Chap 41. Thỏa hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để trải qua nỗi buồn CGV làm ăn buồn cười, hoãn chiếu LY tour toàn quốc (thậm chí là không chiếu nữa), mình lên up chap mới cho các bạn đọc đây. Nếu như một bên lớn như CGV làm ăn hẳn hoi hơn thì sẽ không khiến mình phẫn nộ đến thế. Vốn VN không nằm trong danh sách chiếu phim này, nhưng nếu bên tổ chức không chắc chắn mình sẽ xin được cấp phép chiếu thì đừng có làm, đừng đứng ra nhận đặt chỗ của bao nhiêu bên, cũng đừng quảng cáo khắp nơi là sắp chiếu. >.<

Avi đợi mãi thì ai ngờ lại có tin dữ trước D-Day luôn. Lỡ xin sếp nghỉ làm rồi, nên ở nhà cả ngày luôn. Coi như chap này an ủi tâm hồn cả người viết lẫn người đọc. :<

>>>,<<<

Mẹ Jeon đã quyết định, nếu chỉ để đơn phương hai đứa trẻ chiến đấu, bà biết sẽ không đi đến kết quả cuối cùng. Jungkook là đứa trẻ ngoan, dù tự làm mình đau cũng không muốn trái ý hai bậc phụ huynh là ông bà, vậy thì lần cuối này hãy để bà ra mặt xử lý đi.

"Ông uống tách trả hoa cúc đi."

"Bà có chuyện gì muốn nói sao?" Phòng khách lặng thinh, chỉ có tiếng hai người nói với nhau khe khẽ.

Tay cũng cầm một tách trà của riêng mình, mắt hướng về khung ảnh lớn chụp gia đình ba người hạnh phúc treo nơi phòng khách, từ từ mẹ Jeon lên tiếng.

"Tôi quyết định để Jungkook làm điều con muốn rồi. Tôi sẽ không ngăn cản nó bất cứ thứ gì nữa."

"Bà.... không được." Ba Jeon cũng ngập ngừng, ông dù biết nhưng vẫn không thể chấp nhận đối với lương tâm này.

"Ông có nhớ ngày tôi sinh Jungkook không? Hôm đó ông đang trong một ca phẫu thuật cho một ca tai nạn của vị giám đốc họ Kim nào đó. Vì độ khó của nó nên ông đích thân vào làm bác sĩ phẫu thuật chính." 

Đặt nhẹ tách trà xuống bàn, mẹ Jeon tiếp tục. 

"Khi ấy, tôi bắt đầu đau bụng, biết là con sắp ra đời nhưng Jungkook cũng thật nghịch ngợm, đòi ra sớm trước hẳn một tuần, khiến cho hai ta không kịp chuẩn bị. Tôi cố liên hệ cho ông thì lại nghe được y tá nói ông đang trong phòng phẫu thuật. Cũng chỉ kịp hét lên gọi người nói mình đang đau. Trong lúc chờ đợi có người đến, tôi đã rất lo sợ. Liệu con có bị ảnh hưởng gì hay không."

"Rồi vì đau quá, ngất đi lúc nào không biết. Đến khi tỉnh dậy đã thấy ông ngồi bên cạnh bế con trên tay. Lúc ấy tôi thật sự rất hạnh phúc. Cuối cùng con cũng bình an vô sự."

"Tôi nhớ chứ." Ba Jeon trầm ngâm.

"Cả hai mẹ con cũng khiến tôi một trận sợ chết khiếp." Nước mắt đang lăn trên gò má, miệng ba Jeon lại khẽ cười.

"Cũng sau lần đó, bác sĩ nói tôi không thể tiếp tục mang thai được nữa. Jungkook chính là đứa con duy nhất của chúng ta, là mạng sống của tôi và ông, có đúng không?..... Tôi biết, ông yêu con chỉ có hơn tôi chứ không kém."

Ba mẹ Jeon cứ thế cả hai cùng rơi nước mắt lúc nào không hay, từng hàng, từng hàng rơi trên khuôn mặt cả hai. 

"Junghyun, vì tôi, vì cả Jungkook,... ông hãy để con được trở lại như trước kia đi, có được không?"

Ngay sau hôm đó, ba Jeon chỉ lặng lặng sắp xếp đồ đạc, nói sẽ đi tham dự hội thảo y học cũng như làm nghiên cứu phụ giúp học sinh Hàn Quốc tại viện nghiên cứu tại Mỹ, chắc một thời gian nữa mới về.

"Ở nhà, nhớ chăm sóc cho Jungkook, nếu có tin tốt hãy báo cho tôi."

Bà Jeon biết, ông Jeon chưa thể chấp nhận ngay được, nhưng đây đã thể hiện sự thỏa hiệp cuối cùng. Cứ coi như cho ông đi một thời gian, dành thời gian cho công việc để khuây khỏa đi.

..

..

Như Kim Taehyung đã nói, dù bây giờ ai có ngăn cản, anh cũng sẽ không để Jungkook một mình nữa. Anh thật sự không muốn nghe theo cậu nữa, cũng không muốn vì bất cứ điều gì khiến cậu khổ sở. Nếu để giữ đúng cái mà mọi người gọi là đạo lý, nhưng biến một Jeon Jungkook tươi cười đáng yêu của anh thành búp bê gỗ thì anh không cần. 

Do mẹ Jeon dặn dò hãy đề bà thu xếp ổn thỏa, nên Kim Taehyung từng giờ, từng phút đều kiên nhẫn chờ đợi. Anh tin, một khi đã quyết, bà sẽ làm được.

..

Taehyung cho người làm hết việc ở KT, nếu có quyết định cần giải quyết thì báo cáo toàn bộ qua điện thoại. Thời gian này, anh sẽ ở bên Jungkook hoàn toàn. 

Khi đến nhà Jungkook, cảm giác lại có chút hồi hộp. Đây là lần thứ hai anh đến đây, nhưng tâm thế hoàn toàn khác, là đường hoàng đi vào gặp cậu. Mẹ Jeon nói ba Jeon đã đi công tác bên Mỹ, Kim Taehyung cũng hiểu ra một phần, ông đã chấp nhận lùi một bước, dù chưa hoàn toàn nhưng cũng đã là quyết định lớn rồi, cũng đã là cố gắng đối với người còn quy tắc như ông.

"Cậu vào đi, tôi sẽ ra ngoài đến tối sẽ quay lại." 

"Cháu cảm ơn. Cháu lên xem Jungkook thế nào." Lễ phép cúi đầu, Taehyung biết, mình không thể tiếp tục kiềm chế cảm xúc muốn nhìn thấy cậu thêm nữa rồi. 

Ngay lập tức, theo lối cầu thang đã quen, anh tiến dần về phía phòng. Khẽ nắm tay cầm xoay một nhát, mở cửa ra thấy Jungkook đang ngồi lặng thinh ở đầu giường, mắt nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài. Anh nhẹ nhàng tiến đến, ngăn mình không được xúc động, ngồi xuống cạnh cậu.

"Jungkook...."

Nghe thấy tiếng gọi, Jungkook quay sang nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau thật gần, con ngươi tròn xoe của cậu cũng cứ thế rung lên nhè nhẹ. Bàn tay to lớn của anh, khẽ đưa lên thật chậm, áp vào bên má của Jungkook. Ngón tay cũng tự động xoa nhè nhẹ gò má xương xương.

"Em gầy quá." Giọng anh đã khàn đi, nhưng vẫn ngăn được nước mắt mình rơi xuống.

Đôi mắt Jungkook căng lên. Taehyung, Taehyung của cậu đến rồi. Cứ thế cả hai lặng thinh nhìn nhau cho đến khi từng giọt từng giọt trân châu trong suốt lăn dài trên má. Chớp nhẹ mắt vài cái, cả khuôn mặt cậu đã ướt đẫm. Cuối cùng là nấc lên từng cái thổn thức.

"Dù có ngăn cản thế nào thì đến cuối cùng anh vẫn ở bên cạnh em. Em đi chơi lâu quá rồi, bây giờ đã đến lúc trở về rồi, có hiểu không?"

Anh vươn người đến, ôm lấy Jungkook vào lòng thật nhẹ, cằm kê trên đỉnh đầu cậu, cứ thế lên tiếng nói từng lời từng lời ấm áp. 

Jungkook vẫn để yên tai tay trên đùi, cả cơ thể vẫn rung lên trong lồng ngực anh.  

"Em rất hư có biết không, làm anh thật sự lo lắng cho em."

"Khóc đi, khóc thật lớn vào. Từ nay anh sẽ không để em một mình nữa."

Cuối cùng Jungkook vòng tay ôm lại lấy anh. Thấy cậu phản ứng lại, cả cơ thể anh bỗng dưng cứng nhắc, tốt lắm, ngoan lắm, cậu đã thức tỉnh rồi. 

..

Bây giờ anh đã nằm xuống giường cậu, kê đầu trên chiếc gối mềm, đưa ra một bên cánh tay vững chãi cho cậu gối lên. Vòng cánh tay ôm lấy cậu thật chặt, thật gọn trong lòng mình. Lâu lâu lại hạ xuống một cái hôn nhẹ lên mái tóc cậu. Bàn tay từng nhịp đều đều vuốt dọc trên lưng cậu, để Jungkook dễ hô hấp sau trận khóc lớn vừa rồi. Hai con mắt vẫn còn ươn ướt, chóp mũi đỏ hồng lâu lâu lại khụt khịt vô cùng đáng yêu.

Được một hồi lâu, Taehyung mới kéo Jungkook ở trong lòng ra để cậu nhìn thẳng vào mắt anh. Bàn tay vuốt ve mái tóc mềm giọng trầm khàn lên tiếng.

"Gọi tên anh."

"Taehyunggg...." 

Tiếng gọi tên anh vang lên khe khẽ, kéo dài, pha chút nũng nịu lẫn tủi thân. 

"Tại sao lại hư như vậy, dám quyết định nhắn tin bảo chia tay đi với anh coi như xong, mà lại ở nhà tự đày đọa bản thân. Tự làm mình bị thương, bị mệt, em muốn anh phạt ra sao hả?"

"Xin lỗi...." Cậu dường như nói ít đi, anh biết thời gian qua cậu đã chịu ức chế tâm lý quá lớn rồi.

"Kookie. Anh rất nhớ em."

"Em không biết.... em không biết.... Huhu....."

Đột nhiên như bị chạm vào vết thương Jungkook lại bật khóc nức nở. Cậu như biến thành đứa trẻ, không biết cách kiềm chế cảm xúc của mình nữa. Taehyung đột nhiên bối rối. Trận khóc dài lúc trước đã quá đủ rồi, nay cậu lại tiếp tục như vậy, anh không chịu nổi. Đột nhiên vươn người lên, anh hạ xuống ngậm lấy môi cậu. 

"Ừm..."

Tất cả tiếng khóc bị thu lại vào trong. Anh mạnh mẽ, điên cuồng đoạt lấy hơi thở của cậu. Đã thật lâu rồi, cả hai mới lại được tiếp xúc gần đến vậy. Vốn định giữ lấy môi cậu để ngăn tiếng khóc. Nay đã chạm vào, anh không dừng lại được. Đôi môi nhỏ nhắn hơi khô, lại tái nhợt, sức sống yếu ớt, anh sẽ giúp cậu lấy lại thần sắc. Môi anh mút chặt lấy môi cậu, liên tục mở ra, khép lại chiếm đoạt từng tấc. Chiếc lưỡi ranh mãnh cũng cứ thế đưa ra liếm mút vành môi, rồi sau cùng đưa vào trong miệng cậu khuấy đảo. 

"Chùn chụt,... ực...."

Đến chính anh hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng anh không muốn dừng lại. Nụ hôn nồng nàn tự anh khiến Jungkook ngưng hẳn khóc mà hòa quyện cùng anh. Dần dần cũng chuyển động khẽ môi đáp trả. Bị anh áp đảo hoàn toàn, khó thở Jungkook với tay lên đập vào ngực anh. Taehyung mới vì thế mà dừng lại. Nhìn cậu mặt đỏ hồng, đôi môi cũng hơi sưng lên, còn dính nước  bọt bóng lưỡng, thêm chút hồng hào vị bị anh hôn, thật muốn lại tiếp tục khi dễ cậu. Taehyung cúi xuống mút nhẹ thêm một cái rồi mới ôm siết cậu vào lòng lần nữa, cả hai cứ thế cùng nhau thở dốc, tìm lại nhịp thở tự nhiên. 

Sau nụ hôn cháy bỏng, trái tim của cả hai cũng cứ thế ngân vang, đập mạnh mẽ trong cơ thể, máu huyết cuộn trào.

"Từ nay cấm em làm anh đau lòng, không nghe lời, anh sẽ trói em lại bên người luôn. Em đừng hòng thoát được khỏi anh."

Jungkook sà vào lòng anh, ôm chầm lấy, dụi dụi vào ngực anh gật đầu lia lịa. 

Không ai giải thích được tình yêu là gì mà lại có thể khiến con người ta thay đổi được đến thế. Vì chỉ có yêu ai thật lòng, thì mới có thể để kẻ đó chi phối cảm xúc của bản thân.

Một mảnh tình yêu đẹp, thật sự sẽ có được sự công nhận của tất cả mọi người. 

Tôi tin là như vậy!

>>>,<<<.>>>,<<<

By: Avi - 190126 

Kỉ niệm ngày bị CGV boom.... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro