Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Buông ra ! " Ái Ái hất mạnh cánh tay cậu , cả cơ thể chật vật té nhào xuống đất .Tuấn Chung Quốc biết cô vẫn còn rất tức giận , với tính cách của cô mà nói việc này chính là một đả kích lớn. " Đứng lên , chúng ta đến bệnh viện ! " Chung Quốc ngồi xổm xuống đỡ lấy cô , cậu đau xót nhìn những vết bầm tím trên người Ái Ái. Tuấn Chung Quốc trong lòng vô cùng hối hận ... Hối hận vì ban đầu còn trách cô , hối hận vì không thể đến sớm hơn để giúp cho cô. 

" Cậu tránh ra , tôi không trách cậu ! Cậu là bạn tôi , tôi hiểu việc mình làm đã gây họa lớn cho cậu . Tuấn Chung Quốc... Xin cậu dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng hận tôi có được không ? " Gió mạnh làm tóc cô bay rối tung trước mặt , Ái Ái nắm chặt tay cậu nghẹn ngào hỏi , Tuấn Chung Quốc cảm nhận được cả cơ thể cô đều vì sợ hãi mà run lên .

" Được ! Chỉ cần cậu chịu đến bệnh viện, mọi chuyện tớ đều bỏ qua ! " Tuấn Chung Quốc giọng nói kiên định khiến lòng cô không khỏi nhẹ nhõm , hô hấp nặng nề liền trở nên kịch liệt , Ái Ái biết rõ ngày mai chính là tận thế ... Dù cậu đã hứa sẽ không hận cô , nhưng Giang Ái Ái làm sao có thể không tự oán hận bản thân ? Là cô thích Tại Hưởng , là cô ghen tị với An Nhã , là cô kéo cậu vào đống hỗn độn của mình . Tuấn Chung Quốc... Thật xin lỗi !

Cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt , bỏ lại thân ảnh nhỏ bé đang ngồi co ro trên hàng ghế , áo sơ mi nửa phần đều bị nhuộm đỏ , nhưng cậu không quan tâm . Tuấn Chung Quốc đưa tay tự ôm lấy mình , đôi vai nhỏ bé không ngừng run rẩy . Trong lúc cậu căng thẳng nhất một thanh âm trầm ấm vang lên.

" Cậu ổn chứ ? " Cũng vừa vặn đánh tan mớ suy nghĩ trong đầu cậu . Tuấn Chung Quốc lúc này ngước mặt lên , hai má ửng hồng giờ phút này đầy lệ " Tôi ổn, Cảm ơn ! "

" Tôi nghĩ cậu nên thay ra bộ quần áo dễ chịu hơn , người ta chính là bị cậu dọa chạy mất ! " Thạc Trấn mắt cười nhìn cậu , khác với Kim Tại Hưởng , anh ngược lại có nụ cười rất ấm áp và thân thiện , có lẽ anh cũng chính là bác sĩ ở đây , cậu nhìn trang phục blouse trắng anh đang khoác trên mình liền đoán ra được phần nào . Tuấn Chung Quốc cũng cảm thấy cơ thể có chút khó chịu , liền thở dài đi theo sau anh. Cậu thật sự rất nhỏ bé , anh chỉ là bước đi hơi nhanh một chút nhưng liền khiến cậu không kịp đuổi theo , vừa đến phòng thay đồ của bệnh viện , cậu mới đứng lại thở hổn hển .

" A~ xin lỗi , tôi không biết mình lại đi nhanh đến vậy ." Anh nở nụ cười rạng rỡ, tay gãi gãi đầu ngại ngùng nhìn cậu .

" Kh..không sao ! "

Sự ngây ngô đó làm Tuấn Chung Quốc nhẹ nhõm hẳn đi  . Quả thật cậu cười lên rất đẹp , tựa như một thiên thần.... đúng vậy ...cậu chính là thiên thần !

Tiếng chuông điện thoại vừa vặn đánh tan sự yên tĩnh xung quanh , Thạc Trấn nhíu mày , miễn cưỡng lấy điện thoại từ trong túi ra .

" Alo ? ... Vậy à được tôi đến ngay ! " Nói xong , anh cuối chào liền bỏ ra ngoài. 

Tuấn Chung Quốc rửa sạch các vết bẩn trên mặt , vệ sinh cá nhân rồi mới xuống căn tin mua một ít cháo trắng , cậu chậm rãi mở cửa bước vào , đỡ Ái Ái tựa lưng vào gối , chầm chậm thổi nguội rồi đút cháo cho cô . Ái Ái cũng không từ chối , chỉ là ăn một ít liền đẩy tô cháo về phía cậu .

" Mình no rồi ! "

" Tuấn Chung Quốc, mình hỏi cậu cái này ... "

" Được. "

Cô thở dài , lời nói cũng không giảm đi phần lo lắng " Cậu biết người tối qua chúng ta đắc tội là ai không? "

" Không , cũng không muốn biết. Tự dưng lại nhắc lại chuyện đó làm gì ? " Để tô cháo lên bàn , cậu mệt mỏi hỏi .

" Hắn là Kim Tại Hưởng. "

Cái tên này nghe thật sự rất quen tai , vừa nghe đã cảm thấy toàn bộ đều là khí thế bất người , Tuấn Chung Quốc khẽ nhíu mày .

" Hắn là Kim Tại Hưởng, người đứng đầu của tập đoàn Kim Thị , còn là ông trùm của giới hắc đạo xuyên quốc gia ,nếu đắc tội với hắn không chỉ đơn giản là chết ... Mà chính là sống không bằng chết hoặc...là chết không toàn thây ."

" Vậy thì sao ? Hắn cũng đã thả chúng ta đi , không phải sẽ lật lọng chứ ?"

" Ác ma như hắn có thể bỏ qua dễ dàng vậy sao ? Chung Quốc, cậu từ bây giờ nên xem báo đi . "

" Không xem ! Việc nhàm chán đó cũng kêu tớ làm ! Tớ về trước , mai lại lên thăm cậu . " Dứt câu , không nói thêm gì cậu liền cầm lấy túi xách một mạch đi ra khỏi cửa .

Có gì mà ghê gớm thế ? Cậu còn có pháp luật bên cạnh , cậu không sợ !

" Tôi không tin vào pháp luật, bởi...tôi mới chính pháp luật ."

Câu nói đêm hôm ấy của hắn như thước phim chạy trong trí nhớ của cậu. Ngay lập tức ý nghĩ vừa rồi liền bị chính cậu một cước đá văng . Tuấn Chung Quốc dù không thích đọc báo nhưng lúc này cũng đành cam chịu mà lấy điện thoại ra xem ... Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào dòng tiêu đề phóng đại trên mặt báo , hãy nói cậu biết cái quái gì đang xảy ra vậy ? Trang nhất của báo đài tất cả đều cùng một chủ để nóng hổi về gia đình cậu , nào là 'Cổ Phiếu Của Tuấn Thị Đang Giảm nghiêm Trọng '  

' Tuấn Thị Đang Mang Trên Mình Món Nợ Lên Đến Hàng Tỉ Đồng Chỉ Sau Một Đêm

' Tuấn Thị Sẽ Sớm Đi Đến Con Đường Phá Sản ? '

Tất cả các mặt báo nổi tiếng đều một lòng nói về cổ phiếu của Tuấn Thị . Mọi chuyện ập đến quá nhanh , cậu còn chưa kịp đều chỉnh lại hô hấp , chỉ biết tim đập mạnh đến khó thở , mồ hôi lạnh cũng theo đó mà tuôn ra  , cậu run rẩy ấn dãy số gọi cho Tuấn phu nhân , trong lòng chỉ mong những tin cậu vừa đọc được đều là để giật tít hoặc sai sự thật.

" Mẹ , chuyện này là sao ? Làm ơn..."

"..."

" MẸ ĐỪNG IM LẶNG NỮA, MẸ NÓI CÁI GÌ ĐI CHỨ ?! LÀ GIẢ ĐÚNG KHÔNG ... CHỈ LÀ HIỂU LẦM THÔI ĐÚNG KHÔNG ?"

" Không ... Tất cả đều là sự thật ... Ba ... Ba con vì quá sốc nên đã cấp cứu  ... Tuấn Chung Quốc, ta phải làm sao đây..." Giọng bà nức nở đến nghẹn lại .

" Con tới ngay  ,Ba con sẽ không sao đâu , mẹ ... Mẹ bình tĩnh một chút " Cậu cố nén cảm xúc đau đớn mà trấn an bà .

" Bác ... Bác sĩ ra rồi , con ... Con mau tới !"

Tút . Tút .

\\ Rầm //

Cậu đẩy mạnh cánh cửa bước vào , hất tung chăn trên người cô xuống , hai tay nắm chạy bả vai Ái Ái hét lớn " Tại sao ? Tôi hỏi chuyện này là như thế nào ?!! "

" Mình ... Mình xin lỗi ... Tất cả là do mình thích Tại Hưởng , tất cả là do mình... Do mình gây họa làm liên lụy đến gia đình cậu ... " Cô như vỡ òa mà khóc lớn , từ nhỏ đến lớn đây cũng chính là lần đầu tiên cô cảm thấy nhục nhã với bản thân mình .

" Biết bao nhiêu người cậu không thích , lại đi thích cái người mà bản thân cậu biết rõ không thể với tới.  Cậu làm sao vậy ... Hả ? "

" Cậu thì biết cái gì ? Cậu có thể ngăn cản trái tim mình sao ... Là mình sai , nhưng việc mình thích Tại Hưởng là thật ."

" Hắn ta thay nữ nhân như thay áo , cậu hiểu rõ nữ nhân đối với hắn chỉ là công cụ làm ấm giường thôi mà , tại sao lại đâm đầu vào ?! , người bên hắn đều là tiểu thư danh giá , không thì cũng là nhân vật có tiếng... Cậu làm sao có thể ... "

" Đúng ! Tôi không thể , tôi biết mình không thể nên mới lên kế hoạch để đánh chết cái con khốn đang ở bên cạnh anh ấy ... Tôi sai sao ? Cậu là bạn tôi mà Tuấn Chung Quốc, cậu biết rõ cái gì tôi thích mà không có được sẽ rất khó chịu... Tôi xin lỗi ... "

" Tôi cũng sắp sang nước ngoài cùng gia đình rồi ... , Tuấn Chung Quốc, hoặc chúng ta cùng nhau sang nước ngoài đi ..." Cô siết chặt tay cậu.

" Mình không làm gì để phải trốn chạy cả ! "

" Mình biết cậu sẽ như vậy ... Nhưng Tuấn Thị nay mai cũng phá sản , lúc đó nợ nần chồng chất, cậu chịu nổi nhưng ba mẹ cậu thì không ! Nghe mình , chúng ta cùng sang nước ngoài làm lại từ đầu ."

" Mình sẽ không đi ! ... Không còn cách nào khác sao ? " Cậu rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của cô. Trong lòng không khỏi lo nghĩ.

" Tùy cậu , sống chết là do cậu quyết định , tôi mệt rồi , cũng không phải chỉ là lỗi của tôi . Cậu từ đầu cũng chửi bới hắn mà ? "

Tại sao người gây ra lỗi từ đầu là Ái Ái , nhưng cậu một câu nặng nề trách móc cũng không thể nói ra ... hay là cô nói đúng ? Do cậu nói lời không phải làm phật lòng tên ác ma đó ? Chuyện đến nước này ... là cả sự nghiệp mà cha cậu đã gầy dựng bao năm , cậu làm sao dễ dàng tha thứ cho cô đây ? Lòng vị tha đối với cậu mà nói chính là vô hạn , nhưng với việc bất cậu vào đường cùng thế này thì lòng vị tha cũng chỉ vô dụng mà thôi . Cậu phải làm sao đây ? Chẳng lẽ bổ nhào lại trách mắng cô , sau đó bắt ép Giang Thị phải chịu một nửa số tiền cùng Tuấn Thị ? Có đánh chết cậu và cả cha mẹ cậu cũng không làm được , Giang Thị với Tuấn thị từng làm ăn chung với nhau , mức độ thân thiết phải nói là không thể phủ nhận .

" Xin lỗi nhưng Ái... Tôi nghĩ việc này thật sự quá khó để bản thân chấp nhận được , có thể cả gia đình tôi phải ra đường mà sống ... Không nơi dung thân ... Tuấn thị bao năm cha tôi cực khổ gầy dựng hôm nay hoàn toàn sụp đổ chỉ trong nháy mắt , cha tôi còn đang cấp cứu trong bệnh viện , mẹ tôi suy sụp lo lắng không thôi ... Tôi làm sao có thể tha thứ cho cậu đây ? Coi như lần này tôi và cậu không còn nợ nhau ... Nợ tôi sẽ tự mình trả ,dù gì tôi cũng có một phần lỗi , và... Tuấn thị từ nay hoàn toàn không còn quan hệ với Giang thị . Chào cậu ! "

Tuấn Chung Quốc rời khỏi bệnh viện , trong đầu như mớ hỗn độn . Cậu thật sự đau lòng lắm , nhưng nước mắt cũng không tài nào có thể rơi ra nữa rồi.

.

.

.
















" Con đến rồi , mẹ ... bác sĩ nói thế nào ? "

" Bác sĩ nói ông ấy bị nhồi máu cơ tim , hôm nay lại quá kích động nên dẫn đến tình trạng tệ hơn , nhưng bây giờ thì ổn hơn rồi.  Bác sĩ còn dặn không được để ông ấy kích động thêm lần nào nữa... Nếu không... Thật sự hậu quả khó lường ..." Tuấn phu nhân tiều tụy đến đáng sợ , bà đặt tay mình trên tay cậu , xoa nhẹ như trấn an . ( sorry , nhưng tôi không biết đưa nhồi máu cơ tim vào hợp không nữa :(( )

" Con ... Con biết rồi ... À mà mẹ , ban nảy đi vội nên vô tình con đâm trúng một người, người đó thật may mắn lại chính là bạn học cũ của con ... Tiểu... Là Tiểu Đồng , sau khi đứng nói chuyện , cậu ấy liền cho con mượn một số tiền , ngoài ra còn nói con sẽ làm ở công ty của cậu ấy 3 năm mà không được nhận lương , coi như trả nợ. Chỉ lấy tiền thưởng từ công ty nếu làm tốt ..." Cậu mĩm cười . Nói dối thật sự không phải là thói quen của cậu , chỉ là cậu cũng không ngờ mình lại nói dối tốt đến thế .

" Thật ...thật sao ? Nhưng ... Sao họ lại tin tưởng con khi chỉ mới gặp lại sau nhiều năm như vậy ? " Bà giữ chặt tay cậu , đôi mắt đầy lệ nổi lên tia nghi hoặc .

" Có lẽ do hồi ấy tụi con chơi khá thân , nên coi như lần này là muốn giúp đỡ con ..."

" Công ty của Tiểu Đồng như thế nào ? ... Sẽ không gây khó dễ cho con chứ ... Con còn chưa có kinh nghiệm bao giờ, làm sao có thể đây ? mẹ thật lo lắm..."

" Mẹ không tin con sao ? Công ty của Tiểu Đồng cũng chỉ là một công ty nhỏ , mới thành lập cách đây 2 năm , nhưng việc làm ăn hiện tại cũng coi như rất thuận lợi. "

" Chỉ mới thành lập, làm sao có thể cho con mượn số tiền lớn như vậy ? Tuấn Chung Quốc chúng ta tuy đã đường cùng , nhưng mẹ không muốn nhìn con chịu khổ ! Con đang giấu mẹ cái gì đúng không ? Làm sao có thể..."

" Mẹ à ... Mẹ cứ yên tâm . Con sẽ không nói dối , càng không có gan làm bậy..." Cậu vòng tay ôm lấy bà , nước mắt cũng bất giác rơi ra ... Nhưng chỉ là mẹ cậu không thể nhìn thấy .

" Được , ta tin con . " Tuấn phu nhân giọng nghẹn ngào nói .

" Nhưng con xin mẹ hãy hứa với con một chuyện . " Cậu hít sâu một hơi " Cả cha và mẹ sẽ sang Mỹ sống , chờ một thời gian xử lý xong mọi việc con sẽ qua đó báo tin vui cho mọi người! " Cậu cười tươi để lộ hàm răng trắng sáng , giọng nói kiên định khiến bà an tâm hơn phần nào .

" Được , chúng ta chờ con ! " Nói dứt câu cả hai người cùng ôm chầm lấy nhau , cái ôm thật ấm áp của tình mẫu tử , cái ôm xoa dịu cả trái tim...

3 Ngày Sau

Tuấn Chung Quốc ở sân bay vẫy tay tạm biệt ông bà Tuấn , cái gì muốn nói từ sớm cũng đã nói , chỉ sợ càng ở lại đây lâu cậu sẽ không cầm lòng được mà khóc , sẽ không nỡ để họ rời đi... Hôn tạm biệt hai người, cậu liền cuối chào rồi lấy cớ đi trước sợ không thể đón taxi .

" Alo , phải là tôi đây ! Ken , anh giúp tôi liên lạc với bên phía tập đoàn Kim Thị , bằng mọi cách phải để tôi gặp được chủ tịch của họ , việc về sau cứ để tôi lo... " Cậu tin vào năng lực và khả năng giao tiếp của Ken , chắc hẳn cậu ấy sẽ giúp cậu có thể gặp Kim Tại Hưởng.

Tuấn Chung Quốc cũng không biết rằng quyết định này sẽ khiến cậu sớm hối hận không thôi.

_______________

chap sau Tại Hưởng xuất hiện =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro