Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Truyện: NEO CT 博物馆

Tác giả: 山茶

Nguồn: shancha831.lofter.com

Edit: Ayujun

———

Hiện đại

Linh dị thần quái

Cp chưa định

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

02

Hoàng Húc Hy vẫn luôn ở bên ngoài diện bích tới khi mặt trời ngã về tây, sau đó mới được phép một lần nữa tiến vào khu gốm sứ.

Nhìn đến cún vàng, lão Hà vẫn luôn khẩn trương mà đứng ở cửa khu thi họa như phòng trộm. Mắt nhìn sắp đến thời gian khoá cửa thì không ngờ cún vàng lại cư nhiên to gan lớn mật chạy vào khu gốm sứ......

Nghe nói cẩu tử này không phải thực ngoan......

Nghe nói cẩu tử này thích nhất là các loại chén......

Lão Hà hốt hoảng cầm chổi lông gà vọt vào khu gốm sứ, lại không phát hiện một màn gà bay chó sủa như trong tưởng tượng. Mà chỉ có một con cún vàng ngoan ngoãn...... cùng với một Hoàng Nhân Tuấn mặt đen.

"Lão Hà, sao chú lại tới đây?"

Thấy lão Hà cầm chổi lông gà vọt vào, Nhân Tuấn liền nghi hoặc vài giây, sau đó sắc mặt đại biến mà chỉ vào Hoàng Húc Hy.

"Lại làm cái gì rồi??"

Lão Hà cầm chổi lông gà tới không có khả năng là đánh cậu. Các khí linh các trong phòng thì lão nhân lại không nhìn thấy. Vì vậy khả năng duy nhất cũng chỉ còn có Hoàng Húc Hy.

Hoàng Húc Hy ủy khuất quỳ rạp trên mặt đất, một bên rầm rì, một bên dùng đuôi quật lên ống quần lão Hà. Đối phương nhanh chóng vẫy vẫy tay, có chút xấu hổ nói.

"Không phải không phải, cháu hiểu lầm rồi. Chú, chú đến xem nơi này có cần hỗ trợ quét tước hay không thôi, ừm, rất, rất sạch sẽ ha, vậy chú về trước đây."

Lão Hà tới mau mà rời đi cũng mau, nói mấy câu liền biến mất không thấy bóng, chỉ để lại lông gà đầy đất.

"Lão nhân này chân cẳng thật nhanh nhẹn!"

Chung Thần Lạc ngồi trên quầy triển lãm rồi nhô đầu ra nhìn bóng dáng lão Hà mà hâm mộ. Phác Chí Thịnh vỗ chân mình.

"Thần Lạc a, chân mình cũng nhanh nhẹn!"

"Cậu bao lớn rồi, so với lão nhân làm gì?"

Phác Chí Thịnh bất mãn lẩm bẩm.

"Thái tổ gia gia nhà lão Hà cũng chưa lớn bằng mình."

Từ khi lão Hà cầm chổi lông gà tiến vào, Tiêu Tuấn vẫn luôn im như ve sầu mùa đông mà đứng tại chỗ. Cho đến khi đối phương rời đi thì mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lý Đế Nỗ ngồi trên xà ngang ghét bỏ nhìn Tiêu Tuấn một cái.

"Anh bị gì vậy. Lão Hà cũng không nhìn thấy chúng ta."

"Anh biết bọn họ không nhìn thấy chúng ta. Nhưng anh vẫn sợ a!"

Là nam nhân, thì phải dũng cảm thừa nhận!!

Tiêu Tuấn nhớ tới buổi sáng lão Tề có thể chính xác mười phần, lực đạo mười phần ném cái chổi thì liền rùng mình, có khi lão Hà cũng là cái cao thủ đại nội thì sao?

Lý Đế Nỗ chỉ cảm thấy vô lực phun tào. Không nói đến việc bọn họ căn bản không nhìn được khí linh, kể cả có thể thấy, thì mấy lão nhân bảy tám chục tuổi có công kích nổi không?

Ông anh này sợ là sọ não có chút vấn đề đi.

Không đúng.

Lý Đế Nỗ nhớ lại.

Sọ não của người này không phải đã sớm bị hỏa dược nổ hỏng rồi sao!

"Hoàng Nhân Tuấn, ánh mắt của cậu thật sự không tốt lắm."

Lý Đế Nỗ liếc hai cái họ Hoàng thêm một cái tên Tuấn, rồi nhìn về phía Nhân Tuấn mà nghiêm túc nói.

"Không cần một người tiền đồ vô lượng như mình, cố tình lại để bụng mấy cái dại dột này!"

"Ai nha, ngượng ngùng quá."

Hoàng Quán Hanh xoa xoa cái mũi.

"Phải chăng 'mấy cái dại dột' cũng bao gồm tại hạ?"

"Ha ha ha, không phải rõ ràng sao!"

Hoàng Húc Hy lớn tiếng cười nhạo.

"Quán Hanh thật là không quá thông minh. Lúc trước cậu còn luôn gọi con gái nhà người ta là nương tử đó!!!"

Hoàng Quán Hanh bất đắc dĩ mà dùng quạt xếp trong tay gõ đầu đối phương.

"Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, triều đại của mình đều xưng hô nữ tử là nương tử, đây là khác biệt văn hóa hiểu không!"

Cún vàng ngẩn ngơ, sau đó nhìn về phía cái kẻ đang mơ màng sắp ngủ mà dựa trên lưng Nhân Tuấn.

"Tại Dân a, là như vậy sao?"

"Em với anh ấy không cùng một triều đại, đừng hỏi em!"

Vết thương của La Tại Dân còn chưa dưỡng tốt nên không nguyện ý để Hoàng Nhân Tuấn nhìn thấy. Nhưng vì hù dọa con cẩu không biết trời cao đất dày này nên không thể không tới.

"Không phải em được cái gì mà đại lão hổ vẽ ra sao? Tại sao lại không cùng một triều đại?"

Cái gì!

Đại lão hổ?!?!

La Tại Dân lập tức bốc hoả, miệng vết thương mới tu bổ liền truyền ra tiếng xé rách nhỏ.

"Muốn em giải thích bao nhiêu lần nữa hả?! Đường tiên sinh là đời Minh, đời Minh!! Anh là não cá vàng à?!"

"Được rồi, Tại Dân, cậu không cần kích động!"

Hoàng Nhân Tuấn chạy nhanh ngăn cản La Tại Dân. Vốn dĩ hôm nay gióng trống khua chiêng gọi tới nhiều người như vậy, là để dọa Hoàng Húc Hy một chút, làm đối phương nhận thức được tính nghiêm trọng của việc mang văn vật ra ngoài. Chỉ là không ngờ rằng tam đường hội thẩm còn chưa có bắt đầu thì đã loạn thành một đoàn rồi.

Nhân Tuấn liếc mắt nhìn Chung Thần Lạc nhỏ giọng khen Hoàng Húc Hy lợi hại.

"Húc Hy, biết sai chưa?"

"Gâu?"

Cún vàng nghiêng đầu le lưỡi, thập phần nghi hoặc gâu một tiếng. Một giây sau, các loại nào là giày, quạt, vật trang sức liền hướng về phía Hoàng Húc Hy.

Hoàng Quán Hanh vân đạm phong khinh cầm cây quạt trên tay mà ôn nhu ngăn lại.

"Húc Hy, bán manh đáng xấu hổ."

Lý Đế Nỗ duỗi tay triệu hồi vỏ kiếm rồi hừ lạnh một tiếng.

"Rõ ràng là bán xuẩn!"

"Hừ, một đám không có tình yêu!"

Hoàng Húc Hy bĩu môi, rốt cuộc không hề duy trì bộ dáng cún vàng nữa mà biến thành một nam nhân tuấn tiếu.

"Anh chỉ mang đồ của mình đi phơi nắng mà thôi, làm sai chỗ nào?"

"Sai ở chỗ, hiện tại đó không phải là đồ của anh!"

"Anh chỉ là gửi!"

"Húc Hy!"

......

......

"Là của anh...... Rõ ràng chính là của anh."

"Nhân Tuấn, anh không hiểu. Đồ vật bên trong viện bảo tàng này tám phần đều là chúng ta cứu ra. Vì sao đến cuối cùng, đồ của chính mình cũng không thể tùy tiện động?"

"Sớm biết như vậy, còn không bằng để trận lửa lớn năm đó thiêu sạch hết thảy!"

Bang ——

Một quyền của Nhân Tuấn không làm Hoàng Húc Hy hoảng sợ, nhưng lại thành công làm đối phương an tĩnh xuống.

"Hoàng Húc Hy, nếu anh vẫn là chú cún em cứu trước kia, anh sẽ không nói ra lời này!"

Hoàng Húc Hy cắn chặt răng, trong mắt hiện lên một tia ảo não.

"...... Thực xin lỗi."

Hoàng Nhân Tuấn cũng trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng thở dài, xoay người nói.

"...... Trở về ngẫm lại đi, em không gọi thì anh không cần ra."

Hoàng Húc Hy nhấp nhấp miệng rồi gật đầu. Trước khi bước chân ra cửa, liền có chút do dự xoay người lại.

"Anh có thể chịu cấm đoán, nhưng mà Nhân Tuấn a, em có thể giúp giúp tiểu bạch được không? Chỉ em mới có thể giúp."

"Tiểu bạch?"

Hoàng Nhân Tuấn quay đầu lại nhìn về phía Hoàng Húc Hy.

"Tiểu bạch làm sao vậy?"

"...... Anh cảm thấy, tiểu bạch muốn sinh ra khí linh."

-tbc-

Khí linh của tiểu bạch là ai? Kun? Ten? Jungwoo? Hay ai?

Bản thể của mấy người còn lại tôi không biết, nhưng anh na chắc là quạt xếp hoặc tranh thuỷ mạc của Đường Dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro