chương 16 + 17 + 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 16: Hoàng tử nụ cười.

Chàng trai trẻ ngồi bên giường, chống tay ngắm nghía cô gái nhỏ gầy yếu, làn da xanh xao. Nhi bị sốt cao, cô liên tục mê sảng, miệng ú ớ:

- Nóng! Nóng quá! Cứu tôi với!

Vĩnh Minh vội ôm lấy cô trấn an:

- Đừng cử động, không sao, không sao rồi...

Nhi mở mắt. trước mắt cô hiện ra một khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen linh hoạt, hàng mi dày và cong. Nụ cười tỏa nắng với chiếc răng khểnh. Nhiều người nói, cậu có nụ cười luôn gây được cảm tình cho người đối diện quả không sai. Nhi cất giọng yếu ớt:

- Cậu là ai? Tôi vẫn chưa chết ư? A! Đau quá!

- Nằm yên đi, vết thương của cô nặng lắm đó. May mà gặp được tôi, cô yên tâm, tôi đã mời bác sĩ giỏi nhất Singapore sang chữa trị cho cô rồi. Đảm bảo không để lại chút dấu vết.

- Tôi.....đang ở đâu vậy?

Vĩnh Minh phô ra vẻ mặt tinh nghịch, tự đắc:

- Đương nhiên là nhà tôi rồi. Bổn thiếu gia ta vô tình đi ngang qua nơi cô gặp nạn. Đã không từ nan cứu mạng cô đó. Cô nói xem, người như ta quả thực rất hiếm thấy trên đời không?

Nhi nhìn điệu bộ khoa chân múa tay của Vĩnh Minh không nén nổi mà bật cười. Tuy nhiên, tâm tư nặng trĩu khiến cô không sao vui nổi. Nén tiếng thở dài, cô nhẹ nhàng:

- Cảm ơn đã cứu mạng.

Đôi mắt cô cụp xuống. Cuộc đời cô, đi đến nước này. Sống hay chết đâu còn quan trọng. Tiếng cửa mở, cô y tá tay cầm một xấp giấy tiến lại giường Nhi:

- Tiểu thư, xin thông báo cho cô biết một tin vui. Cô đã có thai rồi.

Nhi giật mình, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên:

- Có thai? Tôi........ tôi có thai rồi ư?

- Phải, thưa cô. Thai nhi đã được 13 tuần, rất khỏe mạnh. Có điều, thể trạng cô rất yếu, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều.

Cô y tá quay ra cửa. Nhi quay sang nhìn chàng trai bên cạnh mắt vẫn mơt to không chớp, mồm há hốc kinh ngạc.

- Cậu lại làm sao nữa vậy?

- Còn phải hỏi nữa sao? ta vốn nghĩ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Ai ngờ cứu đúng phải mỹ nhân mang bầu, thật xui cho ta quá đi, híc....

Nhi đưa tay lên bụng cảm nhận. Con của cô, không ngờ ông trời ban tặng nó đến cho cô vào lúc này. Cô không thể chết được, cô sẽ che chở, bảo vệ cho nó.

Vĩnh Minh không nén nổi tò mò:

- Tôi thấy cô dáng vẻ hiền lành. Sao lại bị hại đến nỗi suýt chết cháy trong rừng thế? Nói đi, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về. Phải rồi, cha đứa bé chắc đang lo lắng lắm.

Nhi thẫn thờ. " Liệu có nên cho Phong biết sự tồn tại của nó không? Không, đó chỉ là một gã đàn ông bội bạc, không xứng với tình yêu của cô"

- Đứa bé này không có cha.

Vĩnh Minh hiếu kỳ:

- Gì vậy bà thím? Giận nhau với chồng à?

Nhi im lặng lắc đầu:

- Tôi không có nhà, không có chồng...tôi..tôi....

Cổ họng nghẹn lại, nước mắt lã chã rơi trên khuôn mặt tái nhợt. Vĩnh Minh hoảng sợ:

- Thôi được rồi, tôi không hỏi nữa. Tạm thời cô cứ ở đây nghỉ ngơi, mai tôi lại tới.

Chương 17:Địa ngục trần gian

Sa Sa ngồi thu lu trong căn nhà kho tối tăm, ẩm ướt. Một con chuột xám rơi bịch xuống người ả. Ả giãy nảy, rú lên thảm thiết. " kétttttt ". Cửa sắt nặng nề mở ra. Năm gã đàn ông to lớn, mặt mũi bặm trợn, hôi hám tiến gần đến ả. Sa Sa không khỏi kinh hãi, giương đôi mắt xinh đẹp ngước lên. Ả lớn tiếng:

- Các ngươi dám động đến ta? Vũ Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua cho các ngươi đâu.

Một gã râu ria xồm xoàm tiến lại, nước miếng hắn chảy ròng ròng, hắn nhe răng cười lộ ra hàm răng ố vàng bẩn thỉu:

- Hê hê...Cô em xinh đẹp, cô vẫn mơ tưởng rằng hắn vẫn còn tình cảm với cô à? Cho cô hay, chính Vũ Phong của cô kêu chúng tôi đến " chăm sóc " cô. Ngoan ngoãn chiều chuộng chúng tôi. Anh em chúng tôi sẽ không để cô thiệt đâu. Hê hê....

Bàn tay thô ráp sần sùi sờ vào đùi Sa Sa, đôi mắt hắn nhìn như thiêu đốt bộ ngực căng đầy, hắn nuốt nước miếng thèm thuồng. năm gã từ từ tiến lại. Tiếng thét chói tai của Sa Sa chìm dần vào vô vọng.


một bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa nhà kho. Bước chân điềm đạm, phong thái ngời ngời:
- Dừng lại.
5 gã đàn ông đồng loạt quay người lại, tức giận vì bị phá hỏng chuyện tốt" , mặt mũi hung tợn nhìn về phía người kia. Khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nguyên biểu cảm, bàn tay linh hoạt lấy ra một chiếc thẻ:
- Cảnh sát đây, còn không mau cút!
Lập tức 5 tên dê xồm mặt biến sắc, thất kinh chạy như bay ra cửa.
Đôi mắt lạnh lùng lập tức thu lại sát khí nhìn về phía góc căn nhà. Nơi Sa Sa đang run rẩy, khuôn mặt chưa hết kinh hãi, quần áo xộc xệch, đôi mắt mở to trừng trừng.
Thở dài xót xa, bước chân nhẹ nhàng đến bên ả. Cởi áo khoác mặc cho Sa Sa rồi bế cô lên đi khỏi nơi tăm tối.
---------------

Chương 18: Người anh trai

Phong ngồi dựa lưng vào tường, xung quanh anh là 1 mớ hỗn độn, vỏ lon bia, chai rượu vứt ngổn ngang. Điếu thuốc trên tay sắp tàn, từng đốm lửa nhỏ li ti, le lói. Hút một hơi dài, làn khói trắng mờ ảo, Phong lặng ngắm hình ảnh Nhi qua làn khói bay lơ lửng. Đĩa nhạc quay đều, từng âm thanh chất chứa bao muộn phiền vang lên bên tai anh:
"trong đêm buồn hoang vắng, chỉ riêng anh một mình, không gian lặng im, gọi em thấy em đâu"
--------------
Chuông cửa vang lên, chị giúp việc ra mở cửa rồi khẽ đắn đo đứng ở cửa phòng:
- Thưa cậu................có khách ạ.
Giọng nói mệt mỏi, lạnh lẽo:
- Không tiếp!
- Nhưng......thưa cậu............
- Biến! không thấy tôi đang bận à?
Ra dấu cho chị giúp việc ra ngoài. Tuấn Long lắc đầu thở dài: "không ngờ đến nông nỗi này". Anh gõ cửa:
- Là anh, Tuấn Long.
Phong khẽ chau mày như nhớ lại điều gì. Lười biếng đứng dậy mở cửa. Đập vào mắt Long là một chàng trai tóc tai rậm rạp, mắt thâm quầng. Anh không khỏi sửng sốt, vốn nghe nói em trai gần đây bỏ bê công ty. Ngày ngày nhốt mình trong phòng vì một cô gái, anh vốn không tin nhưng khi nhìn thấy Phong, anh lo lắng vô cùng. Tuy là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng trước giờ anh chưa khi nào thôi lo lắng cho cậu em nóng nảy này. Chứng kiến em mình như trở thành một người khác, anh không khỏi xót xa.
Phong cất giọng hờ hững:
- Anh chẳng phải đang ở Mỹ sao? Về đây làm gì?
- Anh về thăm em.
Phong nhếch môi cười:
- Vinh hạnh cho em quá rồi.
- Sao vậy? Không định mời anh vào phòng sao?
Phong quay người, bước vào, Long theo sau. Xộc vào mũi anh là một mùi nồng nặc đến nhức đầu, Long đưa mắt nhìn một vòng quanh căn phòng rồi ngồi xuống ghế bành.
Phong đưa tay tắt đĩa nhạc:
- Sao? Đột nhiên vè nước vì nhớ em à?
- Anh có nghe nói doanh thu gần đây sụt giảm mạnh, công ty đang trên bờ vực thẳm, anh thật không yên tâm.
- Từ khi nào anh trở nên lo lắng cho sự an nguy của công ty vậy? Đừng nói là muốn giúp em điều hành công ty này.
- Phong, em thế này, anh rất lo lắng.
- anh cũng thấy rồi đó thôi, tôi sống rất tốt.
Long thở dài, không phải anh không biết tính Phong. Từ nhỏ, cậu đã phải chứng kiến cảnh cha đi theo người đàn bà khác, ruồng bỏ mẹ con cậu. Rồi ông ta cũng qua đời vì một cơn tai biến, còn trăn trối muốn mẹ cậu cưu mang 2 mẹ con nhà kia. Dù cho mẹ cậu rộng lượng bao dung nuôi dạy đứa con riêng của chồng đàng hoàng tử tế thì cậu cũng không bao giờ chấp nhận.
Long chậm rãi:
- Anh đã gặp Sa Sa.
Phong đưa mắt giễu cợt nhìn Long:
- Cuối cùng cũng chịu thú nhận, Việc gì phải giả làm người tốt khổ sở vậy? Anh vốn đâu coi thằng em này ra gì.
- Sao em làm vậy với Sa Sa? Anh không hiểu nổi. Dù sao 2 đứa cũng là thanh mai trúc mã...........
- Bỏ đi! Cô ta đáng chết! Phải rồi, trước giờ anh luôn muốn có được cô ta mà. Giờ cho anh đấy, thứ dơ bẩn đó không xứng với tôi.
- Em..... Được, anh sẽ đưa Sa Sa đi. Dù sao giờ cô ấy cũng hóa điên rồi. Mong em đừng quá đáng.
Long quay đi. Tiếng rơi, vỡ vang lên loảng xoảng, Phong như muốn trút giận lên từng thứ đồ đạc trong căn phòng, cậu điên loại đập phá: " anh cứ chờ xem, định thừa cơ cuỗm luôn công ty của tôi à? Đừng mơ!"


Phong bắt đầu quay lại với công việc. Anh chôn cất tro cốt của Nhi cẩn thận và thường xuyên đến thăm cô.
Thời buổi loạn lạc, các cổ đông lớn trong công ty đã thừa cơ khi Phong suy sụp tranh giành đấu đá cái ghế giám đốc của anh. Phong bước chân vào phòng họp, dáng vẻ lạnh lùng, sát khí bức người. Tiếng nói đanh thép cất lên:
- Không ngờ công ty của chúng ta lại có người xót ruột đến vậy. Tôi mới vắng mặt chút thời gian liền muốn thay tôi ngồi vào vị trí này. Tôi hiếu kỳ không biết vị nào vậy?
Khắp gian phòng, những khuôn mặt vừa phút trước huyeenh hoang giờ cúi gằm trong xấu hổ.
- Giám đốc, chúng tôi không dám. Cậu đừng nghe lời đồn đại. Vị trí đó không ai phù hợp ngoài cậu.

Ngồi ở phòng quan sát, lặng nhìn Phong, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười " giờ thì yên tâm được rồi". Tuấn Long rời khỏi ghế, xách vali lên xe đến sân bay.

]"===O�P���Y�

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro