Chương 6. Thụy vương hòa thân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Thủy Tích


"Khụ." Vua Nguyên Hòa phút chốc đỏ mắt, mất tự nhiên khụ một tiếng kiềm chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng.


"Lão Tam sao thế? Tại sao đang yên đang lành lại lén chạy tới Địch Nhung? Hắn không biết hai quân đang trong lúc giao chiến, tướng soái một nước như hắn tự ý rời đi là trái với kỷ luật trong quân đội hay sao!


Một mình đi vào Địch Nhung là hắn không sợ chết hay là không muốn sống nữa?! Hắn có ba đầu sáu tay hay là có chín cái mạng?!" Vua Nguyên Hòa càng nói càng tức giận, rất muốn tự mình bắt đứa con thứ ba này về dùng gậy gộc cùng roi da hung hăng đánh một trận. Lúc nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, lớn lên càng muốn quậy lên trời!


Tiêu Hoài An giả vờ không nhìn thấy sự yếu đuối trong nháy mắt đó của vua Nguyên Hòa, đứng lên rót thêm chén trà cho vua Nguyên Hòa.


"Xin phụ hoàng bớt giận, tiếp tục đánh nhau với Địch Nhung như thế cũng không phải cách. Tuy lãnh thổ Địch Nhung rộng lớn nhưng khí hậu nóng bức, không phù hợp người Đại Sở sinh sống. Người Địch Nhung còn..." Tiêu Hoài An nuốt từ "ngu ngốc" vừa định thốt ra vào, "... Thành thật chất phác, sản vật thiếu thốn. Có nhiều nhất cũng là vàng, nhưng trước nay bọn họ cứ dây dưa như thế chỉ khiến quốc khố trống rỗng, mất nhiều hơn được.


Vả lại, lần này lão Tam đã giúp phụ hoàng chọn một biện pháp giải quyết vẹn cả đôi đường, vừa có thể giúp hai nước tránh khỏi chiến hỏa, lại có thể chặn miệng của đám ngôn quan đó nữa."


"Biện pháp gì?" Vua Nguyên Hòa uống một ngụm trà, đè ép cơn giận trong ngực xuống. Nhìn thế nào thì đứa con lớn vẫn vừa mắt, tri kỷ nhất.


"Hòa thân." Tiêu Hoài An thản nhiên nói.


"Khụ khụ khụ khụ, hòa thân?" Vua Nguyên Hòa vừa không chú ý đã bị sặc nước trà, vội vàng đấm ngực, ho khan vài tiếng mới nói: "Thật ra Đại Sở từ tổ tiên đến tiên đế tại vị cũng từng có công chúa gả cho ngoại tộc hoặc là hoàng tử hoàng thất cưới công chúa ngoại tộc. Nếu như cho công chúa hòa thân, lão Tứ cũng đang tuổi thích hợp..." Vua Nguyên Đế chợt khựng lại, bỗng nhiên không nhớ nỗi đứa con gái thứ Tư có dáng vẻ thế nào.


"A, nếu phụ hoàng thật sự đưa tứ muội đi hòa thân, chỉ sợ Địch Nhung dù diệt vong cũng phải đánh tới hoàng thành." Tiêu Hoài An cúi đầu nhấp ngụm trà, trong con ngươi đang rũ xuống hiện lên một tia sáng mờ ám. Nhưng khi lại ngẩng đầu lên vẫn như trước chỉ có quân tử, tựa như lời châm chọc đó không xuất phát từ miệng hắn vậy.


"Vậy là lão Tam muốn cưới nữ nhi của vua Địch Nhung?" Vua Nguyên Đế gõ nhịp trên mặt bàn. Lão Tam là Vương gia cưới công chúa ngoại tộc làm chính phi cũng không phải không được.


"Vua Địch Nhung không có nữ nhi." Tiêu Hoài An đặt chén trà trong tay lên bàn nhỏ, "Người Lão Tam thích là tiểu nhi tử mà vua Địch Nhung yêu thương nhất, vương tử Đan Dương."


"Ừ." Vua Nguyên Đế gật đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt bình thản của Tiêu Hoài An, "Vương tử Đan Dương à... Cái gì!! Lão Tam đoạn tụ?! Chuyện khi nào?! Lão Tam không muốn ngôi vị Hoàng đế sao?"


Tiêu Hoài An vẫn luôn quan sát mỗi một biểu cảm của vua Nguyên Hòa, không bỏ lỡ dù là một biến hóa nhỏ nhất, may mà chỉ là kinh ngạc thôi. Khá tốt.


Hắn nhẹ nhàng thở ra. Ở Đại Sở, chuyện nam tử ký khế ước cũng không phải chuyện mới lạ gì, nhất là rất phổ biến ở vùng duyên hải phía Nam.


Nhưng vua Nguyên Hòa đối xử với hai huynh đệ bọn họ rất tốt, còn hơn quân vương càng là phụ thân, cho dù là hắn hay là đệ đệ đều muốn người trong lòng mình được sự tán thành từ phụ thân.


Lúc này đẩy lão Tam ra thử thái độ của phụ hoàng, là hắn không đúng, đợi người về kinh hắn sẽ đền bù lại sau.


May mà, kết quả thử rất tốt, không phải sao?


"Năm đó lão Tam thỉnh phong tôn thân vương chính là đã từ bỏ ngôi vị Hoàng đế rồi. Phụ hoàng, theo tiền lệ tổ tiên đưa ra, tôn thân vương không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế."


Vua Nguyên Hòa im lặng, nhớ tới thiếu niên non nớt quỳ gối trước mặt mình năm đó.


Đứa con thứ ba của hắn là giống hắn nhất, mày kiếm mắt sáng, thân hình cường tráng, ánh mắt kiên định thề son sắt với hắn, Tiêu Hoài Vũ hắn đời này chỉ nguyện trông coi núi sông bờ cõi, giữ gìn xã tắc Đại Sở, cả đời chinh chiến không để ý tới phân tranh trong triều đình.


Vua Nguyên Hòa thở dài, trong giọng nói đã có nhiều do dự, "Trẫm cho rằng lão Tam chỉ thích tiền... Trẫm ban cho hắn nhiều mỹ nhân như vậy mà hắn đều từ chối."


"Chậc ~" Tiêu Hoài An vừa nhớ tới đám mỹ nhân trang điểm đậm, thích làm ra vẻ đó là trong dạ dày đã sôi trào, "Vương tử Đan Dương được xưng là đệ nhất mỹ nhân Địch Nhung, nhiệt liệt đường hoàng, là thật sự từng lên chiến trường, gặp qua máu. Không phải loại mỹ nhân uốn éo kệch cỡm nuôi trong nhà có thể so sánh được. Với tính cách của lão Tam, một người bình thường không thể quản lý được."


Tiểu vương tử Đan Dương của Địch Nhung thiện chiến, uy danh hiển hách đã sớm truyền khắp các quốc gia. Trong số các quốc gia ngoại tộc có thể được xưng là "chiến thần" sánh ngang đệ đệ hắn, cũng chỉ có vị tiểu vương tử Đan Dương này.


Tiêu Hoài An thấy vua Nguyên Hòa vẫn còn rầu rĩ bèn an ủi: "Không phải trước đây phụ hoàng vẫn luôn lo lắng đời này lão Tam chỉ ôm tiền sống qua ngày thôi sao? Lúc này, khó khăn lắm tìm được người trong lòng, không phải là chuyện tốt à? Cùng Địch Nhung hòa thân, về công về tư đều có lợi."


Vua Nguyên Hòa im lặng không nói gì, Tiêu Hoài An cũng không thúc giục, ngồi một bên im lặng cùng vua Nguyên Hòa.


Trong Ngự thư phòng chợt trở nên im lặng tới có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cây cùng với tiếng gió thổi rất nhỏ bên ngoài, còn có hai tiếng nhịp tim đập vững vàng.


Cuối cùng, vua Nguyên Hòa thở dài, tựa như đã thỏa hiệp mà chậm rãi nói: "An Nhi, ngươi nói với lão Tam, muốn thành thân thì trở về Lộc kinh. Đường đường là tôn thân vương của Đại Sở, chẳng lẽ thành thân lại có thể đơn giản như vậy? Trẫm sẽ tự mình làm một hôn lễ long trọng cho hắn."


"Nhi thần lĩnh chỉ." Trong giọng Tiêu Hoài An chứa đựng ý cười.


"An Nhi ở lại trong cung dùng bữa tối với trẫm đi." Sau khi suy nghĩ thông suốt chuyện của đứa con thứ ba phiền lòng, vua Nguyên Hòa lập tức cười tủm tỉm chuyển hướng về phía con lớn.


Đứa con lớn này của hắn, sau khi xây phủ lại không thích trở về trong cung nữa. Những lúc muốn ăn một bữa cơm với nó cũng không tóm được người, lúc này người ở ngay dưới mí mắt không thể để chạy được.


"Tuân mệnh, phụ hoàng." Tiêu Hoài An cười đáp, có một số việc dính nhau quá cũng không tốt.


Vẫn nên để cho vật nhỏ trong phủ hắn yên tâm ăn bữa tối đi vậy. Đã nhiều ngày qua, mỗi khi ở bên cạnh hắn, vật nhỏ đều co rúm tựa như mèo con mới ra khỏi ổ vậy, rất là cảnh giác.


Tuy rằng như vậy cực kỳ đáng yêu nhưng thật sự chọc dựng lông thì người đau đầu vẫn chính là bản thân hắn thôi.


Cũng không biết vật nhỏ đó tức giận lên sẽ là dáng vẻ thế nào? Có vươn móng vuốt sắc nhọn của mèo con mới sinh hung hăng cào người hay không? Là bế lên là có thể dỗ dành hay là phải phí một phen tâm tư đây?


Ôi chao ~ Làm sao đây? Bây giờ hắn rất muốn trở về trêu chọc vật nhỏ dựng lông lên.


Cung Phượng Minh.


Nữ nhân mặc cung phục thêu phượng, tay áo màu đỏ vô cùng lộng lẫy, trên tay trái cầm một chiếc gương lưu ly tựa trên giường quý phi, bên cạnh nàng ta quỳ đầy nữ tì.


Những nữ tì đó hoặc là chải tóc cho nàng ta, hoặc là tô vẽ lên móng tay phải đang rảnh rỗi của nàng ta, ngay cả đôi chân trắng nõn thon dài trong làn váy màu đỏ cũng có một nữ tì ôm vào trong ngực, mềm nhẹ bôi thuốc mỡ trơn bóng lên.


"Kiến Ninh vương điện hạ đến." Một tiếng truyền báo lanh lảnh vang lên.


Xướng hậu lập tức ngồi ngay ngắn lại, nhìn Tiêu Hoài Ninh đi từ bên ngoài vào, trong giọng nói dịu dàng rõ ràng mang theo mừng rỡ, "Ninh Nhi, ngươi tới rồi." Ngay sau đó lại nhìn thấy Phúc Thuận khí âm dày đặc đi theo phía sau Tiêu Hoài Ninh, khẽ đảo mắt hừ nói: "Xui xẻo."


Xướng hậu có vẻ ngoài rất giống Tiêu Hoài Ninh, điểm khác duy nhất chính là nàng ta là tươi đẹp của nữ tử. Vả lại, sau khi ngồi lên vị trí Hoàng hậu, kỳ trân dị bảo gì đều dùng để bảo dưỡng, sau khi trang điểm xinh đẹp trông chỉ mới khoảng hai mươi tuổi.


Đẹp là đẹp nhưng quá mức tươi đẹp không đủ đoan trang, thật sự không giống Hoàng hậu của một nước.


"Bái kiến Kiến Ninh vương điện hạ."


Hầu hạ bên người Xướng hậu đều là người lâu năm, làm việc đều đâu vào đấy, ai quỳ lạy thì quỳ lạy, ai châm trà cho Tiêu Hoài Ninh thì châm trà. Sau khi làm xong, Xướng hậu vẫy tay, chỉ trừ một nữ nhân trung niên vẻ ngoài chỉ có thể xem như thanh tú cùng một cô gái xinh đẹp hơn mười tuổi đứng phía sau Xướng hậu ra thì đều lui xuống.


"Đã nhiều ngày Ninh Nhi không tới thăm mẫu hậu, mẫu hậu rất là nhớ ngươi." Giọng Xướng hậu dịu dàng êm tai, khi ra vẻ oán giận càng lộ ra uyển chuyển, vừa nghe sẽ cảm thấy rất khó chịu.


"Gần đây có nhiều việc quá, thật sự không thể nhín ra được thời gian tới thăm mẫu hậu." Tiêu Hoài Ninh đã sớm quen vẻ làm nũng của mẫu hậu mình, gã chỉ mỉm cười, đôi mắt hẹp dài lướt tới thiếu nữ tuổi xuân phía sau Xướng hậu. Cái liếc mắt đó mang theo phong tình khiến cho thiếu nữ mặt đỏ tới mang tai lập tức cúi đầu xuống.


"Không phải hôm nay vừa hạ triều, nhi tử đã tới vấn an mẫu hậu sao? Mong mẫu hậu đừng trách tội nhi tử."


Xướng hậu vừa nghe hai chữ hạ triều, trong con ngươi chợt lóe hưng phấn. Nàng ta hơi sửa lại dáng ngồi, vừa định nói cái gì lại nhìn đến người rũ mắt đứng phía sau Tiêu Hoài Ninh, chán ghét nhíu mày, "Ninh Nhi, mẫu hậu muốn nói chuyện riêng với ngươi."


Thái giám già khoanh tay đứng phía sau Tiêu Hoài Ninh, mí mắt hơi rũ, im hơi lặng tiếng. Xướng hậu nói vậy mà cũng không thấy ông ta giương mắt xem một cái, ông ta vẫn già cỗi héo úa như người chết, tựa như bóng ma mốc meo hiện lên giữa cung điện tráng lệ này vậy.


Phúc Thuận vốn là tổng quản thái giám của Xướng hậu, là người mà Xướng tướng tìm kiếm để cùng tiến cung với con gái yêu của mình.


Sau khi đi theo Xướng hậu, Phúc Thuận còn chưa già nua đáng sợ như vậy, mà chỉ là một người trung niên âm u kỳ quái mà thôi.


Nhưng Xướng hậu lại thích người biết nói ngọt lấy lòng, không thể nào thích nổi Phúc Thuận.


Đợi Tiêu Hoài Ninh được sinh ra, Xướng hậu bèn phái Phúc Thuận đi theo chăm sóc Tiêu Hoài Ninh. Phúc Thuận cũng không có ý kiến với sự sắp xếp này, trong mắt ông ta, cống hiến cho một vị Hoàng tử là trưởng tử của Hoàng Hậu còn có tương lai hơn là một Hoàng hậu chán ghét chính mình nhiều.


"Mẫu hậu có gì cứ nói, Phúc thúc không phải người ngoài." Tiêu Hoài Ninh nhìn lướt qua nữ tử trung niên phía sau Xướng hậu, cười nhạo một tiếng, "Phúc thúc là thân tín của nhi tử, cũng giống như Thải Vi cô cô vậy."


Thải Vi bị tiếng cười khẽ đó làm cho mặt mày tái mét, không khó nghe ra ý khinh thường trong nụ cười đó của Kiến Ninh vương.


Thải Vi là nữ tì bên người Xướng hậu, là nữ quan đứng đầu cung Phượng Minh, còn có quyền thế hơn những hậu phi không được yêu thương trong thâm cung nhiều.


Có lẽ là được tâng bốc quá lâu, một tiếng cười khẽ đó lập tức châm lên lửa giận trong Thải Vi, ý tưởng muốn mở miệng quở mắng tràn ngập trong đầu nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng của Phúc Thuận, cả người nàng ta lập tức sững lại.


Đó là Kiến Ninh vương Tiêu Hoài Ninh!


Kiến Ninh vương một khi muốn mạng của nàng ta thì sẽ lập tức lấy đi, sẽ không quan tâm nàng ta có phải là nữ quan của Xướng hậu hay không!


Ý nghĩ như vậy một khi xuất hiện trong đầu, Thải Vi chợt cảm thấy lạnh sống lưng, ngoan ngoãn gục đầu xuống.


"Hôm nay Ninh Nhi lâm triều có gặp phải chuyện gì không?" Đương nhiên Xướng hậu không biết nữ tì của mình và thái giám già vừa mới trải qua một hồi giao chiến trong im lặng. Cũng không thể gọi là giao chiến, bởi chỉ với một ánh mắt của thái giám già đã khiến Thải Vi ngoan ngoãn rồi.


Không nhắc tới chuyện lâm triều còn tốt, vừa nhắc tới gương mặt Tiêu Hoài Ninh đã trở nên khó xem, tức giận nói: "Không phải lâm triều đều là một đám đại thần tranh cãi nheo nhéo sao, có thể có gì thú vị chứ?"


"À... Không có... Chuyện gì đặc biệt sao?" Xướng hậu ấp úng hỏi, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ đặc biệt nữa.


Tiêu Hoài Ninh nhíu mày, nhìn về phía mẫu hậu đang vô cùng phấn khích của mình. Gã nghĩ một lúc lập tức nhớ tới đám đại thần bị nước vào não lúc lâm triều sáng nay, lại nhìn dáng vẻ lo lắng không yên của Xướng hậu, thoáng cái đã hiểu ra mọi chuyện.


Thì ra đám ngu xuẩn trên triều là do mẫu hậu của gã giật dây!


Mẫu hậu gã đại biểu cho nhà họ Xướng, mà nhà họ Xướng lại đại biểu cho Tiêu Hoài Ninh gã!


Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Tiêu Hoài Ninh trở nên đằng đằng sát khí, trên mu bàn tay nắm chén trà nổi lên gân xanh, nếu lại dùng thêm một chút sức nữa là cái chén đã bị bóp nát rồi.


Gã hít sâu một hơi, kìm nén ý nghĩ muốn bảo Phúc Thuận kéo nữ nhân này ra ngoài.


Đó là mẫu hậu của gã, mẫu hậu, ruột thịt. Mẫu hậu đối xử với gã rất tốt, ngoại trừ hơi ngu ngốc ra thì không có gì đáng để gã giết mẹ của mình cả.


"Một ngày phụ hoàng còn tại vị là không thể quang minh chính đại đạp đổ Tiêu Hoài An được. Mẫu hậu, người có hiểu không?" Tiêu Hoài Ninh rũ hai mắt xuống, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như trước. Xướng hậu chỉ nghe như vậy cũng không thể nhận ra Tiêu Hoài Ninh đang tức giận.


Nhưng đôi mắt khẽ rũ lại lạnh như băng, mà sự lạnh lẽo đó tựa như có thể đóng băng luôn chén trà trong tay gã vậy.


"Chậc! Thế mà lại không có kết quả! Tội danh cấu kết với giặc của Tiêu Hoài Vũ cũng không làm nên trò trống gì sao?" Xướng hậu vừa nghe nói không có kết quả, tức giận vươn tay ném toàn bộ chén bát trong tầm tay xuống đất.


"Phụ hoàng đã nhắm Tiêu Hoài An vào ngôi vị Thái Tử từ sớm, mà Tiêu Hoài Vũ lại là tôn thân vương nhất phẩm, trong tay có binh quyền, chiến công hiển hách, phụ hoàng vô cùng tin tưởng hắn.


Còn có, hậu cung không được tham dự vào chính sự. Mẫu hậu, đám người mà người tìm rất ngu ngốc, coi chừng tự rước họa vào thân. Nếu là vậy, bổn vương cũng sẽ gặp phiền phức, cho nên, mẫu hậu đừng làm những chuyện không cần thiết." Tiêu Hoài Ninh thản nhiên cảnh cáo, chuyện bị mẹ ruột cản đường thế này quả thật rất đáng giận.


"Ninh Nhi mới là trưởng tử! Ngôi vị Thái Tử hay Hoàng đế đều phải là của ngươi, không thể thuộc về con của con tiện nhân Hoắc Uyển kia được!" Xướng hậu vừa nhớ tới gương mặt đoan trang xinh đẹp của Hoắc Uyển đã tức run cả người. Tiện nhân đã chết còn không được yên tĩnh! Nếu biết sớm thì năm đó nàng ta đã không mềm lòng, phải tiễn luôn hai đứa con của tiện nhân kia theo luôn.


"Tiêu Hoài Vũ đã rút khỏi trận chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế, lão Tứ lại là công chúa không có nhà ngoại chống lưng lại bị nuôi thành vô dụng, không có gì cần chú ý, gả đi là được. Lão Ngũ nhát gan, lão Lục là người tàn phế, chỉ có một mình Tiêu Hoài An là khó đối phó nhất." Tiêu Hoài Ninh lười biếng tựa lưng về sau, khóe miệng khẽ cong lên, "Nhưng mà người chết sẽ ngoan hơn, sẽ không giãy dụa, cũng sẽ không làm phiền bổn vương."


"Ngươi muốn giết Tiêu Hoài An? Giết thế nào?" Xướng hậu vừa nghe lập tức hăng hái lên, vội vàng truy hỏi.


Làm sao Tiêu Hoài Ninh có thể để Xướng hậu biết quá nhiều, gã sợ Xướng hậu lại làm ra chuyện phiền phức gì đó, cho nên gã chỉ cười, đổi đề tài câu chuyện.


"Trong cung vẫn yên tĩnh chứ?"


"Yên tĩnh? Ha ha." Xướng hậu cười lạnh, "Hậu cung sẽ không có lúc nào là yên tĩnh cả. Nhu tần là kẻ có dã tâm, dựa vào có gương mặt khá giống tiện nhân Hoắc Uyển, cả ngày đều nghĩ cách tranh sủng, vô cùng chướng mắt."


Nhu tần? Tiêu Hoài Ninh nhớ tới nữ nhân đã từng gặp trong những bữa tiệc hoàng cung, không phải là một kẻ có dã tâm sao? Cũng tốt, cũng tốt, người nọ là dì của Tiêu Hoài An, nên là hắn lo lắng mới phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#thủy