Chương 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

New Jersy, năm năm sau!

Điền Chính Quốc đi ra từ Princeton cùng với vài người bạn ngoại quốc.

Trên người cậu là bộ đồng phục đã thân thuộc, áo thun trắng ở bên trong, bên ngoài khoác một chiếc hoddie màu xanh đậm, trước ngực có in tên của trường, phía dưới là một chiếc quần tây đen phẳng phiu.

Ở thời điểm hiện tại, Điền Chính Quốc đã khác đi rất nhiều, gương mặt xinh đẹp ngày càng nổi bật, đôi mắt to tròn vẫn luôn tràn đầy sinh động, có vẻ vì thời tiết ở đây, mà so với lúc trước Điền Chính Quốc trắng hơn rất nhiều.

" JK, anh ta lại đến tìm cậu nữa kìa" nữ sinh tóc vàng đang khoác vai cậu huých nhẹ một cái, cậu theo phản xạ nhìn về hướng của cô nàng.

"Bọn này về trước nhé! Hẹn gặp cậu vào buổi chiều" rất nhanh ba bốn cô nàng khoác tay nhau rời đi, bỏ lại Điền Chính Quốc bất đắc dĩ nhìn chàng trai tiến lại gần mình.

"Bae, hôm nay em thật xinh đẹp" anh ta tiến đến gần, sau đó dừng ở trước mặt cậu nói một câu tiếng Hàn.

Điền Chính Quốc hơi ngỡ ngàng, còn tưởng mình nghe nhầm, anh ta dường như nhìn ra ý của cậu, lập tức nói tiếp.

"Em thấy tiếng Hàn của anh thế nào? Anh học mãi mới được đấy. Thật sự là khó nói muốn chết! Sao nào, em có thấy anh giỏi không?" Anh ta nói một tràng dài, gương mặt hào hứng chờ đợi lời khen từ Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhíu mày, có chút đau đầu vì sự trẻ con của chàng trai trước mặt.

Người này tên là Jesse, một lần trên đường lớn, nhìn thấy anh ta bị đám côn đồ chặn đánh, cậu nhìn không được ra tay tương trợ.

Dù chỉ là chút việc tốt mà cậu thuận tiện làm, nhưng có lẽ từ khoảnh khắc đó mà tên Jesse nay đã say đắm cậu.

Kẻ này chính xác là một tiểu gia hỏa trong truyền thuyết, ngoại trừ đẹp trai và có tiền, cậu chưa thể tìm ra một ưu điểm nào từ anh ta.

Thành tích học tập dở tệ, tính tình thì hoàn toàn không giống người trưởng thành.

Thật ra suốt mấy năm ở đây, Điền Chính Quốc đã thu hút không ít ánh mắt của nhiều nam sinh, chỉ là đa số họ đều đến rồi đi, tỏ tình cậu thất bại một lần liền không còn liên hệ gì với nhau nữa, thế này cậu còn cảm thấy đỡ phiền phức.

Không ngờ sau khi gặp Jesse, anh ta vô cùng kiên trì, đi theo cậu năm tháng liên tục, có đôi khi khiến Điền Chính Quốc hoài nghi anh ta mắc bệnh vọng tưởng cuồng, vì bản thân cậu không dưới năm mươi lần từ chối anh ta.

"Bae, em đang nghĩ gì thế? Anh đã đặt nhà hàng, em cùng anh ăn trưa có được không?" Jesse nhìn thấy cậu lơ đễnh, anh ta huơ huơ tay trước mặt cậu.

Điền Chính Quốc lúc này mới giật mình, cậu nhìn anh ta, thấp giọng nói một câu "Thật xin lỗi, thời gian này tôi rất bận rộn, còn phải viết luận văn tốt nghiệp, anh có thể rủ bạn bè đi cùng. Tôi đi trước nhé!"

Cuối cùng không đợi người kia từ chối, Điền Chính Quốc một mạch rời đi, bỏ lại Jesse gương mặt tràn đầy thất vọng.

Ra khỏi sảnh lớn, Điền Chính Quốc thở dài một cái, thật ra cậu không nói dối, cậu vốn phải hoàn thành luận văn tốt nghiệp trước thời gian dự kiến, nhưng chỉ là mọi thứ gần như đã hoàn tất, chỉ còn đợi cậu kiểm tra kỹ càng sau đó đem nộp.

Thế là sau bốn năm học ở đây, thời gian tốt nghiệp chỉ còn cách hơn một tuần nữa.

Sau hai chuyến xe bus, Điền Chính Quốc trở về nhà.

Ngôi nhà này chính là chỗ mà Điền Chính Văn đã bố trí cho cậu, bên trong vô cùng khang trang, đầy đủ tiện nghi, hoàn toàn vì Điền Chính Quốc mà làm ra.

Mà người đàn ông đó, trừ bỏ thời gian đầu, những năm còn lại cậu chưa từng gặp mặt ông ta, chỉ có số ít cuộc gọi nhắc nhở.

Thời gian trôi thật nhanh, thấm thoát đã hơn năm năm.

Nhớ về lúc vừa đặt chân đến đây, Điền Chính Quốc bị mắc trầm cảm nghiêm trọng, giấc ngủ cậu hoàn toàn không yên ổn, tất thảy đều dựa vào thuốc ngủ và thuốc an thần.

Cậu đã phải giãy dụa thế nào để thoát khỏi thực tế tàn ác năm đó.

Khi mà tình cảm to lớn mà cậu nghĩ rằng ngoài bản thân ra, không một ai xứng đáng có được lại bị dẫm đạp một cách không thương tiếc.

Nếu là cậu của ba năm trước, khi nhớ đến chuyện này khẳng định sẽ lại mất ăn mất ngủ, vì thế lúc nào cậu cũng tự thôi miên mình quên đi loại quá khứ kia.

Chỉ là đến thời điểm hiện tại, cảm giác ấy đã không còn nữa, mà chỉ là chỗ nào đó trên cơ thể có chút âm ỉ, có chút khó chịu.

Theo như sự sắp xếp của Điền Chính Văn, hai tuần sau khi tốt nghiệp, cậu sẽ về nước.

Năm năm sau khi rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên để đến một vùng đất xa lạ, Điền Chính Quốc hầu như đã quên mất dáng vẻ thành phố lúc ấy, thế nhưng trong đầu xẹt qua một gương mặt, một dáng người mà cậu vẫn có thể mô tả chi tiết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro