₂₁❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh từ từ buông Chính Quốc ra. Anh đi lại giường ngồi xuống rồi nhìn cậu, sau đó hỏi:

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Tôi nói chuyện với mẹ rồi, chuyện lần này tự chúng ta sẽ giải quyết, mẹ sẽ không nhúng tay vào. Điều này đồng nghĩa, mẹ sẽ không làm gì động đến anh, gia đình anh và Điền Thị."

Không chờ Chính Quốc đáp lại, Thái Hanh đã dụi dụi mũi nói:

"Đây không phải là lần đầu tiên tôi làm nũng với mẹ, nhưng thật sự là lần đầu tiên tôi cầu xin cho người khác chứ không phải bản thân mình."

Chính Quốc vẫn yên lặng nên Thái Hanh thất bực bội. Tại cậu đã đi giải quyết phía Hàn Đồng Ái hộ anh, còn ở đây chủ động đến mức này, vậy sao anh vẫn câm như hến thế?

"Này, anh đừng có im lặng nữa được không?"

"Chứ em bảo tôi phải nói gì bây giờ?"

Chính Quốc như thắc mắc hỏi. Thái Hanh bày ra nét mặt vô cùng khó chịu rồi đứng lên để đi lại giường, ngồi xuống cạnh anh nói:

"Thì khen tôi đi, dù sao cũng giống tôi vừa che chở được cho anh còn gì?"

"Thế tôi nên cảm ơn em à?"

"Không có, tôi làm cái này không phải vì muốn anh cảm ơn."

"Thế thì ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."

Nói chưa được ba câu thì Chính Quốc lại quay về thái độ đáng ghét này rồi. Thái Hanh thích ngọt nhưng anh vẫn mãi thế này, còn tự mình cắt đứt mọi hứng thú lẫn cuộc nói chuyện là sao?

"Chính Quốc, tôi thật sự không hiểu nổi có phải anh tự cao đến mức bệnh hoang tưởng luôn rồi không?"

"Em đang nói cái gì đó?"

Chính Quốc chỗ nào tự cao kiêu ngạo?

Đúng, Chính Quốc không mắc thói hống hách nhưng Chính Quốc mắc thói quyền lực, tự cho mình làm chủ tất cả. Cái tính không thích đặt những người xấu xa của anh vào mắt là tốt, nhưng đôi lúc lại trở thành sai do đối tượng nào anh cũng cho qua, cứ cho qua như thế suốt thời gian dài thì giống như không xem ai ra gì dù bản tính không hề khinh người.

"Chính Quốc à, anh thừa biết đôi khi anh muốn kết thúc thì người còn lại đã chưa chắc là đồng ý mà."

"Thì sao? Ra ngoài đi, em đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi đó. Hồi đó ngủ ở phòng của tôi còn chưa đủ à?"

Thì nhớ nên mới ngủ ở phòng của Chính Quốc cho đỡ nhớ. Những ngày qua đều như thế tại anh không thấy nên không biết thôi.

"Nhưng anh nhìn lại mình xem anh có đang tôn trọng tôi không? Tôi từng nói cái gì? Anh tôn trọng tôi. Tôi sẽ tôn trọng anh. Nhưng thái độ của anh là gì? Anh nghĩ mình ở đây có thể bắt bẻ tôi chắc?"

Thái Hanh học đâu ra cái thói tranh cãi này chứ? Làm Chính Quốc nhanh chóng bị khó chịu.

"Chính Quốc, tôi biết tính của anh nội tâm, tôi biết có nhiều cái không thể nói ra được và để người khác tự thấu hiểu sẽ hay hơn. Nhưng Chính Quốc à, tính của tôi chắc anh cũng biết, cho nên anh mãi im lặng thì mọi thứ chỉ càng trở nên rắc rối thôi. Có cái gì thì nói, cùng nhau tìm điển chung, cùng nhau giải quyết không hay hơn sao?"

Thái Hanh hôm nay nói được mấy lời này quả thực làm Chính Quốc không khỏi ngỡ ngàng. Nhưng tiếc là anh không thể vì điều này mà mở lòng mình ra rồi cùng cậu nói chuyện, cho bên bảo:

"Không hứng thú, ra ngoài đi."

"Chính Quốc."

"Ra ngoài."

Chính Quốc nằm lại xuống giường, kéo chăn đắp lại. Thái Hanh tại sao phải đi? Nên leo hẳn lên giường, xốc chăn lên rồi ôm lấy anh từ sau lưng.

"Tránh ra, buông ra nhanh."

Chính Quốc sao có thể để bản thân bị Thái Hanh ôm như thế? Cho nên không chỉ xua đuổi mà còn vùng vẫy, dịch người sang phía còn lại. Nhưng cậu quyết đuổi theo đến cùng, nên anh không chịu cũng phải chịu vì sát mép giường rồi, nếu còn tiếp tục di chuyển sẽ rơi xuống nền.

"Ngoan nào."

"Cút đi."

Thái Hanh là ai chứ. Dám ra lệnh cho Chính Quốc ngoan sao? Thật muốn tống cho một đạp văng ra vách.

"Thôi mà nhớ, muốn ôm anh."

"Ngậm miệng lại, tôi không ngại cắt cái lưỡi của em đâu."

Chính Quốc vẫn thục trỏ vào bụng của Thái Hanh chứ chưa nằm yên cam chịu toàn phần.

"Anh đừng có bạo lực như thế chứ? Không có người chồng nhỏ nào đối xử với chồng lớn của mình như thế cả."

"Là do em chưa thấy và chúng ta căn bản không phải hôn nhân giống bình thường."

Thái Hanh vẫn kiên quyết ôm chặt lấy Chính Quốc. Cậu nghe nói một cái ôm có thể xóa đi rất nhiều thứ muộn phiền và khó chịu trong lòng của người được ôm. Do đó mới ở đây bất chấp như thế.

"Thôi mà, tôi sai rồi, Chính Quốc, đừng như thế nữa."

Nhận sai thì được gì chứ? Vốn là làm hay hơn nói, sửa sai có công dụng hơn là biết xin lỗi.

"Chính Quốc, tôi biết là tôi sống đến từng này tuổi nhưng chưa làm được gì đáng bị coi thường. Nhưng dù sao tôi cũng là chồng anh mà, tuy hôm nay không oai phong dẹp loạn gì, nhưng tôi cũng có cách riêng khiến mẹ nguôi giận. Coi như bảo vệ anh theo cách của tôi, đúng là không huy hoàng nhưng vẫn là che chở cho anh. Làm ơn bỏ qua cho tôi đi."

Nghe Thái Hanh nói như thế, Chính Quốc sẽ không cảm động sao?

"Tôi sẽ cố gắng, không để anh phải khổ nữa, được không?"

Chính Quốc vẫn yên lặng không trả lời. Vì anh thật sự cần cái gọi là thời gian, chưa bao giờ anh thấy rối rắm như lúc này.

Ly hôn là gì? Ly hôn là một sự giải thoát cho nhau, dù còn yêu hay không thì nó vẫn không còn quan trọng khi đi đến quyết định trên. Nhưng còn yêu tại sao không cho nhau một cơ hội? Không cứu vãn tình thế để rồi hiểu nhau hơn và tình cảm càng bền chặt hơn?

Biết ly hôn là đường cùng, là một phương án tồi tệ trong các cuộc hôn nhân. Nhưng đôi khi người trong cuộc không còn lựa chọn nào tốt hơn bước đường này. Tình yêu là một thứ mang đủ hương vị, khung bậc cảm xúc...v....v... Nhưng một khi vì nó mà cả hai phía đều cảm thấy mệt thì nên dừng lại.

Vì tình yêu trong hôn nhân là một thứ cần phải cân bằng và thấy thoải mái. Do tổ ấm không bền khi chỉ có một người chung tay xây đắp. Vì vậy Chính Quốc mới định ly hôn vào giây phút còn kịp, giây phút cả hai không thể xem là quá ràng buộc.

Nhưng hệ lụy của ly hôn là gì? Mặt mũi hai bên đều tan tác, Điền Thị điêu đứng một thời gian. Hơn hết là ba Điền không tài nào vào được chính trị hoặc vào được nhưng không thể phát huy quyền lực đúng chức vụ.

Chính Quốc cũng biết Kim gia sẽ trả thù, đến lúc đó mọi thứ còn nghiêm trọng hơn. Đúng là trên đời có nhiều cái, không chỉ một mình anh muốn hoặc quyết định là được.

Vậy còn nên ly hôn sao? Nhớ tới lời nói như cầu xin của ba Điền, cộng với Thái Hanh đang cạnh bên dỗ dành thì Chính Quốc bắt đầu mềm lòng và càng thiếu kiên định trong chuyện trên.

"Đừng giận nữa được không anh? Tôi hứa đó, tôi sẽ thay đổi."

Thái Hanh đã nhận ra sự vô dụng trong mình thì chuyện thay đổi nghe cũng đáng tin. Nhưng Chính Quốc thì quá thất vọng, quá mệt mỏi nên không dám tin tưởng hay kì vọng gì. Thôi thì cứ để thời gian chứng minh, trước mắt anh chọn sống như định hướng ở giây phút trước kết hôn. Ngăn chặn con tim này của mình bị xâm chiếm bởi hình ảnh của cậu.

Chuyện ly hôn tạm gác lại, ba Điền cũng nhẹ lòng hơn và tiếp tục cho con đường đi vào giới chính trị.

Ai bảo từ khi gặp Thái Hanh, trong lòng Chính Quốc mang theo nhiều cảm xúc lạ lẫm còn gì? Để chúng lấn áp lý trí trong mọi quyết định.

Giận thì giận mà thương thì thương là có thật, ở với nhau chín bỏ làm mười cho yên nhà lợi nước luôn là cái được ưu tiên. Đó là một trong những lí do khiến Chính Quốc giận dỗi, bực bội Thái Hanh nghi ngờ mình, Thái Hanh làm sai làm trái và thiếu trách nhiệm với mình thì vẫn chấp nhận cùng nhau nói chuyện.

Chiến tranh lạnh được gì chứ? Huống hồ đi Los Angeles một tuần mà còn tắt điện thoại thì đúng được mấy phần. Chính Quốc là thấy được mình sai không nhiều cũng ít nên mới quyết định ở đây nhân nhượng. Thử lần này anh đúng toàn phần xem, kết quả đã đổi khác rồi.

"Chính Quốc, anh nói xem tôi nên mặc cái nào."

Hôm nay có một buổi dạ tiệc gia đình dành cho những người cấp cao tụ hội. Chính Quốc cùng Thái Hanh hiển nhiên không thể vắng mặt do Kim gia là một dòng tộc đứng đầu trong giới chính trị hiện giờ. Phận làm con cháu cũng phải đi để chứng minh tình cảm và hòa khí.

"Cái này đi, trông trưởng thành."

Chính Quốc yêu cầu Thái Hanh mặc vest đen và chính anh cũng thế. Thường người ta hay nói, vest đen và trắng ở thời bây giờ rất nhàm. Nhưng đây là một buổi tiệc lớn, cái cần nhất là tạo ấn tượng trang nhã nhưng trang trọng, cùng với nét trưởng thành dành cho người nhìn. Nhưng điều đó chỉ hội tụ khi khoác lên người bộ vest đen huyền hoặc xanh đen phối cùng áo sơ mi trắng.

"Nên đeo nơ hay cà vạt?"

"Đương nhiên là cà vạt rồi, loại nhỏ thôi, chung màu luôn. Em sợ không nổi bật thì có thể dùng ghim cài tinh xảo một chút là được."

"Được rồi, tôi đi thay, anh chờ tôi nhé."

Thái Hanh đi thay đồ sau ba mươi phút lựa chọn. Chính Quốc cũng không biết nói sao với trường hợp như cậu nữa. Lớn chứ còn nhỏ đâu những mỗi lần đụng chuyện cứ bảo anh sang chọn đồ dùm. Bản thân thấy mai mốt cứ để trong tủ của cậu ít đồ thôi, khi đó khỏi tốn công phân vân nên mặc gì.

Khi Thái Hanh đứng trước gương lớn sửa sang thì nhanh chóng nêu ý kiến:

"Nhưng mà Chính Quốc này, đeo cà vạt vào trông già lắm."

Thái Hanh đã vì buổi tiệc này mà miễn cưỡng đi nhuộm lại tóc đen, do vác cái đầu màu sắc chói lóa đi thì chỉ gây cười và mặt mũi Kim gia càng bị xem thường. Chỉ bấy nhiêu đó đủ làm cậu uất ức rồi, thế mà còn phải mặc vest đen, thắt caravat đen, tính ra không khác nào đang giết chết một tâm hồn năng động như cậu.

"Được, thế không cần đeo, mang ghim cài áo to một chút là được."

Thái Hanh còn trẻ mà, không cần thiết phải mang cà vạt. Chỉ cần ghim cài thể hiện mức độ giàu có là được. Huống chi Chính Quốc cũng mặc vest đen, nên anh nghĩ để mình đeo cà vạt là được. Nếu cả hai diện giống nhau trông nhàm lắm.

Đến bữa tiệc, Chính Quốc cùng Thái Hanh đi chào hỏi và mời rượu một vài người cùng cha mẹ Kim, xong thì tìm một góc ngồi xuống. Anh không thích mấy loại không khí như này, nhưng từ trước đến nay vì tính chất công việc nên phải tập làm quen, cố trưng ra gương mặt mình ổn cho hòa đồng chứ sâu trong tâm chỉ muốn về.

Thái Hanh cũng không ngoại lệ, cậu thích tiệc tùng nhưng không phải loại không khí toàn người cao tuổi, vừa khô khan vừa thiếu sức sống thế này. Mang dạn là tiệc gia đình nhưng còn hơn cái chợ, người này đưa dự án người khác mua, người nọ hẹn giờ đi giao tiền hối lộ. Thật buồn ngủ.

"Tôi lấy đại vài món. Không biết anh ăn có thích không nữa?"

Thái Hanh đặt xuống trước mặt Chính Quốc ăn một đĩa thức ăn, bên cạnh còn có một ly kem mà bản thân vừa đi lấy về cho anh.

"Anh ăn được mấy món này không? Không được nói tôi đổi."

"Được rồi. Tôi đâu kén ăn đâu."

Chính Quốc cười nhẹ rồi nhận lấy và bắt đầu ăn kem cho Thái Hanh vui. Cậu còn chưa tự lấy gì cho mình, đĩa vẫn trống trơn mà đã lo cho anh trước thì trong lòng không vui chính là nói dối.

"Được rồi. Tôi đâu kén ăn đâu."

"Anh kén ăn cực kì thì có."

"Ơ....."

"Thôi anh ăn đi."

"Em không ăn à?"

"Không đói."

Thái Hanh không thích mấy món nào ở chỗ này hết, nên mới lo cho Chính Quốc không ăn được gì dù bản thân đã cố chọn mấy món đặc sắc nhất rồi cho vào đĩa. Cậu ngồi đối diện, vừa nhìn anh ăn, vừa nhâm nhi chút rượu.

Chờ Chính Quốc ăn xong thì Thái Hanh liền hỏi:

"Nhảy không anh? Chúng ta cùng nhảy một bài đi."

"Tôi nhảy không giỏi."

"Chồng anh là thầy của mấy môn này đó, lo gì?"

Chính Quốc xùy một tiếng rồi nói:

"Thế tôi phải gọi em một tiếng sư phụ à?"

"Không cần cũng được, vì thầy trò mà yêu nhau thì không được ai chấp nhận cả."

Dứt tiếng cũng kéo Chính Quốc đứng lên rồi lôi ra sảnh cùng nhau khiêu vũ dưới ánh đèn huyền ảo lãng mạn.

"Cỡ này em cao lên đúng không?"

Thái Hanh vòng tay giữ chặt eo nhỏ của Chính Quốc rồi cùng nhau nhẹ nhàng kiêu vũ theo điệu nhạc. Nhờ đó anh thấy được sự tương phản chiều cao của mình cùng cậu một cách rõ ràng nhất.

"Hình như là thế."

"Đúng rồi, cao hơn hồi mới kết hôn một chút."

Chính Quốc cười nói. Chắc Thái Hanh trưởng thành thật rồi. Ở tuổi của anh không cao nổi nữa, nhưng tuổi của cậu thì khác, nên tương lai coi chừng đứng trên anh một cái đầu.

"Cao hơn nhìn vào sẽ có cảm giác tin tưởng hơn."

"Thế sao?"

Chính Quốc chớp mắt hỏi. Anh không nghĩ chiều cao có thể quyết định được niềm tin. Hôm nay trông cậu đúng kiểu trường thành, nào là vest chỉn chu, tóc đen để mái 7/3 nhưng xịt keo nâng lên hơi cao. Khiến khí chất lịch lãm lan tỏa nồng đậm.

"Đương nhiên. Tỉ lệ cơ thể chúng ta chênh lệch như hiện tại, sẽ khiến người ngoài nhìn vào nói anh bảo vệ tôi. Do đó tôi phải cao hơn anh, kiểu tôi có thể ôm gọn anh vào lòng thì không phải cảm giác an toàn sẽ dâng cao lắm sao?"

Chính Quốc nghe xong chỉ biết cười chứ không nói gì. Có lẽ anh đang chê Thái Hanh có suy nghĩ con nít, chứ nhỏ mà có võ cũng đâu thiếu gì. Cứ cho là người ngoài trông cậu nhỏ hơn anh rồi nghi ngờ thì nó quan trọng sao? Trong lòng anh biết và hiểu mới chính xác và đáng quan tâm đến.

Tàn tiệc đã 22 giờ. Ba Kim uống khá say nhưng tài xế phải về gấp do người mẹ già xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thế là Chính Quốc đưa tài xế của mình cho ba mẹ mượn, còn anh đích thân lái xe đưa cậu về nhà.

Nhưng khi định ngồi vào ghế lái thì Thái Hanh nói rằng:

"Để tôi lái cho."

"Thôi, ban nãy em uống rượu không ít đâu. Tôi không muốn để dân đua xe như em lái xe trong khi đã uống rượu."

Chính Quốc nói thì trông giống sợ chết, nhưng anh đang lo cho an nguy của Thái Hanh thôi.

"Yên tâm, chở chồng nhỏ về nhà thì đương nhiên phải dùng vận tốc an toàn."

Thế là Thái Hanh giành ngồi vào ghế lái. Cậu biết mắt của Chính Quốc có thị lực không tốt lắm, nhưng nói ra sợ anh bị xấu hổ nên giữ trong lòng và kiên quyết đòi lái.

Chính Quốc đành miễn cưỡng chấp nhận mà đi sang ghế phó lái để ngồi vào. Nhưng lái được một đoạn thì đột nhiên tăng tốc đến mức vượt luôn đèn đỏ, khiến anh hốt hoảng khi tai nạn như diễn ra trước mắt nếu cậu không sử dụng tay lái lụa của mình mà lách đi.

"Em vừa làm cái gì vậy hả? Chậm lại."

Chính Quốc như thoát tim ra ngoài khi hai chiếc xe va chạm nhau đến mức xước nặng.

"Không được, xe không chậm lại được."

"Gì chứ?"

"Không biết, xe không thắng được, cũng không hạ tốc độ được. Là nó tự tăng, tôi không biết."

Chuyện gì vậy chứ? Sao đột nhiên lại có chuyện này xảy ra?

"Nếu xe không tự mình điều không được thì chính là...."

Chính Quốc sau khi động não suy nghĩ thì biết ngay có người tìm cách liên kết với bộ máy trong xe để có thể điều khiển từ xa. Mục đích của người đó là muốn anh hay Thái Hanh?

_______________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro