₁₉❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Buông ra...... không được, buông ra."

Chính Quốc dùng hết sức bình sinh trong người để chống đối. Nhưng Thái Hanh vẫn cố gắng kìm hãm anh hết mức có thể.

"Không được, Thái Hanh, buông...... em...... buông ra...... buông......"

Chính Quốc đến đường cùng đành vùng chân đá Thái Hanh một cái khiến cậu bị đau và bật người ra sau, lưng va đập mạnh hơn vào cửa.

"Tôi đã nói không được rồi mà."

Chính Quốc quát lên khiến Thái Hanh giật mình và chọn ngồi yên không động. Cậu là đang tự hỏi lòng anh bị cái gì? Có cần kích động đến mức này không.

Còn Chính Quốc thì thấy mắt mình như đọng nước nên nhanh chóng lau đi, sau đó ngồi ngay ngắn lại. Trong xe còn có tài xế, anh không muốn bản thân đóng phim miễn phí và trở thành trò cười cho bất kỳ ai.

Về đến nhà, Chính Quốc nhanh chóng đi thẳng vào trong và lên thẳng phòng. Anh không đóng cửa, Thái Hanh nhìn vào liền biết anh đang để cửa cho cậu bước vào trong rồi cùng nhau nói chuyện.

"Sao anh khóa điện thoại cả tuần như thế chứ? Anh biết tôi sắp điên lên không?"

"Điên vì cái gì? Vì không liên lạc được với tôi mà điên hay điên vì mấy tin nhảm nhí đó."

Thái Hanh thật sự đã lo cho Chính Quốc có chuyện gì chưa? Nếu có thì bằng mọi giá đã liên lạc cho anh từ nhiều nguồn khác nhau. Nhưng đằng này cậu chọn không, chọn sự một mình rồi ở đây cáu gắt, trách mắng anh là sao?

Thái Hanh không đáp, chỉ tiến lên để có thể áp chế Chính Quốc xuống giường.

"Này...... đừng mà..... buông ra..... đừng...."

Chính Quốc kháng cự kịch liệt nhưng Thái Hanh vẫn ra sức siết chặt hai tay của anh rồi để nó gác chéo ngang ngực, cho nên muốn vùng vẫy cũng khó hơn bình thường.

"Anh im lặng đi nào."

"Tránh, tránh ra."

Chính Quốc dùng ánh mắt nảy lửa nhìn lại. Thái Hanh đến cuối cùng xem anh là gì mà giây phút này dùng giọng điệu cùng nét mặt này giao tiếp?

"Lúc người khác đè lên anh, anh có kêu tránh ra không?"

"Em ăn nói cho đàng hoàng."

Thái Hanh không tưởng được Chính Quốc cùng Lưu Huân ở cạnh nhau trong một tuần qua đã làm những gì. Đã hiểu lầm chồng chất còn thêm việc anh không cho cậu đụng vào người, giống như đang giữ thân cho một người khác nên lửa giận trong lòng càng bùng cháy giữ dội hơn.

Nam nhân nào mà không ghen, nam nhân nào mà không gia trưởng độc đoán, vốn dĩ chỉ nằm ở mức ít hay nhiều. Đối với một Kim tử như cậu thì những điều ấy đều nằm ở mức cao nhất, đi đôi theo đó còn tính chiếm hữu đang sợ nên giờ đây, nếu dừng lại không kịp thì chính tự tay cắt đứt đoạn tình cảm mỏng manh đã dần hình thành trong anh để trao cho cậu.

"Thế anh có làm ra chuyện đàng hoàng chưa?"

"Tôi làm gì mà không đàng hoàng? Tôi đi cùng người khác ra nước ngoài gặp đối tác là không đàng hoàng à? Chẳng lẽ đi đâu không được dẫn theo trợ lý."

"Trợ lý của anh không phải Lưu Huân."

"Nhưng đó cũng là con trai của trợ lý Lưu. Cậu ta còn trẻ, nhanh nhẹn, thông thạo tiếng Anh, tôi dẫn theo có gì sai đâu. Huống chi để trợ lý Lưu coi Điền Thị tôi mới yên tâm."

"Đúng, anh đúng rồi. Anh là nhất, anh làm gì cũng đúng."

"Em dẹp ngay cái thái độ này đi."

Chính Quốc cố gắng lắm mới đẩy được Thái Hanh ra được một chút rồi ngồi dậy.

"Thế anh có dẹp ngay cái thái độ cục súc với tôi chưa?"

"Em không xứng đáng để tôi mềm mỏng đối xử với em."

Đang là tình huống nào chứ? Thái Hanh ngừng hỏi một câu không được sao? Trong lúc gây nhau đôi khi cần một trong hai cao giọng áp chế đối tượng còn lại. Chỉ là nó không hợp trong hoàn cảnh này, giờ đây cần nhất là một nhu một cương chứ không phải mỗi người mỗi ý rồi biến bầu không khí trở nên căng thẳng, nóng hổi.

Trong những cuộc cãi vã, thứ ghét nhất không phải thái độ của Thái Hanh hiện tại à? Miệng thì giống như đang nhận sai nhưng căn bản đang chê cười cái người tự cho mình đúng kia.

"Chính Quốc anh được lắm, có người khác bên ngoài liên không ngại ở đây cãi tay đôi với chồng của mình."

Không nhanh không chậm, Chính Quốc tát cho Thái Hanh một cái tựa trời giáng, khiến mép miệng của cậu rỉ luôn máu.

"Em không đủ tư cách bình phẩm tôi, em không đủ tư cách xúc phạm danh dự tôi. Chính Quốc tôi không thẹn với lòng không thẹn với trời, những người không biết gì như em nên ngậm miệng lại, bằng không tôi không biết mình sẽ làm gì với em đâu."

Chính Quốc tức giận đến mức không thở nổi. Từng câu nói anh vừa thốt lên không những mang tính chất hăm dọa mà chứa đầy đay nghiến, do anh dùng giọng tràm thấp nghe có chút rợn người. Anh có tiễn người khác về Tây Thiên, anh chưa từng để bản thân mình chịu thiệt.

Thế mà từ đầu đến cuối ở đây nhượng bộ và chịu đựng, Chính Quốc không tin Thái Hanh không nhìn ra và không biết được anh có thể quậy mọi chuyện lớn đến mức nào.

"Thái Hanh, cứ cho là tôi có mèo ở bên ngoài thì em lên tiếng được sao? Trách cứ được sao? Nói xem ngày tôi cùng em tiến vào lễ đường, em còn nuôi bao nhiêu cô bên ngoài?"

Thái Hanh ngay từ đầu không có quyền hạn gì trách Chính Quốc trong chuyện ngoại tình cả. Do cậu có làm gương hoặc tốt lành hơn ai chứ?

"Cách đây không lâu em lại tuyển thêm bao nhiêu người? Đừng tưởng những gì em làm sau lưng tôi mà tôi không biết. Tôi không nói không đồng nghĩa là tôi mù đâu."

Chính Quốc ghen, ghen đến cùng cực vì chồng của mình cứ bao dưỡng người khác. Nhưng phát cuồng như Thái Hanh ở đây thì làm được chi? Do đó âm thầm dẹp ngay cái hậu cung hoa lệ của cậu. Nhưng dọn cái này xong thì cái khác xuất hiện, anh không biết mình đủ kiên nhẫn để lo và giải quyết được đến đâu. Bởi vì anh biết mệt, biết tổn thương nên không chắc được khi nào mình sẽ làm ầm lên, khi nào mình sẽ bỏ phế.

Nhìn Thái Hanh cái gì cũng không nói, Chính Quốc lại bảo:

"Em thắc mắc tại sao tôi giữ yên lặng à? Vì em không đáng để tôi tức giận đó."

Nói xong Chính Quốc còn nhướn mày một cái.

Thật ra, câu này của Chính Quốc là 50% thật lòng, 50% dối lòng. Có lẽ vì trong lòng anh tự dưng xuất hiện một vị trí cho Thái Hanh nên mới bận tâm ra sức giải quyết, giải tán đám Oanh, Yến kia. Nhưng nếu thể hiện cảm xúc công khai thì có khác nào đang tự mình vượt qua quy tắc hôn nhân thượng lưu và hạ thấp mình. Đồng thời anh tự hỏi cậu xứng đáng chỗ nào để anh biến thành bộ dạng đó? Cho nên đành lặng câm vì đó là một cách tốt nhất.

"Chính Quốc."

Thái Hanh ôm một bên mặt của mình rồi nhìn Chính Quốc. Anh còn định nói thêm gì đó thì Hàn Đồng Ái đã đến trước cửa phòng bảo:

"Xuống nhà, mẹ có chuyện muốn nói với hai đứa."

Chính Quốc cùng Thái Hanh nhanh chóng đi xuống lầu. Bao nhiêu khó chịu và giận dữ trong người đều phải nuốt xuống và thở ra một hơi, coi như chưa từng có gì để tâm bình khí tịnh.

Cùng nhau ngồi vào bàn khách, Hàn Đồng Ái mở miệng bảo:

"Mẹ không nghĩ là đến tận hôm nay hai đứa vẫn như thế."

Giờ đây, Chính Quốc cùng Thái Hanh chỉ biết ngồi yên lắng nghe, không biết trận giáo huấn này sẽ dài đến bao lâu.

"Chính Quốc à, con lớn hơn Thái Hanh mà, sao con lại...."

Chính Quốc không nói, Hàn Đồng Ái nói tiếp:

"Mẹ không quan tâm là hai đứa đang thế nào. Mẹ chỉ muốn nói ngắn gọn rằng, dù có ra sao cũng không được li hôn. Nếu ăn vụng thì chùi mép cho sạch."

Hàn Đồng Ái không cho ai mở miệng nói chuyện cả, bởi bà lại đang bảo:

"Con nhìn Thái Hanh đi, nó có bao nhiêu người bên ngoài nhưng có bị ai bắt được không? Sao con không giữ ý tứ gì hết vậy? Tính nết của con là như vậy à? Con nhìn xem mặt mũi Kim gia bị con biến thành dạng gì? Nếu không có mẹ ở đây lo mọi chuyện thì đến khi con về Trung Quốc, mở điện thoại lên được thì Điền Thị của con đã sụp đổ, đã bị rút hợp đồng cả rồi."

Chính Quốc khóa điện thoại là thật, Chính Quốc không nghe Lưu Huân nói lại gì là thật. Nhưng giá cổ phiếu của Điền Thị anh đương nhiên biết rõ là nó sẽ không tụt dốc. Bởi lớn cả rồi, cái cần là lợi ích, là tiền bạc, hơi sức đâu nghe tin lá cải. Đó chính là một trong những nguyên nhân khiến anh tự tin Hàn Đồng Ái sẽ không làm gì được Điền Thị của mình.

Đúng, Chính Quốc không nhận mình đúng khi tắt điện thoại một thời gian dài. Anh muốn tập trung thư giãn nhưng quên mất bản thân đang điều hành cả một tập đoàn. Chỉ là Thái Hanh cũng sai, Hàn Đồng Ái lại càng không đúng. Sao từ đầu đến cuối chỉ nghĩ cho mặt mũi Kim gia thế? Còn dung túng cho cậu, kêu anh nhìn theo cậu mà học hỏi à? Quả thực là trên đời, chuyện nực cười gì cũng có.

"Nếu con muốn ly hôn thì sao?"

Chính Quốc cuối cùng cũng mở miệng hỏi làm Hàn Đồng Ái không khỏi ngỡ ngàng và tức giận.

"Đủ rồi đó Chính Quốc."

"Con cảm thấy như thế đúng là quá đủ rồi, ly hôn là cách tốt nhất."

"Con đừng quên đây là liên hôn gia tộc, con đừng quên ba của con đang cậy vào thế nhà ai để bước vào con đường chính trị mà ông ấy hằng mong ước."

"Cậy thế liệu có bền lâu? Những gì tự mình tạo ra thì mới có cái gọi là dài hạn. Cho nên con sẽ nói lại với ba mình."

"Con biết mình đang hồ đồ không?"

Hàn Đồng Ái gặng hỏi. Thái Hanh thấy Chính Quốc đứng lên thì nhanh bắt tay của anh lại. Sau đó dùng ánh mắt như hãy nhịn bà một câu đi. Nhưng anh khẽ gạt tay của cậu ra rồi bảo:

"Mẹ à, con biết gia đình của mẹ rất danh giá, ly hôn là điều cấm kỵ. Nhưng con cảm thấy sống không nổi với con trai của mẹ nữa rồi, con xin trả con trai của mẹ về cho mẹ. Còn chuyện ổn thỏa khiến Kim gia không bị mất mặt thì mẹ đừng lo, con chịu thiệt một chút trong vấn đề này cũng không là gì."

Chính Quốc thấy cứ dây dưa thế nào không phải là cách. Thái Hanh làm anh vui thì cũng khiến anh buồn lòng, huống chi cậu còn chưa từng tin anh thì cạnh nhau được mấy năm nữa? Xung đột, hiềm khích sẽ xuất hiện như chuyện ăn cơm ngày ba bữa mỗi ngày. Sống một cuộc đời mệt mỏi đến vậy có gì vẻ vang hay ho mà phải giữ?

Mới cưới chưa lâu còn tan tác kiểu này thì đợi chừng khoảng một năm, hai năm nữa sẽ ra mức độ đáng sợ nào? Chính Quốc là đang nghĩ kĩ lắm rồi mới đưa ra quyết định này. Dừng lại đúng lúc là quyết định tốt nhất.

Kể từ khi mang danh rể nhỏ Kim gia, Chính Quốc không biết mình có được gì ngoài những áp lực nặng nề, đôi khi còn stress đến mức không ngủ nổi.

Chính Quốc tự hỏi tại sao mình phải sống một cuộc đời như thế? Nó có đáng à? Phải chi Thái Hanh yêu anh, hiểu chuyện, trưởng thành thì anh còn có cái mà bám víu cố gắng chịu những cái quy tắc hoang đường kia một chút. Đằng này cái gì cũng không thì hà tất tự ngược.

"Chính Quốc."

"Con biết là mẹ từng bị những khuôn khổ này bức ép khi làm dâu của Kim gia. Thời mẹ làm dâu cũng không có tư tưởng thoáng như bây giờ. Nhưng mẹ à, chính mẹ đã trải qua và biết được cảm giác đó thì mẹ có thể hiểu cho con một lần không? Con thật sự mệt, mệt lắm mẹ à."

"Giỏi lắm Chính Quốc. Xem ra không dạy dỗ con một trận thì con không biết cái gì là phép tắc hết."

Thái Hanh nhanh chân đứng chắn trước mặt Chính Quốc rồi hỏi mẹ:

"Mẹ, mẹ định làm gì anh ấy của con vậy?"

"Mẹ cần phải nói cho con biết à?"

"Mau xin lỗi mẹ đi, xin lỗi mẹ một tiếng đi anh."

Thái Hanh khẽ lay Chính Quốc. Cậu nghĩ chỉ cần anh xin lỗi thì chuyện này còn cứu kịp. Nhưng anh không sai, anh không sợ nên vẫn lặng yên. Bản thân không giống cậu mà cần Hàn Đồng Ái sau lưng mới sống được.

"Anh, nói đi, nhanh lên, xin lỗi mẹ đi, đừng cứng đầu nữa."

Hàn Đồng Ái đứng lên rồi nhìn vào Chính Quốc đang cương quyết.

"Con sẽ hối hận với những gì con đã nói."

Nói xong, Hàn Đồng Ái cho chân ra khỏi nhà. Nhưng Chính Quốc vẫn nói theo rằng:

"Dù mẹ có làm gì đi nữa thì con vẫn sẽ ly hôn thôi."

Thái Hanh nhanh chóng dùng tay bịt miệng của Chính Quốc lại.

"Đủ rồi, đừng chọc mẹ giận được không? Mẹ mà nóng lên thì tôi làm sao cứu nổi anh?"

Chính Quốc đẩy Thái Hanh ra rồi nói:

"Cứu tôi? Em từng giúp được tôi chưa? Hay tối ngày gây họa rồi tôi phải đi bảo lãnh em về?"

"Chính Quốc."

"Tôi sẽ soạn thủ tục ly hôn, chuyện của em cần làm là ký vào. Đơn giản như thế đó, tốn không quá mười giây của em đâu."

Dứt tiếng, Chính Quốc lấy điện thoại ra liên lạc cho luật sư Dương để chuẩn bị các thủ tục ly hôn. Thái Hanh không tin được, càng không chấp nhận được chuyện này nên giật lấy điện thoại của anh rồi quăng cho vỡ nát.

"Em điên sao?"

Chính Quốc quát lên. Thái Hanh thì không nói không rằng, dứt tiếng vác anh đi lên phòng.

"A...... buông tôi xuống..... buông xuống...."

"Em làm gì vậy? Buông tôi xuống...... aaa..... Thái Hanh."

Thái Hanh quăng Chính Quốc xuống giường. Sau đó nhanh chóng quỳ ngang người của anh và bắt đầu cởi áo bằng một tay, vì tay còn lại của cậu đang bận ngăn chặn lại sự phản kháng nơi đối phương.

"Dừng lại cho tôi, dừng lại, không được, dừng lại đi."

"Anh chiều tôi một lần không được sao?"

Thái Hanh thét lên với đôi mắt đỏ ngầu khiến Chính Quốc thoáng bất động.

"Chính Quốc ơi là Chính Quốc."

Thái Hanh gọi tên của Chính Quốc như trong sự bất lực.

"Tôi không có quyền tức giận với anh sao?"

"Chính Quốc, anh làm ơn đi được không?"

Thái Hanh có quá nhiều cái muốn nói với Chính Quốc nhưng giây phút này thật không biết nên nói cái gì nữa.

"Đừng ly hôn, được không?"

"Bây giờ không ly hôn thì sau này cũng ly hôn thôi."

Chính Quốc thấy bây giờ chần chừ chỉ là cách giữ chân nhất thời, bởi hôn nhân này không thể kéo dài mãi được. Cả hai khác suy nghĩ, khác tam quan, từ đầu đến cuối đều không hợp nhau. Cạnh bên còn gây ra nhiều mệt mỏi và áp lực lẫn đau lòng. Thế ly hôn không phải phương án tốt nhất sao?

"Sau này càng không."

"Em hiểu chuyện được không?"

"Anh cũng đừng cho mình đúng đi được không?"

Chính Quốc cùng Thái Hanh rơi vào yên lặng. Bởi cậu đang ám chỉ anh sai nên phải suy nghĩ, còn cậu thì lo nói tiếp chỉ càng đẩy mọi chuyện đi quá xa.

Lúc này chuông điện thoại reo lên, ban đầu Thái Hanh không muốn bắt, nhưng nhìn lại là ID của mẹ Điền nên nhìn Chính Quốc một cái, xong gạt nút xanh nghe.

"Alo, con nghe mẹ."

"Chính Quốc có ở đó không? Mẹ không liên lạc được cho nó."

Cầm Đoan Vy hỏi thì Thái Hanh đáp:

"Dạ đang ở cạnh con, điện thoại của anh ấy vừa bị rơi hỏng rồi. Mẹ nói chuyện với anh ấy nhé."

Đưa điện thoại cho Chính Quốc, Thái Hanh nhướn mắt một cái và nhỏ giọng nói:

"Mẹ của anh gọi."

"Alo con nghe."

"Về nhà gấp, về Điền gia gấp cho mẹ."

"Có chuyện gì thế?"

"Mẹ kêu về thì về đi, từ bao giờ con thích hỏi và ương ngạnh như thế?"

"Con biết rồi."

Chính Quốc nhỏ giọng đáp và trả điện thoại lại cho Thái Hanh. Xong thì chỉnh trang rồi lấy chìa khóa xe để lái về nhà, bỏ lại cậu trên giường với nhiều uất ức.

Chính Quốc vừa lái xe vừa tự hỏi, chuyện anh cùng Lưu Huân lớn như thế thì đối phương phải biết chứ, tại sao lại im lặng? Anh tắt điện thoại còn cậu ấy mở xuyên suốt để làm người kết nối của anh cùng với đối tác còn gì?

Càng nghĩ Chính Quốc càng không hiểu, nhưng đành gác lại vấn đề đó sang một bên. Do thoáng xe anh đã dừng trước cổng của Điền gia rồi. Bản thân nghĩ lần bị gọi về này chắc hẳn liên quan đến hôn nhân của cả hai, nói chính xác hơn là Hàn Đồng Ái đã nhúng tay vào.

______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro