Con cùng bàn p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




11

Nó sợ ma vô đối mà khoái nghe kể chuyện ma. Mỗi lần nghe kể chuyện ma nó nổi hết da gà da vịt. Bữa đó không biết ở nhà nó coi phim ma gì hấp dẫn, nó sợ nguyên đêm không ngủ, bữa sau vô lớp ám ảnh kể lại cho tôi nghe, kết quả tôi không thấy sợ mà chỉ thấy mắc cười.

Tôi thì ngược lại với nó, nếu bạn nhát ma tôi tôi sẽ đợi lần khác hù cho bạn yếu tim mà chết.

Bữa đó, lớp chúng tôi tổ chức đi du lịch. Bữa đó thằng Khang ngủ ở nhà Phương Duy đặng sáng đi sớm. Nửa đêm thằng Phương Duy gửi hình ma cho tôi, thằng Khang cũng gửi, thằng Sil cũng bắt trước gửi theo. Tôi lấy hình hai đứa kia gửi gửi ngược lại cho hai đứa còn lại, thế là tụi nó không còn nhát ma tôi nữa. Tôi dạy con Lãi như thế, nhưng kết quả nó không học theo tôi mà sợ đến không ngủ được.

Một lần khác, tôi và nó đi học thêm sinh, nó đưa tôi về nhà, nhà tôi phải đi qua một khúc vườn rất vắng, nhìn u ám lắm. Bữa đó mới 4 giờ chiều vì sắp mưa nên hơi âm u một tí. Nó đưa tôi về nhà xong nói: "Mày vô nhà lấy xe đưa tao về đi, tao sợ ma". Vậy nó đưa tôi về làm gì không biết. Tôi nghĩ thế nhưng cũng vô lấy xe đưa nó về.

Hồi đó có phim 'The conjuring 2', tôi coi đi coi lại đã ba bốn lần, nói thật có gì đâu mà sợ, tôi theo chủ nghĩa duy vật. Nó chưa có coi, mà lại không dám coi một mình, như đã nói hồi nảy nó sợ ma nhưng rất thích nghe kể chuyện ma coi phim ma. Nó bắt tôi coi với nó. Bữa đó đi học thêm hóa, tôi, nó, con Thảo, con Thế Anh, con Trân, con Thư bu lại coi phim. Mà tôi đã coi đi coi lại rất nhiều lần nên chả có gì hứng thú cả, tôi thấy nó coi mà cái mặt xanh mét.

12

Nó ở dơ kinh khủng nhưng chỉ tôi mới biết rõ nhất.

Nó uống chai nước suối lạnh, vì tụi tôi ngồi cạnh cửa sổ nhưng tôi ngồi phía bên cửa sổ nó ngồi ở ngoài, nó bỏ chai nước trên bệ cửa sổ. Mỗi lần nó uống tôi sẽ lấy dùm nó. Nhưng bữa đó nó quơ tay lấy, bình thường trước khi đưa cho nó tôi sẽ gạt nước ngưng tụ ngoài chai bữa đó nó lấy chai nước xuống ngang đùi tôi rồi lắc lắc lắc, kết quả tôi ướt luôn cái quần, dưới đất thì vung vãi nước, trên bàn cũng ướt một vũng nước.

Nó khoái cắt vụn tất cả những cái gì mà nó nhìn thấy lắm. Vỏ chai vô tay nó là cắt vụn ra, tôi ngồi kế bên cũng đâu thua kém, nó cắt còn tôi ngồi vuốt cho cong lại làm mì sợi, con Thảo ngồi ở trên cũng góp vui, nó lấy 'mì sợi' của tụi tôi bỏ vô áo của con Thi. Kết quả con Thi mặc áo vào, kéo nón lên và thế là pháo hoa tung trời. Bữa đó, là một đống vỏ khăn giấy, con Thi đi ra tới cổng trường rồi thầy Phong kêu nó lại nó kéo nón xuống đúng lúc đó toàn trường ùa ra như kiến, tôi hiểu cảm giác của con Thi lúc đó.

Nó ăn uống cái gì mà có rác là toàn bộ quay xuống nhét vô bàn của thằng Phương Duy với thằng Khang. Cô chủ nhiệm đi xuống nhìn xuống học bàn của hai đứa nó chửi suốt một tiết, tôi hiểu cảm giác của hai đứa nó, xin chân thành xin lỗi, toàn bộ rác trong học bàn toàn là hai đứa tôi bỏ đấy.

13

Nó không phân biệt được tập nào học tập nào bỏ luôn.

Nó chuyên gia ghi vô sách tôi. Năm lớp 11 tôi ghi vô bìa cuốn sách vật lí như sau: "Sách này là của Nghé, có mượn nhớ trả lại, đứa nào lấy tao đập què dò, sách mua tốn tiền không phải đồ lụm, cảm ơn". Nó lấy sửa lại thành: "Sách này của Nghé, có mượn nhớ lấy luôn đừng trả lại, cảm ơn". Kết quả tôi mất sách thiệt.Không chỉ có sách vật lí mà những cuốn còn lại tôi đều ghi như thế và nó cũng sửa lại như vậy.

Năm lớp 11 tụi tôi chia sách ra đem đi học. Bộ sách nhiều kinh khủng luôn. Nó lúc nào cũng lấy lộn sách tôi về nhà. Kết quả là nhà tôi không còn một cuốn sách, còn nó thì có hai bộ. Đặc biệt là không bao giờ tụi tôi không có sách để học bất cứ môn nào, tôi với nó quên đem sách rồi mượn sách của người ta, nhưng không bao giờ trả, thế là tụi tôi có một bộ sách xe cua để trong học bàn.

Hồi bữa hổm, nó vẽ vô sách thằng Phúc, vẽ hình bông sen. Thằng đó nó nó chửi thì khỏi ngẩng mặt lên, tôi cũng đâu dám chọc. Nguyên đám tụm lại nói chuyện, tôi phát hiện cuốn sách hóa của thằng Phúc đầy bông sen luôn, tôi la nó thì nó mới phát hiện đó là sách thằng Phúc. Điều đáng nói là nó lại ghi tên tôi vô mới ghê. Sau đó thằng Phúc nhìn tôi với nó bằng con mắt thật đẹp và dài như cầu Cần Thơ.

Nó vẽ bậy vô sách tôi thì đâu nói gì, thằng Phương Duy mới khổ, kêu nó là má đặng cho nó hành hạ. Tập thằng Phương Duy được nó bảo vệ cẩn thận lắm nhưng nó nào biết hai đứa tui đã bức toàn bộ tập của nó rồi, không làm gì khác, làm giấy nháp với chơi cờ caro thôi.

Mà nói gì thì nói lật tập mấy đứa tôi thân thân trong lớp ra, cuốn nào cũng có chữ kí của tôi cả, chữ kí mình đẹp thì mình kí thôi, đừng nóng vội.

Truyền kì về ghi vô sách là, một lần tổ tôi đóng tiền ăn vặt còn dư 16k, tôi kẹp vô sách vật lí bỏ trong lớp, cái không biết đứa ôn dịch nào ghi vô sách như sau: "Em thấy sách chị nè, àm em không có mượn của chị nha, em thấy tiền của chị rồi,em cũng không có lấy luôn, chị cảm ơn em đi". Bà nội em, sách đó là của con Thảo, chỉ là tôi lấy lộn nên lỡ ghi vô sách nó tên tôi thôi chứ có phải sách tôi đâu.

14

Nó chuyên gia trốn học, còn con Thảo thì học 2 giờ, ba giờ nó mới vô thôi chứ đâu có gì. Bữa đó đi học công nghệ, thấy tụi nó chưa vô, mà cô nói là nếu nghỉ không phép thì trừ 1 điểm vô cột 1 tiết, tôi anh hùng viết giấy phép cho tụi nó kết quả vừa viết xong chưa đầy 10 phút hai đứa nó ba chân bốn cẳng chạy vô, có trời mới biết cảm giác của tôi lúc đó là: Tao muốn giết tụi bây.

Kết quả lần sau tôi thấy tụi nó không vô tôi rút kinh nghiệm không viết nữa, kêu con Thi gọi cho tụi nó, kết quả chỉ có con Thảo bắt máy nói nó đang vô, thế là tôi không viết giấy phép cho nó, và bữa đó nó nghỉ học thiệt.

15

Người ta cười nghiêng nước nghiêng thành, còn nó cười nghiêng thành đổ vách. Hồi mới ngồi chung với nó tôi còn phản ứng chứ bây giờ là quen luôn rồi. Mỗi lần nó cười là nó xoay bên trái xoay bên phải, nghiêng đằng trước ngã đằng sau tôi phải đỡ nó nó mới ngồi yên được, đặc biệt nó cười thì chỉ có tôi dám đứng gần vì mỗi lần nó cười thì tay chân nó không thể nào yên được, tay đấm chân đá. Vâng chính là cảnh này, làm ơn đừng chọc đúng dây cười của nó nữa nếu không nó đánh tôi teo lại nữa.

16

Không thể nào chấp nhận được khi hai đứa ngồi chung 2 năm trời thế mà tôi và nó cách biệt quá lớn, nó cao nhất trong đám con gái, tôi nằm trong top lùn nhất, trong lớp chắc cao hơn được hai ba đứa gì đấy.

Được cái là thói quen tốt của nhau tụi tôi không học chỉ học toàn thói quen xấu. ví dụ như tôi học nó ngày càng ở dơ hơn, để sống dai chứ không gì, nó học tôi càng ngày càng làm biếng và làm việc riêng trong giờ học.

Tụi tôi chớ thích học tiếng Pháp tí nào, thật đấy, năm lớp 10 tôi được 10 phẩy tiếng Pháp đấy, từ ngày ngồi với nó, điểm tiếng Pháp của tôi lao dốc không phanh. Năm 11, bữa đó kiểm tra 15 phút, tôi đâu có chú ý tới cô nói gì đâu mà biết bữa đó kiểm tra, thậm chí tập tiếng Pháp của tôi không ghi gì ngoài hóa cả. Nó anh hùng quay cóp chỉ tôi, kết quả điểm số được sắp xếp theo nấc như sau: Thằng Châu-2, tôi-3, nó-4, nhìn qua má My 10 điểm. Mấy bạn có biết tại sao không, nó cũng giống tôi thôi, có chép bài đâu, bữa đó không biết ăn trúng cái gì nó chép bài, nhưng không chép đáp án, kết quả bữa đó nó lật tài liệu thật ra y chan trong tập nhưng thực tế là chúng tôi chép lại cái đề.

17

Càng ngày tôi và nó càng học lệch nhưng tôi còn kiểm soát được điểm số của mình, năm 11,12 tôi vẫn được giỏi nhưng nó thì lại bị khống chế. Tôi biết nó rất buồn nhưng bây giờ hai đứa tôi lỡ học lệch rồi muốn quay lại cũng không được với lại đây là quyết định của bản thân tụi tôi nên cũng không có hối hận.

Cũng ngộ lắm, giờ tiếng Pháp nó học hóa, giờ hóa không có chuyện gì làm giải bài tập toán, giờ toán trong khi người ta sửa bài tập trên bảng tôi với nó ngồi nói chuyện. Giờ vật lí mới vui, hồi cấp hai tôi bồi dưỡng học sinh giỏi môn vật lí, kết quả tụi tôi thi khối B nên bỏ môn lí, thế là vô tiết lí hai đứa quay xuống nhìn thằng Khang giải bài tập, còn tụi tôi thì chọc phá cho nó chửi chơi.

Môn tiếng anh còn dữ dội hơn,tụi tôi học thí điểm anh văn nên lớp tôi được ưu tiên nhiều cái mà người ta không có lắm, năm lớp 11 tụi tôi toàn giải hóa thôi, bấm máy tính cạch cạch, cô Ngân nói: "Đứa nào học môn hóa, cô bắt được cô cho nó nuốt cái máy tính luôn". Kết quả tôi với nó chuyển sang giải toán cũng bấm máy cạch cạch nữa.

Còn bây giờ, mỗi lần tới giờ cô Ngân đâu dám lấy môn khác ra, nếu không có sẽ có biện pháp mạnh.

�@'���G��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro