Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại nam nhân trên tửu lầu nhìn xuống đại sảnh, liền bắt gặp được dáng người nhỏ bé sạch sẽ cười tươi nhìn mình. Khóe miệng cong lên, ánh mắt ôn nhu nhìn Chung Quốc. Hắn ta vẫy tay về phía Chung Quốc, cậu thấy vậy liền chạy lên lầu theo phía cầu thang bên trái.

"Tiểu nhị"-Đại nam nhân vừa thấy Chung Quốc ngồi xuống ghế liền cho gọi phục vụ quán.

"Khách quan, ngài có căn dặn gì ạ?"

"Cho 1 mâm cơm 2 người
ăn. Lấy nhiều thịt 1 chút, thêm món đậu phụ chiên giòn"- Đại nam nhân hướng tiểu nhị dặn dò.

"Thẩm ca, ca chưa ăn trưa sao?"-Chung Quốc hướng ghế gỗ đối diện nam nhân ngồi xuống, tay chống cằm vui vẻ hỏi. Thấy vậy, mấy vị nữ tử xung quanh nhìn Chung Quốc có chút ganh tị cùng bội phục.

"Còn chưa, không phải là ngươi nói phải đợi ngươi sao?" Đại nam nhân tay rót chén trà nhướng mày cười nhạt nhìn Chung Quốc trả lời

"Vậy sao? Ta không nhớ đó, nhưng ca cũng thật tài, lại biết ta thích đậu phụ chiên giòn"

"Lúc nào ăn cơm cũng thấy ngươi gọi món đó" Đại nam nhân đưa chén trà nóng cho Chung Quốc "Đồ ăn dọn lên rồi! Ăn thôi"

Cả hai cùng nhau ăn cơm do tiểu nhị dọn lên. Trên bàn có rất nhiều món: canh sen, nấm xào thịt gà, cá hấp măng, thịt kho tàu, đặc biệt còn có đậu phụ chiên giòn mà Chung Quốc rất thích. Trong khi ăn, 2 người không ai nói với nhau câu nào. Chung Quốc rất muốn mở miệng về việc nhập cung tuyển tú, nhưng khổ nỗi lại không biết mở miệng như nào.

"Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?"- nam nhân thấy Chung Quốc  cứ nhìu mày liền nhìn ra được cậu có tâm sự khó mở miệng nói được, ngay lập tức tìm cớ dò ra.

"Kh...không phải! Đồ ăn rất tốt...chỉ là...Thẩm ca, ta có chuyện muốn nói"- Chung Quốc không nhịn được quyết định thật thà nói ra.

"Chuyện gì mà khiến tiểu Quốc lo lắng không thôi thì nhất định rất quan trọng"- Nam nhân buông chén trên tay đặt xuồng bàn, tuy nói vậy nhưng biểu cảm gương mặt lại bình tĩnh kỳ lạ.

"Ta...ta phải tiến cung"

Đại nam nhân suýt đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay. Động tác ăn cơm cũng khựng lại vì lời nói của Chung Quốc. Biểu cảm trên mặt tuy không thể hiện gì mấy nhưng ánh mắt lại chứa đựng sự ngạc nhiên vô cùng.

"Thật... thật sự?" Đại nam nhân 1 lần nữa muốn chắc chắn về lời nói của cậu.

Chung Quốc không nói gì, chỉ nặng nề gật đầu 1 cái. Đại nam nhân chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ Chung Quốc có thể cùng hắn chu du khắp nơi. Nhưng người tính không bằng trờ tính, chưa được bao lâu đã phải tạm biệt.

"Cô em họ của ngươi cũng vậy chứ?"

"Ừm!" Chung Quốc chán nản đáp. Kì thực cậu có 1 cô em họ, lúc nhỏ chỉ gặp mặt vài lần, nhưng cho đến khi lớn lên vẫn chưa thấy mặt nhau lần nào. Trong trí nhớ, nàng ta là 1 người điêu ngoa vô cùng.  Trước mặt cậu, nàng ta luôn tỏ vẻ kiêu căng, phách lôi, không xem người anh họ này ra gì cả nhưng trước mặt cha mẹ và chú dì nàng ta hiền lành thục nữ vô cùng. Bây giờ gặp lại, không biết nàng ta có hay không còn như xưa.

"Hảo! Chuyện này là bất đắc dĩ, vậy để hôm nay Thẩm ca ta sẽ đãi ngươi 1 bữa hoành tráng." Đại nam nhân bất ngờ lên tiếng. Khiến Tuấn Chung Quốc đang ngây người phải giật mình hoàn hồn. Cậu cười cười lấy lại tinh thần mà ăn lia lịa.

Đại nam nhân nhìn Chung Quốc, môi không tự chủ cười dịu dàng, đáy mắt hiện lên 1 tia ôn nhu cùng cưng chiều, sủng nịnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro