₁₁❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chính Quốc ngồi xuống ghế trong phòng làm việc rồi tự hỏi, hôm nay mình cư xử như thế có sai hay không? Với người ngoài chắc anh sẽ không nặng đầu như thế, nhưng đối phương là Hàn Đồng Ái nên anh mới ở đây tự vấn.

Tuy nhiên, những lời Chính Quốc đã nói ra đều có chừng mực và đúng chứ không sai trái. Song người sai ngay từ đầu là Hàn Đồng Ái và Thái Hanh, không phải anh. Do đó đành gác chuyện này sang một bên, cái bản thân cần làm là lo cho tập đoàn của mình trước, công việc ở đây đang chất thành núi rồi.

Ở phía khác, Hàn Đồng Ái cũng gọi Thái Hanh về biệt thự của mình để nói chuyện.

"Sao con không về nhà sống?"

Về nhà làm gì? Để nhìn Chính Quốc thơm ngon đi tới đi lui trước mặt mình mà không được ăn à? Rồi còn thêm biết bao nhiêu yếu tố khác? Do đó cậu chu choe bảo:

"Anh ấy đối xử với con không tốt, con không muốn về đâu."

Hàn Đồng Ái thở ra một hơi bảo:

"Hai đứa lấy nhau gấp như thế, trước đó còn không có thời gian tìm hiểu nên xảy ra lục đục là chuyện thường mà. Về nhà mà sống đi."

Hàn Đồng Ái cũng biết đây là hôn nhân không tình yêu, nói cách khác là ép hôn bởi in hẳn thiệp cưới để Chính Quốc không thể từ chối. Nên nhìn anh không thỏa hiệp với một số vấn đề và không chấp nhận được cậu là điều không ngoài dự tính của bà là bao.

"Con không về là không về, sao con phải tự vác mặt về chứ?"

"Thì con tự đi thì con tự về, có gì nhục mặt đâu? Con cứ nghĩ như thời gian qua con đi du lịch, giờ thì về lại nhà thôi."

Thái Hanh không thể nói với Hàn Đồng Ái cái nguyên nhân mà bản thân chọn sống khách sạn là vì bị bỏ đói và không ai dọn giường cũng như giặt đồ cho mình. Dẫu bà làm mẹ, làm đấng sinh thành thì cậu vẫn là nam tử hán, còn mới cùng Chính Quốc kết hôn chưa lâu. Thế sao có thể để chuyện mất mặt này truyền cho người thứ tư biết?

Trước giờ Thái Hanh uy vũ, dang tay như dang đôi cánh rộng lớn, khiến những người đứng dưới trướng cậu đều không còn thấy ánh sáng. Nhưng buồn là Chính Quốc lại bay trên đầu cậu và bỏ xa cậu, tự thân đón lấy ánh sáng rực rỡ nhất.

Nói xem, thân làm chồng lớn mà lại để chồng nhỏ leo lên đầu ngồi là loại mất mặt nào? Huống hồ Thái Hanh còn đang bị Chính Quốc dạy cho một trận. Thế còn đâu mặt mũi nam nhân người cao mét tám, quyền thế vững tựa Thái Sơn? Thành ra quyết tâm nói:

"Con không muốn."

"Không muốn cũng phải muốn. Con căn bản không còn nhỏ, nên biết cái gì nên làm và không nên chứ?"

Hàn Đồng Ái thấy Thái Hanh chọn về nhà sống thì đâu phải đang chọn thấp cổ bé họng trước Chính Quốc. Đó là tài sản chung của của cả hai, dù có ly hôn thì chia đôi chứ đâu phải đồ riêng của anh mà cậu ở đây quan ngại rồi xấu hổ?

"Con không biết đâu, trừ khi Chính Quốc kêu con về, bằng không con không về."

Chính Quốc chịu đón Thái Hanh về thì Hàn Đồng Ái đâu cần ngồi đây tốn hơi tốn sức. Nghĩ đến chuyện anh phát hiện có camera trong phòng rồi kêu gỡ hết xuống thì đủ để biết rể nhỏ này không tầm thường rồi. Với lại tính khí của cậu, bà hiểu rõ hơn ai hết, vậy nên bắt người khác phải chịu thì có hơi quá sức.

"Con tự về đi. Coi như vì mặt mũi của cái nhà này."

Hàn Đồng Ái rất sĩ diện, rất cần mặt mũi Kim gia được tôn vinh. Do đó ngồi đây mà ôn nhu khuyên con dạy cái. Nghĩ đến cảnh tin tức Thái Hanh ngủ khách sạn sau tuần trăng mật không còn giữ kín thì chuyện lớn chuyện nhỏ ùn ùn kéo đến là bà đã đau đầu rồi.

"Không mà."

Thái Hanh nằm dài ra ghế rồi nhăn mày nói lại. Hàn Đồng Ái thở dài, đi lại chỗ cậu đang nằm ngồi xuống rồi xoa xoa đầu và nói:

"Con trai nghe lời mẹ đi mà. Từ trước đến giờ mẹ đều yêu cầu Chính Quốc giữ mặt mũi cho Kim gia, trong khi con thì hư hết chỗ nói. Vì vậy bây giờ con đóng vai nghĩ cho Kim gia một lần có được không?"

"Con không có hư."

"Đúng đúng, con trai của mẹ không hư. Thế ngoan nhé, về nhà sống với Chính Quốc nhé, đừng ở khách sạn hay đi lung tung nữa."

Hàn Đồng Ái nghĩ lại, nếu hôm nay bà không dạy được Thái Hanh, khuyên răn cậu về nhà thành công thì Chính Quốc có còn tôn trọng bà sao? Bởi thân làm mẹ còn không dạy được con, để con phóng túng vào đồn cảnh sát và đến quán bar như cơm bữa thì có thể lớn giọng, ra lệnh cho ai?

Ngẫm lại, quả thực Chính Quốc đã nhún nhường trong chuyện này quá rồi.

"Nhưng mà....."

Thái Hanh không muốn về đó rồi tự làm việc nhà chút nào.

"Còn điều gì nữa? Muốn cái này à?"

Hàn Đồng Ái nhanh tay lấy chi phiếu ra hỏi Thái Hanh. Cậu ngồi dậy và cho một tay lấy, một tay dụi mũi bảo:

"Chính Quốc anh ấy......"

"Nó lớn hơn con sáu tuổi vậy nên con chịu có khó một chút là xong mà."

Thái Hanh thở ra một hơi uất ức rồi đứng lên bảo:

"Con biết rồi."

Thái Hanh về nhà, tranh thủ lúc Chính Quốc không có ở nhà liền năn nỉ Bà Triệu.

"Dì à, làm ơn giúp con dọn phòng đi mà, dì à, Chính Quốc không có nhà, anh ấy sẽ không biết đâu mà dì."

"Dì à làm ơn giúp con đi mà, phòng bốc mùi lắm rồi, còn không dọn nữa thì sẽ ô nhiễm không khí cả căn biệt thự đó. Dì ơi, giúp con đi nha, dì ơi."

Thái Hanh không ngừng lay lay tay của Bà Triệu, khiến bà phải cười nói:

"Được rồi thiếu gia, tôi sẽ giúp thiếu gia một tay."

Nói xong, Bà Triệu nhanh chóng lau tay vào tạp dề cho khô, vì từ nãy đến giờ đang bận rửa rau. Sau đó thì đi lên phòng giúp Thái Hanh dọn phòng và thay drap giường.

Thoáng phòng đã sạch sẽ, bước cuối cùng là xịt thêm ít nước hoa là thơm bát ngát và có thể ngủ nghỉ.

"Cảm ơn dì nhiều lắm."

"Không có gì đâu thiếu gia, bổn phận của tôi thôi mà."

Nói xong, Bà Triệu ôm chăn drap, bỏ gối bẩn đi ra ngoài. Nhưng còn chưa ra khỏi cửa đã đứng sựng lại, bởi Chính Quốc đang tựa người vào lan can đối diện phòng cậu để đưa mắt nhìn vào trong.

"Sao thế dì?"

Thái Hanh vừa hỏi vừa nhìn về phía Bà Triệu nhìn, nhờ đó phát hiện chuyện mình bí mật nhờ vả dì Triệu đã bị Chính Quốc thấy rồi.

"Nếu còn lần sau như thế thì dì nghỉ việc đi."

Dứt tiếng, Chính Quốc quay lưng đi một cách dứt khoát. Còn Thái Hanh thì nhanh chóng đuổi theo đến tận phòng.

"Làm cái trò gì đây?"

Chính Quốc bị Thái Hanh giữ tay lại nên đã tỏ ra thái độ khó chịu.

"Chúng ta thương lượng đi."

"Thương lượng? Chúng ta không có gì để thương lượng, hơn hết em càng không có quyền đưa ra điều kiện với tôi."

Nói xong, Chính Quốc nhanh chóng rút mạnh tay về. Thái Hanh bĩu môi rồi nói:

"Tôi sẽ bỏ tiền ra trả lương cho dì Triệu, như thế anh đã chịu chưa?"

"Chưa."

Chính Quốc đơn giản đáp làm Thái Hanh chau mày khó hiểu. Anh thấy để tiết kiệm thời gian cho cả hai vào giây phút này thì tiếp tục lên tiếng, thay vì chờ cậu mở miệng hỏi.

"Tôi làm chuyện này với em, em nghĩ đơn giản ở mức chỉ dùng tiền của em trả cho giúp việc à?"

"Thì anh còn muốn dạy tôi một bài học là giúp việc quan trọng cỡ nào."

Thái Hanh chớp chớp mắt đáp. Chính Quốc thấy cậu hiểu ra vấn đề, nhưng về phần quan trọng của vai trò người giúp việc, chắc hẳn cậu vẫn chưa nắm rõ và hiểu được toàn phần đâu. Do đó anh bảo:

"Thì chừng nào em hiểu được quan trọng cỡ nào thì chúng ta nói chuyện tiếp."

"Đã hiểu rồi."

Nhìn xem, Thái Hanh có giống một đứa trẻ không? Còn Chính Quốc sẽ bị mấy lời nói này làm cho thu hồi lại lệnh đã quyết sao?

"Chưa đâu."

Nói xong, Chính Quốc cũng mở cửa đi vào phòng, bỏ lại Thái Hanh đứng ngoài cửa tự hỏi: Vậy giúp việc quan trọng đến mức nào? Sao anh có thể vì một người có thân phận địa vị kém mà đối xử với cậu như thế?

Nhưng phải công nhận là Chính Quốc nói không sai, bởi Thái Hành mà hiểu thì đã không có luồng suy nghĩ như trên rồi.

Giường đã được dọn sạch sẽ, phòng sạch đẹp thơm tho nên Thái Hanh có thể ngủ ngon giấc rồi. Nhưng còn một vấn đề không hề be bé nữa chính là quần áo vẫn chưa được giặt. Đáng lý có thể dùng dịch vụ dặt thuê, nhưng quần áo của cậu sao có thể để người lạ chạm vào.

Với người ưa sạch sẽ và không thích ai động vào đồ của mình thì phương án trên đã không được. Thành ra Thái Hanh đành tự thân thu dọn rồi bỏ vào máy giặt được lắp đặt sẵn trong phòng.

Bỏ hết đồ vào máy giặt, Thái Hanh tự hỏi:

"Nên chỉnh chế độ giặt nào đây nhỉ?"

Dù Thái Hanh là người sành đời thì đứng trước máy giặt, thứ mà cậu chưa từng chạm tay đến sử dụng liền có chút mù mờ.

"Để xem, cái này là giặt thường, chỗ này giặt jeans, đây là về bed. Thế nên chọn giặt thường nhỉ?"

Thái Hanh tự chắc mình đã định hướng đúng, nên nhanh chóng xoay nút về hướng giặt thường sau khi cắm điện và xả nước, xong chỉ cần nhấn enter là hoàn tất.

"Dễ mà, có gì khó đâu chứ?"

Thái Hanh bày ra vẻ mặt tự đắc rồi đi ra giường ngồi xuống, nhưng còn chưa kịp lấy điện thoại ra nghịch thì nghe tiếng máy giặt tít tít báo lỗi. Cậu cau mày và thầm nghĩ mình đã làm thiếu cái gì mà tình trạng kia diễn đến? Vì vậy phải vào trong coi lại nhanh chóng.

"Mình sai ở đâu à? Sai ở đâu nhỉ?"

Thái Hanh không hiểu mình thiếu bước nào dù nhìn ngắm cái máy giặt sang trái rồi lại sang phải, hết nhìn lên rồi lại nhìn xuống mà vắt cả óc nghĩ nhưng vãn không hiểu được vấn đề nằm ở đâu. Cơ mà đi hỏi người giúp việc thì nhục quá, hỏi Chính Quốc lại càng không nên đành lên mạng tra.

Sau khi nhìn vào những nguyên nhân khiến máy giặt báo lỗi không chịu xoay được đề xuất từ Baidu, thì Thái Hanh mới biết là mình quên cho bột giặt. Cậu đặt điện thoại sang một bên rồi xoay qua xoay lại để tìm kiếm xà phòng thì thấy viên giặt. Chắc hẳn Chính Quốc đã chu đáo và kêu hẳn người chuẩn bị sẵn cho mình thứ này.

Thái Hanh tự nhiên không nhịn được cười khi cầm hộp chưa viên giặt. Tại cậu thấy Chính Quốc chạy đôn chạy đáo kiếm bột giặt mà cho người đặt sẵn thứ này trong phòng. Thế còn cứng miệng ương ngạnh cái gì? Nghĩ đến điều này, cậu nghĩ phải chăng mình sắp thuần phục được anh?

Nhưng mà cầm được viên giặt trên tay, Thái Hanh lại phải hỏi sử dụng thế nào? Cậu chưa từng nhúng tay vào mấy chuyện này nên giờ đây phải lật hướng dẫn sử dụng ra đọc. Đọc xong rồi thì thực hành thôi, cậu thuộc dạng tiếp thu nhanh.

Chỉ là viên giặt yêu cầu phải bỏ hẳn vào lồng máy giặt và lúc đó phải trước hoặc sau khi quần áo vào với điều kiện chưa khởi động máy. Còn đằng này cậu đã nhấn nút kích hoạt, dù chưa có bột giặt và đủ nước để xoay vòng, khiến cửa máy giặt chưa bị khóa lại vẫn đang kết nối điện. Cho nên cậu vừa mới cho tay chạm vào quần áo bên trong liền thấy tê rần.

Thái Hanh biết trường hợp này gọi là điện giật nên nhanh tay thu lại rồi đứng lên rút chui cắm, lúc này trong lòng mang theo chút hốt hoảng nho nhỏ. May mà điện không mạnh, chỉ đủ làm cảm thấy tê tê da, bằng không cậu hết thấy mặt trời hôm sau là sự thật.

"Xui xẻo thật mà."

Thái Hanh uất ức không nói thành lời. Sau khi cho viên giặt vào xong thì cũng ghim điện lại và ra giường ngồi xuống. Trong lòng sinh một cỗ khí tức nhưng đành nuốt vào lòng mà chơi game cho đỡ tức.

Thoáng đã đến giờ giặt xong, Thái Hanh liền vào trong lấy đồ ra phơi. Vừa đi vào tự hỏi trời sao số mình khổ thế này? Biết thế không lấy nhau rồi.

Nhưng cái mà Thái Hanh phải kêu trời và không ngờ đến nhất chính là quần áo của mình nó bèo nhèo đến mức chẳng tin nổi. Có một số loại quần áo không thể giặt nước nên giờ đây đã hư và xuất hiện vệt xước.

Có cho Thái Hanh cũng không nhìn nổi và cậu đang muốn rớt nước mắt tới nơi với những hình ảnh này. Toàn là những bộ cậu thích và mỗi bộ đắt đến mức bằng giá mua một căn nhà. Vậy mà giờ hư hao tạ thành mây khói rồi, bản thân làm sao chấp nhận đây?

Thái Hanh nhanh lôi mấy cái áo quần bên trong ra rồi mang sang phòng Chính Quốc với điệu bộ ủy khuất. Anh đang phê duyệt chút giấy tờ, nghe tiếng gõ cửa cũng mở miệng bảo:

"Vào đi."

Thái Hanh vác cái mặt như bánh bao chiều, à nên nói là cái bánh bao bị ế đến tối, đồng thời còn phồng to cái má sữa lên khi cho chân vào phòng Chính Quốc. Bản thân không hiểu cậu mang bộ dạng này là do đâu, nhưng còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã quăng hết đống đồ trên tay xuống trước mặt anh rồi bảo:

"Vừa lòng anh chưa?"

"Vừa lòng cái gì?"

"Thì tại anh không cho dì Triệu giặt đồ cho tôi mà để tôi tự giặt. Giờ thì anh nhìn xem, chúng còn mặc được hay không? Lỗi tại ai?"

"Đương nhiên tại em."

Thái Hanh bao nhiêu tuổi thế? Tự dưng sang đây ăn vạ với Chính Quốc là thế nào?

"Nhưng bắt nguồn từ anh."

Chính Quốc dơ tay lên như muốn Thái Hanh im lặng nghe mình nói để mở lời rằng:

"Đó là chuyện của em, em không phân biệt được cái nào cần giặt tay, cái nào cần giặt máy à?"

Quần áo của Thái Hanh chọn mặc thì đến cả đồ ngủ cũng là thượng hạng cần giặt tay, nếu giặt máy thì phải cho vào túi giặt một cách kĩ càng. Đằng này sơ mi, vest, jeans, toàn đồ hàng hiệu cao cấp đều bị cậu mang quăng vào máy giặt còn không có túi giặt bao bọc thì không đem quăng mới lạ đó.

"Đó giờ tôi có làm mấy chuyện này đâu mà biết?"

Thái Hanh tự giặt vì ai? Sao Chính Quốc ở đây đều muốn đổ lên đầu cậu hết vậy? Bực dọc cộng thêm ủy khuất nâng cơn khó chịu lên gấp đôi.

"Thế tại sao em biết ăn, biết phá, biết tiêu tiền? Thói hư tật xấu nào trên đời cũng có em hết là sao? Mấy cái đó ai dạy em? Trường lớp thầy cô nào yêu cầu em trở thành một con người như thế?"

"Ơ hay? Anh có biết tôi bị điện giật suýt chết rồi không? Không chỉ có nguy cơ thiệt mạng, đến quần áo cũng hư hết. Vậy mà anh còn mắng tôi, dạy đời tôi là sao?"

Thái Hanh đang làm nũng hả? Nhìn ngữ khí và giọng điệu của cậu thì Chính Quốc lại thấy chắc sắp khóc đến nơi. Một Kim thái tử chưa từng chịu uất ức, nên chỉ cần bị thiệt thòi nhỏ một chút liền làm quá vấn đề là dễ hiểu.

Nhưng cái làm quá này có chút khác người. Ngẫm lại, với thân phận của Thái Hanh thì trong những lúc gây nhau phải làm hùng làm hổ, sau mỗi lần nói không lại đều hóa thành con nít, muốn dùng nước mắt giải quyết chuyện vậy? Chơi cái trò này kì cục gần chết, thế mà còn tự nhận mình trưởng thành.

"Tôi không có dạy đời em. Tôi chỉ là muốn em hiểu."

"Không hiểu gì hết, đồ hư rồi, tại anh mà hư đó, đền bù thiệt hại cho tôi đi."

Bồi thường? Thái Hanh càng nói chuyện càng thấy buồn cười.

"Chừng nào pháp luật đồng ý xử kiện vụ này, tôi sẽ bồi thường cho em. Còn bây giờ đi ra khỏi phòng tôi, tôi đang bận lắm, không rảnh đôi co với em."

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro