₁₇❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thôi mà Chính Quốc..... anh..... chồng nhỏ à....."

"Im ngay. Còn nói nữa là tôi dán miệng em lại."

Cái gì mà chồng lớn chồng nhỏ chứ? Chính Quốc bị Thái Hanh chọc cho gai góc nổi hết lên rồi.

"Anh....."

"Im lặng đi."

Chính Quốc nói xong thì quay lưng đi, Thái Hanh tức tốc nhanh chóng tốc chăn nhảy khỏi giường để ôm anh lại từ phía sau.

"Này..... này..... làm trò gì thế?"

"Ở lại với tôi đi, một chút thôi".

Chính Quốc tự dưng ý thức được là mình bị lừa nên đạp mạnh vào chân của Thái Hanh. Khiến cậu đau đến mức nhảy cẫng lên và la không ngớt miệng.

"Giỏi lắm Thái Hanh, dám lừa gạt tôi."

Thái Hanh phản ứng nhanh nhạy còn đầy đủ lực để giữ mình như thế, vậy chỗ nào là bệnh và ôm đầu không ngồi dậy nổi đâu?

"Thì đáng lý anh nên chờ tôi tỉnh rượu một chút hãng đi làm mới đúng chứ? Đằng này anh bỏ rơi tôi."

Thái Hanh không biết sao Chính Quốc có thể máu lạnh như thế.

"Tại sao tôi phải tốn thời gian cho một con người như em? Nếu em bệnh thì tôi miễn cưỡng có thể nghỉ làm, nhưng đằng này em say mà, nguyên nhân có chính đáng gì đâu."

Nếu được nói thô lỗ một câu thì Chính Quốc muốn bảo với Thái Hanh rằng: Em đi chết đi.

Nhậu xỉn về phá tung giấc ngủ của Chính Quốc, xong còn ngủ dưới gạch khiến anh lo đến mức nóng cả ruột gan. Thế mà trước thì quên lời hứa, sau còn lừa gạt dụ anh từ tập đoàn đi về nhà. Quả thực là KHÔNG THỂ THA THỨ.

"Thôi mà anh yêu à."

"Im ngay, im."

Chính Quốc nhanh gằn giọng và nghiêm túc bảo Thái Hanh im. Bởi cậu cứ gọi như thế thì lòng anh mang theo cảm giác gì đó lạ lắm, giống như rung động vậy đó.

"Miệng của tôi mà."

Chính Quốc không muốn cùng Thái Hanh nhiều lời nên thở ra một hơi và bảo:

"Thế cứ nói chuyện một mình đi."

"Sao anh cứ cục súc với tôi thế?"

Thái Hanh hỏi lớn theo khi Chính Quốc chuẩn bị cho tay mở cửa phòng.

"Vì với những gì em từng làm với tôi, tôi có thể hận em cả đời này."

Chính Quốc làm sao quên được trước khi kết hôn Thái Hanh đã kèm những chuyện gì với anh. Dù anh đã tự mình đi thanh trừ xong những người đó thì vết thương trong lòng vẫn còn. Sao có chuyện nói phai là phai, thời gian đã lâu thì cho qua chứ?

"Chính...... Chính Quốc."

Nghe Chính Quốc nói như thế, cuống họng của Thái Hanh lập tức đông cứng.

Phải công nhận là Chính Quốc ở đây chịu cư xử với Thái Hanh như vậy là quá tốt rồi. Bởi những chà đạp, sỉ nhục mà cậu dành cho anh căn bản không đáng nhận lại những điều trên. Suy cho cùng là anh quá rộng lượng thôi.

"Nghỉ ngơi đi, bác sĩ Ngự sắp đến rồi."

Dứt tiếng thì Chính Quốc quay đi. Sau đó dặn Bà Triệu, khi kiểm tra có kết quả thì gọi báo cho anh biết. Dù cậu có đang làm bộ thì bác sĩ tư cũng gọi đến rồi, không thể nào hủy giữa chừng.

Thái Hanh ấm ức nằm xuống giường. Xong nghĩ lại mọi chuyện cũng bắt nguồn từ cậu mà ra.

Nếu ngay từ đầu không lên mặt đặt mấy quy tắc không xâm phạm quyền riêng tư, tỏ vẻ bản thân chuyền quyền thì hiện tại muốn được chiều, Chính Quốc cũng sẽ nể tình mà chiều. Muốn được quan tâm, Chính Quốc cũng sẽ đúng bổn phận và quan tâm.

Đâu cần thê thảm như hiện tại, đòi hỏi gì Chính Quốc cũng dùng những luật lệ chính cậu đặt ra. Sao Thái Hanh lại tự mình hại mình như thế? Cậu không tin bản thân có thể đưa ra quyết định sai lầm như thế luôn.

Nhưng sửa đổi thế nào đây? Thái Hanh căn bản chưa tính đến chuyện phải cùng Chính Quốc ngồi xuống giãi bày cho hiểu nhau hơn, hoặc thốt lên lời xin lỗi cho nhũng gì sai lầm trước đó. Thành ra muốn tiến xa hơn thì bây giờ chưa phải lúc.

Chính Quốc quay lại phòng chủ tịch ở Điền Thị mà ngồi xuống, đồng thời thở mấy hơi mệt mỏi. Khoa học chứng minh, chỉ cần tâm trạng không tốt thì năng lượng trong người sẽ bị mất đi và đó là nguyên do làm anh uể oải như lúc này.

Chính Quốc cùng Thái Hanh nếu theo nhận định khách quan thì thấy rõ đã tiến xa hơn một bước chứ không dậm chân tại chỗ. Nhưng bản thân đâu chấp nhận nổi chuyện mình phải yêu một người như cậu, do đó nhủ lòng phải tỉnh táo, phải lý trí lên.

Chính Quốc đang ngồi xoa xoa hai bên thái dương thì có người gõ cửa phòng. Anh nhanh lấy lại tinh thần và ngồi thẳng lưng mở miệng bảo:

"Vào đi."

"Chào chủ tịch."

"Lưu Huân đó à?"

Người vào chính là con trai của trợ lý Lưu.

"Vâng. Do ba của tôi không được khỏe nên hôm nay không thể đến làm. Ông ấy nhờ tôi thay thế một hôm."

"Được rồi."

Chính Quốc đưa Lưu Huân vào phòng kinh doanh, nhưng đầu tuần sau mới chính thức đi làm. Cho nên hiện tại có thời gian rảnh để thay thế ba mình làm việc.

"Không biết chủ tịch cần giúp gì không?"

"Trước mắt thì không, cậu cứ ra ngoài đi, cần tôi sẽ gọi."

"Vâng."

Lưu Huân hình như bằng tuổi với Thái Hanh. Nhưng nhìn đối phương mặc vest chỉn chu, tóc đen tuyền thể hiện nét trưởng thành thì trong lòng Chính Quốc không khỏi buồn.

Người ta trông đứng đắn, đáng tin, còn chồng mình ở nhà thì...... con nít không giống con nít, lớn lại không chịu lớn.

Càng nghĩ Chính Quốc chỉ càng muốn kêu trời.

Hồi qua Thái Hanh đi làm rồi, nhưng cái đầu vẫn còn hồng chưa nhuộm lại, chắc cậu tính cho nó tự phai rồi trở về màu tẩy tóc tự nhiên cho giống bạch kim à?

Chính Quốc cũng không biết nữa,..... thôi thì đành bỏ qua cho đỡ đau đầu.

Chiều đó Chính Quốc sau khi đi làm về nhà thì chỉ biết đứng chết lặng mấy giây nhìn phòng bếp. Do màu tóc của Thái Hanh đã đổi sang tím rồi. Buổi sáng còn than với anh là đau đầu rồi diễn kịch, thế mà buổi chiều lại đi nhuộm tóc xong xuôi.

Xem ra mai mốt Chính Quốc khỏi cần lo lắng cho Thái Hanh nữa, bởi nó giống như đang kèm chuyện dư thừa.

"Anh đứng đó làm gì? Về rồi thì cũng nhau ăn tối đi."

Chính Quốc gật gật đầu rồi đi rửa tay và ngồi vào bàn ăn.

"Sao hôm nay ăn tối sớm thế?"

"Uống thuốc nên đói bụng."

Thái Hanh nhai nhồm nhoàm đáp lại Chính Quốc.

"Sao lại uống thuốc?"

"Thì đau đầu."

"Hồi sáng..... là thật à?"

Chính Quốc tự dưng thấy áy náy vì sợ mình nghĩ sai cho Thái Hanh. Tại dẫu sao đau đầu là hệ lụy thường thấy trong việc uống rượu nhiều, chưa kể cậu còn ngủ ngoài cả đêm. Vậy nếu nặng đầu chóng mặt là điều bình thường.

Mà đã như thế dùng từ lừa gạt cũng không đúng, cùng lắm nên bảo Thái Hanh diễn lố thôi.

Thái Hanh nghe hỏi xong lắc lắc đầu trả lời:

"Không. Hồi sáng là tôi dụ anh về nhà dỗ tôi thật, còn uống thuốc là vì tôi đi nhuộm tóc. Ai mà biết được màu tím màu khi nhuộm lên lại nóng rát quá mức. Mới có hai mươi phút mà nóng bưng cái đầu lên nên nhức không chịu nổi. Thế là phải đi uống thuốc."

Chính Quốc của một phút trước còn tự trách mình, nhưng Chính Quốc của một phút sau là máu dồn lên não. Do đó không còn tâm trạng ăn uống, thay vào đó đứng lên rồi bảo:

"Một hồi dì mang phần ăn riêng lên phòng cho con nhé."

"Sao thế? Sao không ăn chung. Này, Chính Quốc."

Thái Hanh gọi với theo nhưng Chính Quốc vẫn lạnh lùng cất bước nên đành xùy xùy vài tiếng. Cả hai tệ gì cũng đã lấy nhau, thế mà đối xử với nhau còn hơn cưới được mấy chục năm nên chán ngán, nhạt phai tình cảm.

Sáng hôm sau nhanh chóng đến, may là Thái Hanh còn nhớ mình phải đến Kim Thị làm việc nên ăn mặc đàng hoàng rồi xuất hiện trước mặt Chính Quốc. Anh cau mày hỏi:

"Sao không đi đi, đứng đây làm gì?"

"Không phải chồng nhỏ thường hay giúp chồng lớn thắt cà vạt hay sao? Thế anh giúp tôi đi a."

Chính Quốc thở ra một hơi rồi buông túi công sở xuống ghế, cho tay cầm lấy cà vạt đang được Thái Hanh giữ trong tay.

"Không có tôi thì em vẫn tự thắt được mà, tại sao phải lắm lời như thế chứ?"

"Được anh thắt thì sẽ có động lực hơn."

Thái Hanh vừa nói dứt tiếng cũng là lúc Chính Quốc đang rút cà vạt. Đáng lý cậu sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng tại cái giọng điệu như đang trêu đùa đó làm anh bực dọc nên siết mạnh một cái cho nghẹt thở.

"Còn nói năng kiểu đó, tôi tiễn em đi chầu ông bà."

Chính Quốc chỉ là cảnh cáo nên sau một cái siết cũng thả lỏng caravat lại, xong lại tiếp tục thắt. Thái Hanh bị hành động này của anh làm cho đau và sặc vài cái nhưng đâu dám mở miệng cao giọng. Bởi anh của giây phút này thật sự như người đang nắm quyền sinh sát của cậu trong tay vậy.

"Xong rồi."

Chính Quốc vuốt vuốt rồi dùng ghim cài xuyên qua cà vạt rồi mở miệng nói. Thái Hanh cười như con nít bảo:

"Cảm ơn chồng nhỏ yêu dấu."

Sau đó cũng chạy ra xe đi mất.

Chính Quốc là không biết Thái Hanh hai ba ngày nay bị cái gì. Rõ là có thay đổi, nhưng thay đổi ở điểm nào thì không nhìn ra. Chỉ biết là trong lòng như vui trước biển hiện này của cậu.

"Tỉnh táo lên đi Chính Quốc à."

Chính Quốc phải tỉnh táo sáng suốt, vì anh không thể nào đắm mình xuống cái bẫy mà Thái Hanh giăng ra. Anh không muốn đau khổ, không muốn tổn thương, đơn giản thế thôi.

Sau khi tự động viên mình xong thì Chính Quốc cũng đi làm.

Trong lúc Chính Quốc đang làm việc trên máy tính thì gặp tin nhắn của Thái Hanh. Hôm nay có khi nào trời bão không? Tự dưng cậu nhắn tin qua Wechat cho anh còn rủ đi ăn nữa.

Kim Thái Hanh
Trưa nay cùng nhau đi ăn ha.

Điền Chính Quốc
Tôi phải đi ăn cùng với đối tác rồi.

Chính Quốc đáp lại. Thái Hanh không nhanh không chậm gửi cái sticker rớt nước mắt rồi bảo.

Đối tác quan trọng hơn chồng anh à?

Chính Quốc thở ra một hơi rồi gõ phím. Không hiểu sao hôm nay Thái Hanh lại thành bộ dạng này. Không lẽ nhuộm tóc nhiều quá, cộng thêm uống rượu không biết chừng mực nên sợi dây thần kinh nào bị chạm rồi?

Điền Chính Quốc
Gặp đối tác kí hợp đồng có tiền, còn gặp em
thì không.

Kim Thái Hanh
Tôi có thể cho anh tiền mà.

Làm như Chính Quốc cần tiền của Thái Hanh vậy. Vậy khối tài sản năm 24 tuổi anh nắm trong tay đã nhiều gấp mấy lần so với của cậu hiện tại đấy.

Điền Chính Quốc
Bớt trẻ con lại, tôi không phải người dư thời gian để nói chuyện với em đâu.

Kim Thái Hanh
Đi mà, cùng nhau đi ăn được không? Năn nỉ đó.

Điền Chính Quốc
Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Thật đáng nghi ngờ.

Chính Quốc thấy mỗi lần Thái Hanh gửi giọng năn nỉ là không có cái gì tốt. Như hồi ở quán bar, anh suýt chút nữa không còn mặt mũi để sống.

Kim Thái Hanh
Muốn đi ăn.
Muốn đi ăn cùng với anh cơ.
Đi mà anh.
Cùng đi ăn đi mà.

Nhìn cậu gửi cái sticker rớt nước mắt thì lòng của Chính Quốc như mềm nhũn ra. Không biết cậu tìm ở đâu được mấy cái nhãn này nữa, trông đáng yêu không thể diễn tả bằng lời.

Thế là Chính Quốc không còn cách nào khác ngoài nhắn lại rằng:

Điền Chính Quốc
Em nói địa chỉ đi.
Cả giờ nữa.

Thái Hanh đọc xong tin thì vui mừng nhắn địa chỉ ngay cho Chính Quốc.

Trưa đó, Chính Quốc cùng Thái Hanh ngồi trong bàn ăn. Trong lúc chờ đợi thức ăn được mang lên thì cậu tặng cho anh một cái vòng tay. Nó thuộc hãng LV nên trông trang nhã và màu sắc cũng hợp với tính anh.

"Em về sau đừng mua mấy món này nữa."

Chính Quốc để yên cho Thái Hanh đeo vòng vào nhưng miệng thì nói như thế. Bởi anh không thích đeo những thứ này cho rườm rà, ngay cả ghim cài áo cũng lười.

"Anh không thích à?"

Mặt Thái Hanh có chút không vui, cái tay đang đeo vòng giúp Chính Quốc cũng ngưng động.

"Không có, là tôi ít đeo, cho nên không muốn em phí tiền."

Thái Hanh cười, sau khi đeo xong cho Chính Quốc thì tự nâng lên ngắm nghía rồi hôn nhẹ chỗ cổ tay và nói:

"Không sao, đeo qua một lần rồi bỏ cũng được."

Thái Hanh hẹn Chính Quốc đi ăn là vì muốn tặng món này cho cậu. Cậu đã đặt mua nó lâu lắm rồi, vì phiên bản vượt mùa nên phải đợi store chính thống từ nước ngoài gửi về và mất mộ thời gian không ngắn.

"Lãng phí."

"Không lãng phí."

Thái Hanh cười tươi làm Chính Quốc cũng nhoẻn miệng cười.

Nói thật, Chính Quốc còn tưởng là mình đang mơ bởi không ngờ có một ngày, bản thân có thể cùng Thái Hanh ngồi chung một chỗ lâu như thế.

Trước khi cưới, Thái Hanh toàn bỏ Chính Quốc ở lại dùng bữa một mình, xong cũng tặng quà xem như mua chuộc. Thái độ thì như ất ơ, hách dịch khó tả.

Nhưng nay lại hoàn toàn khác, làm Chính Quốc không tin đây là thực tại và có chút không chấp nhận được.

Nhìn xem, Thái Hanh có giống thay đổi 180 độ không? Hay tại ai rồi cũng phải lớn và cậu hiểu ra được những vấn đề lâu nay chưa từng suy ngẫm đến?

Chiều đó Chính Quốc đang thu xếp lại số tài liệu ở văn phòng để còn về nhà thì trợ lý Lưu từ ngoài gấp gáp chạy vào và đưa Ipad cho anh rồi bảo:

"Điền tổng, ngài nhìn xem."

"Không phải là Thái Hanh sao? Nhưng..... nhưng sao...... tiêu đề..... tiêu đề lại......"

Chính Quốc khó hiểu rồi ngẩng mặt lên nhìn trợ lý Lưu. Ông đang cho anh xem bài báo viết về anh với tiêu đề giật tít là: Điền tổng đi ăn trưa cùng thanh niên lạ mặt. Làm dấy lên nghi vấn Kim thiếu bị cắm sừng.

Nhưng trai lạ nào đâu, còn không phải Thái Hanh à? Tuy nhiên người chụp lại không thấy được mặt của cậu, chọn đưa hình chỉ có bóng lưng và anh đang đứng bên cạnh.

"Chắc họ đang chạy KPI."

"Nhưng cũng liên quan đến danh dự của tôi còn gì?"

Chính Quốc bực dọc ngồi lại ghế, lấy điện thoại ra nhấn gọi cho Thái Hanh. Đồng thời nhìn trợ lý Lưu bảo:

"Liên hệ với phía bên nhà báo đó đi."

"Dạ."

Đáp xong, trợ lý Lưu nhanh chóng đi giải quyết.

"Alo tôi nghe."

Thái Hanh bắt máy khá nhanh, giống như cậu đang trực điện thoại chờ Chính Quốc liên hệ vậy.

"Đọc báo chưa?"

"Chưa đọc, nhưng mẹ vừa gọi cho tôi."

"Tôi liên hệ với nhà báo rồi, em liệu mà đi giải quyết đi."

"Có mẹ lo cho rồi còn gì?"

Thái Hanh biết Chính Quốc đâu có cắm sừng mình nên tỏ ra bình thản vô cùng.

"Em đích thân đi giải quyết cho tôi. Bằng không đêm nay đừng về nhà."

Nói xong Chính Quốc dứt khoát cúp máy.

Nếu Thái Hanh tự nhiên không rủ Chính Quốc đi ăn thì chuyện này có xảy ra không? Cho nên cậu tự đi mà giải quyết lấy, chứng minh với người khác anh không có lăng nhăng, cắm sừng cho mình.

Thái Hanh nhìn vào màn hình đen thui của điện thoại mà thở ra. Sao Chính Quốc có thể ngang như thế chứ? Hàn Đồng Ái lo liệu không sạch sẽ gọn gàng hơn cậu à?

Bản thân bắt đầu nghĩ, dù cậu dọn hay Hàn Đồng Ái dọn thì làm sao Chính Quốc biết được? Thế là cứ để cho mẹ mình lo chuyện này. Còn cậu cứ cùng đám bạn đi chơi một chút, xong về nhà muộn với lý do giải quyết đám nhà báo vì muốn chạy KPI mà đưa tin giả là được.

Nhưng Thái Hanh đã sai lầm rồi, bởi Chính Quốc là ai chứ? Làm sao có thể bị qua mặt dễ dàng như thế? Cho nên khi cậu về đã gặp anh ngồi sẵn trong phòng chờ mình.

"Sao anh lại ở đây thế? Định ngủ chung với tôi à? Nhớ hơi tôi à?"

"Hơi của em là gì? Chanel?"

Thái Hanh xùy một tiếng rồi đi lại kế Chính Quốc. Cậu còn chưa kịp đưa tay chạm vào gương mặt ấy thì đã bị anh đẩy sang một bên và hỏi:

"Lại uống rượu?"

Thái Hanh đã cố gắng uống vô cùng ít, còn dùng thêm thuốc giã rượu và xịt thật nhiều nước hoa, thế mà Chính Quốc cũng ngửi ra được sao?

"Sao anh biết?"

"Mùi nồng đến mức nhức cả mũi tôi rồi này."

Chính Quốc rất nhạy cảm, huống chi anh kinh doanh về rượu. Cho nên khứu giác và vị giác đều nhạy cảm hơn rất nhiều.

"Đâu đến nỗi."

Chính Quốc quay đi hướng khác, Thái Hanh lại nói:

"Chuyện bài báo lo xong rồi, họ lên tiếng xin lỗi trên trang chủ và công khai tấm ảnh có mặt tôi rồi. Không biết họ đã gọi xin lỗi anh chưa?"

"Chuyện này là ai lo?"

Tự dưng Chính Quốc hỏi câu này khiến Thái Hanh không hỏi tự hỏi: Anh biết được bản thân đã để Hàn Đồng Ái tự giải quyết à?

Nhìn nét mặt cùng sự chần chừ nói Thái Hanh thì Chính Quốc cười trừ bảo:

"Không cần nói nữa, tôi biết đáp án rồi."

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro