Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Hai người." Ta thành thực vươn hai ngón tay. Miệng vẫn đang nhai nhai vận động liên tục không ngừng.

Cậu ta nhíu mày, thần sắc vô cùng phức tạp, hình như việc ta quen bạn gái giống như là chuyện không thể tin được, không thể xảy ra được vậy.

Thật sự là không có kiến thức, nhưng mà cũng không trách được, đứa nhỏ chưa trải như cậu ta làm sao nhìn thấu được nội hàm hấp dẫn người khác sâu bên trong của ta được chứ.

"Người bạn gái đầu tiên là bạn học cùng lớp thời trung học." Cố gắng nuốt vật trong miệng xuống, hắn không cần hỏi ta cũng liền tự động nói ra.

"Sau này chúng tôi cùng đỗ vào trường sư phạm, bởi vì vừa là đồng hương lại vừa là bạn học cũ cho nên ngẫu nhiên sẽ cùng nhau ăn cơm, hahaha, cô ấy thường xuyên mời ta ăn, tất nhiên là ta sẽ không khách khí nhận lời đi ăn cùng cô ấy. Kết quả về sau không biết vì sao mọi người đều cho rằng bọn ta là một đôi, bạn học kia cũng không phủ nhận, ta cũng cảm thấy cũng không có vấn đề gì, cho nên liền mạc danh kì diệu* trở thành bạn gái ta." Ngọt quá, ta liếm liếm ngón tay.

* Mạc danh kì diệu: không hiểu rõ, cứ như vậy; chỗ này có nghĩa như thuận theo tự nhiên mà trở thành bạn gái của bé thụ nhà chúng ta.

"Mạc danh kì diệu?" Cậu ta chăm chú nhìn ta, ánh mắt đột nhiên hình như muốn bốc hỏa rồi.

"Đúng vậy á, dù sao ta cũng không thấy có gì không được." Ta trở mình xoay xoay cố gắng nhớ lại.

"Thế vì sao chia tay?"

Trước mắt xuất hiện một tấm khăn giấy, ta cảm ơn mà nhận lấy.

"Ta cũng không biết nữa, vốn dĩ mọi thứ đang rất tốt đẹp, kết quả đột nhiên có một ngày cô ấy hẹn ta đến dưới lầu ký túc xá, nói với ta "Chúng ta chia tay đi". Ta nói nếu cô ấy đã quyết định như vậy thì ta không có ý kiến, thế mà cô ấy lại tát ta một cái, rồi vừa khóc vừa nói do ta không quan tâm cô ấy, không có chút cảm giác đang yêu đương nào cả. Còn nói ta lừa gạt tình cảm của cô ấy. . . ." Tay phải không tự chủ được giơ lên sờ sờ má, lực của con gái cũng không thể xem thường, hiện tại nhớ lại vẫn còn thấy ẩn ẩn đau nè.

"Rất đau hả?" Một thân ấm áp ngồi xuống bên cạnh ta, cặp mắt luôn chọc ta tức giận kia cũng toát ra một tia ấm áp quan tâm.

Đột nhiên cảm thấy quả vải trong miệng mất đi vị ngọt ban đầu, ta vực dậy tinh thần kể tiếp.

"Bất quá tuy rằng mối tình đầu kết thúc cũng không biết vì sao, nhưng mà cũng coi như có kinh nghiệm, hạ quyết tâm tiếp tục nói chuyện yêu đương. Haha, lúc ấy có mấy bạn học nữ dường như có ý với ta, nên ta hạ quyết tâm phải theo đuổi một trong số đó . . . .Này! Cười gì mà cười hả?"

"Tôi thấy thật ra là người ta theo đuổi anh, đúng chứ?" Nụ cười của cậu ta mang ý cười cợt, nhưng kì quái là ta lại không cảm thấy chán ghét.

Hắc hắc, thế mà cậu ta đoán đúng rồi。Cách theo đuổi, hì hì, nói ra có chút mất mặt, bởi vì món dưa chua của mẹ cô ấy làm thật sự là thiên hạ đệ nhất mỹ vị, thế là câu mất hồn phách của ta. Đương nhiên đây chính là bí mật quân sự, tuyệt đối không được để cho tên trước mặt biết được.

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là ta rốt cuộc cũng có bạn gái thứ hai, rút ra được bài học từ mối tình đầu thất bại,ta đối với người bạn gái thứ hai phải nói là vô cùng cẩn thận, săn sóc. Cô ấy mỗi ngày làm việc gì ta đều ở bên cạnh, lúc cô ấy cùng bạn bè tụ tập một chỗ ta cũng tuyệt đối kề bên như hình với bóng, cô ấy nói gì ta cũng đều nói được, cô ấy nói không tốt ta tuyệt đối không nói tốt. Xới cơm, rót nước ---Cậu đừng có cười, tuy rằng ta thừa nhận ta đang kể lại nhưng lúc đó ta quả thật là rất cố gắng đó!" Ta thiếu chút nữa phải đưa tay thề.

"Được rồi, tôi tin. Sau đó thì sao?" Tuy rằng miệng thì nói tin tưởng, nhưng ta biết cậu ta nhất định chẳng tin ta miếng nào đâu.

"Sau đó hả..."ta bĩu môi, thanh âm nhỏ một chút "Sau đó vẫn là cô ấy nói với ta "Chúng ta chia tay đi"".

"Tại sao?" Cậu ta chau mày lại.

"Cô ấy nói ta đối xử với cô ấy tốt quá, làm cho cô ấy không thở nổi. Hơn nữa cô ấy không cần một người bạn trai không có chính kiến, không quan tâm bản thân mình lúc nào cũng như pho tượng như vậy...."Thở một hơi thật dài, nói thật, đến bây giờ ta vẫn còn thấy oan ức. Con gái là một sinh vật rất kì quái, ngươi đối xử không tốt với cô ấy, cô ấy nói ngươi không quan tâm tới cổ, ngươi đối xử với cô ấy thật tốt, cô ấy lại ghét bỏ ngươi vì không có chính kiến.

"Aiiiiiii-----" Ta lại thở dài một tiếng.

"Đừng đau lòng, các cô ấy chia tay với anh chính là tổn thất của cô ấy." Vừa nghiêng đầu, liền thấy ánh mắt người nọ. Nói thật, khó có lúc nào mà Tịch Hâm không chọc ta tức giận, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy mới phát hiện lúc cậu ta im lặng thật sự rất đẹp trai.

"Hahaha, ta không có đau lòng, ta tin một ngày nào đó ta sẽ tìm được một cô gái mà ta có thể hiểu được, sau đó . . ." Tưỏng tượng đến cảm giác được ôm mỹ nữ vào trong tay, ta nhất thời quên mất thương cảm vừa rồi, bắt đầu cười ngu.

"Anh còn muốn tìm bạn gái?" Sao giọng nghe có vẻ là lạ nhỉ?

Bất quá ta cũng không quá để tâm mà trả lời: "Đó là tất nhiên rồi, chờ cậu đến tuổi ta là hiểu được thôi, bạn nhỏ."

Vỗ vỗ đầu cậu ta cảm giác giống như đang vuốt vuốt chú chó nhỏ vậy, cố ý bày ra điệu bộ người lớn: "Trên thế giới này á, con gái là đáng yêu nhất vừa mềm mại lại dịu dàng......Ôoo"

Lúc hai mắt đang tỏa sáng nghĩ tới những điều tốt đẹp kia thì bỗng nhiên có bóng người ôm lấy cả người ta, một vật thể ấm áp nhẹ nhàng chạm lên môi. Ta--- nhất thời chết máy!

Đợi đến khi vật kia rời đi ta vẫn còn trong tình trạng hệ thống đang bảo trì.

"Ngốc, hít thở nào." Có người vỗ nhẹ mặt ta. Ta theo bản năng mà hít lấy không khí mới mẻ vào, sau một lúc lâu, suy nghĩ mới dần trở nên rõ ràng.

"AAAAAAAA" Ta thét chói tai bởi vì ta đột nhiên nhận ra vừa rồi là xảy ra chuyện gì - Tịch Hâm, hắn, ...hắn thế mà lại hôn ta! Tiếng la của ta hiển nhiên là dọa cho Tịch Hâm nhảy dựng, bởi vì ánh mắt hơi giận kia của hắn đang nhìn chằm chằm vào ta. "Cậu --- Cậu----" ta thật sự bị dọa rồi cho nên nói chuyện cũng nói không xong chỉ biết chỉ chỉ hắn.

"Tôi như thế nào?" Tay ta bị hắn tóm được nắm lấy bàn tay, chẳng những không tự biết mà ánh mắt nhìn ta còn thâm tình như vậy khiến ta sợ hãi.

"Cậu--- cậu vừa nãy......"

"Hôn anh." Có người săn sóc thay ta nói hết lời.

"Ta là đàn ông đó!" Ta hét với hắn.

"Trước giờ tôi cũng chưa từng xem anh là phụ nữ."

"Ta là thầy của cậu!" Người trước mặt mặt hơi đen đi một chút.

"Tôi biết."

"Biết mà cậu còn......" Xém xíu nữa là bị nước miếng sặc chết.

"Thế thì sao? Ai quy định là học sinh không thể thích thầy giáo?" Tên kia không biết xấu hổ còn mở miệng.

"Vấn đề là....." Ta há miệng muốn bác bỏ.

"Haisss, xem bộ dáng ngơ ngác này của anh đi, nhưng mà quả thật ngốc có chút đáng yêu." Âm thanh thở dài phóng đại lên bởi vì mặt cậu ta càng áp sát lại đây.

Não, lại chết máy rồi!

Nụ hôn lần này không giống như vừa rồi, cảm xúc mềm mại trên môi làm ta có cảm giác hơi ngứa ngáy. Không chỉ như vậy, kĩ xảo điêu luyện đùa bỡn khêu mở chui vào miệng, quấn lấy đầu lưỡi, mút vào trêu đùa, bá đạo đoạt lấy nước bọt cùng không khí trong miệng ta. Mắt mở thật to, không còn ý thức mà nhìn khuôn mặt của người kia đang phóng đại trước mắt. Giờ cho dù người ngoài hành tinh bỗng nhiên xuất hiện ta cũng không cảm thấy khiếp sợ như lúc này. Đại khái là có kích thích vừa rồi làm chủ, lần này không đợi cậu ta buông ra ta đã dồn sức lực toàn thân mà đẩy lồng ngực cao lớn kia ra, một bên vừa quệt miệng một bên điên cuồng thở dốc. Thấy cậu ta còn chưa thỏa mãn lại muốn cúi người hôn xuống, ta đã có kinh nghiệm liền nhanh chân chạy trốn, chân dài đạp lên ngực tên kia kiên quyết ngăn cậu ta bên ngoài phòng tuyến an toàn.

"Cậu, cậu điên rồi.......Đúng! Cậu điên rồi!" Ta lung tung mượn cớ, lòng tràn đầy bối rối làm tay chân luống cuống.

Chân mày gắt gao nhíu lại: "Sao vậy, Xuân Thiên?"

"Cậu không được lại đây!" Ta vội nhảy lên, tránh chỗ đó thật xa. Nhìn bộ dạng quan tâm muốn lại đây của cậu ta làm ta sợ đến mức nhanh chân tông cửa xông ra ngoài. Tới dưới lầu mới phát hiện chìa khóa xe còn để quên trên bàn trà, tiếng bước chân phía sau làm lông tơ toàn thân đều muốn dựng đứng hết cả lên, sao mà còn quan tâm đến chìa khóa xe được nữa, cơ hồ là vọt nhanh đến đường lớn. Cho tới khi đã yên vị trong taxi ta mới giật mình phát giác ra toàn thân trên dưới đều ướt đẫm cả rồi. Trái tim như bồn chồn mà đập thình thịch kịch liệt, quả thật là muốn vỡ màng nhĩ luôn.

"Cậu gì ơi, đi đâu nào?" Từ trong kính chiếu hậu, ánh mắt quái dị của bác tài khiến ta ý thức được sự thất thố của mình. Cố gắng bình phục hô hấp, nói ra địa chỉ ngôi nhà nhỏ của ta. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro