Chương 2 - Chap 12: Flying Letters và Auto-Memories Doll (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong thành phố, làng mạc và thậm chí cả rừng rậm, những người được cánh gió chạm vào cười vang vọng về sự vĩ đại của nó. Âm thanh của cơn gió giữa trưa và tối ngày hôm đó trở nên mạnh mẽ đến kinh ngạc. Dòng khí lưu mạnh mẽ gần như một con rồng uốn lượn cơ thể và đạp nát mặt đất. Ở bất kỳ nơi nào con rồng gió đi qua, âm thanh của lá cây và tiếng kêu của chim và côn trùng hòa cùng. Bị bao quanh bởi rừng cây, địa điểm căn cứ không quân của quân đội Leidenschaftlich trở thành sân chơi của gió.

Một đoàn khách mới đến thoát ra từ một chiếc xe tải chở khách đã đi lại nhiều lần để đón những người đặc biệt này. Khi nội thất của nó trở nên trống rỗng, nó lại quay trở lại thành phố. Những người đã bước ra từ đó vượt qua con đường rừng trong khi trò chuyện vui vẻ với nhau. Khi họ đi qua con đường cây, những tiếng vỗ tay và tiếng nói vui vẻ của họ vang lên ở âm thanh sâu thẳm, xoay tròn của máy bay chiến đấu đang nhảy múa trên bầu trời.

Triển lãm Hàng không thứ bảy đang diễn ra.

Trong cuộc vui ồn ào đó, hình ảnh các thành viên của Dịch vụ Bưu chính CH, do Claudia Hodgins dẫn đầu, cũng có mặt. Từ các nhân viên văn phòng đã làm việc đến các thư ký đã hoàn thành việc phân phát thư của họ, tất cả họ đều đi với gương mặt được bao phủ bởi một cảm giác của sự giải thoát.

"Hãy vui vẻ lên bé Lux."

Trong khi mọi người khác dường như đang vui vẻ, Lux một mình lại có vẻ cáu kỉnh. Chủ tịch, người nay đã qua ba mươi tuổi, cố gắng đề nghị với cô để khiến cô mỉm cười.

Nghĩ rằng mình cũng giống như một đứa trẻ, Lux cất lời giãi bày những cảm xúc không thể hiểu nổi trong lòng, "Không phải là em đang trong tâm trạng xấu. Em... Một việc mà em không thể làm gì được dù cho có cố gắng ra sao... đã được giải quyết chỉ với một tuyên bố từ anh, Tổng giám đốc... Em lại một lần nữa hiểu được cách thứ này hoạt động trong thế giới này, em chỉ đơn giản là đang bước lên bậc thang của tuổi trưởng thành... Thế giới này..."

"Phải chăng việc Văn phòng đăng ký công chúng gia hạn thời hạn làm em thấy tồi tệ? Nhưng, hãy nhìn xem. Nhờ vậy, chúng ta đã có thể đưa mọi người từ công ty đến lễ hội. Anh... cũng muốn làm điều gì đó cho mọi người, vì họ đã làm việc hết sức để có thể đến đây..."

"Những cô lễ tân từ Văn phòng đăng ký công chúng có phải là người yêu cũ của anh, Tổng giám đốc Hodgins không ?"

"Ah... thì, cô ấy ?" Anh trả lời mơ hồ, vì thực tế cô ta không phải là ai đó có thể được tính là một người tình, vì hai người chỉ đơn giản là đã từng biết thân thế của nhau.

"Nói tóm lại, cả hai có một mối quan hệ đồng cảm, trong đó thường thì hai bên thường lơ đi nhau ... đó là lý do tại sao, nếu tôi là người yêu cầu ân huệ, thì nó sẽ vô ích... đó là lý do..."

Hodgins đã quan sát Lux, người đang làm nhiều biểu hiện vui nhộn khác nhau, với sự lo lắng ban đầu, nhưng dần dần biến thành sự hài hước và anh cuối cùng cũng cười. Sự trẻ con của cô gái đó, người vẫn còn xa lạ với sự phức tạp của các mối quan hệ con người mặc dù đã có thể làm khá nhiều công việc, và vì vậy vẫn quá trong sáng, đáng yêu.

"Bé Lux ơi. Trở nên tức giận về điều như thế này là không tốt đâu. Em là thư ký của anh, nên từ bây giờ em sẽ phải tiếp tục học những điều tồi tệ của tôi một cách kiên nhẫn. Các tuyên bố của tổng giám đốc là gì...?"

"Đ-Đúng."

Anh ta đang cố gắng làm cho cô học cái gì?

"Em thiếu năng lượng. Một lần nữa. Câu tuyên bố của tổng giám đốc là...?"

"Đ-Đúng!"

Hodgins vỗ nhẹ đầu của Lux một cách hài lòng. "Bé Lux thật dễ thương. Tôi sẽ nuôi em thành một thành viên tuyệt vời của xã hội."

Khi anh tiếp tục vuốt ve cô giống như cách một người làm với một con chó hoặc mèo, tay anh bị những nhân viên khác bắt gặp.

"Tổng giám đốc, anh sẽ bị bắt vì điều đó. Bởi cảnh sát quân sự."

"Lux, cũng không nên tuân theo những gì Tổng giám đốc nói. Em là ngôi sao hy vọng của công ty, vì vậy em phải chống lại bất cứ điều gì không thích hợp như em định đâm Tổng giám đốc."

"Mọi người đều tồi tệ phải không?"

Những người thư ký cười, và Lux tự nhiên cũng cười theo. Khi nhìn họ, Hodgins cuối cùng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta không tốt khi đối mặt với phụ nữ tỏ ra buồn bã.

--Giờ, đến lượt cô gái khác mà tôi lo lắng.

Sau khi giao cho Lux một số tiền từ ví của mình để mua cho mọi người những thứ họ muốn, Hodgins rời đi tìm Violet và Cattleya. Ai đó đã nói rằng anh sẽ tìm thấy họ nếu anh tiếp tục đi bộ, nhưng số lượng khách tham dự Flying Letters lần này gấp đôi lần trước và phá vỡ kỷ lục. Cơ sở của Không quân khá rộng lớn, vì vậy anh tin rằng nhiệm vụ sẽ khó khăn.

-Tôi đã cố gắng thúc đẩy họ hòa thuận với nhau, nhưng tôi tự hỏi liệu tôi có thành công không.

Không giống như Violet và Lux, hai người này là một cặp có tỷ lệ thành công trong việc thúc đẩy sự phát triển của một mối quan hệ bạn bè có thể gây nghi ngờ. Tuy nhiên, với Hodgins và Gilbert là một ví dụ về sự thành công, anh muốn đặt cược rằng họ có thể trở thành bạn bè một cách đáng ngạc nhiên. Anh đang không tiếp xúc được với Gilbert vào thời điểm này, nhưng anh cố gắng không nghĩ đến điều đó.

Không đi lung tung, Hodgins đi thẳng đến nơi nghỉ chân chung. Một vài giờ đã trôi qua kể từ khi Cattleya rời khỏi văn phòng. Họ chắc chắn đã có thời gian tốt khi xem hầu hết các trưng bày và gian hàng.

Anh nhận ra rằng cao lớn là hữu ích trong tình huống như vậy. Không mất quá nhiều thời gian cho anh để tìm thấy Cattleya. Không thể có cách nào một người phụ nữ đẹp đến đáng kinh ngạc như vậy, người có thể được coi là kiêu căng, sẽ không nổi bật.

Cattleya đang ngồi một mình trên một băng ghế, dường như cô đơn.

"Vậy là anh thất bại sao?"

Khi anh cố gắng gọi cô với một tiếng "Heyy", một người đàn ông khác đến nói chuyện với Cattleya trước tiên. Anh ta nắm chặt cánh tay cô khi cô cố ý phớt lờ anh ta, để cưỡng chế khiến cô đứng dậy. Anh ta có lẽ đang mời cô đi dạo quanh hội chợ cùng anh ta.

"Điều này không tốt..."

Hodgins không lo lắng về Cattleya. Anh ta đi nhanh, xô đẩy qua đám đông.

"Đừng chạm vào tôi một cách quen thuộc như vậy!"

Khi anh nghe thấy tiếng hò reo giọng cao, anh xô đẩy mà không kiềm chế. Tuy nhiên, Hodgins đã muộn một bước để cứu. Cattleya đã đứng dậy một cách vững chắc và đảo ngược cánh tay mà anh ta đã nắm chặt, nhanh chóng sau đó nắm chặt người đàn ông ở phần ngực của quần áo và đâm một đầu gối vào phần đùi của anh ta. Đó chắc chắn là một cảm giác đau đớn không thể tưởng tượng được. Người đàn ông nằm trên mặt đất mà không cử động.

Khi Cattleya có ý định tung thêm những đòn, Hodgins đã ngăn cản bằng cách gọi, "Cattleya, đến đây!"

"À, Tổng giám đốc!" Nhìn bằng vẻ mặt hạnh phúc, cô vẫy tay và chạy về phía anh.

Phát ra một tiếng cười hoài nghi, Hodgins cũng vẫy tay chào lại.

Cattleya nhảy vào ngực anh. Mặc dù ánh nhìn từ những người xung quanh là đau lòng, anh ưu tiên tâm trạng của Cattleya. Anh ôm cô một cách nhẹ nhàng một lần, sau đó lui lại một bước, nhận được một nụ cười thỏa mãn khi anh hỏi liệu cô có ổn không.

"Chắc là anh không đến kịp..."

"Tổng giám đốc, anh đang cố giúp em à ? Em không thua. Nhưng, tôi hiểu rồi... nếu em hành động yếu đuối trong những tình huống như thế này, anh sẽ cố gắng cứu giúp em. Em nên để nó như vậy thêm vài giây nữa."

"Không, hum. Đúng vậy." Anh không thừa nhận rằng người mà anh đã cố gắng cứu là người đàn ông. "Nhưng, biết đấy, Cattleya... Anh chắc chắn đã nói với em rằng em nên cố giải quyết mọi thứ một cách hòa bình trong những lúc như thế này..."

"Em không dùng đòn đánh. Em nghĩ một cựu võ sĩ như Em không nên làm vậy với một người bình thường, nên em đã dùng chân. Bởi vì chân em không mạnh lắm. Khen em đi, khen em đi, Tổng giám đốc."

Cô gái trẻ tên là Cattleya Baudelaire có vẻ đẹp sáng bóng có vẻ như chỉ cần một cái nhìn là có thể thu hút được nhiều người đàn ông, nhưng bên trong, cô giống như một chú cún con. Cô vô tội và ngây thơ, cũng như cực kỳ quyết liệt, vì không có ý đồ xấu trong những gì cô làm. Có lẽ vì cô tin tưởng vào sức mạnh cơ thể của mình, cô có thói quen giải quyết mọi vấn đề bằng sức mạnh.

"Thật tuyệt là em không để mình bị kéo vào bởi một người lạ, nhưng tự vệ quá mức không tốt, nên em bị trừ điểm. Hãy rời khỏi đây. Mọi người đang nhìn chúng ta."

"Khen em... ah, hum... nhưng..."

Khi đang nói chuyện, người đàn ông đã đổ sập và bò ra khỏi đất.

Sau khi liếc nhìn tình trạng của anh ta, Cattleya quay lại với Hodgins. "Em phải ở đây. Violet chạy đi đâu đó. Nhưng em ấy nói em ấy sẽ trở lại nơi này. Nếu em rời đi, bọn em sẽ lỡ nhau."

"'Chạy đi đâu đó'... có nghĩa là em không biết đi đâu?"

"Vâng, em nghĩ có lẽ... em ấy đã... đi theo sau người cô gọi là 'Thiếu tá'."

Hodgins mất tiếng khi nghe những lời của Cattleya. Khuôn mặt của anh ta kinh ngạc, anh ta nắm chặt vai cô bằng đôi tay không ổn định và run rẩy. "Một người đàn ông tóc đen trong một bộ đồ lính!?" Điều này là hiếm khi anh ta nói to như vậy.

Có lẽ sự bất ổn của anh đã được truyền đến Cattleya, và cô bắt đầu run lên. "E-Em không biết. Em không thấy anh ấy. Nhưng Violet nói rằng anh ấy từng là người chủ nhân của cô ấy trong quá khứ."

"Em ấy đi về đâu!?"

Bị đe dọa bởi thái độ đe dọa như vậy, Cattleya chỉ vào phía đám đông, ngón tay của cô run rẩy mạnh mẽ. "H-Hướng đó... nhưng, đã một lúc kể từ khi em ấy rời đi."

"Anh sẽ đi theo cô ấy. Anh sẽ đưa cô ấy về. Xin lỗi, Cattleya, nhưng tất cả mọi người từ công ty đang đi đến nơi thu hồi Flying Letters, vì vậy hãy gặp họ ở đó."

"E-eh, em lại phải một mình sao?"

"Em là một cô bé tốt nên hãy đi đến đó ! Được chứ ?! Và đừng có cãi lộn một cách vô trách nhiệm ngay cả khi có người xúc phạm em!"

"Tổng giám đốc !" Cattleya sắp chạy theo Hodgins như muốn níu giữ anh, nhưng bỏ cuộc giữa chừng. Cô cảm thấy mệt mỏi một cách nào đó.

Cô cuối cùng thở dài khi nhìn theo lưng của ai đó trong khi họ chạy đi lần thứ hai trong ngày. Cô không thể phản đối Hodgins, người coi trọng Violet như một người giám hộ, vì vậy Cattleya bắt đầu bước đi lung lay. Trong khi nghĩ rằng sẽ tốt nếu cô trở thành người mà người khác cũng sẽ theo đuổi, cô lại cảm thấy cô đơn một lần nữa.

--Hôm nay là một ngày tốt hay xấu nhỉ? Cô nghĩ.

Cô đã biết thêm việc cô đã có thể nói chuyện một chút với Violet thành điểm số. Việc Violet rời khỏi Cattleya khiến điểm số bị trừ. Cô sẽ sớm tham gia cùng mọi người từ công ty và không cô đơn nữa. Một điểm nữa. Tuy nhiên, Hodgins ưu tiên Violet trước cô lại làm điểm số bị trừ. Tổng thể, sau khi đánh giá sự thăng trầm cảm xúc của mình, cô có thể nói rằng tình hình hiện tại của cô là một ngày xấu.

Lý do mà cô không thích một mình là vì nó khiến cô cảm thấy như mình không có sức hút.

Mọi người tự nhiên hội tụ xung quanh những người có sức hút. Hodgins là một trong số đó. Cattleya cũng đã bị thu hút bởi anh như một con bướm sẽ bị mật ong thu hút. Tuy nhiên, cô hiểu rằng cô không thể trở thành như anh.

Cô cắn nhẹ môi. Trái tim cô đang khô héo. Điều đó được cho là một khởi đầu cực kỳ tuyệt vời của tháng, và phần của cô đã mong chờ nó từ tháng trước đang rất buồn bã.

"Hey, người phụ nữ ngu ngốc. Cô một mình à?"

Nó buồn bã, nhưng vẫn...

"Benedict..."

...những giọt nước mắt của cô quay trở lại khi câu nói mỉa mai được gọi từ phía sau.

Trong khi đó, Violet Evergarden, trung tâm của cơn xoáy đó, đang đối mặt với một người đàn ông như đang đối diện với anh ta. Xa xa khỏi đám đông, hai người đứng dưới bóng cây mận bao quanh khu vực tập trận, gần như giống như một cặp đôi. Không phải là họ hoàn toàn không thể nhận ra như đã nhìn từ nơi diễn ra sự kiện, vì vậy từ xa, họ có thể xuất hiện như đang có một cuộc hẹn bí mật.

"Đã lâu rồi."

Tóc đen. Đôi mắt xanh. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào Violet với đôi mắt xanh như làm phát bực. Trong khi dường như cô đã mất anh trong dòng người nhiều lần, từ lúc cuối cùng cô có thể nắm lấy cánh tay anh và ngăn anh lại, anh đã trở nên gắt gỏng.

"Vui lòng đợi đã."

Khi cô lôi mạnh cánh tay mà Violet đã nắm, người đàn ông quay lại. Có lẽ vì hình ảnh người trưởng thành của cô khác biệt quá so với lần cuối anh ta nhìn thấy cô, phản ứng của người đàn ông bị chậm một chút.

Khi anh ta nhận ra đối tượng kia là ai, anh ta không do dự gì mà nói lên sự khó chịu và đẩy cô ra xa bằng vai. "Đừng chạm vào tôi."

Anh ta rất giống với người mà Violet đã nhớ, nhưng vẫn khác biệt. Anh ta nhìn cô với sự kinh tởm khi cô không chuyển động một chút nào sau khi bị đẩy ra xa, thân trên cô chịu nhận cú va đó.

"Anh có thể không nhớ tôi, nhưng..."

"Tôi nhớ. Không thể có cách nào tôi quên được vũ khí giết người đã giết chết đồng đội của tôi."

Anh trai của Gilbert, Dietfried Bougainvillea, đứng đó.

Violet chậm rãi nhấp mắt một lần trước những lời đâm thẳng vào lòng cô. Dietfried không giống Edward Jones, người cô đã gặp trước đó, nhưng vẫn rất giống trong việc anh ta cố gắng phơi bày quá khứ của cô.

"Tôi hiểu." Violet đơn giản trả lời để thừa nhận.

"Mi đang làm gì...? Người như ngươi phải được giám sát. Điều gì đã xảy ra với Chủ nhân của ngươi ?"

Dietfried mặc bộ đồ lính cổ cao của Hải quân. Có lẽ anh đang ghé qua để làm việc liên quan đến nhiệm vụ.

Khi Violet thấy mình không thể trả lời, Dietfried kêu rên và thêm, "Ta không nói về Gilbert. Gần đây, ngươi đã bị lôi vào và bị sử dụng bởi bạn của nó, phải không ? Về đó đi. Đừng dính bám vào ta." Anh ấy vẫy tay như đuổi chó.

"Ngài đã biết à?"

Thái độ của Violet khi cô nói một cách trôi chảy có lẽ được Dietfriet coi là gây nhầm lẫn. Khi anh gặp cô, cô là một con quái vật với trí thông minh thấp kém không thể nói một từ.

"Đừng nói nhảm." Anh nhìn cô như là sự xuất hiện xinh đẹp và hình ảnh người trưởng thành của cô làm tăng thêm sự sợ hãi trong anh. "Điều này liên quan đến anh em ta. Và việc xử lý không đúng. Điều đó cần xử lý rõ ràng. Đây là em trai nhỏ của ta chúng ta đang nói đến. Bây giờ đến đây, ta lo lắng khi thấy mi ở giữa đám đông." Dietfriet tỏ ra cáu kỉnh. Dưới ánh mắng mỏ, anh cố thủ mạnh mẽ nắm cánh tay của Violet. Khi một tiếng kêu cọ rít vang lên, anh bất ngờ buông ra. Anh nhìn vào cánh tay và sau đó nhìn vào khuôn mặt của Violet.

Cả hai đều căng thẳng. Như một loài thảo mộc gặp phải một loài ăn thịt giữa thảo nguyên, cả hai đều bối rối không biết ai sẽ chuyển động trước.

"Tôi không... mang theo bất kỳ vũ khí nào. Tôi sẽ không giết ai. Tôi đã được... bảo là không được giết người nữa. Và tôi... sẽ không làm điều đó ngay cả khi được ra lệnh." Violet bày tỏ cả hai tay như để nhấn mạnh rằng cô không có vũ khí.

"Như thể ta có thể tin ngươi. Đúng vậy sao ? Mi... là một công cụ chỉ muốn nghe lệnh, phải không? Ta đã buông mi ra, nhưng nếu ta ra lệnh gì đó, ngươi có làm không? Hừ. Mi đã từng làm như vậy khi ta ra lệnh cho ngươi trong quá khứ, phải không?"

"Tôi sẽ không làm."

Dietfriet đưa ngón tay thành hình súng vào ngực của Violet. Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng xuyên qua khe ngực của cô. Dường như phản ứng tự vệ của cô sẽ được đánh thức bởi cảm giác thô sơ khi được chạm vào bởi đầu ngón tay dài của một người đàn ông. Bản thân cô thường đã hành động ngay lập tức trước điều này. Tuy nhiên, cô không di chuyển.

"Tự sát đi."

Hơi thở của Violet ngừng lại. Một, hai, ba giây. Mặc dù không khí nhanh chóng lấp đầy cơ thể cô một lần nữa, gương mặt cô vẫn trắng bệch. Ngay cả âm thanh của nhịp tim cũng cảm thấy như sẽ dừng lại khi nhận được những lời từ người đàn ông đã gợi nhớ lại trong vẻ bề ngoài, những dấu vết của người cô tôn kính và yêu thương.

Và tuy nhiên, Violet đáp, "Tôi sẽ không. Tôi đã được... ra lệnh sống." Câu trả lời cô đưa ra với nỗ lực tối đa đã bị kết hợp với nỗi đau.

"Thực sự sao? Thật may mắn. Ta đã nghĩ về điều này... sau khi ta đã đưa ngươi cho Gil... Nó đã bảo mi không được chết hoặc cái gì đó, phải không...? Thực sự, thật may mắn. Nó thật yếu đuối. Tốt hơn nếu ngươi đã chết trong khi bị sử dụng bởi Gilbert. Nhưng ngươi vẫn sống và khỏe mạnh. Ngay bây giờ... ta vẫn thăm nhà của những người em đã giết để tặng họ tiền."

Tầm nhìn đôi mắt xanh của Violet trở nên lạc hậu. Đầu ngón tay bị rút ra khỏi cô không làm ra máu, nhưng những lời này gây ra đau đớn cho cô cách nói mà bạo lực ngôn từ sẽ gây ra.

"Nếu... có... điều gì... tôi có thể-"

"Ta không cần gì cả!! Không cần từ ngươi!"

Khi anh ta nói lớn giọng, anh thu hút sự chú ý của người khác. Hai người cuối cùng dường như là một người đàn ông trong bộ đồ lính đang đe dọa một phụ nữ dân thường.

"Mi cũng đi đi. Hãy đi đi."

"Tôi vẫn còn... những câu hỏi."

Dietfriet thở một hơi sâu, sâu. Anh càu nhàu và nhìn Violet như thể anh thật sự ghét cô. Và vì vậy, anh tiếp tục nắm cánh tay giả mà anh đã từng đẩy. "Vậy thì đi cùng ta một cách không khiến mọi người bất ngờ. Chúng ta sẽ đi đến một nơi khác."

Theo giả định, Violet đến gần Dietfriet nhất có thể. Các khách mời gần đó có lẽ tin rằng họ chỉ đang có một cuộc cãi nhau của người yêu.

Hai người đi im lặng một lúc. Sự cân nhắc của Dietfriet trong cách dẫn dắt một phụ nữ tương ứng với những lời lẽ khó chịu mà anh đã dùng với Violet. Việc đó có phải là điều anh làm tự động mà không có ý nghĩa có thể được suy đoán từ biểu hiện khuôn mặt của anh. Anh đang mặc bộ đồ lính của Hải quân, sau tất cả. Hành động như vậy có thể là thông thường. Đó là, đi như đang được bảo vệ bởi một người đàn ông trưởng thành.

Đó không phải là lần đầu tiên Violet bước qua một khung cảnh những người cười vui vẻ trong khi cô được kéo tay bởi một người trong bộ đồ lính, nhưng tổng thể đó là một trải nghiệm cuộc sống hiếm hoi. Tình hình hoàn toàn khác so với lần trước. Người cô đã truy đuổi, độ cao của dòng nhìn của anh khi nhìn cô, mọi thứ.

Người phụ nữ đã từng là một chiến binh nữ cường tráng vươn ra lấy chiếc châm cài ngọc tự nhiên. Bản thân trẻ con của cô có lẽ đã là một kẻ bất khả chiến bại. Auto-Memories Doll Violet trưởng thành đang lảng vảng trong lo lắng.

Một khi số lượng người đã giảm bớt, Dietfriet buông tay cô ra như đang ném cô đi.

"Ngài có việc gì với tôi không? Nếu là về sự oán hận, tôi không nghe đâu."

"Ta không... oán hận ngươi."

Dietfriet thở mạnh. "Ta tự hỏi về điều đó. Ta nhận được sự khen ngợi và oán hận từ nhiều hướng. Ta có cách làm như vậy, sau tất cả. Đôi khi, ta cảm thấy như là sẽ phát nổ ngay lập tức."

"Tôi sẽ không làm. Tôi sẽ không làm... một điều như vậy với ngài."

Trả lời Violet, ánh mắt xanh của anh giãn một cách không thể diễn tả. Một cơn giận dữ không giống với sự khinh bỉ chính đáng của anh được bao gồm trong đôi mắt ấy.

Như được xô đẩy bởi Dietfriet trong lúc anh ta tiến tới gần cô, Violet lùi lại vài bước. Người đứng dọc theo cái thân cây lớn, nhưng khi cô nhìn chăm chú trở lại anh mà không nháy mắt, một cú đấm bay vào bên cạnh mặt cô. Cô không bị đánh trúng, nhưng một mảnh gỗ cọ sát da má của cô. Cô không phải là người duy nhất chảy máu. Với một cái nhìn hất qua, cô xác nhận rằng máu đã chảy từ nắm đấm của Dietfriet.

"Mi còn nhớ...? Khi mi còn nhỏ, ta thường đấm và đá ngươi."

"Vâng."

"Mỗi khi ta không cảm nhận được ý định giết chết từ ngươi, ngươi sẽ nhận được một mức độ sự đối xử bạo lực từ ta. Khi ở bên cạnh ngươi, ta cũng trở thành một con quái vật... ngươi khiến ta trở nên như vậy."

"Tôi... khiến ngài...?"

"Đúng vậy. Đó là lỗi của ngươi. Ngay bây giờ cũng vẫn thế. Ở bên cạnh và nói chuyện với ngươi làm ta tức giận. Tim ta không thể yên. Ngươi làm thế với ta. Ngươi đã giết các đồng đội của ta. Những gì đã xảy ra vào lúc đó xuất hiện trong giấc mơ của ta lần lượt. Nhưng mặc dù ta cảm thấy ghê tởm đến nỗi muốn nôn mửa bởi ngươi, ta không khinh thường ngươi. Không, có thể là ta đơn giản chỉ ghét ngươi đến mức ta không thể chịu đựng được, nhưng cảm giác đó không phải là sự oán hận. Đó gần giống như đầu hàng. Ta nghĩ rằng ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc thích nghi với việc một tài sản khiếm khuyết như ngươi tồn tại trong thế giới này... ngươi có biết vì sao không?" Dietfriet lại đấm vào cây một lần nữa bằng nắm đấm còn lại.

Violet không nhìn đi hướng khác. Cô nhìn chăm chú vào người kia với đôi mắt xanh đấy. Có lẽ vì chúng quá xanh và trong suốt, chúng cuối cùng đã tạo ra một cảm giác phơi bày cho Dietfriet.

"Một trong những đồng đội của ta mà ngươi đã giết đã cố gắng hiếp dâm em. Đó là lý do tại sao em giết anh ta. Mọi thứ, mọi thứ, mọi thứ, mọi thứ đều đi theo vòng lặp ! Bởi vì mọi thứ đều đi theo vòng lặp...! Đó là lý do tại sao tôi không oán hận bất cứ điều gì." Dietfriet nói.

"Các việc... mà tôi đã làm... và mà ngài đã làm với tôi...?"

"Đúng vậy. Không có ai đã nói cho ngươi sao?"

Violet nhẹ nhàng lắc đầu. "Không, tôi đã được nói về nó."

Giống như dự đoán của Hodgins giờ đã đổ bộ xuống Violet, "Và sau đó, lần đầu tiên, em sẽ nhận ra rằng có nhiều vết bỏng trên cơ thể mình. Em sẽ nhận ra rằng vẫn còn lửa dưới chân em. Em sẽ nhận ra rằng có những người đang đổ dầu vào lửa đó. Có lẽ sẽ dễ dàng hơn nếu sống mà không biết điều này. Chắc chắn sẽ có những lúc em sẽ rơi nước mắt."

Cho đến khi miệng của cô sẽ đóng lại mãi mãi, cô sẽ không biết cảm giác của cơ thể mình bị cháy. Đó chính là con quái vật mà cô đã được định mệnh trở thành. Tuy nhiên, con quái vật, công cụ, Violet hiện đang sống như một con người. Cô đã làm như vậy từ khi cô đã khóc khi mang một thanh niên đã khuất về quê hương của mình - thậm chí, trước cả điều đó. Mặc dù cảm nhận mùi của chính mình bị bao phủ và nung chảy trong lửa, cô đã chọn 'sống'.

"Và đó là lý do tại sao, ngay cả khi ngươi oán hận ta, ta sẽ nói với ngươi, 'như ta quan tâm'."

Có một lý do mà cô đã chọn sống như một con người. Trừ điều đó, đó là ánh sáng duy nhất lấp lánh trong cuộc sống của cô gái quái vật.

"Tôi đang nhầm lẫn, đó không phải là lý do... xin lỗi vì đã ngăn cản ngài. Tôi chỉ... đơn giản... muốn hỏi về Thiếu tá."

Dietfriet từ từ thả nắm đấm của mình. Máu chảy đầy trong những khớp ngón tay trắng. "Anh trở thành một tình trạng hỗn loạn hoàn toàn nhờ ngươi, nhưng ta thì sao?"

"Tôi nên làm gì?"

"Haah?"

Violet Evergarden hỏi Dietfriet Bougainvillea, “Mặc dù tôi... là một công cụ, tôi không thể bảo vệ ngài ấy. Nhưng... ngài ấy bảo tôi phải sống, vì vậy tôi mới sống. Nếu có... bất cứ điều gì khác... mà tôi... có thể làm, tôi mong ngài nói cho tôi biết. Liệu rằng... tôi được phép... sống? Tôi kết thúc... tràn đầy cảm xúc. Cảm xúc... từ việc liên quan đến con người. Chỉ từ việc liên quan đến họ. Mặc dù... tôi là công cụ của Thiếu tá... tôi được... bảo sống... em... đối với Thiếu tá...”

Hai người họ từng là một con quái vật và người trông giữ, một kẻ cầm quyền và công cụ của mình. Mọi thứ trong mối quan hệ của họ đã thay đổi.

"Sao ta biết được !! Sao ngươi lại hỏi ta !?"

Tuy vậy, người đầy tớ vẫn theo dõi những lời dạy dỗ từ người chủ cũ của mình.

"Bởi vì trước kia... tôi là... công cụ của ngài."

Quái vật mà anh đã mang từ một hòn đảo cô lập đã phát triển, trở nên có thể nói và run rẩy trong sự bất an.

"Nếu ngươi là một công cụ, thì đừng có ý chí riêng của ngươi !"

Run rẩy trong sự bất an và tìm kiếm sự giúp đỡ.

"Bởi vì... ngài... trước kia... là... chủ nhân của tôi."

Dietfriet bị bất ngờ bởi lời tuyên bố của Violet.

——Em nghĩ rằng tôi là CHÚA của em à?

Đôi mắt xanh dương của Violet đẹp đẽ trong sáng. Do đó, chúng khiến Dietfriet nhớ lại những điều anh đã làm cô ấy thực hiện trong quá khứ như một chiếc gương.

"Thôi thì ta không quan tâm đến một công cụ mà ta đã vứt bỏ! Mi là một con quái vật và một tai họa đã phá hủy cuộc sống của em trai ta !"

Những điều mà con người làm với nhau sẽ trở lại với họ qua thời gian.

“Ngài Dietfriet... vậy, tại sao lại... ngài... đã giao tôi cho Thiếu tá ?”

Nỗi đau và sự dịu dàng quay trở lại với anh. Đó là một ánh nhìn dường như ghim thẳng về phía anh. Một ánh nhìn mà cô bắt lấy anh, nhưng không nói ra. Đó chính là đôi mắt cô đã cho Dietfriet thấy khi họ chia tay. Anh đã bị xuyên thủng bởi ánh nhìn như vậy và đã mang cô từ hòn đảo xa xôi đó, để lại cho em trai của mình, người là thành viên duy nhất của gia đình mà anh còn liên lạc.

Tại sao anh đã giao cô cho Gilbert ? Như những gì Violet đã nói.

Cô là một công cụ hữu ích, nhưng Dietfriet đã coi cô là quá nhiều đối với anh. Anh không tin rằng mình có bằng chứng cụ thể nào cho việc em trai của mình có thể sử dụng cô một cách đúng đắn như anh đã giao phó cho anh ta. Sự thật là anh có thể đã giữ cô sống và bán cô. Cảm giác như Gilbert đã bị ép buộc bởi Dietfriet.

Khi để lại Violet cho Gilbert, Dietfriet có những suy nghĩ gì ? Thực sự không có lựa chọn nào ngoài Gilbert sao ? Còn các sĩ quan hải quân khác thì sao ? Lúc đó, nhất định có thêm các lựa chọn khác. Nhưng anh giao cô cho gia đình mình.

"Ngươi có hiểu cảm xúc của con người không ?" Dietfriet vươn tay ra để nắm cổ áo của Violet.

Liệu anh ấy muốn đánh cô không ? Liệu anh ấy muốn giết cô không ? Hoặc có thể là một bài thuyết giảng ?

"Nếu ngươi hiểu, thì hãy chết đi. Chấp nhận sự giận dữ và nỗi đau của ta. Nhưng ngươi... sẽ không chết nếu tôi ra lệnh cho em, phải không?"

"Vâng."

“Ta cũng sẽ không chết. Và ta không muốn hiểu... những gì ngươi đang vướng mắc. Ta đã làm những việc tồi tệ hơn ngươi để sống sót. Nhưng thì sao ? Ta vẫn còn sống. Khi ta chết, mọi thứ sẽ kết thúc. Ngay cả ta cũng có những tiếc nuối và gian khổ. Có những lúc ta nghĩ rằng việc chết sẽ tốt hơn, và vào những lúc đó, ta cân nhắc làm như vậy. Ngươi cứ làm mặt như thể ngươi là người duy nhất gặp khó khăn, mọi người đều gặp khó khăn. Những người ngươi đã giết có lẽ sẽ không chết nếu họ không dính líu với ta. Có lẽ đó là lỗi của ta. Vì ta là chỉ huy. Ta không thể bảo vệ họ trong khi dẫn dắt họ. Nhưng, biết không, Quái vật... nếu ngươi... có bất kỳ lời hối tiếc nào về những gì ngươi đã làm và không chết dù có điều gì xảy ra... hãy sống, cho đến khi ngươi bị ai đó giết chết hoặc thời hạn sống của ngươi kết thúc. Thà sống...”

Liệu anh ấy muốn đánh cô không ? Liệu anh ấy muốn giết cô không ? Hoặc có lẽ...

“...thật khó để sống”

Có lẽ...

“Rất khó để sống tiếp. Nhưng hãy nuốt chửng tất cả và tiếp tục sống. Chỉ có những người không thể làm điều này mới kết thúc bằng cái chết. Nếu ngươi không chết bởi tay mình, đừng bao giờ đổ lỗi tội lỗi của ngươi cho ai đó, và hãy tiếp tục sống. Sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống, sống…” Dietfriet bất ngờ buông tay ra khỏi cổ áo của Violet, “và sau đó hãy chết.”

Violet nhìn Dietfriet với một ánh nhìn khác hẳn so với khi cô nhìn Gilbert, nhưng chắc chắn đó là của một người đang nhìn vào Chủ nhân của mình. “Ngài Dietfriet. Thiếu tá đã... qua đời sao?”

“Ngươi muốn ta... nói gì?”

Nghe lời của anh, Violet hít một hơi ngắn. Cô có thể thấy một cái gì đó lung linh trên bầu trời. “Ngài sẽ không... nói 'đúng', như tất cả mọi người, phải không? Tôi mới xác nhận điều đó. Nếu Ngài ấy đã chết, ngài nhất định sẽ tìm mọi cách... đã giết tôi.”

Trong tầm nhìn của Violet, một cái gì đó rơi từ bầu trời xanh xuống Dietfriet, giống như tuyết, giống như hoa.

"Ngài ấy còn sống, phải không ạ ?"

Flying Letters đang rơi xuống. Một cơn gió mạnh xé toang không gian giữa hai người, thổi mạnh mẽ với tiếng rền vang. Những lá thư trôi nổi như một trận bão tuyết.

Những máy bay màu vàng bay như đang cắt ngang bầu trời. Chúng phân tán những lá thư mang theo tâm trạng của nhiều người, nhằm gửi đến những người dưới đất. Cứ như là chúng muốn nói, "Chọn một trong số này. Bức thư mà bạn chọn khi nó rơi sẽ cổ vũ cho số phận của bạn."

"Violet!" Trong tầm nhìn mờ nhạt, một người hô tên của Violet và đẩy mạnh cô như cô là hành lý.

Hình ảnh của Dietfriet càng ra xa càng ra xa. Cô cố nhẹ gọi tên anh ta, nhưng không thể được nữa. Cái cuối cùng cô thấy anh là khi anh đột ngột quay lại. Anh không nhìn một cái nào về phía cô.

Sau đó, Violet gọi người đang chạy theo sau khi có người đã đẩy cô, “Tổng giám đốc… Hodgins.”

“Giữ đầu thấp xuống !”

"Mọi thứ đều ổn, Tổng giám đốc Hodgins."

“Không phải ! Tại sao... cậu lại ở bên cạnh một người nguy hiểm như vậy !?”

Violet kiểm tra một lần nữa chỗ của vật sáng lấp lánh mà cô đã xác nhận trước đó. Không còn thấy gì ở đó nữa.

“Thực sự là mọi thứ đều ổn. Tôi đã nhận ra rằng tôi đang bị mục tiêu của khẩu súng bắn tỉa của tay cận vệ từ đồi kia.”

“'Bắn tỉa', cậu nói à…!?”

“Những người cận vệ của anh ấy không cùng anh ấy, nhưng một khi tôi gần anh, tôi đã cảm nhận được nguy hiểm. Người đó… luôn đi xung quanh với các tay cận vệ… nên khi tôi không thấy họ, tôi biết điều đó. Nhưng đó chỉ là để theo dõi. Anh Tổng giám đốc Hodgins, công việc của anh có ổn không ?”

Sự bình tĩnh của cô rất đáng tin cậy, nhưng anh không thể nói trong tình huống như vậy.

Hodgins trả lời với sự tức giận và nôn nóng kết hợp với nhẹ nhõm, “Anh nghĩ Cattleya sẽ khóc, nên anh muốn kết thúc nó càng sớm càng tốt… và sau đó, anh nghe nói em đã đi theo một người đàn ông mặc đồ quân sự… Anh có cảm giác tồi tệ. Đừng bao giờ đi gặp anh trai của Gilbert, bé Violet. Mặc dù người đó có quan hệ huyết thống với Gilbert, họ là hai người hoàn toàn khác biệt. Dù anh ta là người chủ trước đây của em, nhưng em không thể. Anh ta là một người đáng sợ. Anh ta… ghét em. Anh đã lơ đãng… Từ bây giờ, dù là lễ hội, chúng ta sẽ không tham gia nữa. Anh nghĩ rằng em sẽ bị kéo trở lại quân đội… Hôm nay, anh sẽ cho cô về. Được chứ ?”

“Vâng.”

“Anh ta có nói gì không? Cô ổn chứ?”

Violet không trả lời ngay lập tức. Cô vươn tay về phía trời. Vẫn đang được Hodgins đỡ, cô lấy một lá thư trong tay mình.

Violet không trả lời ngay lập tức. Cô vươn tay về phía bầu trời. Vẫn đang được Hodgins đỡ, cô lấy một lá thư trong tay mình.

“Này, anh ta có nói gì lạ không ? Bé Violet ?”

Cô chọn được suy nghĩ của một người được hướng đến một người khác.

“Không, không. Không có gì đâu ạ… Tôi chỉ… nhận được một cái gì đó.”

“Hãy sống.”

“Đó là gì?”

“Hãy sống mà không bao giờ đổ lỗi cho ai, hãy sống. Sống và sống.”

“Động viên.”

“Và sau đó là chết.”

---------------------------------------------------------

Dietfriet đi giữa những lá thư rải rác. Anh ta rời trung tâm khu vực diễn tập, nơi mọi người đang rần rần về Flying Letters, bước vào tháp kiểm soát mà chỉ nhân viên mới được phép tiếp cận. Anh ấy gật đầu với những người mặc y phục hải quân giống anh ấy, cũng như những người mặc đồng phục quân đội.

“Đã lỡ xem buổi trình diễn của đồng đội trong cuộc bay mạo hiểm vì đang làm những việc vô dụng.”

Trong số họ, một người đứng bên cạnh gọi anh ta, “Họ vẫn đang bay.” Với tiếng rít vang lên từ cánh tay cơ học của anh ta, người đã nói trỏ về bầu trời.

“Đã vài năm rồi, phải không.”

Ngoại hình của anh khác với khi Dietfriet biết về anh. Một trong hai mắt của anh bị che kín bởi một miếng bịt mắt, và một vết cắt che một nửa bởi nó. Tóc anh có màu của hoàng hôn. Đôi mắt màu xanh lam lục của anh như những viên ngọc quý thực sự. Hồ sơ của anh, đượm buồn và lạnh lùng. Thân hình cao lớn của anh được mặc trong bộ đồ lính màu tím đen của Leidenschaftlich, quốc gia ven biển nổi tiếng với việc là một quốc gia quân sự. Đó không phải là loại mà bất kỳ binh sĩ nào cũng có thể mặc. Một huy hiệu màu vàng gắn trên áo choàng của anh chỉ ra quy mô của tình trạng của anh.

Gilbert xua tay của Dietfriet ra khỏi vai của mình.

"Thật lạnh lùng. Tao mới nhìn thấy công cụ của mày cách đây không lâu."

Đối với họ, điều rõ ràng là từ "công cụ" ám chỉ đến ai.

"Tao không nói dối. Nó đuổi theo tao. Dường như nói đã nhầm tao với mày, nhưng phải cẩn thận. Mày đang giả vờ chết, phải không? Tại sao mày lại xử lý mọi thứ một cách phức tạp như vậy...?"

"Anh, về Violet..."

"Tao không nói gì với nó." Dietfriet không nói dối. "Dường như nó đã mất phương hướng sau khi mày biến mất. Tao chỉ nói với nó một cái gì đó như một người chủ trước đây của nó: sống càng lâu càng tốt và sau đó hãy chết."

Vì không xác nhận điều gì, Violet Evergarden đã quay về nhà với hy vọng mà cô đã ấp ủ. Anh không có ý định tiết lộ điều đó cho em trai của mình.

"Đây là mong muốn của mày, phải không? Có lẽ không giống tao... với thứ đó. Trước khi nhận ra, có người đã đưa nó đi. Chàng trai có mái tóc đỏ rực, vậy chắc chắn là người đồng nghiệp của mày từ những ngày học ở trường quân sự của tao, phải không? Chắc chắn anh ta đã nghĩ rằng tao sẽ giết cô ấy. Haha, như thể tao có thể làm được. Nếu tao có thể giết cô ấy, tôi đã làm từ lâu rồi... Này, Gil. Tao không thể nghĩ rằng mày đã yêu thứ quái vật đó, phải không? Nó đã trở thành một người phụ nữ rất đẹp, nhưng mày biết bên trong nó là gì. Dừng lại đi."

"Điều đó không liên quan đến anh."

"Đúng thế. Mày rất quý giá với tao. Mày là em trai tao."

"Điều này chỉ giữa em và Violet. Nó không liên quan... đến bất cứ ai khác. Người đã đẩy mọi thứ lên 'em trai quý giá' đó chính là anh, phải không ? Em bị bỏ lại sau lưng..." Đôi mắt ngọc lam của Gilbert nghiêng. Bầu trời rất sáng đến nỗi việc nhìn vào nó khiến mắt anh đau đớn. Tuy nhiên, anh không nhắm mắt. "...cho nên bất kỳ điều gì em đặt cược cả cuộc đời để bảo vệ là việc của riêng em. Em đang mở đường cho mình. Lý do sống của em bây giờ không phải là để nhắm đến danh tiếng quân hàm cao hơn trong quân đội hoặc dọn dẹp sau lưng anh trong gia đình Bougainvillea. Đó là vì em ấy. Nếu anh làm bất cứ điều gì với em ấy, em sẽ đập tan anh bằng tất cả những gì em có. Đó là lý do em sống. Điều này sẽ không thay đổi, ngay cả khi đối thủ của em là anh, Anh trai."

Nhìn thấy mức độ thay đổi của em trai, người anh gặp lại sau một thời gian dài, Dietfriet quan sát bầu trời như thể nó quá rực rỡ. "Mày... không còn là một đứa trẻ nữa, nhỉ." Anh nắm chặt tay và cố gắng đấm vào vai của Gilbert.

Gilbert nắm chặt tay của Dietfriet, một sự chấp nhận im lặng về mối liên kết của họ. Mặc dù có những khác biệt và mâu thuẫn trong quá khứ, tình anh em giữa họ vẫn không thể phủ nhận.

"Em hiểu. Và em cũng quý anh. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là gia đình của em."

Sự trao đổi của họ mang đậm nét sâu sắc mà chỉ có những anh em mới hiểu được, một mối liên kết được tạo ra thông qua những trải nghiệm chung và tình anh em bền chặt. Trong khoảnh khắc đó, giữa những sự thú thật bày tỏ dưới âm thanh của những người khác, hai anh em Bougainvillea lại khẳng định mối liên kết không thể phá vỡ của họ.

"Mày thực sự... hiểu rồi, phải không? Dù như thế này, tao vẫn quý mày... hết lòng. Tao quý mày, Gilbert... Tao tự hỏi tại sao... tao chỉ... không thể truyền đạt điều này một cách đúng đắn tới những người mà tao thực sự quý mến."

"Em biết, thưa anh."

---------------------------------------------------------

Khi màn đêm buông xuống, những người đã hoãn lại Triển lãm Hàng không phải dựa vào ánh trăng và ánh đèn của phòng họ để đọc những lời động viên được gửi đến họ từ một người không quen biết. Những lá thư của họ có làm người khác cảm thấy động viên không ? Với suy tư điên cuồng, họ suy nghĩ kỹ lưỡng về ngày hôm đó. Đối với một số người, có lẽ đó là một ngày tốt đẹp. Nhưng có lẽ không phải với những người khác. Dù đó là điều gì đi nữa, lòng tốt được dành cho họ một cách vô điều kiện đã giảm bớt sự cô đơn của một đêm dài và lo lắng cho sáng mai tiếp theo, mang đến cho họ một chút hy vọng nhỏ bé.

Đứng một mình bên cửa sổ, Violet cố gắng mở lá thư duy nhất mà cô mang với mình từ Flying Letters sau khi đã được đưa về ngôi nhà Evergarden.

"Có vẻ vậy."

Tất cả những gì nó chứa đựng chỉ là những từ "hãy cố gắng", với một bút chữ dường như là của một đứa trẻ.

---------------------------------------------------------

Bình minh đến mọi người một cách bình dị. Không quan trọng họ là ai.

Buổi sáng chỉ là một phần nhỏ của một ngày. Tuy nhiên, đó cũng là một khoảnh khắc quan trọng khi hành vi của mọi người sẽ được phân định. Màu sắc của bầu trời họ sẽ nhìn thấy, hương thơm của không khí, liệu họ đã ăn sáng, họ đã ngủ bao nhiêu giờ vào ngày trước - mỗi yếu tố nhỏ đều quyết định cho sự lựa chọn của họ và thực sự quyết định số phận của họ. Mà không biết điều đó, mọi người sau đó sẽ hối tiếc về những quyết định họ đã đưa ra một cách bất cẩn. Cuối cùng, bình minh đến mọi người một cách bình dị, nhưng điều đó chỉ áp dụng cho những người còn sống.

Khi một điều gì đó bắt đầu, chỉ còn lại việc tiếp tục tiến tới cái kết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro