_Chap15_Ở nhà với tên lạnh lùng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung đi chưa đầy 10p hắn đã trở lại, trên tay là bát cháo thịt thơm lừng nóng hổi.

Ngồi xuống bên cạnh JungKook, Taehyung đưa bát cháo cho cậu, an được nữa cậu đưa chi hắn nhưng hắn không bưng mà nhìn bát cháo mặt lạnh tanh không nói. Thấy vậy nuốt nước bịt một cái ực, ăn hết bát cháo.

Hài lòng hắn nở nụ cười hiếm thấy, đưa mấy viên thuốc cho JungKook-"Cậu mau uống đi!"

Nhìn mấy viên thuốc với ánh mắt e ngại, JungKook nhìn hắn kia nhí-"Cái... Này tôi không uống được không!?"

Hắn gật đầu làm cậu vui mừng như muốn nhảy lên, niềm vui chưa được bao lâu hắn thêm một câu-"Vậy tôi sẽ gọi bác sĩ đến tiêm cho cậu vài mũi, khỏi uống thuốc!"(Au: sao ác thế!?-Tae: Không ác thì sao con thỏ béo đấy khỏi bệnh.-Au: Thì ra là vậy -_-)

Nụ cười tắt liệm, biết ngay là anh ta không dễ dàng như vậy mà! Cậu thà chịu uống thuốc chứ không tiêm thuốc đâu!

Cầm mấy viên thuốc đắng ngắt kia, nhận lấy cốc nước từ hắn đưa cho nhắm mắt khó khăn uống thuốc. Trước mặt JungKook là cây kẹo mút, nhận lấy nó bốc cây kẹo ra ăn xua đi vị đắng

-"Cám ơn anh!"

-"Không có gì! Cậu nằm nghỉ ngơi đi, chớ lộn xộn, tôi phải đi ngủ tý!"

Nói rồi hắn đi ra ngoài, cậu một mình ngồi trong phòng cười nhạt thần nghĩ Taehyung là người trong nóng ngoài lạnh. Bên ngoài thì thờ ơ lạnh nhạt nhưng lại rất quan tâm người khác. Hắn cũng không đáng ghét như JungKook nghĩ ban đầu. Cận lại tăng thêm mấy phần thiện cảm với hắn rồi.

Ăn xinh cây kẹo nằm xuống ngủ một giấc. Gần trưa JungKook tĩnh dậy bởi mùi thơm ngào ngạc đánh thức khứu giác, bụng bắt đầu sôi sùng sục. Xoa cái bụng đói meo JungKook đi xuống cầu thang vào phòng bếp.

Nhìn cái cảnh tượng trước mắt. JungKook không đam tin vào mất mình. Trong bếp kia Taehyung đang mặc tạp dề nấu ăn, dáng người cao cao mặt tạp dề trong thật buồn cười... Nhưng thật đánh yêu! Bàn tay cắt tỉa thức ăn điêu nghệ, sàng như người trong nghề, hắn đúng là đa tài.

Đi lại gần hắn cậu nhẹ giọng hỏi-"Anh cũng biết nấu ăn sao?"

Ngước đầu len nhìn cậu hắn nhàng nhạt trả lời-"Ừ! Cậu đang mệt đi lại vào bàn ngồi đi đợi tôi một lác sẽ có đồ ăn ngay cho cậu!"

Nói xong hắn cúi xuống tiếp tục công viêc, cậu nghe lời đi đến bàn ăn ngồi nhìn hắn. Trong bộ đang này của Taehyng rất cuốn hút mọi ánh nhìn, một mẩu người đàn ông lý tưởng mà cô gái nào cũng ước ao. Đằng này hắn lại là hoàng tử trong mắt các cô gái. Hắn đã hoàn hảo còn hoàn hảo hơn.

Cậu là con trai nên cũng không ngoại lệ mà ghen tị sao cùng là con trai mà hắn lại hoàn hảo hơn mình. Nhìn lại minh cậu thấy hơi ngượng đàn ông như hắn mà biết nấu ăn, chẳng như cậu nấu cơm cũng không biết nấu, đã vậy vào bếp là toàn bộ thay cái mới hết. (Au: Au nói anh không biết nấu. Món khoan đường đính đĩa của anh làm ngon cơ mà.-Kook: mày đừng nhắc nữa, tao muốn đội quần đây này)

Không đợi lau, trước mắt cậu là một bàn ăn thịnh soạn đủ các món ăn mùi vị, đủ nào sắc. Nhưng.... Tại sao hắn lại đẩy bác cháo cho cậu? Cậu bất mãn ôn nhu nhìn cái đùi Hà giữa đĩa nói.

-"Tôi muốn an thịt gà, tôi không muốn ăn cháo!"

-"Muốn ăn thịt gà!?"

Hắn lấy đĩa thịt bò lại ngồi xuống bàn hỏi JungKook, rồi ngồi xuống.

Cậu kiên định gật đầu thay cho lời nói.

-"Được! Nhưng hết bệnh rồi ăn!"

Cậu bất mãn hỏi-"wae?"

-"Bây giờ cậu đang ốm ăn thịt gà không tốt!"

JungKook không cải lại được Taehyung, ngậm ngùi nuốt cháo. Nhìn mấy món yêu thích mà hận trong lòng, nhưng đu sao Taehyung cũng nghĩ cho sức khỏe của cậu tạm tha cho hắn lần này vậy.

-"Còn không mau an mà uống thuốc nữa!?"

-"Ừ! Tôi ăn là được chứ gì, người gì đâu mà khó tính như băng à!"

Cậu vừa an vừa lầm bầm. DÙ biết JungKook đang nói mình nhưng hắn không vạch trần ra mà cuối đầu thưởng thức bữa trưa, mặt cậu không vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro