chương 34 + 35 + 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 34: Đáng thương hay đáng hận?

Tòa nhà này nhìn qua tưởng như không có gì đặc biệt nhưng thực chất lại được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Ngay cả phòng nhân viên cũng có camera đa chiều, cho nên việc tiếp cận Vũ Phong quả thực không hề dễ dàng. Nhất là với một người từ lâu đã không còn hứng thú với mỹ nữ như anh ta. Bằng chứng là từ khi Tiểu Miêu dọn đến đây ở, chưa khi nào Phong để tâm đến sự tồn tại của cô ả, đến cả một cái liếc mắt cũng không, khiến ả bao phen nuốt giận vào trong lòng. Ả cũng không phải không hiểu, việc này không thể nóng vội. Mặc dù mới tới đây một thời gian ngắn nhưng Tiểu Miêu đã lấy lòng được mọi người trong công ty bằng sự khôn khéo của mình. Có thể thấy cô ả đã " diễn" rất tròn vai.

Tiểu Miêu đứng cạnh cửa sổ căn phòng, ngón tay khẽ đưa đi đưa lại trên tấm kính, suy nghĩ miên man, khóe môi bất giác nở nụ cười thích thú: " Ai nói trái tim của anh được tôi luyện từ sắt đá chứ? Cứ chờ xem, em không tin em thua ván cược này".

---------------------------------

Tiểu Miêu tiến đến chỗ làm việc của một anh nhân viên cùng phòng nở một nụ cười ngọt ngào:

- Anh Tư, anh chuẩn bị mang tài liệu lên phòng giám đốc phải không?

- Phải rồi, tôi vừa vặn làm xong. Cô Miêu cần gì sao?

- Coi kìa, tôi là có lòng tốt giúp anh thôi mà. Trùng hợp tôi cũng có việc cần lên gặp giám đốc, anh không phiền, để tôi mang tài liệu cho.

- Vậy sao được, tôi......

Tiểu Miêu nhanh nhẹn ôm tập tài liệu lên quay lưng đi rất vui vẻ, bỏ lại đằng sau anh chàng nhân viên đứng đó với khuôn mặt ngơ ngác.

Tiểu Miêu chỉnh trang lại đầu tóc, đồng phục trên người. Không hiểu từ lúc nào, cứ mỗi lần tiếp cận người đàn ông này cô rất khó lấy được bình tĩnh. Mặc dù biết đây là nhiệm vụ của cha giao phó nhưng đến cô nhiều khi cũng không hiểu nổi cảm giác lạ này là gì, trái tim cứ vô thức đập loạn nhịp, mọi hành động cử chỉ đều không thể như ý muốn. Hít thở sâu, cố gắng giữ cân bằng lý trí , cô đưa tay lên gõ cửa, một giọng nói lạnh lùng vang ra, tựa như luồng gió lạnh làm tê cứng tri giác cô gái trẻ:

- Mời vào!

Khẽ đẩy cửa bước vào, Vũ Phong chăm chú ngồi trước chiếc laptop màu đen bóng loáng. Bộ dạng say mê làm việc của anh toát ra sức hút mê người, Tiểu Miêu nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống bàn:

- Giám đốc, đây là tài liệu về bản thiết kế khách sạn cho khu nghỉ dưỡng.

Vũ Phong không thay đổi sắc mặt, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím máy tính với tốc độ khó tin:

- Tôi biết rồi.

Tiểu Miêu lén nhìn anh rồi vội cúi mặt xuống che lại đôi má đang ửng hồng.

- Vâng, thưa giám đốc.

Bước chân gần đến cửa phòng, đột nhiên Tiểu Miêu cảm thấy chóng mặt, cô đưa tay lên xoa đầu, mắt từ từ nhắm lại, cả thân người đổ rụp xuống, ngã lăn ra sàn nhà. Vũ Phong lập tức dừng tay, ngẩng đầu, đôi mắt thoáng qua chút kinh ngạc:

- Người đâu! Gọi cấp cứu!

Căn phòng lạnh lẽo được bao phủ một màu trắng toát. Tiếng những bước chân vội vã vang lên đều đều ở hành lang bệnh viện. Dường như chẳng ai để ý đến cô gái tâm trạng không ổn định đang ngẩn ngơ nơi góc phòng:

- Anh Tư, anh mau nói xem có phải giám đốc đưa tôi tới đây không? Có lo lắng cho tôi không?

Anh chàng khó xử lắc đầu:

- Tiểu Miêu, cô bớt ngốc một chút được không? Là giám đốc cho người đưa cô vào đây. Tôi thấy lo cho cô nên ở lại, giám đốc đã lên máy bay đi công chuyện một tiếng trước rồi.

Đôi mắt như đang trông đợi điều gì lập tức cụp xuống, hàng mi dài chớp nhẹ, vẻ mặt đượm buồn đến thảm thương:

- Vậy sao?...........

Chàng trai đứng kế bên thở dài than vãn:

- Ông Trời đúng là bất công mà, sao lại có thể tạo ra một người hoàn mỹ như Vũ Phong để bao cô gái si tình nguyện sống chết. Báo hại tôi đây 28 năm không kiếm nổi bạn gái, hajzzzzz...

------------------------

Đường phố Hà Nội về đêm đẹp một cách bí ẩn, hàng hoa sữa thơm nhè nhẹ dội về tiềm thức những ký ức khó quên. Đèn đường lung linh muôn màu, xa xa một đôi tình nhân nắm tay nhau trên phố,...... Tất cả hợp nên một bức tranh lộng lẫy nhưng buồn, nỗi buồn xuất phát từ tâm can, từ sự cô độc trong tâm hồn. Sa Sa cầm chai Chivas lên, ngửa cổ tu ừng ực như muốn hòa tan bao tâm tư vào thứ men say này.

Người ta nói phụ nữ gặp được người đàn ông tốt thì cả đời cô ấy không phải trưởng thành.

Người ta cũng hay nói nên lấy người yêu mình và không nên cố chấp ở bên người mình yêu.

Nhưng sao cô thấy nó chẳng đúng với cô. Tuấn Long quả thực rất tốt với cô nhưng từ lâu cô đã coi anh như một người anh trai ấm áp và chu toàn. Từ nhỏ, hễ chỉ chỉ cần thứ cô muốn, Long đều đáp ứng ngay lập tức. Cuộc sống được trải hoa hồng, được cung phụng như một công chúa đã khiến Sa Sa hình thành sự ích kỷ. Tình yêu dành cho Phong không được đáp trả khiến cô không cam tâm, càng bị anh phũ phàng, cô càng muốn có được trái tim anh. Nỗi buồn tủi của kẻ thua cuộc trong tình yêu dần biến thành sự căm hận. Mối hận ấy cứ lớn dần lên làm cô mất hết lý trí, cô trở nên ác độc và tàn nhẫn. Như một kẻ đang cố lao vào khu rừng tăm tối để chiếm lấy thứ mình muốn mà không hề hay biết đến bản thân mình cũng đã bị những bụi gai nhọn đâm nát da thịt rồi.

Suy cho cùng, cô là đáng thương hay đáng hận?

Rút một điếu thuốc ra và châm lửa, đôi môi xinh đẹp nhả từng câu chữ qua làn khói trắng: " Phong, anh là của em, chỉ mình em"

*************

Tiểu Miêu bước chầm chậm trên đường, khuôn mặt nặng trĩu tâm tư. Cô cứ vừa đi vừa đếm những bước chân mà không để ý đến nhóm người trước mặt. Đây lại là một con hẻm vắng, chẳng may có bị cướp hay chôn xác ở đây cũng khó có người biết mà đến cứu. Tên cầm đầu có mái tóc xoăn, cánh tay xăm hình hoa hồng, hắn nghênh nghênh tự đắc tiến về phía cô, nở một nụ cười nửa miệng đầy khinh miệt:

- Cô em xinh đẹp, khuya vậy rồi, đi đâu thế?

Tiểu Miêu quả thực rất sợ hãi nhưng vẫn cố lên giọng:

- Các ngươi mù hết rồi, có biết ta là ai không hả?

Cả lũ người phá lên cười sằng sặc:

- Mỹ nhân à, tụi tôi chỉ là cướp đi kiếm ăn. Đâu có nhiều mối quan tâm đến vậy. Có điều, cô em cũng thú vị đấy, chi bằng, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút. Ha ha Ha....!!!

Tiểu Miêu hét lên:

- Cứu tôi, có ai không? Mau cứu tôi!

Một con dao bấm sắc nhọn lóe sáng, gã có hình xăm kề con dao lên cổ Tiểu Miêu:

- Câm miệng, nếu không muốn trở thành phế nhân.

Chiếc xe hơi lao vun vút về phía lũ cướp, chúng vội tản ra tứ phía. Lưu Tương vội vã bước xuống xe, theo sau là 3 xe cảnh sát:

- Bắt tất cả lại cho ta! Khốn kiếp! Đến con gái ta các ngươi cũng dám đụng vào, ta nhất định khiến lũ nhu các ngươi sống không bằng chết.

Lau mồ hôi trên trán, lão chạy tới ôm lấy Tiểu Miêu:

- Bảo bối của ta, con không sao chứ?

- Cha, sao giờ cha mới tới? Dọa con sợ muốn chết!

- Cha biết lỗi rồi mà. Nào, để cha đưa con về công ty, tuyệt đối không được để Vũ Phong biết thân phận thật của con.

Chương 35: Người anh yêu

Ngay sau đêm trình diễn, hình ảnh Jally tràn ngập các mặt báo, tạp chí trong và ngoài nước. Khách sạn nơi cô ở phải có vệ sĩ canh gác 24/24 đề phòng những tay săn ảnh rình rập, giới giải trí bàn tán xôn xao về thiên thần làng mẫu.

Các cô gái ghen tị với nhan sắc của nàng, đàn ông thì khao khát có được nàng. Chừng ấy, đã đủ khiến nàng trở thành minh tinh sắc đẹp.

Và tất nhiên, những hợp đồng béo bở, những lời mời mọc đầy hấp dẫn đến từ các thương hiệu thời trang lớn sôi sục hơn bao giờ hết. Nhưng, ngay bây giờ, người muốn gặp nàng nhất, muốn hóa điên vì nàng chắc chắn chỉ có anh.

Phong tưởng như không thể tin vào sự thật kể từ khi biết tin Nhi trở về. Mặc dù lấy tên gọi khác, thần thái và cử chỉ hoàn toàn khác với Nhi của anh trước đây nhưng cảm giác nơi trái tim này tuyệt đối không thể sai được, chỉ có thể là em, người anh yêu.

Phong mang tro cốt anh gom được trong rừng gửi đến viện pháp y và yêu cầu họ kiểm tra ngay lập tức. Lòng anh như lửa đốt, cầm tờ giấy khẳng định về mẫu phân tích trong lọ, anh quá đỗi vui mừng: " Mẫu phân tích cho thấy đây hoàn toàn là tro từ gỗ và lá khô, không có tro cốt của người"

Điều đó chứng tỏ cảm giác của anh đã đúng, cô chưa chết, cô vẫn còn sống và đã trở về. Anh phải đi tìm cô ngay lập tức, anh không thể đợi được nữa. Thời gian qua anh vùi đầu vào công việc để quên đi nỗi đau, là ông trời có mắt, đã mang cô trở về. Phong lái xe lao thật nhanh, như thể chỉ sợ anh đến chậm 1 giây, cô sẽ tan biến mất.

- Tôi là Vũ Phong, tôi có việc gấp cần gặp cô Jally.

Lễ tân lịch sự đáp:

- Thưa ông, cô ấy đã ra ngoài cùng trợ lý từ sáng sớm.

Phong thở hồng hộc, mồ hôi túa ra, đúng là chỉ có tình yêu mới khiến con người ta bất chấp mọi điều về bản thân như vậy.

Anh rút điện thoại, giọng điệu lạnh lùng mà dứt khoát:

- Lập tức liên lạc cho tôi với Jally, không được chậm trễ.

- Chào ngài, tôi là trợ lý của Jally. Cô ấy rất bận rộn, tôi sẽ sắp xếp cho ngài cuộc gặp gỡ sớm nhất khi có thể.

Một giọng nói gằn từng tiếng như vọng từ địa phủ:

- Đừng có thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, tôi cho cô 10 phút để đưa cô ấy đến nhà hàng Đông Nam. Nếu không, đừng trách tôi độc ác.

- Ngài là.....

- 10 phút bắt đầu......

- Vâng, tôi sẽ thực hiện ngay đây!

----------------------

Jally ngồi trên xe, không lén nổi tò mò:

- Chị Lý, rốt cuộc chúng ta đi đâu gấp vậy? Buổi ghi hình còn chưa xong nữa, em thấy có lỗi với họ quá!

- Đại minh tinh của tôi ơi, việc này còn quan trọng hơn buổi ghi hình nhiều, nếu chậm trẽ, liên quan đến tính mạng con người đó.

- Chị Lý, chị càng nói em càng không hiểu.

- Không nói nhiều nữa, tới nơi sẽ rõ.

Nhà hàng Đông Nam

Yim Phong như ngừng đập khi thấy bóng dáng thân thương xuất hiện, khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, không khí như đóng băng lại. Đã gần ba năm rồi, ba năm với Phong như kéo dài cả một thế kỷ, anh đã sống thật khổ sở biết bao.

Nhi dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thậm chí cô tưởng tượng ra vài tình huống có thể sẽ gặp lại anh khi trở về. Nhưng khi nó xảy ra, cô vẫn không tránh khỏi sự bất ngờ, Nhi chẳng nghĩ được gì nữa cả. Dù sao thì anh đã có người khác, có lẽ bây giờ họ đã thành một đôi, quá khứ không mấy tốt đẹp đó, cô hoàn toàn không muốn nghĩ lại, không muốn nhớ đến nữa. Cả anh và cô đều đã có cuộc sống riêng, gặp lại hay không đều không quan trọng nữa rồi. Nhi cố giữ khuôn mặt bình thản nhìn người đàn ông đối diện trong khi lòng đang xót xa: " anh ấy khác trước nhiều quá, hẳn cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì. Mà liên quan gì tới mình nữa đâu chứ? Tại sao mình thấy buồn thế này, không được, phải kìm chế cảm xúc".

Phong bước thật nhanh tới ôm chầm lấy cô, cái ôm thật chặt, anh cảm nhận hơi ấm quen thuộc, hít hà mùi hương trên tóc cô:

- Là anh không tốt, đã để em phải chịu nhiều ấm ức rồi...

Nhi đứng im, gương mặt lạnh lùng, cô từ từ đẩy Phong ra:

- Xin lỗi, ngài đây nhận nhầm người rồi. Chúng ta..... có quen nhau sao?

Phong sững sờ, hai cánh tay chưng hửng chưa kịp buông xuống:

- Anh biết em còn rất giận. Mong em hãy cho anh một cơ hội giải thích mọi chuyện.

- Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi sang Việt Nam, tôi tên Jally, xin ngài đừng hiểu lầm.

- Anh không tin, Nguyệt Nhi. Chuyện của ba năm trước thực sự là một hiểu lầm lớn.....

Nhi quay người, lạnh lùng bước ra ô tô:

- Chị Lý, không nên tốn thời gian nữa, chúng ta mau về thôi.

Phong đứng nhìn theo bóng dáng người anh yêu khuất xa dần, chân anh như hóa đá. Là hụt hẫng, là thất vọng, anh đã rất mong chờ nhưng nhất định anh không bỏ cuộc đâu, nhất định anh sẽ mang em trở về bên anh.

Chương 36: Vì em anh sẽ làm tất cả

Đã hơn 2 giờ đêm, cả khu phố chìm trong giấc ngủ yên bình mà căn phòng cuối ở tầng 2 tòa nhà vẫn sáng trưng. Tiểu Miêu ngồi co ro trên giường, tay ôm chặt lấy cơ thể, khuôn mặt hốc hác toát lên vẻ sợ hãi, hai mắt thâm quầng, môi khô nứt bẻ, vẻ xinh xắn đáng yêu đã biến đi đâu mất. Trên bàn là một hộp quà được gói gọn gàng, Tiểu Miêu cứ nhìn trân trân vào nó như thể tận thế sắp đến. Đây là hộp quà thứ 100 được gửi đến cho cô, suốt mấy tháng nay, liên tục có người gửi những chiếc hộp này đến. Ban đầu cô còn vui mừng nghĩ rằng Vũ Phong đã bắt đầu có tình cảm với cô nhưng không, Tiểu Miêu không thể quên được giây phút cô mở nắp nó ra: một con búp bê đầy máu bị cắt rời các bộ phận kèm một lá bùa có kí tự rất lạ. Cô đã làm mọi cách, mời pháp sư tới trừ tà, thuê thám tử điều tra, mỗi ngày đều khóa cửa phòng cẩn thận trước khi ra ngoài. Vậy mà mỗi lần về phòng, nó lại ngang nhiên xuất hiện, Tiểu Miêu kinh hãi đến không dám ngủ, phòng cô lúc nào cũng sáng choang cả ngày lẫn đêm, thần trí ngày càng mất tỉnh táo, thậm chí mọi người trong công ty khuyên cô nên đến gặp bác sĩ tâm thần.

------------------------

Phong ngồi trước khách sạn nơi Nhi ở với một chiếc dương cầm trắng

- Anh đã từng đàn cho em nghe từ cây dương cầm này, đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời anh, được yêu em và bên em. Ngày hôm nay anh muốn nói với em rằng, tình yêu anh dành cho em bao năm qua vẫn còn nguyên vẹn, chưa bao giờ thay đổi bởi bất cứ điều gì. Anh yêu em, Nguyệt Nhi.

Từng thanh âm thánh thót vang lên, ngón tay nhẹ lướt trên phím đàn. Giây phút này, Vũ Phong bất chấp tất cả để có được cô gái ấy. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh, chưa bao giờ họ thấy một Vũ Phong kiên nhẫn và dịu dàng đến vậy.

Nhi hé tấm rèm cửa, cô không dám nhìn nữa, càng không thể bước xuống kia, cô sợ sẽ không kìm chế nổi lòng mình mất. Tiếng đàn càng da diết, trái tim cô càng thổn thức.

Trời bỗng nổi gió, tiếng sấm rền vang, tia chớp sáng rạch ngang bầu trời đêm, gió cuốn bụi bay mù mịt, những hạt mưa cứ tạt tới tấp vào mặt, vào người Phong. Anh vẫn ngồi im không hề lay chuyển, từng tiếng hát hay tiếng lòng vang lên rệu rã: " tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau, chẳng giống như chúng ta tìm được nhau rồi lại hoang phí duyên trời..."

Một anh vệ sĩ chạy đến che ô và khẩn thiết mời anh vào khách sạn. Nhưng Phong vẫn kiên quyết không thay đổi, tưởng như cả thế giới của anh chỉ có người con gái ấy mà thôi.

Nhi khụy xuống, bàn tay bụm chặt miệng ngăn không cho tiếng khóc thành lời. Ngoài kia mưa bão nhưng trong nội tâm cô, cơn bão lòng còn giằng xé hơn.

Vĩnh Minh bước đến đưa cho cô một cây dù:

- Đi đi, nếu cô vẫn còn yêu anh ấy như vậy.

Nhi đưa tay lên nhưng gần chạm vào cây dù cô lại rụt tay lại. Nhi lao vào phòng, đóng sập cửa.

" Là em còn yêu anh rất nhiều, nhưng sao anh lại dối lừa em như vậy? lén lút qua lại với người khác sau lưng em. Em tổn thương đủ rồi, em không muốn tin nữa, anh cứ việc vui với cô ấy. Sao còn tới tìm em làm gì? Có biết em đau tới mức nào không hả? Xin anh, hãy để cuộc sống của em được yên ổn. Vậy là quá đủ rồi."

" Anh đã bỏ qua tất cả danh dự và mọi lời đàm tiếu, mang tấm chân tình bộc bạch lòng mình với em. Mưa thật lạnh, nhưng không lạnh bằng trái tim em. Anh vẫn cố gắng kiếm tìm một hi vọng nơi em, điều mà anh chưa từng làm với bất kì ai. Trước đây anh chưa bao giờ nghĩ tình yêu lại đắng cay thế này, chỉ có một điều chắc chắn với em rằng, anh sẽ không vì em lạnh lùng mà bỏ cuộc."

----------------------

Thông tin về một chàng giám đốc tỏ tình với siêu mẫu Jally dưới mưa làm biết bao trái tim thiếu nữ xao xuyến ôm mộng. Công ty của Phong cũng không ngoại lệ.

- Tối hôm qua tớ mới biết, giám đốc của chúng ta thật si tình

- Còn phải nói nữa sao, nhưng nghe nói giám đốc bị cảm lạnh nên hôm nay không thể tới công ty. Ajza, chàng hoàng tử trong mưa thật mê hoặc người ta quá đi mà, vậy mà cô người mẫu kia nỡ lòng chối từ, thật là.........

K

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro