₁₂❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Em là đang muốn cái gì đây?"

Chính Quốc quay lại tỏ ra mệt mỏi hỏi Thái Hanh. Vì đây là phòng của anh, giường của anh, cậu là đang muốn ăn vạ à?

"Anh chỉ cần biết, anh phải bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi là được."

"Em bị ảo tưởng đó hả?"

Những căn bệnh mà Thái Hanh mắc phải đều thuộc dạng nguy hiểm không thuốc trị nhỉ? Nào là tự luyến, thói trung tâm và tự cho mình là tất cả, ảo tưởng sức mạnh làm Chính Quốc không nói nên lời. Cậu chẳng nhìn thử xem bản thân đang nói chuyện với ai ư?

Chính Quốc là đối tượng dễ bị ức hiếp và dễ bị thuyết phục sao?

"Ảo tưởng gì chứ? Là anh khiến tôi bị tổn thương và thiệt hại."

Nói như thế mà cũng nói được sao? Chính Quốc không tin trên đời lại tồn tại người như thế, nhưng không phải Thái Hanh đang đứng trước mặt anh à? Cho nên không tin cũng phải tin.

"Ngưng ngay cái bộ dạng con nít đó với tôi đi. Đừng để tôi xem thường em nữa "

"Xem thường tôi á?"

Thái Hanh không ngờ Chính Quốc lại cất lên câu nói này với mình. Cái gì mà bộ dạng con nít? Cậu 24 tuổi chứ ít sao?

"Đúng vậy, khoan hãy nói đến chuyện em không biết làm việc nhà, mà nam tử hán đại trượng phu thì làm ra tiền cũng không có đáng tôn trọng lắm sao?"

"Tôi có làm ra tiền đó nghe chưa?"

Thái Hanh nhanh chóng đứng lên phản biện với nét mặt chứa đầy khí tức. Chính Quốc nghe xong thì khẽ nhướn mày rồi bảo:

"Thế một tháng được bao nhiêu? Tiền em kiếm được, cái thứ nhất đó là từ lãi lời cổ phần, cổ phiếu mà ba mẹ em đã cho em ở Kim Thị. Nguồn tiền thứ hai là từ tài sản mẹ cho em, em mang mấy căn nhà đó đi cho thuê lấy tiền. Vậy nói xem, tiền đó thật sự từ công sức của em kiếm về sao? Đương nhiên không, vậy đáng để tôn trọng và nể mặt em à?"

"Nhưng chí ít....."

"Tôi còn chưa nói xong."

Thái Hanh bị Chính Quốc nói trúng tim đen nên khó lòng tranh cãi tiếp tục. Do đó mới định cất lên một số câu sáo rỗng để vớt lại mặt mũi sau một vài giây ngập ngừng. Nhưng còn chưa nói được bốn chữ đã bị anh chặn họng, thế là lại ngoan ngoãn lắng nghe.

"Nhìn bộ dạng của em đi Thái Hanh, em là con người chứ đâu phải bình hoa di động. Thế mà trừ một vài bộ đồ mà em mặc ra thì tôi không chấm được em điểm nào hết."

"Sao chứ? Anh đang chê gu thời trang và thẩm mỹ của tôi à?"

Chính Quốc thở ra một hỏi rồi nói.

"Không hẳn là chê, nhưng em đâu phải diễn viên người mẫu. Đeo theo trên người một đống phụ kiện đó làm gì? Với lại nhìn màu tóc của em kìa, ớn chết đi được."

Chính Quốc nói xong còn tự dè bỉu rồi tập trung làm việc, anh không muốn mất thời gian với hạng người như vậy. Thái Hanh bị bỏ rơi đột ngột cũng không thấy lạ, song còn đứng nhìn vào chiếc gương lớn trong phòng anh để tự hỏi mình dị hợm chỗ nào.

"Màu tóc này đẹp mà, chỉ là ra chân rồi, ít hôm nữa đi phủ lại thôi."

Màu tóc đỏ của hôm kết hôn nay có chút xuống màu theo thời gian nên chuyển sang hồng. Đối với Thái Hanh đây là một màu lạ, không hề nữ tính còn rất nổi bật nên để luôn, nhưng Chính Quốc lại kì thị cái gì chứ? Nhưng khoan đã, anh mới ý kiến với những gì cậu làm đó hả?

"Ai cho anh xen vào cuộc sống của tôi như thế chứ?"

Chuyện nói xong cả buổi, Thái Hanh mới lập lại để sinh sự, thật làm Chính Quốc phải tỏ ra mệt mỏi và chán nản đáp:

"Tôi là đang nêu nhận xét cũng sai sao?"

"Đúng, vì chúng ta không xen vào cuộc sống của đối phương nên khen hay chê cũng là sai."

"Ỏ thế á? Thế phiền em nhanh cút khỏi phòng tôi đi, em đang xâm chiếm thời gian riêng tư của tôi đó."

Lại bị đuổi, Thái Hanh không hiểu sao bản thân lại thất bại đến nhường này. Nhưng cái này không cãi được, vì cậu quả thực đã vượt qua quy tắc bất thành văn mà mình tự hạ xuống ngay phút đầu.

"Sao anh mãi đuổi tôi vậy hả?"

"Không được xen vào cuộc sống của nhau, thế em hiểu rõ về ý nghĩ trong đầu tôi làm gì? Em định vượt qua quy tắc của chính mình à?"

"Anh được lắm."

Dứt tiếng, Thái Hanh tự giận dỗi rồi ôm đống đồ bị hư của mình ra khỏi phòng Chính Quốc.

"Bất lực thật...."

Kể ra cũng còn may, nhờ Thái Hanh có sĩ diện và cái tôi cao, chứ đã trẻ con còn mặt dày thì Chính Quốc đâu có dễ đuổi cậu đi đến vậy.

Nhưng Thái Hanh chịu về nhà, biết hạ giọng năn nỉ dì Triệu, để bà giúp mình dọn phòng và tự giặt đồ là giỏi rồi. Chính Quốc tự nghĩ, nếu mình uốn nắn cậu thành công, đôi khi hôn nhân này không còn đơn thuần là vì lợi ích của nhau nữa.

Thái Hanh hậm hực đi về phòng, rõ là uất ức cũng không thể nói được. Chính Quốc là đang thế nào đây? Mua cho cậu máy giặt trong khi quần áo của cậu đều phải giặt tay, thế là anh đang muốn chọc cậu tức chết đó hả?

Nhưng biết làm sao được đây? Thái Hanh chỉ còn cách ngủ cho đỡ tức thôi, bởi giờ cũng khuya và cậu cảm thấy mệt rồi.

Sáng hôm sau, Thái Hanh đi ăn sáng bên ngoài vì trong nhà vẫn không ai nấu bữa sáng cho cậu. Còn Chính Quốc thì sang phòng đối phương. Anh đưa mắt nhìn hình cưới của cả hai được trưng trên đầu giường, kể ra, cậu không mang quăng và chấp nhận cho nó treo ở đây có thể xem là nhượng bộ.

Chính Quốc ngồi xuống giường, đưa tay cầm lấy khung hình nhỏ mà Thái Hanh đặt ở đầu tủ cạnh bên. Trong hình có anh cùng cậu và hai bên gia đình. Khỏi cần nói thì chắc mọi người cũng biết đây là ảnh chụp ngày đại hôn sau khi xong các nghi thức.

Chính Quốc chạm lên hình rồi thở ra một hơi, thật là không biết anh đang ưu tư về chuyện gì.

Sau khi đặt hình vào vị trí cũ, bản thân đưa tay lấy cái laptop bị quăng giữa giường của cậu lên và bước đi vào nhà tắm.

Chính Quốc xả nước vào bồn tắm, sau đó lấy hẳn chai rượu của Thái Hanh đặt sẵn trên kệ khui ra và để nó nằm nghiêng trên móc treo, để rượu bên trong chậm rãi chảy ra và rơi vào bồn. Độ chừng nước đã đủ, anh cũng khóa van và bắt đầu thả laptop vào trong.

Vì không thể xâm phạm quyền cá nhân nên Chính Quốc không thể kêu người hack laptop của Thái Hanh để xóa đi đoạn clip cậu đã quay lần đó. Đáng nói hơn là anh không thể rà soát và nhìn xem những gì trong laptop của cậu có. Cho nên cứ cho nó tắm, khỏi cần nhìn thấy sự riêng tư nào bên trong mà vẫn xóa được thứ anh muốn.

Khi Thái Hanh về thì thấy Chính Quốc đang ngồi trong phòng của mình. Ban đầu cậu có chút không tin vào mắt, nhưng anh ngồi trên giường và dùng khăn giấy lau laptop cho mình là sự thật.

"Sao anh lại vào đây thế? Anh cầm Macbook của tôi làm gì?"

"Tôi vừa đem nó đi tắm, giờ lau cho khô thôi."

"Chính Quốc, anh..... anh nói cái gì?"

Thái Hanh như không tin được tai mình mà nhanh chóng chạy đến giật lại cái laptop đang được Chính Quốc lau. Cậu mở nó lên nhưng màn hình cứ tối thui, còn vì nước tràn vào mà xuất hiện một mảng ố lớn.

"Anh đang làm cái gì vậy hả?"

Thái Hanh cao giọng hỏi do thấy khói nóng đang xì ra ở hai lỗ tai.

"Xóa đi những thứ dư thừa."

"Chính Quốc anh có biết....."

Thái Hanh đang muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, bởi cậu chợt nhớ ra Chính Quốc ám chỉ điều gì nên tạm thời dằn xuống cơn nóng giận.

"Nếu mở laptop của em lên và đích thân tôi xóa đi thứ mình muốn thì sẽ phạm định luật mà em đặt ra. Cho nên em đừng lo, trong lúc mang nó đi tắm và giúp lau khô tôi chưa từng mở nó lên. Ngay cả màn hình bên trong em đặt là gì, tôi cũng không biết."

Thái Hanh tức, tức đến mức không biết nói thế nào ngoài mở miệng thốt lên mấy chữ như:

"Anh...... sao anh....."

Thái Hanh cố mím chặt môi để không chửi thề, còn tay thì siết lại thành nằm đấm. Màn hình của Mackook cũng là hình của Chính Quốc, cậu không biết nên buồn hay nên vui khi anh thấy điều đó nữa.

Giả sử Chính Quốc mà thấy được, có lẽ anh đã thấy ấm lòng hơn một bậc.

Thật ra trong laptop của Thái Hanh chẳng có gì quan trọng ngoài game. Chỉ khổ một cái là cậu không nhớ được mail và pass mình đã nhập để chơi game là gì. Cậu khó lắm mới leo rank các thứ, lên thứ hạng cao xa vời vợi mà nằm. Nhưng giờ anh đã làm hỏng Mac rồi thì phải khởi nghiệp lại từ đầu, đau khổ lắm chứ vừa đâu.

"Tôi không biết em còn lưu clip ở đâu hay không hoặc có cách nào khôi phục clip đó dễ dàng không. Nhưng cái tôi biết đây chính là mở màn, để em thấy rõ tương lai nếu đoạn clip đó còn xuất hiện trên bất cứ thiết bị nào thì thiết bị đó không đơn giản bị tắm cho sạch sẽ thôi đâu."

Dứt tiếng, Chính Quốc còn vỗ vỗ vai của Thái Hanh rồi bước đi. Nhưng anh còn chưa kịp đóng cửa phòng lại giúp cậu thì đã nghe cậu nói:

"Tôi xóa nó lâu rồi."

"Xóa trước khi tôi nắm tay anh vào lễ đường."

Chính Quốc không đáp, sau vài giây đứng sựng lại thì cũng cho chân bước tiếp. Thái Hanh thì tủi thân lẫn ủy khuất ôm laptop vào lòng rồi ngồi xuống giường. Rõ là cậu xóa clip đó rồi mà, tại sao phải chịu cảnh này chứ? Thật đau lòng chết được, cấp hạng của cậu, tiền bạc cậu đổ vào game để mua phụ kiện, linh kiện các thứ đều mất sạch.

Nhưng Thái Hanh tịnh tâm một chút thì lại thấy chỉ laptop hư thôi, tính ra đâu có gì nghiêm trọng. Miễn Chính Quốc biết được cậu mang theo ý tốt, xóa clip trước khi kết hôn thì không phải đã đủ rồi à?

Chính Quốc đi thẳng xuống lầu sau đó lên xe đi làm. Trong xe vẫn phải đeo khẩu trang và không được phép hạ cửa kính xuống. Thường thì anh sẽ dùng thời gian từ nhà tới tập đoàn để xem giấy tờ, nhưng hôm nay lại lặng người suy nghĩ một vài chuyện.

Thú thật, kể từ sau khi biết mình phải kết hôn cùng Thái Hanh thì trong lòng Chính Quốc có nhiều cảm cảm khó tả lắm, đa số đều không tên, đôi khi còn có ghen tuông đến mức hô hấp bị ảnh hưởng. Chỉ là anh biết mình không thể chen chân vào cuộc sống của đối thủ và cả hai thành một đôi khi không có tình yêu nên kiềm nén thôi.

Vả lại ghen cho đúng cách rồi ngấm ngầm xử lí như những gì Chính Quốc đang làm với những người đang ve vãn Thái Hanh bằng sự khôn ngoan như hiện tại mới là thông minh khôn khéo. Chứ nháo nhào lên chỉ khiến cậu coi thường anh và giá trị nơi anh bị sụt giảm thôi.

Chứ bình thường giống như bao cuộc hôn nhân đầm ấm khác, Chính Quốc hiển nhiên sẽ giữ và quản Thái Hanh thật chặt.

Chính Quốc xoa xoa hai bên thái dương, anh biết làm hư laptop của Thái Hanh không phải cách xử lý đoạn clip kia tận gốc. Nhưng anh lại chọn hình thức này chẳng qua thể hiện sự dằn mặt, nào ngờ đối phương lại tự ý thức mà xóa từ lâu rồi.

Nghĩ đến điểm này, tự dưng trong lòng Chính Quốc có một chút ấm áp còn vui vui khó tả. Chưa kể, nếu cộng thêm chuyện hồi qua Thái Hanh còn biết năn nỉ giúp việc rồi tự giặt đồ, làm anh không khỏi thấy một ánh sáng mỏng manh trong cuộc hôn nhân này.

Chính Quốc đang ngồi ở phòng chủ tịch xem sổ sách thì trợ lý Lưu gõ cử tiến vào báo:

"Điền tổng, Kim thiếu gia đang muốn vào gặp ngài."

Chính Quốc ngạc nhiên khi nghe Thái Hanh đến đây còn muốn gặp mình. Nhưng thân làm chủ của một tập đoàn lớn nên anh phải làm gương một cách tốt nhất. Do đó bảo:

"Kêu về đi, giữa chúng tôi không có hẹn."

Chính Quốc thật sự không biết Thái Hanh đang muốn tính làm cái gì mà tự dưng đến tận đây để tìm mình. Nhưng cái anh biết kỉ cương phải tuân, cái thứ hai do cả hai không có gì để nói với nhau cả, cuối cùng là anh không muốn gặp cậu.

"Vâng, thưa Điền tổng."

Thế là trợ lý Lưu trở ra để nói với Thái Hanh. Nhưng cậu lại không thích và bắt đầu làm ầm lên, ngay cả anh ngồi trong văn phòng cũng nghe được những ồn ào từ cậu gây ra bên ngoài.

"Tôi là chồng của Chính Quốc đó, là Kim thiếu gia đó, sao các người có thể không cho tôi vào gặp anh ấy?"

"Thật xin lỗi nhưng Kim thiếu, Điền tổng đã nói không có hẹn thì không được vào."

"Hẹn? Tôi là chồng anh ấy thì hẹn cái gì? Tránh ra một bên, tôi muốn vào trong gặp anh ấy."

Thái Hanh tiến lên và tỏ ý muốn xô trợ lý Lưu sang một bên. Ông thì không thể động tay động chân với cậu, chỉ biết khom người nói:

"Phiền Kim thiếu hiểu chuyện, đừng làm khó những người làm công như chúng tôi."

"Là các người đang khiến tôi làm khó các người thôi. Cái gì mà nói cần hiểu chuyện? Các người nghĩ các người là ai? Tôi sẽ kêu Chính Quốc đuổi hết các người."

Thái Hanh không biết tại sao mình phải ở đây chịu nhục nhã như thế này. Dù sao bản thân cũng là Kim thiếu, đích tôn Kim gia, đi đến đâu đều được nể trọng nhưng tại ngay tập đoàn của chồng nhỏ lại bị một trợ lý và thư ký của Chính Quốc đuổi đi. Nói xem sự uất ức lớn chừng này sao có thể không nóng giận?

"Tôi có đuổi họ hay không đó không phải là chuyện của em. Điều em nên làm lúc này là rời khỏi đây vào lúc tôi còn giữ sĩ diện cho em."

Chính Quốc thấy nếu anh không xuất hiện thì Thái Hanh sẽ không chịu về đâu. Cho nên đã mở cửa phòng rồi đứng dựa vào tường nói. Cậu thấy anh chịu xuất hiện nên liền đi thẳng đến trước mặt rồi nhỏ giọng bảo:

"Anh muốn để người ngoài biết chúng ta bấy hòa sao?"

Chính Quốc thở ra một hơi rồi nói:

"Trợ lý Lưu hay thư ký Tạ đều biết quá rõ về mục đích cuộc hôn nhân củ chúng ta mà, em lo dư thừa làm gì."

Đây là người của Chính Quốc, còn là đối tượng thân cận tuyệt đối. Vậy không lẽ họ không biết được ẩn tình bên trong? Dù không nhiều thì cũng là ít. Do đó anh cần chi phải diễn?

"Chính Quốc."

Thái Hanh sau khi gọi tên Chính Quốc cũng thở ra một hơi. Cậu là đang cố dằn xuống và đem bớt khí nóng trút ra ngoài, bằng không sẽ nổ tung mà để những hình ảnh không hay diễn đến.

"Đây là Điền Thị, không phải ở nhà hoặc địa bàn của em. Cho nên em biết điều một chút đi."

"Sao anh có thể nặng lời với tôi như thế?"

Thật thì Chính Quốc không muốn nặng lời với Thái Hanh đâu. Nhưng dạng như cậu thì không thể nhẹ nhàng hơn được.

"Về đi."

"Nhưng tôi có chuyện muốn nói mới chạy đến đây tìm anh."

"Thế em đặt lịch với thư ký của tôi đi, khi nào có lịch thì vào trong rồi nói chuyện."

Chính Quốc nói xong cũng quay lưng trở ngược vào phòng nhưng cánh tay đã bị Thái Hanh giữ lại.

"Anh nghĩ làm sao mà tôi lại phải đặt lịch gặp chồng nhỏ của mình vậy?"

Một câu xưng chồng nhỏ, hai câu nhận chồng, Thái Hanh nói xong liệu có ngượng miệng hay không? Chứ còn Chính Quốc cảm thấy cậu như đang làm trò cười vậy. Chỉ là trái tim trong lồng ngực khi nghe hai chữ đó thì giống như đang bị treo ngược.

"Tôi nói rồi, đây là Điền Thị, là nơi giải quyết chuyện công. Trừ khi em có chức vụ hẳn hoi ở một tập đoàn khác, lấy ví dụ là Kim Thị của em, thì em ngang nhiên đi gặp tôi, tôi còn châm chước được. Còn hiện tại nếu em muốn nói chuyện tư thì về đi, hoặc đặt lịch."

Chính Quốc là đang muốn ám chỉ, chỉ cần Thái Hanh có dạn phận và tiếng tăm trên thương trường thì có thể mượn dạn nghĩa đó vào gặp mình. Còn hiện tại thì không có quyền gì để yêu cầu gặp anh vào thời gian anh đang làm việc. Nếu muốn thì đặt lịch như bao người khác, đơn giản thôi.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro