₂❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính Quốc đến nhà Thái Hanh để xem xét và bàn bạc về những gì cần lên kế hoạch cho hôn lễ. Dù sao hôn nhân của giới trẻ bây giờ khác xưa nhiều lắm. Nào là cầu kì, tráng lệ, phức tạp, nên phải tham khảo ý kiến cả hai bên mới có được hai chữ hoàn hảo. Chưa kể anh cũng trưởng thành nên phía nhà họ Điền đều cho anh toàn quyền quyết định.

Mẹ của Thái Hanh tên Hàn Đồng Ái, bà đang ngồi sẵn trên bộ ghế sofa được nhập khẩu nguyên kiện từ nước ngoài về để chờ Chính Quốc. Gặp mặt mẹ chồng tương lai nên anh mang theo chút quà biếu, còn lịch sự chào hỏi khiến bà rất vui.

"Con ngồi đi Chính Quốc."

"Dạ."

Chính Quốc ngồi xuống, sau đó Hàn Đồng Ái đẩy cuốn album đến trước mặt anh và nói.

"Trong này là những mẫu thiết kế dành cho tiệc cưới đẹp nhất bà theo chủ đề nổi bật phù hợp với từng quý trong năm, con thích mẫu nào cứ nói."

"Dạ vâng, để con chọn ạ."

Chính Quốc bắt đầu lật ra xem, bên trong có rất nhiều mẫu đẹp, có dạng hoàng gia, thủy cung, cổ điển, thời cổ đại, lãng mạn ngày mưa, hoặc kiểu cách phương Tây các thứ. Quá nhiều mẫu được in bên trong, làm anh như bị choáng ngợp và không biết mình nên chọn cái nào cho thật độc lạ.

"Con cứ chọn đi, sau đó nhà thiết kế sẽ đến đây chúng ta cùng nhau nói chi tiết hơn và có thể thay đổi, chỉnh sửa theo sở thích của con."

"Bác gái.....à không, mẹ à, con thật sự có thể toàn quyền quyết định sao?"

Chính Quốc còn chưa gả vào Kim gia, kêu một tiếng mẹ liền cảm thấy hơi ngượng miệng. Nhưng Hàn Đồng Ái không ngần ngại mà tự xưng mẹ với anh trước, thế anh gọi lại là bác gái thì quá thất lễ và khiến bà buồn lòng rồi.

"Đúng vậy, từ lễ đường, đến nhẫn, quần áo, nhà cửa, nơi hưởng tuần trăng mật, mẹ đều cho con chọn hết. Cái thằng Thái Hanh nó không biết chọn gì đâu, biết chơi thì giỏi thôi."

Nếu Chính Quốc đã có cái quyền như thế thì anh sẽ chọn mọi thứ theo sở thích của mình, cần gì bàn bạc với Thái Hanh giờ đây đang vui vẻ với đám bạn bên Dubai chứ? Bản thân mặc kệ cậu có vui hay không, miễn mình thấy vui là được.

Sau khi chọn xong mọi thứ thì Chính Quốc cũng xin phép ra về. Ngay trong đêm nay, những thứ anh chọn đều được lên kế hoạch và tiến hành làm. Trừ lễ đường gần đến ngày cưới mới dựng lên và trang trí.

Ban đầu Chính Quốc không hiểu sao hai bên gia đình lại chọn in thiệp cưới đầu tiên. Giờ đây thì hiểu được rồi, do thiệp cưới có thể biến thành nguyên nhân làm anh hoặc Thái Hanh khó lòng từ hôn. Hơn hết là số lượng khách hai nhà mời quá đông, nên không in trước rồi đi mời, cho những người bận rộn thu xếp lịch thì khó lòng đến dự đông đủ.

Chính Quốc nằm phịch xuống giường trong mệt mỏi. Anh cùng Thái Hanh đã kết bạn Wechat, follow cả Weibo của nhau, thế tại sao đối phương lại không nhắn hoặc nói với anh một tiếng nào sau khi hạ cánh xuống Dubai? Đúng là cả hai chẳng là gì của nhau, hơn hết hôn sự còn chưa cử hành, nhưng nhất thiết phải hơn cả người xa lạ đến mức này sao?

Dù gì đi nữa, Thái Hanh coi Chính Quốc là bạn bè rồi chia sẻ cũng được mà. Huống chi đang trong giai đoạn chuẩn bị cho hôn lễ lớn nhất nhì xứ Trung, cậu phải thử hỏi thăm một tiếng chứ?

Nhưng thôi, nghĩ nhiều cho nặng đầu. Tại sao Chính Quốc phải muốn những điều đó từ Thái Hanh? Anh có yêu cậu à? Chỉ là từ sâu trong lòng muốn có một chút quan tâm dành cho nhau. Bởi cậu rồi đây sẽ là chồng của anh, dù trên danh nghĩa, trên giấy tờ thì vẫn mong có được một số chi tiết ấm áp nhỏ.

Chính Quốc thở dài rồi đi vào bồn tắm ngâm mình trong nước. Trong đầu hiện lại khung cảnh đang cùng nói chuyện với Hàn Đồng Ái hôm nay.

"Chính Quốc, mẹ không quan tâm từ đây cho đến ngày tổ chức hôn lễ con sẽ làm những gì hay có những vấn đề chi lớn lao xuất hiện. Nhưng mẹ mong con đều thu xếp ổn thỏa chúng và sau khi chính thức làm rể nhỏ nhà họ Kim, thì nên giữ ý tứ và cố hoàn thiện mọi thứ tốt nhất có thể".

Hàn Đồng Ái rất nghiêm túc nói, giờ đây khí chất và phong thái của bà toát lên rất mạnh mẽ, quả thực không hổ nữ chủ nhà họ Kim.

"Luôn luôn phải khắc ghi rằng từ điển của con sau khi kết hôn sẽ không có chữ sơ xuất hay thất bại."

Trên đời làm gì có chuyện mãi mãi hoàn hảo? Nhưng Chính Quốc vẫn đáp.

"Dạ con biết rồi ạ."

Chính Quốc sau khi trả lời còn kèm theo nụ cười nhẹ, Hàn Đồng Ái bắt đầu nói tiếp:

"Ba của Thái Hanh là người trong chính trị, hơn hết là toàn bộ dòng họ bên nội của nó đều là người trong chính trị. Thành ra phóng viên và đối thủ cạnh tranh luôn soi mói từng li từng tí mỗi một hành động nhỏ nhất của chúng ta. Đấy là nguyên do mẹ muốn con cẩn trọng và phải thật hoàn hảo trong mọi chuyện."

Chưa gì Chính Quốc đã cảm thấy bị áp lực, nhưng chỉ biết gật đầu chứ không nói gì thêm.

Mang danh là Kim Thị, nhưng tập đoàn đó do Hàn Đồng Ái quản lý, vì thế bà là một người phụ nữ tài giỏi và chuyên quyền. Còn ba của Thái Hanh, Kim Gia Tân thì lo bên mảng chính trị, giỏi đảm việc nước chứ không cùng vợ quán xuyến gia đình. Đó là một trong những nguyên nhân khiến bà làm chủ được Kim gia này. Khiến trên dưới mọi thứ ở Kim gia đều phải thông qua bà.

Xem ra, Chính Quốc vẫn còn non lắm. Không độc đoán, mưu kế bằng Hàn Đồng Ái ngồi ở đây trên con đường kinh doanh lẫn đường đời đâu.

"Sau khi kết hôn, con tốt nhất đừng tự mình lái xe. Mẹ sẽ cung cấp cho con một tài xế chất lượng."

"Tại sao vậy mẹ?"

Chính Quốc chớp chớp mắt do thắc mắc. Hàn Đồng Ái cười rồi đáp:

"Ai biết được sau những lần con đi làm mệt mỏi hoặc gặp đối tác uống rượu xã giao có đã đến hoa mắt hay không. Thế lái xe trên đường rất nguy hiểm, nếu con gây ra tai nạn dù nhẹ thì vẫn rất ảnh hưởng đến Kim gia, cho nên cứ nghe theo mẹ tính."

Chính Quốc còn chưa kịp mở lời Hàn Đồng Ái lại nói:

"Với lại con là rể nhỏ duy nhất của cái nhà này, không lẽ ngay cả tài xế riêng cũng không có? Người ngoài nhìn vào sẽ đánh giá nhà chồng này thế nào?"

Sắc mặt của Chính Quốc tựa như thay đổi, nhưng anh vẫn cố chưng ra giao diện tốt nhất để đừng bị phật lòng Hàn Đồng Ái. Chưa gì mà bà với anh cảm thấy không thoải mái khi ở cùng nhau sẽ để lại hậu quả cho sau này. Vì tương lai nên bản thân phải vờ như mình đang bình ổn hết mức có thể, giữ được hòa khí.

Trong lòng Chính Quốc đang tự lẩm bẩm, phải chăng Hàn Đồng Ái lo xa rồi? Vả lại sao từ đầu đến cuối đều sợ Kim gia bị soi mói, bị đưa lên mặt báo và chịu cảnh đàm tiếu. Chứ không nghĩ đến cảm nhận của anh và mặt mũi nhà họ Điền vậy? Bộ mình Kim gia mới là tâm điểm hay sao?

"Chưa hết, sau này khi con đi ra đường nhớ phải đeo khẩu trang và kính mát, khi ngồi trong xe cũng không được hạ cửa kính xuống. Tránh bị chụp lén hoặc để đám chó săn đó biết được con đi đâu, làm gì. Về việc đổi xe cho việc đỡ bị theo dõi thì mẹ đã lo liệu, con muốn bao nhiêu chiếc mẹ đều đáp ứng được."

"Không cần đâu ạ, nhà con có hai chiếc rồi".

"Hai chiếc không đủ".

Tự dưng Chính Quốc cảm thấy như mình bị khinh thường vậy. Cẩn bản Điền thị đâu thua Kim thị trên mặt kinh doanh, nhưng vì bên nhà chồng liên quan đến chính trị nên anh đành ngậm câm.

"Với lại đây là những gì mẹ yêu cầu, nên phía mẹ sẽ cung cấp cho con".

Hàn Đồng Ái sống tới từng này tuổi, đương nhiên nhìn sơ qua một cái cũng biết Chính Quốc đang khó chịu và khó lòng chấp nhận trước những gì mình nói nên bảo:

"Mất lòng trước đặng lòng sau, hồi xưa mẹ bước vào Kim gia là những năm còn cổ hủ nên khổ hơn con nhiều. Mẹ mong con hiểu".

"Mất lòng trước đặng lòng sau, hồi xưa mẹ bước vào Kim gia là những năm còn cổ hủ nên khổ hơn con nhiều. Mẹ mong con hiểu".

"Dạ, con sẽ hiểu."

Chính Quốc cố cười tươi rồi nhìn thẳng vào Hàn Đồng Ái. Bà như hài lòng, tựa lưng vào ghế rồi nói thêm:

"Có chồng rồi thì ít đi xã giao lại, lúc đi cũng phải giữ khoảng cách. Con chắc cũng biết ngòi bút của cánh nhà báo rất đáng sợ. Còn mẹ thì không muốn tốn tiền vô bổ để dập đi những tin tức lá cải đó."

"Vâng ạ, con sẽ chú ý."

"Đồ con mặc, tuyệt đối không được dưới 10000 NDT một cái áo khi ra đường con hiểu không?"

"Dạ hiểu".

"Tuyệt đối không vào nhà hàng ba sao hoặc quán lề đường".

"Con nhớ ạ".

Chính Quốc sau khi nhớ lại xong đoạn đối thoại đó thì chìm hẳn vào trong nước của bồn tắm. Tại sao cuộc hôn nhân của anh lại nhiều áp lực đến mức này chứ? Biết rằng lấy chồng là mất đi tự do, nhưng anh không nghĩ là tồi tệ đến mức này.

Bị nhà chồng quản quá chặt, phải tuân thủ theo những điều lệ mà họ đặt ra, thế mà Chính Quốc còn phải sống chung nhà với một người chồng không yêu mình. Tự dưng anh sợ một mai này mình không còn sức chịu đựng nổi những bó buộc ấy mà phát điên.

Thoáng đã mười ba ngày trôi qua, mọi công đoạn cho lễ đường đều xong xuôi. Bây giờ chỉ còn ngày cử hành và Thái Hanh cũng chịu đi chơi về rồi, thế chỉ cần chụp hình cưới nữa là xong hoàn toàn.

Thái Hanh về nhà, Hàn Đồng Ái liền gọi bảo Chính Quốc đến Kim gia một chuyến. Khiến anh không biết mình là người được lấy hay người đi lấy chồng nữa.

Chính Quốc cảm thấy mình tủi thân vô cùng, đôi lúc còn yếu đuối đến mức muốn khóc. Những người bạn của anh vào lúc kết hôn đều là chồng lo liệu và được chở đi lựa chọn từng món, song cùng nhau bàn bạc từ đầu tới cuối. Hôn nhân là thứ có thể tùy tiện hoặc qua loa sao? Thế mà đến phiên anh lại thật thất bại và tệ hại.

Nhưng chịu thôi, Thái Hanh trẻ con và không yêu thương gì Chính Quốc thì anh phải đòi hỏi cái gì? Điều duy nhất để anh nhu nhược chấp nhận cuộc hôn nhân này có lẽ vì có chồng như không có.

Chỉ là Chính Quốc đã sai lầm, do Thái Hanh không quản thì Hàn Đồng Ái sẽ quản. Cuộc sống của anh rồi đây ngay cả thở cũng khó khăn.

Sao tự dưng phải khổ như thế này chứ? Chính Quốc rất hỗn loạn, rất rối bời. Từ đó đến nay anh chưa từng do dự hay bị khó chịu. Thế tại sao bây giờ chỉ biết im lặng chấp nhận mọi thứ.

Chính Quốc không hiểu mình đang gặp phải cái gì. Có lẽ do hôn sự của mình cũng chẳng thể quyết định nên đành trả cuộc đời trôi xuôi theo dòng nước, hoặc giống những đám mây bị gió bị cuốn đến đâu thì cuốn đến đấy.

"Chính Quốc đến rồi à, mau ngồi xuống đây đi".

Hàn Đồng Ái vui mừng chỉ tay vào chỗ trống cạnh Thái Hanh. Anh gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống.

"Tôi có quà cho anh đây".

Lại quà? Thái Hanh thừa sức biết Chính Quốc không thiếu món gì mà, tại sao cứ quà quà vậy? Anh không giống những trai bao gái bao ngoài kia mà thích quà thích tiền của cậu. Càng không phải là con nít mà coi chuẩn bị hôn lễ là nhiệm vụ, xong xuôi nhận được quà liền mừng rỡ rồi lấy thỏa lòng.

Nhưng đúng rồi, Thái Hanh biết Chính Quốc cái gì cũng không thiếu, nhưng Thái Hanh lại không biết Chính Quốc thật sự cần cái gì. Anh là đang cần gì chứ? Chính anh cũng không hiểu nổi anh nữa rồi.

Sau khi màn trao quà đã qua, ba người họ cũng bàn về chuyện đi chụp hình cưới vào ngày hôm sau. Còn hôm nay Thái Hanh muốn nghỉ ngơi và ngủ thôi. Cậu đi chơi dài hạn nên cảm thấy mệt mỏi sao? Anh ở nhà lo từ A đến Z thì không mệt mỏi sao? Thế mà còn chưa từng mở miệng than.

Thái Hanh cùng Chính Quốc xuất hiện ở chỗ chụp ảnh cưới. Do hiện tại không còn nhiều thời gian để chụp photobook để đời ở những nơi ngoại cảnh. Nên cả hai đều dùng phông nền xanh để tiện thay thế khung cảnh sau khi chỉnh sửa hình ảnh.

Hôn nhân vốn dĩ làm cho có, để thông cáo với thiên hạ Kim gia và Điền gia đã kết thông gia, còn lại hết rồi. Do đó Thái Hanh không tha thiết gì, sao cũng được, vốn dĩ là làm theo lời cha mẹ để họ vui và bớt càm ràm lại. Tuy nhiên phía Chính Quốc lại khác, anh luôn mong mỏi mọi thứ có thể chỉn chu, hoàn hảo nhất có thể.

Bởi vì đâu? Vì cuộc đời của Chính Quốc không còn cơ hội lên xe hoa nào nữa. Thành ra mới muốn lần này dù không yêu nhau thì vẫn có được hôn lễ hoàn thiện nhất. Buồn là Thái Hanh không phối hợp, để ngày trọng đại, đáng lưu tâm còn kể lại cho con cháu sau này nghe lại giống như một buổi trình diễn.

Nhưng rồi sẽ có con cháu sao? Chính Quốc lại thấy mình nghĩ nhiều rồi.

Chụp hình xong xuôi thì đã là hai mươi mốt giờ khuya làm cả hai cũng mệt mỏi.

Màu tóc xanh lá đậm của Thái Hanh sau khi đi chơi đã phai bớt mấy phần, do đó cậu kêu thợ chỉnh lại để có được màu xanh lá khói. Trông hợp với cậu nhưng Chính Quốc không thích lắm, vì ảnh cưới không phải cần nghiêm túc, nghiêm chỉnh sao?

Nhớ lại lúc làm tóc để chụp hình cưới, Chính Quốc từng hỏi rằng:

"Em không nhuộm tóc lại hả?"

"Tôi vừa nhuộm còn gì".

"Ý là nhuộm đen ấy".

"Giống anh thế á? Anh nhìn đi, đáng lý tuổi anh phải nhuộm vài màu cho nhìn trẻ trung ra. Nói chung không nhuộm đen đâu, lỗi thời chết đi được".

Ý là Thái Hanh chê Chính Quốc già sao? Không thể nói là chê, nhưng những món xung quanh cậu đều tươi non. Thành ra với độ tuổi của anh, nếu là người ở trong quán bar thì cậu chẳng thèm ngó mắt đến.

Chính Quốc nghe xong chỉ biết im lặng chứ không nói được gì. Trong lòng có chút bực dọc và buồn buồn khó tả. Tại sao khi gặp Thái Hanh rồi, anh lại trở thành một người đa sầu đa cảm như thế? Bình thường anh đã ít nói, giờ đây còn trầm lặng hơn mấy phần.

"Không phải ngay từ đầu tôi đã nói không xen vào cuộc sống của tôi sao? Anh lại có ý kiến với tóc tôi là thế nào?"

"Không có, tôi không phải".

Chính Quốc chỉ muốn có ảnh cưới nghiêm chỉnh, xong thì Thái Hanh nhuộm đỏ tươi anh cũng không nêu ý kiến dù trong lòng không thích. Rõ là mới hỏi một chút, đã bị cậu hiểu lầm thì sau này sống chung nhà chắc hẳn là dễ dàng?

"Tôi nhắc lại một lần nữa. Anh phải tôn trọng mọi quyết định riêng tư của tôi, vì đó là nền tảng khiến tôi tôn trọng ngược lại anh toàn phần. Cuộc sống của chúng ta sẽ giống như Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, mãi mãi không hò quyện đan xen lẫn vào nhau anh biết chưa? Nhớ rằng luôn phải giữ ranh giới chứ không phải nằm ở chỗ biết giữ chừng mực nữa".

Thái Hanh chính là không muốn cho Chính Quốc xen vào đời tư của mình dù là nửa bước, chứ không phải cho phép anh xen vào nhưng phải giữ chừng mực.

Chính Quốc cũng có lòng tự trọng mà, thành ra Thái Hanh muốn thì anh sẽ chiều thôi. Rồi đây lỡ đối phương có khuỵu xuống trước mặt anh, anh cũng không ngó mắt đến đâu.

Trong lúc cũng nhau ăn khuya, Thái Hanh đã mở miệng trước rồi nói:

"Cạnh bên có khách sạn, một chút nữa chúng ta sẽ sang đó đi".

"Sang đó làm gì?"

Chính Quốc chớp chớp mắt khó hiểu, điều này làm Thái Hanh không khỏi bật cười:

"Đến khách sạn không lẽ để ngủ? Anh hỏi không thấy buồn cười à?"

Giờ đây Chính Quốc cũng hiểu thứ Thái Hanh muốn nên nói:

"Không đi, tôi với em còn chưa về chung một nhà, với lại.....chúng ta....không phải mới là không xâm phạm đời tư cá nhân của nhau sao? Do đó dù kết hôn rồi thì cũng không chạm vào nhau mà?"

Chính Quốc có phải đang quá ngây thơ rồi không?

Thái Hanh thở dài một hơi rồi buông đũa và tựa vào lưng ghế. Trong chuyến đi chơi lần trước cậu đã đánh cược với bạn bè của mình trong vòng ba ngày sau khi về nước sẽ chiếm được thể xác của Chính Quốc. Do cậu là cao thủ tình trường nên lần này không thể để bị bẽ mặt.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro