12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi dựa lưng lên ghế, tiếp tục trạng thái hống hách hất cằm nhìn View nói: "Thật thà sẽ được khoan hồng, nói đi, xảy ra chuyện gì?"

View Benyapa ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh tôi: "Thì...thì em xem tham khảo chút ấy mà~!"

Tôi thật sự không thể tưởng tượng được em ấy sẽ vì yêu cầu bán hủ của công ty mà kiếm tiểu thuyết đọc, nhìn bộ dạng này hẳn là đọc ngôn tình thuần ngọt rồi.

Tôi nửa bái phục nửa thấy buồn cười, hiếm khi bóc mẽ được View, tôi vô cùng đắc ý hỏi: "Đã học được những gì rồi?"

"Ừm..." Em ấy liếm môi mấy cái. "Mỗi, mỗi kiểu thử một lần, xem thử, xem thử pí June thích kiểu nào..."

Học cũng giỏi quá nhỉ!! Năng lực tiếp thu khủng khiếp thật!

Cũng không biết View Benyapa đã đọc truyện gì mà gây sát thương cao đến vậy?

Không phải là do phòng tuyến của tôi không đủ kiên cố đâu, nếu là người khác thì thử hỏi họ có thể cản được cách thức tấn công liên tục này không?

Tôi nha, tôi chẳng những đã cản được mà tôi còn nhanh trí phát hiện ra sự thật.

Tôi đắc ý cười lại cười, ngẩng đầu kiêu ngạo hỏi: "À há? Vậy nong View nói xem chị thích kiểu nào?"

View có vẻ hơi sửng sốt rồi bật cười nói: "... Pí June...hình như kiểu nào chị cũng thích."

"..."

Hình như cũng đúng... tôi không thể phản bác...

Tôi chẳng những bị lời ngon tiếng ngọt của View làm cho sửng sốt, mà còn bị hít thở không thông không dưới mười lần.

Không thể tiếp tục duy trì thái độ ngang ngược được nữa, tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ cầm gối lên đánh em ấy.

View vừa cười vừa chụp chiếc gối lại, tôi bực mình ngã xuống ghế lần hai: "Không phải đã nói đừng cố gắng quá rồi sao, cứ tự nhiên là được rồi!"

Em ấy bật cười: "Nhưng nhìn pí June lúc nãy cũng thích lắm mà?"

"... Em!"

Bỏ đi, không nhất thiết phải so đo mấy chuyện cỏn con này với View Benyapa, huống chi tôi còn đang ăn chùa uống chùa và hưởng sái cẩu lương từ em ấy nữa.

Tôi lườm View, thẳng thắn thừa nhận: "Vâng vâng, thích lắm. Nhưng tôi vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, tự nhiên vẫn tốt hơn!"

View chớp chớp mắt: "Ý pí June là thích dáng vẻ lúc bình thường của em?"

Tôi gật đầu: "Đúng vậy."

Ơ?

Tôi vội bào chữa: "... Không đúng, em lại bẫy chị à? Không được, mấy cái này nong View học từ đâu, chị cũng muốn học!"

View Benyapa đột nhiên im lặng.

Tôi hỏi: "Có gì mà phải giấu giếm ghê vậy?"

View đáp: "... Pí June đừng đọc! Cũng chả có gì hay, em chỉ tham khảo tính cách từng nhân vật thôi, nội dung cụ thể đều là em tự phát huy."

Em ấy dừng một lúc rồi nói tiếp: "Cho nên dù em dùng tâm trạng như thế nào để nói với chị, thì mỗi một câu mỗi một cách nói hay biểu đạt gì đó đều là chính bản thân em!"

Tôi sửng sốt.

A, nếu nói vậy là tôi không những được phát đường, mà còn là cẩu lương hàng chất lượng cao?!

Uầy, không đúng... 'cẩu lương' chỉ là khái niệm dành cho fans CP.

Vậy còn tôi, biết gọi là gì đây?

Có phải tôi đã bị lẫn lộn giữa chuyện cẩu lương và chuyện bị trêu thành một rồi không...?

Chờ đã.

Vậy chẳng phải tôi đã bị View Benyapa ghẹo đến mức thành thói quen luôn rồi?!

Tôi sững sờ nhìn View cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ của mình, nhìn vào mắt tôi cười nói: "Pí June đồng ý rồi đó, không được đổi ý."

"... Không đổi ý, chị sẽ không đổi ý. Em nhanh tháo mấy thứ lỉnh khỉnh này xuống cho chị, muốn trẹo cổ luôn rồi nè!"

Sau khi tháo tất cả các trang sức xuống, tôi cảm giác mình như nhẹ đi 10kg, mũi chân nhón lên một cái thôi là đã có thể bay lềnh bềnh như khí Hidro.

Tôi xoa xoa cổ, nhớ lại các tính cách mà hôm nay View Benyapa đã thể hiện, nghĩ thầm chỉ còn thiếu một người lãng mạn nữa thôi là đủ, không khỏi bật cười nói: "May mà em không học kiểu bao nguyên một tầng..."

Ngón tay đang bấm điện thoại của View bỗng dừng lại.

"... nhà hàng sang chảnh..."

Cổ tay View hơi run run.

"... Với thuê nghệ sĩ violin..."

Cánh tay View cứng đờ.

"... Kiểu người xem tiền như rác..."

View Benyapa lập tức gõ gõ vài cái trên màn hình rồi cất điện thoại vào, cười ha ha nói: "Sao có thể, dọn đồ xong rồi chúng ta đi tìm quán nào ăn thôi!"

Tôi cũng gượng cười đồng ý đi theo, thầm nghĩ: Thực sự coi tiền như rác!

Tản bộ cùng với hai trợ lý đi tìm các quán ăn lân cận để giải quyết bữa tối, tôi chậm rãi uống một ly trà sữa nghe Ryu kể chuyện trên trời dưới đất.

"À đúng rồi pí June, ngày mai đến tối chị mới có cảnh quay." Ryu xem lịch trình trên điện thoại sau đó đưa thời gian biểu của đoàn phim cho tôi xem. "Hay là giải trí một ngày đi, xem gần đây có chỗ nào chơi không?"

"Không được." Tôi nghĩ thấy không có hứng thú lắm. "Đoàn phim ở xa lắm, đi đâu cũng phí thời gian ngồi xe, còn không bằng ở lại khách sạn ngủ."

Thấy Ryu có vẻ ủ rũ, tôi nói: "Nhóc không cần đi theo chị đâu, cứ đi chơi đi, đúng giờ trở về là được."

Ryu lập tức tươi cười rạng rỡ trân trọng nói lời tạm biệt với tôi, sau đó trong vòng năm giây tiếp theo đã biến mất dạng.

"..."

View Benyapa chọt chọt vai tôi: "Thật sự không muốn đi đâu chơi? Em có lái xe tới, đi đâu cũng tiện."

Chủ yếu là do tôi không quen thuộc nơi này, nên cũng chẳng biết đi đâu.

Tôi ngẫm nghĩ, hỏi: "A, nong View là người bản địa phải không?"

View ừ một tiếng, giới thiệu vài địa điểm để tôi du ngoạn.

Câu cá thì nhạt nhẽo, leo núi thì tốn sức, nông trại thì nhiều muỗi, khu trò chơi thì lắm người...

Tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nói: "Hay là đến nhà em xem cún?"

View ngẩn ra, sau một lúc lâu mới rất cứng nhắc gật gật đầu, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng đêm qua của em ấy lại xuất hiện.

"...Không tiện sao? Đừng miễn cưỡng không sao đâu, không thì thôi..."

Em ấy lắc đầu, vẻ mặt rất căng thẳng ngắt lời tôi: "Tiện, không hề miễn cưỡng!"

Hả, vậy sao cứ lâu lâu là em lại trưng cái giọng điệu nghiêm trọng đó ra nói chuyện vậy?

Tôi thật sự nghĩ không ra, ngồi nhìn View bày vẻ mặt nghiêm trọng cho trợ lý đi về nghỉ ngơi, rồi lại nghiêm trọng đứng dậy dẫn đường tìm xe.

Trong lúc đi ra ngoài va phải bốn vị khách trong quán, xin lỗi hơn năm lần, suýt chút nữa đụng ngã phục vụ hai lần, đi trên đường đất bằng phẳng thì trẹo chân một lần, nhận sai xe hai lần...

Tôi ngây người.

Người sáng sớm hôm nay bày mưu tính kế trò chuyện trêu ghẹo người khác có phải là View Benyapa không thế?

Vậy người như mất ba hồn bảy vía trước mặt này là ai!?

Chúng ta đi gặp cún con hay là đi lên pháp trường? Bước chân sao nặng nề vậy?

Tôi đang do dự có nên gọi hồn em ấy lại hay không thì View đã tự khôi phục, vẻ mặt bình tĩnh chỉnh gương chiếu hậu, còn nhắc nhở tôi thắt chặt dây an toàn.

Nói thật em ấy như thế này khiến tôi có hơi sợ, lúc này chỉ muốn nhảy khỏi xe chạy trối chết.

Không khí xấu hổ gượng gạo đã lâu không gặp giữa hai chúng tôi nay lại xuất hiện, tôi căng thẳng cố tìm cách trò chuyện xua tan bầu không khí này: "Ha ha xe em được ghê. Chúng ta...đi thôi!?"

Tôi mở lời muốn đánh tan sự khó xử này đi nhưng lại nhận được một câu khiến tôi sợ hết hồn, giọng View nghe có vẻ rất phức tạp hỏi: "... Pí june muốn lái không?"

Em ấy thích chiếc xe này lắm hả? Sao câu hỏi này thốt ra nhìn có vẻ... khó khăn quá vậy?

Tôi khoát tay lia lịa: "Chị đâu biết đường đến nhà em, em lái được rồi, nhanh nhanh đến nơi chúng ta chơi với bé cún."

Không hiểu sao View lại im lặng thêm mấy giây, sau đó xoa xoa chóp mũi rồi mới khởi động xe len lỏi vào dòng người.

Xe chạy với tốc độ khá chậm.

Vì View im lặng nên tôi cũng không dám nói câu gì.

Quá yên tĩnh, thật sự quá yên tĩnh.

Tĩnh mạch của tôi còn không tĩnh như vậy.

Tôi rất sợ, cảm giác nguy hiểm cứ xuất hiện trùng trùng.

Ngoài tiếng chạy của động cơ và điện thoại ra thì tôi dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập của mình.

Không phải tôi nhát gan, chỉ là bầu không khí này thật sự rất quái lạ!

Tại sao tay cầm bánh lái của View trở nên trắng bệch, lưng thì thẳng tắp còn lỗ tai đỏ bừng? Hơn nữa cứ nuốt nước bọt liên tục vậy?!

Kiểu tình huống này, sự im lặng và giằng co này...

Mắt tôi híp lại suy nghĩ, trong nháy mắt chợt ngộ ra.

Không lẽ View Benyapa muốn 'xử lý' tôi!?!

Em ấy muốn đem tôi đi bán nội tạng? Bán tôi vào gánh xiếc hoặc quẳng vào rừng sâu? Hay đơn giản hơn là giết tôi lấy thịt?

Chỉ mới chạy qua hai con đường mà tôi đã suy luận được rất nhiều việc, ví dụ như trong khoảng thời gian này View đối xử với tôi tốt như vậy là vì muốn tôi buông lỏng cảnh giác, sau đó dễ dàng cho tôi 1 hit chết luôn, diệt trừ được đối thủ rồi em ấy sẽ lên thêm mấy level trong sự nghiệp.

Cảm giác nguy hiểm xuất hiện là khi tôi nhìn thấy tấm poster kia lần thứ ba trên cùng một con đường.

Nửa người tôi dính sát vào cửa xe chờ cơ hội nhảy ra chạy trốn, dè dặt cẩn thận hỏi: "Sao...chúng ta cứ chạy vòng vòng chỗ này vậy?"

Đột nhiên View càng căng thẳng hơn, dùng thái độ còn dè dặt hơn cả tôi, đáp: "Ở nhà không có đủ đồ, muốn tiện đường tìm...siêu thị."

Món đồ gì mà khiến cho em ấy căng thẳng đến thất hồn lạc phách như thế?!

Băng dán? Dây thừng? Kéo? Máy cưa? Bao bố hay túi rác?

Chú cảnh sát ơi con sợ!!

Tôi càng dán chặt vào cửa xe, dùng giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng để ổn định lại tâm trạng của em ấy: "Phía trước quẹo phải có một cửa hàng tiện lợi, tôi mới thấy lúc nãy."

View Benyapa nghiêng đầu nhìn tôi, đột nhiên cho tôi cảm giác đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Xe chạy thẳng quẹo phải, sau đó ngừng lại.

View nói: "Em đi một mình được rồi, pí June ở trong xe chờ em nha!"

Tôi lạnh run gật đầu, đưa mắt nhìn View bước xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi, sau đó lập tức lách người điên cuồng tìm cách mở khóa cửa xe.

Lúc View Benyapa xách theo một túi nilon lớn trở lại, tôi đã tháo dây an toàn và đang tuyệt vọng cố gắng đánh vỡ cửa kính xe.

Chết tiệt em ấy nhìn thấy rồi!

Tôi lập tức thắt dây an toàn lại, ngồi nghiêm chỉnh mỉm cười nhìn View: "Về rồi sao, nhanh vậy?"

View thản nhiên gật đầu, động tác tao nhã tự nhiên bước vào ghế lái, mọi cử động đều vô cùng nhẹ nhàng điềm tĩnh, khác hẳn với kiểu sát nhân thần kinh biến thái vừa rồi.

Có phải em ấy xuống xe để lén uống thuốc an thần không?

Thấy View nghiêng người đặt túi nilon vào ghế sau, tôi trố mắt nhìn theo hòng kiểm tra em ấy mua những gì.

Miệng túi không siết chặt nên dễ nhìn thấy thứ bên trong, giấy vệ sinh, snack khoai tây chiên, coca, pizza đông lạnh, ly giấy dùng một lần...

Hả?

Đây chẳng phải là tiêu chuẩn mua đồ của trạch nữ hay thức khuya xem phim hay sao?

Vậy ra lúc nãy là do em ấy sợ đãi khách không tốt, lo mình nghĩ tiếp đãi không chu đáo?

Tôi khó hiểu nhìn View Benyapa, em ấy lại quăng cho tôi một ánh mắt "Ổn rồi".

Hả? Ổn cái gì?

Xe lại lăn bánh, View vẫn chuyên tâm lái xe và không nói câu nào như trước.

Tuy không khí vẫn kỳ lạ nhưng so với vừa rồi đã đỡ hơn nhiều.

Tôi trăm suy ngàn tính làm sao để xua tan bầu không khí ngột ngạt này thì đột nhiên phát hiện - Nhạc! Nhất định là bởi vì không có bật nhạc!

Không khí trầm như thế này cần có nhạc để khuấy động, tâm trạng buồn hay vui một phần cũng là do nhạc dẫn dắt, một nghệ...à không, một diễn viên như tôi mà lại quên mất lý do quan trọng này!

Tôi bừng tỉnh thầm mắng mình ngu xuẩn, nhướn người lịch sự hỏi View trước khi bật: "Có thể mở nhạc không?"

View ừ một tiếng tôi liền bấm play, trong chớp mắt giai điệu vang lên.

Trong một không gian kín, có người chỉ cần nhướn mày thôi là có thể khiến tôi hít thở không thông toàn thân choáng váng, hơn nữa còn ngồi cách tôi không đến nửa mét.

Nghe tiếng xập xình của EDM mà tôi hốt hoảng đứng ngồi không yên. Mà không phải nhạc EDM bình thường, là remix lại mấy âm thanh rên rĩ sexy thường được phát trong hộp đêm người lớn.

Không khí càng lúc càng dị!!

Bật sai nhạc rồi!!!

Bài hát không thể khiến không khí càng thêm gượng gạo được!!

Qua bài khác!!!

Only you!? Muốn nổi bọt khí hồng phấn hay gì!!!

Đừng bẻ cua gắt vậy chứ!!

Chúng tôi chỉ là tình chị em mà thôi!!!

Lại bật sang bài khác, khi nghe ra âm điệu Orbiting Star, tôi dẫu run tay nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh vô ý skip sang bài khác.

Một mẹo không thể dùng hai lần.

Vậy nên trong vòng mười mấy phút tiếp theo, tôi luôn dùng vẻ mặt hoang mang lo sợ, đứng ngồi không yên nghe hết các bài 'Wonderful tonight', 'Say you, say me', 'Nothing' s gonna change my love for you', 'Can you feel the love tonight',...

Tôi thật sự rất muốn túm lấy cổ áo View Benyapa hỏi em ấy từ đâu tìm được playlist này vậy?!

Top 50 ca khúc lãng mạn kinh điển Âu Mỹ hả!?

Lúc đoạn nhạc dạt dào tình cảm Careless Whisper vang lên, tôi thậm chí muốn nhảy xuống xe hơn lúc nãy.

Nhưng View Benyapa lại rất bình tĩnh, ngón tay đặt trên bánh lái còn nhịp nhàng gõ theo, đúng kiểu "Không ai có thể quấy rầy tôi lúc đang phiêu".

Thậm chí lúc chờ đèn đỏ còn quay đầu lại cười với tôi.

Trọn đường đi theo tiếng nhạc vang lên mà bọt khí hường phấn cứ bay qua bay lại trên đầu tôi, tôi giãy giụa, tôi phản kháng, tôi bất lực chìm vào vực thẳm.

Ông trời ơi, con là gái thẳng nên không bao giờ bị bẻ cong được ông hiểu không?!

View Benyapa em đừng có thì thầm hát 'Make you feel my love' nữa được không?! Tôi không giống em, là gái thẳng nhưng còn cong hơn cả cột đèn!

Tôi rốt cục không còn nghi ngờ em ấy muốn 'xử' tôi nữa, mà là muốn 'ra tay' với tôi.

Không không không, nhất định là do tôi suy diễn thôi.

Xe này ai cũng có thể ngồi, mấy bài này cũng không phải là chọn riêng cho tôi nghe. Em ấy còn là View Benyapa, một thiếu nữ nghiêm túc thời đại mới, sao có thể có ý đồ xấu với đồng nghiệp kiêm CP của mình được?

View lúc nào cũng cảnh giác với kế hoạch mà công ty sắp xếp, vì công việc mà khắc khổ nghiên cứu tiểu thuyết với nhiều thể loại khác nhau, còn cùng tôi thảo luận nên làm như thế nào. Mỗi ngày suy tính cách phát cẩu lương cho tôi và quần chúng, sao tôi có thể ác ý nghĩ em ấy như thế được!

Chúng tôi chỉ là tình chị em có quan hệ tốt hơn mọi người một chút thôi!

May quá, bài 'Make you feel my love' chưa hết là xe đã chạy vào tầng hầm rồi.

View vừa nhỏ giọng ngâm nga vừa đỗ xe, lúc đó tôi mới thở hắt ra, yên tâm tháo dây an toàn như trút được gánh nặng.

Lúc tôi nghĩ mọi việc đã suôn sẻ thì em ấy cũng tháo dây an toàn xoay người lấy túi nilon phía sau, đúng lúc xoay mặt đối diện với tôi.

Động tác View Benyapa chậm lại nhìn tôi cười, du dương theo điệu nhạc nghiêm túc hát lời cuối cùng...

"... To make you feel my love."

Giọng hát của View trầm ấm, rất động lòng người. Nó cứ như một câu chú ngữ nhiếp hồn khiến ba hồn bảy vía của tôi bay đi mất, đánh sập tuyến phòng thủ của tôi không còn mảnh giáp.

Tôi nhìn thẳng vào mắt View, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Tình chị em này biến chất rồi, hại tim quá đi thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro