành một đoàn, rất khó coi á.

Ọt. . . ọt. . .

Ta xấu hổ che bụng, tất cả khí thế văn chương đều trôi thèo dòng nước. Đại khái là nhìn ta xấu hổ đến muốn chui xuống đất, Tịch Hâm đột nhiên nở nụ cười. Nhất thời làm ta có điểm há hốc mồm, ta còn chưa thấy hắn cười tươi, sáng lạn như vậy đâu, nhiều nhất là kiểu cười lạnh chứa ý khinh thường làm ta tức giận muốn giơ chân, không nghĩ tới cậu ta cười rộ lên lại đẹp như vậy. Vốn những thiếu niên trong độ tuổi này cũng không xấu lắm. Khuôn mặt trước mặt ta mặc dù còn chút ngây ngô, nhưng thời gian sau này nhất định có thể trổ mã thành một người siêu cấp đẹp trai mê hoặc được vô số thiếu nữ.

"Thì ra là do anh đói bụng, khó trách đến ánh mắt cũng đều phát ra ánh sáng xanh."

Nhìn hắn dùng ánh mắt dành cho chó nhỏ mèo nhỏ nhìn ta, ta thật muốn lập tức đấm cho cậu ta một quyền, xóa sạch nụ cười làm cho người ta phát điên của cậu ta.

"Chờ một chút, tôi làm chút gì đó cho anh ăn."

Những lời này cứu lại được một vết xanh tím sắp xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của cậu ta. Tuy rằng giọng điệu không tốt lắm, nhưng ánh mắt của ta khi vừa nghe nói đến có ăn là đã lập tức sáng lấp lánh. Thật không còn cách nào, ta từ nhỏ đã có tật xấu này rồi, vừa nghe có ăn thì dù có chuyện gì cũng quăng qua một bên. Nhất là lúc đói, những lời như vậy mới có thể an ủi được sự nôn nóng của ta.

Cậu ta cười cười, xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đi ra đã thay một chiếc áo thun xám cùng một cái quần bò. Đôi chân thon dài làm ta có điểm hâm mộ,ưm, thật ra là có chút ghen tỵ.

"Ăn tiêu xanh được không?" Cậu ta chôn đầu trong tủ lạnh, cũng không quay đầu lại mà hỏi ta.

"Ừm." Ta ngu ngơ gật đầu.

"Cà chua?"

"Ừm."

"Cà rốt?"

"Ừm."

"Trứng gà?"

"Không ăn!" Ta nhanh chóng lắc đầu.

Cậu ta cuối cùng cũng ngẩng đầu liếc ta một cái, gì cũng không nói, ôm ra một đống rau dưa đi vào bếp.

Nghiêng tai lắng nghe âm thanh lách cách truyền ra từ phòng bếp, nói thật, ta thực sự rất tò mò. Sờ sờ bụng, không còn cách nào khác, không có chìa khóa xe muốn chạy cũng không được, đành phải ngoan ngoãn ở ngoài ngồi chờ. Tuy rằng trong lòng có chút hoài nghi, dù sao cũng là con nhà có tiền làm sao có thể làm ra món gì ngon được chứ. Nhưng tất cả hoài nghi không tin tưởng dều tan thành mây khói khi nhìn thấy hai đĩa mỳ xào còn đang tỏa nhiệt trước mặt.

Nuốt nước miếng một cái, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, có chút hoài nghi giương mắt nhìn Tịch Hâm một cái. Đại khái chắc là nhìn ra nghi vấn của ta, cậu ta nhét đôi đũa vào trong tay ta, mở miệng nói: "Ăn đi."

Nói xong liền kéo cái ghế nhỏ đối diện ta ngồi xuống bắt đầu ăn.

Ọc ọc . . . .

Bụng ta lên tiếng kháng nghị, mặc kệ đi, ăn trước rồi tính sau. Vì sao ta lại ở trong nhà của một tên nhóc hư hỏng không có cảm tình mà ăn mỳ xào chứ? Trong đầu hiện ra một tia nghi vấn, nhưng lại nhanh chóng bị thức ăn ngon thay thế.

Thật ra......cậu ta làm đồ ăn thật sự cũng rất ngon. Đại khái là mì nấu vừa chín tới, lại cho tiêu xanh, cà rốt, hành tây, chân giò hun khói cắt nhỏ cùng xào với nhau, không chỉ thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, mà ăn vào cũng ngon lạ thường. Ừm, quay về nói với mẹ cũng làm như vậy cho ta ăn!

Chờ ta hùng hục ăn toàn bộ vào bụng, lau miệng một cái, một ly nước khoáng ướp lạnh đưa đến bên cạnh tay ta.

"Cảm ơn." Ta lễ phép nói cảm ơn, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cậu ta, cơn tức vừa nãy không biết chạy đi đâu rồi.

Kỳ thật mà nói, bộ dáng im lặng của cậu ta thoạt nhìn cũng đẹp mắt. Lúc này mới phát hiện vết sưng trên khóe miệng bị vỡ ra, tuy rằng đã có rửa qua nhưng chắc là bị bọt nước làm cho sưng đỏ lên. Trên gò má là dấu vết xanh tím hiện rõ ràng.

"Nhà cậu có thuốc đỏ hay không?" Ta đứng lên nhìn xung quanh.

"Làm gì?"

Thật là, sao lại dùng ánh mắt hoài nghi này mà nhìn ta chứ? Nhưng mà dù sao cũng là học sinh trường ta, tinh thần trách nhiệm của một giáo viên lại xông ra.

"Miệng cậu sưng, tốt nhất là xử lý một chút, bằng không trời nóng sẽ rất là khó chịu." Không biết tại sao, ta lại giải thích một chút.

Cậu ta nhíu mày , hiển nhiên là không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy. Thật sự là tổn thương mà, tốt xấu gì ta cũng là một thầy giáo - thanh niên có thái độ tốt là tấm gương tốt mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro