₃❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi đi ăn cùng Chính Quốc xong, Thái Hanh đến chỗ bạn bè của mình để họp mặt. Ở đó, Hoàng Lục Ngoạn hỏi cậu rằng:

"Sao? Chưa ăn được chồng sắp cưới à? Phải chăng cậu định thua màn cá cược này rồi?"

"Không phải còn ngày mai sao?"

Thái Hanh bách chiến bách thắng, giờ đứng trước nguy cơ thua liền khó chịu mà nói lại.

"Ngày mai chắc hẳn không khá hơn. Nhanh chóng đưa cho chúng tôi mỗi người mười triệu đi."

Hứa Ngải Lâm cười lớn rồi nhấp rượu sau khi nói xong. Thái Hanh suy nghĩ gì đó, xong thì đặt ly rượu xuống bàn và bảo:

"Bây giờ thế này, nếu ngày mai tôi không ăn được Chính Quốc. Tôi sẽ cho các người mỗi người hai mươi triệu. Còn nếu tôi ăn được Chính Quốc, các người phải đưa cho tôi bốn mươi triệu, gấp đôi, thế nào?"

Dù sao cũng còn chỉ một ngày, những người còn lại ở đây đều không ngại cá. Với đối tượng con nhà quý tộc, tài phiệt, thượng lưu bậc nhất thì bốn mươi triệu có là cái thá gì. Đôi khi một đêm ăn chơi của họ cũng hơn mười triệu rồi.

"Nhớ quay clip lại đó, không chúng tôi không tin đâu."

"Đương nhiên, full HD rồi 4K độ phân giải luôn."

Thái Hanh nhướn mày nói khiến những người bạn còn lại không khỏi phì cười.

"Hahaa....thật mong chờ."

"Đúng đúng, không biết anh dâu của chúng ta ngon đến mức nào."

"Ngày mai sẽ biết."

"Mà Thái Hanh này, hình như Chính Quốc đã ba mươi rồi."

Thái Hanh nghe đến đây liền tạch lưỡi và nói lên lo ngại của mình:

"Đúng vậy, tính ra tuổi hơi cao, không biết có còn ngon tươi không?"

"Nhưng nhìn hình thì thấy anh ấy rất đẹp."

"Chính Quốc từng đứng nhất trong top đầu bình chọn doanh nhân đẹp và trẻ đó. Chắc không tệ đâu."

Nghe bạn mình nói như thế, Thái Hanh hơi cau mày hỏi:

"Có sao?"

"Có, cậu sắp lấy người ta mà không biết gì á? Top đó có cả anh hai của tôi, anh hai tôi đứng top 3, Chính Quốc đứng top 1 đó."

Thái Hanh nheo nheo mắt, xem ra người mà cậu sắp lấy không hề tệ chút nào. Đẹp, giỏi, nhìn cũng nết na và không giống đối tượng ăn chơi trăng hoa. Chắc hẳn đêm đầu tiên cũng còn, nếu như thế thật thì tốt biết bao....

Chớp mắt đã đến ngày hôm sau, ban sớm Chính Quốc cùng Thái Hanh đi làm giấy đăng kí kết hôn các thứ, vì chờ đến khi sổ kết hôn được phát thì cũng cận kề hôm tổ chức tiệc cưới.

Chính Quốc không biết phải nói hôn lễ lần này như thế nào cho đúng. Do tổ chức với quy mô cực kì lớn, nhưng cái album hình cưới lại cực kì bình thường. Bởi cả hai không ai tha thiết cuộc hôn nhân này, nên lòng anh muốn hoàn thiện ở mức tốt nhất cũng không biến cuốn photobook đó trở nên lộng lẫy, phảng phất mùi tiền được.

Thái Hanh ngồi ở quán bar nhìn đồng hồ đã điểm hai mươi giờ, không bao lâu nữa sẽ hết hạn cá cược nhưng trong lòng không một chút lo lắng. Do sau khi cậu đếm lần bầm 3,2,1 thì Chính Quốc đã xuất hiện trước mặt rồi.

"Sao lại uống nhiều như thế?"

Thấy Chính Quốc, Thái Hanh hiển nhiên phải giả say nên dùng giọng lựa nhựa, mắt mở không lên mà cho tay quơ loạn để nắm được tay anh và nói:

"Anh, anh ngồi xuống đây uống cùng tôi một ly nha, nha."

"Về nhà, uống cái gì mà uống? Mới tám giờ đã say như thế là sao? Nào, đứng dậy về thôi."

Chính Quốc kéo Thái Hanh đứng lên, nhưng cậu không đứng, trái lại còn ra sức kéo anh cho ngồi phịch xuống ghế cạnh mình.

"Ây, buông ra, em làm cái gì vậy?"

"Uống với tôi một ly đi, uống xong một ly này, tôi sẽ theo anh về."

Chính Quốc thở ra một hơi rồi gật đầu trong miễn cưỡng. Anh thật không hiểu nổi cái nhà họ Kim này dạy con làm sao và đang sống theo lối quy tắc gì đây. Bới họ kêu anh phải giữ ý tứ từ A đến Z, ngay cả đi ra đường cũng phải bịt khẩu trang và không thể hạ cửa kính xe trong lúc lái hoặc đang chờ. Thế rồi đứa con trai mà họ nuôi dưỡng thì sao?

Từ sáng đến tối đều chết chìm trong những cuộc vui, đôi khi thâu đêm suốt sáng. Dù không gái gú công khai hoặc chơi hàng cấm thì cũng quá đủ làm mất mặt Kim gia còn gì? Nhưng ai bảo họ quyền cao chức trọng, một tin tức xấu về Thái Hanh cũng chưa từng xuất hiện trên báo.

Thái Hanh gọi phục vụ, sau đó gọi ly rượu loại đắt nhất ở đây cho Chính Quốc, xong quay sang nhìn anh cười nói:

"Hì hì, nhanh thôi, uống một ly thôi mà, tôi sẽ ngoan ngoãn theo anh về."

Thái Hanh say tí bỉ quá nhiều lần nên hiện tại có nhiều kinh nghiệm vô cùng, diễn mà y như thật, làm Chính Quốc không nhìn ra mình đang bị đưa vào tròng. Đối với một ông hoàng của những cuộc vui, King của các bữa tiệc xuyên đêm thì tửu lượng của cậu phải nói là thượng thừa. Dù say đến đâu mặt cũng không đỏ, cùng lắm là hơi tái nên chẳng ai biết bản thân uống rượu cả.

Thoáng, rượu cũng được mang lên. Tửu lượng của Chính Quốc không cao, nhưng anh làm chủ của một tập đoàn chuyên về rượu, do đó loại mạnh như thế nào cũng có thể dùng. Nhờ đó nhanh chóng uống hết một hơi để còn kéo được con ma men này về nhà. Chứ ở lâu tại nơi vốn dĩ có nhiều thị phi phiền toái này đâu có lợi ích gì.

Thái Hanh đưa mắt nhìn yết hầu của Chính Quốc co thắt do nuốt rượu mà nở một nụ cười gian manh. Anh đặt ly xuống bàn sau đó quay sang nói:

"Về thôi, tôi uống xong rồi. Phải công nhận là em vô cùng phiền phức."

Chính Quốc lớn hơn Thái Hanh sáu tuổi, do đó mỗi lần nhìn cậu thì xuất hiện một chút yêu thương gì đó khó tả. Nhưng cũng đúng thôi, với một người chỉ biết chơi, không biết làm như cậu thì có khác nào con nít? Chỉ là anh sắp lấy đứa trẻ to xác này làm chồng rồi. Vừa uất ức, vừa không cam tâm nhưng trong lòng lại chẳng quá bài xích.

Đến cùng là Chính Quốc bị làm sao chứ? Chính anh cũng không hiểu nổi mình là đang trải qua cảm giác gì.

"Anh không về được đâu."

Thái Hanh vừa đứng lên, trái lại còn cười nói. Biểu hiện này hoàn toàn khác với mức độ say rượu từ nãy đến giờ mà cậu trưng ra, làm Chính Quốc nhanh chóng nhận thức là mình bị lừa.

"Em muốn cái gì?"

"Muốn cái gì? Anh không tự mình cảm nhận được?"

Chính Quốc chớp chớp mắt khó hiểu. Nhưng đúng như lời Thái Hanh nói, nhanh thôi anh đã cảm nhận được rồi. Có lẽ thuốc kích thích cậu bỏ trong rượu quá mạnh nên trong tích tắc anh đã thấy cổ họng mình nóng khô.

"Sao em....."

Chính Quốc bắt đầu thấy hơi thở không ổn, máu trong người đang nóng dần lên nên không muốn nhiều lời với Thái Hanh, thay vào đó là chọn quay lưng đi. Nhưng chuyện đã đến bước này, cậu có để anh thoát thân không? Thành ra nhanh chóng đuổi theo rồi ôm chặt lại và cắn lấy vành tai xinh xinh của anh.

"Không ngờ được sau khi uống một ly rượu liền thành người của tôi đúng không?"

Hơi thở nóng của Thái Hanh đang phả vào tai của Chính Quốc. Với một người mẫn cảm và nhạy cảm như anh thì điều ấy càng khiến các dây thần kinh dục vọng trong người thức giấc nhanh chóng. Điều đó hòa với thuốc đang dần thẩm thấu vào từng tế bào làm cơ thể của anh run lên không ngừng.

"Tránh ra....tránh ra."

Chính Quốc không muốn cùng Thái Hanh có thêm một mối quan hệ nào trên giấy tờ cả. Không phải đã nói không ai quản ai sao? Vì đâu còn muốn có thể xác của nhau chứ? Rồi đây cậu sẽ xem anh như bạn giường à?

Không muốn, Chính Quốc không muốn làm bạn giường cho ai hết. Chưa kể một mối quan hệ bắt đầu bằng thể xác chứ không có tình yêu sẽ để lại nhiều vấn đề cho đoạn đường tương lai một khi lỡ yêu nhau. Nhưng người như Thái Hanh sẽ yêu anh sao? Căn bản không thể nói trước được gì nên giữ khoảng cách với nhau là tốt nhất rồi.

Thái Hanh cười khẩy sau khi nghe Chính Quốc nói, đồng thời cắn nhẹ dái tai của anh rồi bảo:

"Không có tôi, đêm nay anh làm sao trải qua chứ?"

Chính Quốc đang bận chống lại phản ứng của cơ thể nên run run, không đáp lại lời Thái Hanh, để cậu tùy ý liếm láp vành tai của mình rồi lại mở miệng:

"Ngoan nào, loại này rất mạnh, anh không dễ dàng giải được đâu."

Vừa dứt tiếng, Thái Hanh khom người vác hẳn Chính Quốc lên vai rồi đi lên lầu. Quản bar cao cấp hiển nhiên có phòng VIP bậc nhất, nên ngại gì không tận dụng?

Chính Quốc toàn thân mềm nhũn và nóng bừng theo từng cái gặm, cái liếm vành tai từ miệng Thái Hanh, nên hiện tại chỉ biết bất lực để cậu vác mình đi đến nơi đã định sẵn.

Chính Quốc giờ đây muốn chối từ thì ít mà muốn được thỏa mãn thì nhiều. Do đó anh không hề từ chối từ khi Thái Hanh cởi đồ của mình ra. Mà giờ đây, đầu óc của anh cũng trống rỗng và mơ hồ, ngay cả cậu cũng không nhìn rõ thì lấy đâu ra sức lực mà chống cự?

Rốt cuộc Thái Hanh cho Chính Quốc dùng loại thuốc chết tiệt gì vậy chứ? Vừa nhanh chóng khiến toàn thân rạo rực mất đi lí trí mà ngay cả sức lực kháng cự cũng không có.

"Ưm....."

Chính Quốc khẽ rên một tiếng khi Thái Hanh chạm vào yết hầu của mình. Nhìn anh mỏng manh và nằm dưới thân cậu đang thở ra từng hơi nặng nề làm lồng ngực phập phồng thì không khỏi thích thú và cười nhếch mép.

"Tôi không nghĩ anh lại có một cơ thể tuyệt như thế đấy."

Mắt của Chính Quốc đọng một màng nước, không rõ vì đang kích tình rồi ham muốn đến phát khóc hay do tức giận mà không thể làm gì.

"Chúng ta còn bao lâu nữa đâu là trở thành một đôi chồng chồng rồi, chuyện này diễn đến cũng hết sức bình thường mà."

Chính Quốc không thể nói gì được vào phút giây này, chỉ biết bấu chặt drap giường và đón nhận cái hôn vừa xuất hiện khi Thái Hanh cúi xuống gặm môi anh.

Thái Hanh quả nhiên kĩ thuật đầy mình, riêng cái hôn thôi đã đủ làm Chính Quốc muốn phát điên lên rồi. Có thể nói, bấy lâu nay trong lòng anh có một nhúm than chưa nhóm lửa. Hôm nay gặp phải chất gây cháy nổ mạnh nên bùng lên dữ dội, khiến từ trong ngoài đều run rẩy và rạo rực chờ mong đến mức không thể tự kiểm soát.

Cảm giác ngọn lửa ấy mạnh mẽ, cháy bừng bừng và mỗi ngày một lớn, khiến lý trí của Chính Quốc bị thiêu trụi, toàn thân như nổ tung đến nơi, xong hóa thành từng mảnh nhỏ và tan biến trong cơn phấn khích.

"Ưm.....a....a....đau....chỗ đó....a...."

Thái Hanh mang côn thịt to lớn của mình nhét vào hang động chưa lần khui bao của Chính Quốc khiến anh nhanh chóng rơi cả nước mắt.

"Không sao, đau phút đầu thôi, một lát sẽ không đau nữa."

Nhìn Chính Quốc là biết chưa từng cùng ai làm rồi. Quả nhiên những món mà Thái Hanh ăn đều không hề tầm thường.

"A....chậm....chậm thôi."

Chính Quốc nóng lòng, bên dưới vừa ướt vừa ngứa nên rất muốn nốt côn thịt vào trong. Chỉ là thật sự rất đau, cái nơi chưa từng bị chạm đến giờ đây phải chứa một thứ gân guốc chằng chịt, còn to lớn hơn mức bình thường làm chưa gì anh đã thấy tắc nghẽn cổ họng rồi.

"Vào rồi, không sao nữa."

"Đau quá....đau...."

Dường như là rách rồi, phải nói là chắc chắn rách mới đúng, vì sự đau rát đang truyền lên đại não rất rõ rệt. Thái Hanh nằm lên người của Chính Quốc, bên dưới bắt đầu chuyển động hông chứ không chờ anh thích nghi.

"Sẽ không đau nữa, từ từ thở ra, điều chỉnh hô hấp một chút, thích ứng đi, sẽ ổn."

Thái Hanh biết đây là đêm đầu tiên của Chính Quốc nên cậu điêu luyện đến mức nào thì cũng không thể manh động. Trước hết cứ làm theo tư thế truyền thống, chờ anh quen hơn một chút hãy càn quét và uống sạch sẽ no nê cũng chưa muộn.

Thái Hanh không ngừng thúc vào trong, quả nhiên dần về sau thì Chính Quốc không còn biết đau nữa. Thay vào đó là sự sung sướng ngập tràn làm anh câu chặt lấy đối phương bằng chân lẫn tay.

"A~"

"Thích không?"

Chính Quốc muốn gật đầu, nhưng cũng may sự tỉnh táo còn sót lại không nhiều cũng ít nên giữ yên lặng, chôn mặt vào hõm vai Thái Hanh.

"Không ngờ anh lại cứng miệng như thế."

Nhưng Chính Quốc sẽ tỉnh táo được bao lâu? Cứ cho anh giữ được miệng đến phút cuối thì những tiếng rên, sự phối hợp của cơ thể tạo nên một màn nóng bỏng vẫn hiện diện. Do đó những hình ảnh ghi lại được, thật làm người ta nóng cả mắt.

Sáng hôm sau, khi Thái Hanh thức giấc thì Chính Quốc không còn bên cạnh nữa. Cậu không biết anh rời đi khi nào, nhưng điều đó đâu quan trọng, vấn đề là cậu thật sự thắng cuộc rồi.

Thích quá đi mất, vừa hưởng được món ngon, vừa có khoảng 300 triệu NDT trong tay thế còn gì bằng.

Thái Hanh nhận thức được là Chính Quốc ngon, nói chính xác là cực phẩm. Nên sau khi xem lại đoạn phim hôm qua một mình thì đã quyết định không cho bạn bè mình xem thân hình của anh. Đơn giản chụp màn hình vài tấm với góc độ nhìn anh không rõ rồi đưa cho họ xem để làm bằng chứng.

Mọi thứ về cuộc hôn nhân này đều đã được Chính Quốc cùng Hàn Đồng Ái lo liệu xong xuôi, những gì cần có sự hiện diện của Thái Hanh mới thành cũng làm xong. Thế là kể từ hôm ở quán bar đó đến nay, anh cùng cậu đều không liên lạc.

Bây giờ có chờ đến ngày tổ chức hôn lễ thì có mặt, làm xong nghi thức cho có lệ thì về nhà thôi. Chính Quốc cũng rất bận rộn, anh không dư hơi đâu mà lo mọi chuyện chu toàn để Thái Hanh, một nhân vật chính còn lại trong cuộc hôn nhân này rảnh rỗi đi ăn nhậu?

Tuy nhiên trong lòng lại chờ mong Thái Hanh chọn chủ động liên lạc với mình.

Chính Quốc đang ngồi xem tài liệu thì trợ lý Lưu gõ cửa rồi đi vào, sau đó đặt xuống bàn một hộp bưu phẩm rồi nói:

"Điền tổng, có người gửi cái này cho ngài."

"Được rồi, cảm ơn chú."

"Điền tổng có cần tôi mở hộ không? Do không có tên người gửi, tôi lo bên trong sẽ là gì đó nguy hại."

Chính Quốc suy nghĩ, nhưng rồi cười bảo:

"Không sao đâu, để tôi tự mở được rồi."

Nghe Chính Quốc nói như thế, trợ lý Lưu cũng gập người chào để quay lưng đi. Anh thở ra một hơi rồi lấy dao dọc giấy để khui hàng. Nếu bên trong là thứ nguy hiểm thì đang muốn nhắm vào anh nên bản thân đâu thể cho người khác bị vạ lây.

Bên trong không có gì nguy hiểm, thay vào đó là một phong thư, Chính Quốc mở ra xem thì ngay lập tức cả kinh tột cùng.

"Cái gì đây? Sao lại...."

Chính Quốc nhanh chóng vò nát số ảnh mình vừa xem với bộ dạng đầy lo lắng, cuống họng mang theo sự run rẩy khiến hơi thở anh loạn nhịp.

"Là ai chứ?"

Chính Quốc dặn lòng phải bình tĩnh, sốt sắng lên thì không giải quyết được gì. Đi đôi với những tấm ảnh thì có một bức thư, anh nhanh chóng đọc nội dung rồi kêu trợ lý Lưu vào.

"Điền tổng có chuyện gì sao?"

"Bằng mọi giá phải tìm được người gửi bưu phẩm này cho tôi."

"Rõ thưa Điền tổng."

Với thế lực mà Chính Quốc nắm trong tay, rất nhanh đã tìm được tung tích của người gửi bưu phẩm.

"Là bạn của Thái Hanh?"

Chính Quốc nhìn vào trợ lý Lưu hỏi. Đối phương nhanh chóng gật đầu nói:

"Phải, đó là Hầu Giai Nghị. Tôi chắc chắn điều đó."

Hôm bữa khi điều tra Thái Hanh, đương nhiên cũng có mục cậu thường chơi với những ai. Do đó trợ lý Lưu không thể nào nhầm lẫn.

Biết được người gửi bưu phẩm là ai, Chính Quốc nhanh chóng hiểu được vấn đề nên cười nhẹ rồi đứng lên. Lấy áo vest khoác vào rồi nói:

"Đi thôi, tiễn người đang nắm giữ bí mật đến Tây Thiên nào."

____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro