₁₅❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Muốn cái gì?"

Tự dưng Chính Quốc lại muốn cười trước bộ dạng như đang rất gấp gáp này của Thái Hanh. Cho nên sau khi được cậu đỡ ngồi xuống ghế thì mở miệng hỏi.

"Chọn đồ giúp tôi. Tôi cần ăn mặc cho thật đẹp để đến Kim Thị. Nhưng tôi giỏi phối đồ phong cách thời thượng tuổi trẻ chứ không giỏi phối đồ đi làm."

Thái Hanh còn đang mặc đồ ngủ màu hồng có mấy họa tiết giống như chú heo nhỏ, còn thêm cái đầu bù tóc rối cũng mang màu hồng sau khi phai từ màu đỏ tươi nên trông rất buồn cười và đáng yêu.

"Đó là chuyện của em, tôi không quan tâm."

Thái Hanh muốn mặc cái gì là chuyện của Thái Hanh, Chính Quốc tại sao phải chọn giùm chứ?

"Này, tôi đi làm là vì ai hả?"

Vừa nói, Thái Hanh vừa mang quần áo từ trong tủ đồ quăng ra hết giường để cho Chính Quốc có thể cùng mình lựa chọn. Cậu còn buồn ngủ chết đi được, nhưng vì muốn nhờ anh lựa giúp quần áo nên mới cố gắng thức sớm. Thế mà chỉ kịp đánh răng chứ chưa kịp chải chuốt gì đã thấy anh lên xe chuẩn bị đi làm.

Kể ra nếu Thái Hanh không nhanh chân thì chắc Chính Quốc đã lên xe rồi.

"Đi làm tốt cho em chứ tôi có được lợi ích gì đâu mà hỏi câu đó."

Nói xong Chính Quốc đứng lên rồi tiếp tục bảo:

"Thế nhé, tôi đi làm đây."

"Không được, ở lại, tôi thật sự không biết chọn đồ."

Thái Hanh lại phải nhanh giữ Chính Quốc lại rồi khổ sở nói. Còn anh vẫn lạnh lùng nói:

"Đó là chuyện riêng của em còn gì? Tôi không thể xen vào chuyện riêng của em cho nên: Goodbye."

Chính Quốc vì nhớ rõ ở những lần trước mình mới nhận xét, bình luận một chút thôi đã khiến Thái Hanh phát cáu còn lớn giọng mắng lại anh vì cho rằng điều đó là đan xen vào sở thích cá nhân, xâm phạm quyền riêng tư. Thế tại sao anh phải ở đây giúp đối phương chọn đồ chứ? Kể ra không phải rất nực cười à?

"Chính Quốc, năn nỉ, được chưa?"

Thái Hanh ra sức giữa tay của Chính Quốc lại rồi bảo. Anh đương nhiên cười nhẹ bảo:

"Chưa."

Ai đời năn nỉ bằng ngữ khí và giọng điệu này chứ?

"Anh....."

"Mấy cách ăn mặc theo kiểu hư đốn thì em đã học theo ai mà biết? Không phải tự thân em phối à? Cho nên bây giờ cũng vậy. Tự mình làm đi em. Thời gian của tôi quý báu lắm, tôi cũng trễ giờ rồi. Bye bye. Chúc em thành công trong việc chọn đồ đến Kim Thị nhé. Kim tổng tương lai."

Chính Quốc gạt tay của Thái Hanh rồi đi ra khỏi phòng. Cậu tức nhưng chỉ biết giậm chân chứ không thể làm gì khác.

Thái Hanh biết Chính Quốc căn bản có thể không đến Điền Thị hôm nay mà cùng mình ở nhà chọn đồ vẫn được. Nhưng anh ở đây nói vòng nói vo, nói quanh nói quẩn như thể chọc tức cậu cũng tại trước đó chính cậu là người đặt ra quy tắc bất thành văn.

Thề chứ giờ đây Thái Hanh hối hận chết đi được. Phải chi lần đầu gặp nhau đừng tưởng nói như thế là ngầu, là giỏi thì bây giờ đâu cần khổ sở đến mức này.

Cũng tại ban đầu Thái Hanh tin vào bản lĩnh sát trai sát gái của mình rồi cho rằng Chính Quốc sẽ đổ hết mức. Mà một khi đã đổ, còn sống cảnh chồng chồng sẽ dễ quản thúc, sẽ đeo bám dữ lắm à? Ai mà biết được có cho Chính Quốc cũng không thèm đặt mình vào mắt đâu.

Để rồi bây giờ muốn bắt bẻ, muốn Chính Quốc quan tâm mình, nói sâu xa hơn là chuyện giường chiếu cũng không thể tiến hành. Bởi anh đã dùng cái lí của chính cậu đặt ra thì chống đối làm sao?

Nhưng tính ra..... Thái Hanh có tôn trọng Chính Quốc trong chuyện giường chiếu đó chứ, bởi cậu thật sự ngang tàn tới đâu chờ tới đêm hôm kia, anh mới bị cậu nuốt gọn vào bụng sạch sẽ lần thứ hai.

Chính Quốc ngồi trên ghế chủ tịch, vừa đọc tài liệu vừa tự hỏi Thái Hanh đã chọn xong quần áo rồi tới Kim Thị chưa. Cậu có nhớ mang tất không? Rồi cà vạt biết cách thắt không? Thật là nhiều chuyện để lo mà.

"Điền tổng."

Trợ lý Lưu tiến vào rồi cúi chào, Chính Quốc ngồi dậy thẳng lưng rồi gấp tài liệu lại và nói:

"Có chuyện gì không?"

"Thật ra tôi có chuyện này muốn nói với ngài."

"Cứ nói."

Nhìn trợ lý Lưu ra vẻ thận trọng, Chính Quốc cũng tò mò.

"Con trai của tôi, Lưu Huân vừa ra trường, không biết Điền tổng có thể cho nó vào đây làm không? Chức vụ gì cũng được."

"Con trai của chú theo học ngành nào?"

"Tài chính."

"Được rồi, tôi sẽ gọi xuống bộ phận nhân sự dặn dò, ngày mai chú kêu cậu ấy đến là được."

"Cảm ơn Điền tổng, thật sự cảm ơn."

Trợ lý Lưu nói bằng giọng cảm kích còn không ngừng gật đầu cảm ơn. Chính Quốc chỉ cười nhẹ rồi bảo:

"Chú không cần khách khí, còn chuyện gì nữa không?"

"Còn, nhưng là chuyện nhà của Điền tổng."

"Hửm?"

Nét mặt của Chính Quốc dần đông cứng lại, trợ lý Lưu đưa cho anh cái phong bì màu vàng nhạt mình mang theo từ nãy đến giờ rồi bảo:

"Điền tổng à, thật sự tôi không muốn xen vào nhưng vấn đề này thì ngài phải nói lại với Kim thiếu. Bởi bọn họ không đáng để chúng ta đi dọn dẹp."

Nghe như thế, Chính Quốc liền biết được Thái Hanh tìm được một số nam nữ đẹp cho vào danh sách bao dưỡng rồi.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn chú."

"Tôi xin phép."

Trợ lý Lưu cúi đầu rồi rời đi, còn Chính Quốc thì nhanh chóng sinh khí. Anh không hiểu được tại sao mỗi lần Thái Hanh làm sai thì bản thân liền cảm thấy cực kì khó chịu. Trong khi nhiều lúc Điền Thị lâm nạn, anh vẫn bình tĩnh ứng phó được.

Nhớ lại lời chê bai Thái Hanh dành cho mình trên xe, Chính Quốc liền cảm thấy bị tổn thương. Rõ là cậu cưỡng chế nên anh không phục tùng theo liền là sai à? Anh đâu phải như những hạng người bao dưỡng thấp kém ngoài kia mà đòi quên đi liêm sỉ, mặt mũi để cùng cậu dắt tay nhau lên đỉnh dục vọng.

Một bên thì nhu cầu cao, một bên không phải lãnh cảm nhưng không xem điều đó làm thứ thiết yếu. Xem ra cả hai trước mắt là chưa thể dung hòa.

Tối đó trong bàn ăn, Thái Hanh đung đưa chân của mình và nhai nhồm nhoàm bảo Chính Quốc rằng:

"Ngày mai tôi có thể đi làm luôn đó."

Chuyện này không có gì đang ngạc nhiên do đó là tập đoàn của nhà Thái Hanh nên Chính Quốc chỉ hỏi:

"Chức gì?"

"Tổng giảm đốc."

Nhưng Thái Hanh có biết điều hành không? Tự dưng Chính Quốc cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng Hàn Đồng Ái cao tay đến vậy, không lẽ bà chẳng sợ thiệt hại? Thành ra chắc cho cậu làm tổng giám đốc bù nhìn mà thôi.

"Chúc mừng."

Chính Quốc thấy Thái Hanh vui nên cũng không nói mấy lời quá khó nghe.

"Sao lại chúc mừng hời hợt như thế chứ?"

"Chứ em còn muốn gì nữa?"

Không hiểu được sao Thái Hanh lại tính con nít đến vậy.

" Ngày mai cùng tôi đến Kim Thị nha."

"Không rảnh."

"Chồng lớn nhận chức thì phải có chồng nhỏ đi cùng chứ?"

"Nhưng em nhận chức chứ đâu phải tôi, tôi đến đó có khác nào trở thành người dư thừa không?"

Chính Quốc thật sự không muốn đến Kim Thị một chút nào. Nhưng về mặt sĩ diện thì anh tới đó cùng Thái Hanh vào ngày mai là điều vô cùng bình thường.

"Không biết, phải đi chung."

"Thế em trả tôi bao nhiêu tiền cameo?"

"Chính Quốc."

"Đời này không có thứ gì cho không hoặc không công đâu em."

Chính Quốc nhìn sự tức giận của Thái Hanh liền chạm rãi nói. Cậu cắn một miếng thịt lớn rồi bảo:

"Thế bao nhiêu một giờ?"

"Em hỏi kiểu gì đó? Tôi có phải dạng trai gái cho thuê hay bao dưỡng mà em hỏi như thế hả?"

Chính Quốc nhanh chóng tức giận trước thái độ của Thái Hanh đang dành cho mình.

"Thì anh đòi trả tiền, tôi chỉ hỏi cho biết mà thuê thôi mà."

Thái Hanh là đang không hiểu nổi tại sao Chính Quốc nói xong, đến khi hỏi giá lại giận.

"Hỏi bằng thái độ như thuê mấy cô môi đỏ mắt xanh của em à?"

"Thì..... ai biết gì đâu, đó giờ có gặp trường hợp này đâu."

Đổi lại là người khác, chỉ cần Thái Hanh mời thì vui mừng khôn xiết. Còn Chính Quốc thì làm giá, gây khó khăn các thứ là tại vì đâu chứ? Do anh đứng quá cao và khác đẳng cấp à.

"Một triệu tệ một giờ."

"Không thành vấn đề."

Thái Hanh thấy chỉ cần Chính Quốc đi theo mình là đủ vui rồi.

"Tôi còn cái này, theo suy nghĩ của tôi thôi nhé."

"Ok. Anh cứ nói đi."

"Tôi nghĩ em nên dẹp hết hậu cung bên ngoài của mình đi."

Nghe đến đây, Thái Hanh nhanh chóng bị sặc. Cậu không ngờ đến tận bây giờ Chính Quốc vẫn còn cho người điều tra về cậu. Nhưng thay vì nóng giận, bản thân lại thấy anh chịu quan tâm mình là tốt nên bảo rằng:

"Nếu không thì sao?"

"Không sao cả, căn bản nó không ảnh hưởng gì đến tôi."

Không liên quan thì nói làm gì? Thấy Thái Hanh khó hiểu, Chính Quốc cũng tiếp lời.

"Không phải em sắp thành tổng giám đốc rồi sao? Nếu chuyện bên ngoài trăng hoa thác loạn kiểu này bị người khác biết được thì em đang làm giảm uy tín và mặt mũi của Kim Thị xuống. Đến lúc đó kéo theo cổ phần của Điền Thị thì phải làm sao?"

Nếu Thái Hanh ngồi vào ghế tổng giám đốc thì cuộc sống của cậu sẽ bị săm soi kịch liệt, bản thân hiểu được điều này nên trong lòng tự dưng thấy ngột ngạt. Nhưng nói một hồi, Chính Quốc là lo cho Điền Thị bị ảnh hưởng sao? Quả nhiên uất ức dâng đầy trong lòng cậu rồi.

Sáng hôm sau, Chính Quốc cùng Thái Hanh ngồi chung xe để đến Kim Thị như lời đã định. Cậu thấy cửa xe cứ đóng kín mít nên định cho tay hạ xuống thì anh liền bảo:

"Không được."

"Tại sao?"

Thái Hanh là một người không cần nghĩ trước nghĩ sau khi làm việc gì, thậm chí là chẳng cần tuân theo những quy định mà Kim gia đặt ra. Bởi cậu là đích tử, đích tôn và sau lưng có Hàn Đồng Ái lo liệu. Thành ra không hề biết được Chính Quốc phải mang những ngột ngạt như thế nào.

"Đơn giản là không được, lỡ có ai chụp hình chúng ta thì sao?"

"Chúng ta đẹp mà, cứ cho họ chụp. Với lại cũng lên đường đến Kim Thị chứ đâu có đến chỗ khác đâu mà sợ."

Chính Quốc không biết nên nói như thế nào nữa, do Hàn Đồng Ái có thể quản bất kì ai nhưng con trai của mình thì không.

"Nhưng......"

"Sao anh nói nhiều thế? Có một cái cửa sổ cũng không cho mở là sao?"

Chính Quốc là xem những quy tắc cứng nhắc đó thành thói quen rồi. Cho nên bây giờ cảm thấy rất khó chịu khi Thái Hanh mở cửa sổ.

"Anh là đang thế nào nữa?"

Thái Hanh không biết Chính Quốc phải chịu những gì cho nên giờ đây cảm giác khó hiểu khi thấy anh lấy khẩu trang đeo vào lúc cửa kính hạ xuống.

"Không gì đâu."

Nói xong, Chính Quốc cũng đưa mắt nhìn ra ngoài. Thái Hanh thở ra một hơi xong cũng nghịch điện thoại.

Chính Quốc là biết những gì Hàn Đồng Ái yêu cầu rất quá đáng, anh cũng không thuộc dạng sợ bà thì không nhất thiết phải làm theo. Nhưng chống đối mẹ chồng thì có gì hay ho? Cùng nhau gây gổ dẫn đến những cuộc tranh cãi, mích lòng thì tốt lắm à?

Nói gì đi nữa, Thái Hanh vẫn là con của Hàn Đồng Ái và đang làm chồng của Chính Quốc. Bắt cậu đứng ở giữa không phải có chút gánh nặng và áo lực sao? Huống hồ ba Điền ở nhà đang thâm nhập vào con đường chính trị, Điền Thị của anh, căn bản không sợ bị hại nhưng người cha già ở nhà thì lại khác.

Thành ra Chính Quốc chọn nhường một bước, vốn dĩ nhường một bước không chết ai, đơn giản như thế thôi.

Đến được Kim Thị, Chính Quốc cùng Thái Hanh xuống xe cứ như hai ông hoàng, phong thái của anh lẫn cậu hôm nay đúng là không thể chê vào đâu được.

Cùng nhau sải bước trên thảm đỏ được trải để chào đón tân tổng giám đốc, Chính Quốc chọn đi sau Thái Hanh khoảng nửa bước, bởi hôm nay sân khấu dành cho cậu.

Sau khi nhận hoa và những lời chúc mừng thì Thái Hanh cùng Chính Quốc đi lên phòng. Anh ngồi xuống ghế, quan sát nơi này một lượt rồi kết luận: Phòng này sẽ không tạo ra cảm giác thoải mái khi làm việc, do bố cục trông tệ, màu sắc trông càng tệ.

Đường đường là một Kim Thị, thật không hiểu sao ngoại trừ diện tích rộng và cao tầng thì bên trong lại có thiết kế ba chấm như thế.

"Anh không thích phòng này à?"

"Có thể xem là vậy."

"Thế tôi sẽ kêu người chuẩn bị một phòng khác, chừng nào trang trí xong thì tôi chuyển sang."

Chính Quốc cảm thấy lạ, bởi Thái Hanh tại sao lại vì mình mà đổi phòng.

"Không cần, phòng này là của em làm việc, không liên quan đến tôi."

"Nhưng rồi đây anh sẽ phải tới Kim Thị thăm tôi thường xuyên mà. Cho nên nếu tôi ở căn phòng này làm việc thì có khác nào gián tiếp làm anh bị khó chịu trong mỗi lần đến đây. Thành ra tôi sẽ đổi phòng."

Không hiểu sao khi nghe câu trên, lòng Chính Quốc lại ấm áp một cách khó tả.

Thái Hanh đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc rồi, cho nên để người ngoài và đám nhân viên tin rằng hôn nhân cả hai hạnh phúc thì Chính Quốc phải đến đây thăm chồng thường xuyên và ngược lại, cậu cũng phải sang Điền Thị nhiều lần.

"Bây giờ tôi có chức vụ rồi, sau này anh không được đuổi tôi nữa đó."

Chính Quốc cười rồi bảo:

"Đừng có mà trẻ con, vẫn phải đặt lịch thôi. Trừ khi chuyện gấp và hợp lí thì sẽ được châm trước."

"Ơ....."

Thái Hanh đã làm tổng giám đốc của Kim Thị rồi mà vẫn không thể ngang nhiên gặp chồng nhỏ của mình sao? Quả nhiên là không vui nha.

Chính Quốc đứng lên, chỉnh lại áo vest của mình rồi nhìn Thái Hanh bảo:

"Làm việc cho tốt vào. Dù em ngồi vào chức vị này vì muốn được gặp tôi dễ dàng, hay muốn chứng minh mình không bị thất nghiệp để tôi tôn trọng em cũng được. Tôi không quan tâm cái em nghĩ đâu. Cái tôi quan tâm là em đã chọn rồi, thì phải có trách nhiệm với chức vụ của mình, đừng để Kim Thị bị ảnh hưởng rồi kéo theo cả tôi.

Dứt tiếng, Chính Quốc cũng quay lưng đi. Thái Hanh tự hỏi có thể xem đó là một lời động viên không? Tại cả hai cứ thích nói mấy câu mà đối phương không muốn nghe còn gì?

"Khoan đi đã."

Thái Hanh chạy theo giữ tay của Chính Quốc lại lúc anh định mở cửa phòng.

"Chuyện gì?"

"Chưa trả tiền cho anh."

"Chuyển khoản đi, tôi lười dùng tiền mặt."

Nói xong, Chính Quốc thu tay mình lại và bước đi. Trước khi anh đóng cửa phòng lại thì nghe Thái Hanh bảo rằng:

"Tối nay tôi sẽ về nhà sớm, nên anh liên hệ dì Triệu nấu bữa tối hơi thịnh soạn dùm tôi nhé, tôi muốn tự chúc mừng bản thân cùng anh."

"Sao em không gọi?"

"Không có lưu số."

Thái Hanh đưa ánh mắt như đang cầu xin nhìn Chính Quốc. Trông cũng đáng yêu, đáng thương đó chứ. Do đó anh cười nhẹ bảo:

"Được rồi, tôi biết rồi."

Thái Hanh cười tươi đáp lại Chính Quốc. Nhưng chắc anh không để ý đâu, vì lúc đó đã bận xoay người và cho tay kéo cửa rồi.

"Anh ấy đúng là không có số hưởng. Nụ cười của mình đẹp như thế mà lại không nhận được."

Thái Hanh mang theo chút ủy khuất nói. Đời nào cậu cười như thế với ai đâu, vậy mà Chính Quốc lại bỏ lỡ. Làm cậu giận, cậu giận, cậu giận.

Thái Hanh ngồi vào ghế tổng giám đốc, đợi đến khi nguôi giận thì bắt đầu xem giấy tờ. Cậu phải làm việc cho tốt, chỉ cần Chính Quốc không có cái cớ để khinh thường cậu thì bản thân sẽ có nhiều tiếng nói ở trong nhà hơn.

Nhưng nghĩ đến đây Thái Hanh lại tiếp tục bực, do Chính Quốc một câu nói đừng để Điền Thị bị thiệt, hai câu đừng kéo sang Điền Thị. Sao anh không nghĩ cho cậu đang áp lực khi đi làm, còn ngồi vào chức vụ lớn chứ? Anh không thương cậu chút nào. Thế là lại giận.

_____________________________




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro