₂₂❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái Hanh cũng nhanh chóng nhận ra điều đó và bắt đầu tập trung cao độ để lái xe. Do giây phút này giảm ga không được, thắng lại không xong trong khi lòng đường thành phố vẫn còn xe cộ khá đông đúc. Nếu không chuyên tâm và uyển chuyển lạng lách thì tông trúng xe hoặc người đi đường là điều hiển nhiên.

Chính Quốc cho tay mở thử cửa xe hoặc kính xe đều không được. Liên tục nhấn thử nút mấy lần đều không có tác dụng. Thái Hanh vừa nhìn đường vừa nói:

"Đừng thử nữa, đều bị vô hiệu hóa cả rồi."

Chính Quốc còn định dùng thử cách nhảy ra ngoài, còn xe thì cứ cho nó mặc kệ phóng đi. Nhưng không ngờ kẻ xấu xa lại chặn đứt đường lui cuối cùng này.

"Phải làm sao đây?"

Chính Quốc bắt đầu suy nghĩ.

"Còn làm sao được nữa? Thử xem vận may chúng ta tới đâu thôi."

Thái Hanh cười rồi xoay tay lái rẽ sang trái một cách cấp tốc, làm Chính Quốc không kịp phòng ngừa mà cả người bị nghiêng theo.

"Xin lỗi, anh có sao không?"

"Không sao."

Thái Hanh cho tay nhấn màn hình hiển thị biểu đồ trong xe lên và bắt đầu tìm thử xem có đoạn đường nào đang ở giai đoạn cấm chạy hay không? Vì nếu có thì nơi đó có các loại xe dùng để sửa chữa đường vừa cao vừa lớn, khi tông vào đôi khi ô tô sẽ dừng lại chứ không đến nỗi lật ngược.

"Yên tâm đi Chính Quốc, tôi không để anh xảy ra chuyện gì đâu."

Thái Hanh thấy còn may khi tay lái không bị ảnh hưởng dù hộp điều khiển trong xe và thắng xe bị người khác gửi trò. Nếu đến tay lái cũng không nghe theo lời chủ thì lớn chuyện thật.

"Tôi có sợ à?"

Làm sao có thể không sợ? Chỉ là sợ không nhiều. Với lại Chính Quốc cùng Thái Hanh đều là những người gan dạ, ương ngạnh, chỉ cần chưa thấy vực thẳm thì tin mình sẽ không chết. Với lại giây phút này anh lại tự tin cậu sẽ bảo vệ được mình.

"Tôi biết anh lớn gan lâu rồi."

Nói xong, Thái Hanh bắt đầu rẽ vào hướng có đường đang thi công.

"Tại sao phải chạy vào đó?"

"Chúng ta cần một cái gì đó có thể giúp xe dừng lại."

Giờ đây tốc độ của xe đã vô cùng cao, nếu hạ được cửa kính xuống thì gió bên ngoài tạt vào đủ làm rát da rát thịt. Thái Hanh là đối tượng chuyên đua xe nên vận tốc này chỉ khiến tinh thần cậu sảng khoái chứ không có gì đang sợ. Lo là lo cho Chính Quốc bên cạnh chịu thương tích thôi.

Vì sao xe lại bị như thế? Mục đích còn không phải muốn giết cậu sao? Nhưng giết cậu vì muốn Kim Thị mất đi người thừa kế hay muốn đánh vào tâm lý ba mẹ Kim để mọi thứ sụp đổ thì không nói rõ được. Dù Chính Quốc đã thành người của Kim gia thì sao? Cậu thấy anh không đáng bị liên lụy vì mình.

Chính Quốc để cho Thái Hanh tránh hết xe này đến xe khác, thậm chí tạo nên những vụ tai nạn và ùn tắc giao thông đằng sau. Còn bản thân thì cởi áo vest ra rồi xếp lại làm đôi, sau đó quăng lên trước vô-lăng của cậu và bảo:

"Như thế khi va đập sẽ không bị thương nhiều."

"Không cần đâu."

"Tại sao?"

"Vì đối với tôi, anh an toàn mới là quan trọng nhất."

Dứt tiếng, xe cũng lái đến đoạn đường đang thi công và chỉ còn cách nó tầm 20 mét. Thái Hanh thấy không có xe lớn nào ở công trình nên hơi hoang mang, tuy nhiên bờ kè chỗ nào rất kiên cố nên lòng nhẹ lại một chút. Tính ra đã là đường cùng rồi, không còn lui kịp.

Thái Hanh buông tay lái rồi lấy áo vest ban nãy quấn ngang vùng cổ của Chính Quốc rồi kéo anh vào lòng mình ôm thật chặt.

"Đừng lo, sẽ không sao hết."

"Em đang ngốc...."

Chính Quốc chưa nói dứt câu trinh sự ngỡ ngàng trước hành động nhanh chóng của Thái Hanh thì xe bắt đầu tung vào hàng rào chắn, nhưng điều đó không đủ khiến xe dừng lại cho đến khi tông nát những giải phân cách được dựng thành hàng thẳng để phân luồng hai bên và tông mạnh vào bờ kè.

Thái Hanh ban đầu biết tông như thế rất nguy hiểm, vì trớn xe còn rất nhanh và cú tông xe rất mạnh. Nếu bờ kè không đủ sức chịu thì có lẽ xe lao hẳn xuống sông.

Nhưng như đã nói, đâu còn đường quay đầu nên đành thử xem vận may ra sao. Huống hồ Thái Hanh từng đọc báo và biết được độ chịu lực của nó đến mức nào nén mới chọn địa điểm này mà dừng chân. So với tông vào đây rồi dừng lại thì nó an toàn hơn tìm một chiếc xe nào đó ở giữa đường mà gây ra tai nạn.

Do hành động đó không chỉ làm đôi bên bị thương và hư hại, đôi khi còn lật cả xe. Và tình hình tồi tệ diễn đến là cả hai có thể tử vong tại chỗ hoặc còn sống nhưng không chui ra kịp trước khi nó phát nổ.

Khoảng chừng một lúc sau thì xe dừng lại hoàn toàn. Chính Quốc nằm trong lòng Thái Hanh mới có thể từ từ mở mắt.

"Sợ lắm không?"

Sau trận va chạm phát lên loạt âm thanh chói tai suốt đoạn đường dài cỡ 50 mét hơn thật làm Chính Quốc giờ đây thấy thính giác mình có chút vấn đề. Anh chậm rãi ngồi dậy bà cho tay xoa xoa eo mình, có lẽ vì còn đeo dây an toàn nhưng lại ôm đối phương trong tư thế này nên vùng hông bị siết đến ê ẩm.

"Không, em..... em ổn chứ?"

"Đương nhiên ổn."

Kính xe này không chỉ chống được đạn, còn xuống được cả những thứ va đập cực mạnh nhưng không hề vỡ. Đó là nguyên nhân cả hai ngồi bên trong xe có thể an toàn tuyệt đối. Bằng không chuyện gì đã diễn đến thì khỏi cần nghĩ cũng biết rồi đó. Và người bị thương nặng nhất hiển nhiên là Thái Hanh.

"Đúng là một phen khiếp vía."

Thái Hanh mắng thầm rồi cởi dây an toàn để ra khỏi xe cùng Chính Quốc. Cửa xe ban đầu bị vô hiệu hóa không mở được nên cậu đã ra sức đạp muốn gãy cả cái chân mới chui ra được.

Cả hai ngồi cách xe khá xa, do không biết nó có phát nổ hay không? Vào lúc này cũng gọi điện cho cảnh sát cũng như người của mình đến để lo liệu.

Đến khi trợ lý Lưu của Chính Quốc cùng người phía Kim gia xuất hiện thì cả hai mới rời khỏi hiện trường.

Chính Quốc nói mình không sao, nhưng Thái Hanh một mực kéo anh vào bệnh viện kiểm tra các thứ cho yên lòng. Đi ăn có một bữa tiệc vừa nhàm chán, vừa mệt còn suýt mất mạng mất chồng nhỏ, lần này cậu không để yên đâu.

Sau khi kiểm tra tổng quát, biết được Chính Quốc không sao thì Thái Hanh mới thở ra một hơi nhẹ người. Kết quả của cậu cũng rất tốt, cả hai có thể về nhà chứ không cần nán lại bệnh viện.

Nhưng trước khi về, bác sĩ đã nói muốn gặp riêng Chính Quốc.

Chính Quốc ngồi xuống ghế trong phòng trực đơn của bác sĩ Hoàng và hỏi:

"Không biết bác sĩ muốn gặp riêng tôi là vì điều gì? Có điều gì không ổn về mặt sức khỏe của tôi sao?"

Bác sĩ lắc đầu, sau đó nói:

"Sức khỏe của Điền tổng rất tốt. Về phần bao tử thì nó là một căn bệnh mãn tính, ăn uống điều đôn và chịu khó kiêng cữ cũng như dùng thuốc thì không sao. Chỉ là Điền tổng nên gắp bác sĩ tâm lí một chuyến."

"Sao?"

Chính Quốc khẽ nhướn mày. Bác sĩ Hoàng lại nói:

"Theo như kết quả xét nghiệm thì các dây thần kinh của Điền tổng yếu hơn so với mức trung bình. Một số hàm lượng của các chất trong máu của ngài cũng bin sụt giảm nghiêm trọng. Điều này chứng tỏ não bộ lẫn cơ thể của ngài muốn nghỉ ngơi trước việc chịu áp lực. Cho nên tôi khuyên ngài nên đi gặp bác sĩ tâm lí."

"Tôi biết rồi."

Chính Quốc gật đầu nói.

Chắc do kể từ khi biết mình phải kết hôn với Thái Hanh cho đến nay, anh chưa từng được giây phút nào thoải mái nên các dây thần kinh căng thẳng đến mức suy nhược. Và mấy biểu hiện này vào tay bác sĩ sẽ thành đủ thứ bệnh thần kinh nghiêm trọng đang xuất hiện. Do đó mới khuyên Chính Quốc đi khám.

Nhưng lời khuyên trên đâu sai, Chính Quốc thấy mình đúng là nên đi gặp bác sĩ tâm lí một chuyến. Anh từng thích đọc sách nên biết được, lo âu chính là một trong những nguyên nhân khiến cơ thể hao mòn và rơi vào căn bệnh thần kinh. Cho nên anh phải nhanh cứu mình ra khỏi các nguy cơ độc địa đó.

"Sao thế? Bác sĩ gọi anh vào nói cái gì? Sao lại nói riêng chứ?"

Thái Hanh ở bên ngoài lo sốt vó lên, do mỗi khi bác sĩ muốn nói chuyện riêng thì đều là tình trạng nghiêm trọng. Chính Quốc lắc lắc đầu, sau đó bảo:

"Không có gì, chỉ nói bệnh bao tử của tôi thôi. Ban nãy ông ấy quên nói."

"Nhưng tôi là chồng của anh, sao lại không cho tôi đi theo chứ?"

Thái Hanh uất ức, cho tay mở cửa xe để Chính Quốc ngồi vào trong. Anh thở ra một hơi, trước khi cậu đóng cửa xe lại cũng bảo:

"Chắc tại thói quen bảo mật quá cao thôi."

Thái Hanh nhanh chóng chạy sang bên còn lại ngồi vào. Tài xế cũng nổ máy rồi lái xe về nhà.

Trên đường về nhà, Chính Quốc lấy điện thoại ra xem do trợ lý Lưu đã nhắn tin với nội dung: Đã cùng người của Kim gia thu dọn xong. Kẻ tình nghi đã bị bắt, mục tiêu nhắm đến là Kim thiếu.

Chính Quốc đơn giản nhắn lại một đâu chấm rồi cho điện thoại vào túi. Nét mặt rất lạnh nhìn ra bên ngoài, anh đang suy nghĩ cái gì? Chính Thái Hanh ngồi bên cạnh cũng lấy làm lạ. Nhìn anh như thế nhưng lòng dạ thâm sâu, cần hiểm thì hiểm, cần nhu thì nhu. Có thể giết người mà không cần đến dao. Đó là một trong những nguyên nhân làm cậu thấy sợ anh theo một kiểu khó nói.

Về đến nhà thì đồng hồ cũng điểm ngày mới từ lâu, Chính Quốc cùng Thái Hanh đều mệt nên nhanh chóng tắm rửa rồi phòng ai về phòng nấy ở. Cậu biết anh mệt nên không mè nheo đòi chung một phòng.

"Ban nãy mình đâu có thấy đau đâu ta, sao bây giờ lại bầm một mảng còn nhức nhỉ?"

Thái Hanh ngồi dựa lưng lên nệm để quan sát cho rõ vết bầm chỗ bắp chân và cơn đau đang hình thành ở cổ chân. Có lẽ ban nãy là thời khắc nguy hiểm, không đủ thời gian cho não bộ quan tâm đến vấn đề khác trên người. Để rồi giờ đây, sau khi thở được một hơi nhẹ lòng thì bao nhiêu đau nhức lập tức xuất hiện.

"Phải làm sao đây, tự dưng nhức thế này thì làm sao mà ngủ?"

Thái Hanh xoa xoa cổ chân. Cửa xe bị khóa chặt, để tông đến mức mở ra thì lực hiển nhiên phải mạnh. Cho nên sau việc đó là cơn đau nhức kéo đến cũng dễ hiểu. Nếu tình trạng nặng đôi khi phần khớp và gân chỗ ấy đều bị ảnh hưởng. Không trị kịp là lớn chuyện. Còn phần bắp chân bị bầm chắc do ban nãy xoay người để ôm Chính Quốc vào lòng nhanh chóng đã va đập trúng chỗ nào đó dưới sàn để chân.

Đang không biết đêm nay có ngủ được không thì nghe tiếng gõ cửa. Thái Hanh thuận miệng bảo vào đi.

Chính Quốc xoay tay cửa rồi tiến vào, nhờ thế mà đã thấy những thứ không nên thấy, vì vậy đành đứng chết lặng tại cửa. Thái Hanh ban đầu còn tưởng giúp việc mang chút thức ăn tối lên cho mình, do cậu bị đói. Nhưng thấy người mở cửa cứ đứng yên không tiến đến mới chịu ngẩng mặt lên nhìn.

"Ủa là anh hả? Anh chưa ngủ à?"

Chính Quốc lắc lắc đầu, sau đó quay lưng đảo ra khỏi phòng, cái gì cũng không nói. Thái Hanh vô cùng thắc mắc nên nghiêm đầu và mở to mắt, nhưng anh đã chọn đi cậu đâu thể giữ lại.

Mọi người có thắc mắc là Chính Quốc đã thấy gì không? Thật ra kết quả cũng không khó đoán, tóm lại là Thái Hanh mặc đồ ngủ nhưng không mặc đồ lót, lúc dựng chân lên thành hình tam giác trên giường thì nơi riêng tư sẽ bị phơi bày dưới tà áo ngắn.

Chính Quốc mà biết khi sang phòng Thái Hanh lại gặp thứ đó thì ở yên một chỗ cho lành. Để giờ muốn ngủ cũng khó lòng mà ngủ. Do anh chưa từng quan sát kĩ lưỡng cái chỗ kia của cậu, ban nãy dưới ánh đèn phòng còn sáng chiếu rọi mọi thứ rõ mồn một như thế thì não anh đã bị ám ảnh sâu đậm rồi.

Sáng hôm sau, nhìn Thái Hanh đi đứng không như bình thường thì Chính Quốc liền mở miệng hỏi:

"Sao thế?"

"Không gì. Lỡ đá trúng cạnh tủ thôi."

"Đi đứng cho cẩn thận chứ, lớn rồi."

"Ừm, về sau sẽ cẩn thận."

Thái Hanh không chọn nói với Chính Quốc nguyên nhân. Do anh nhạy cảm, khi biết được điều ấy sẽ tự trách khôn nguôi thì phải làm sao?

Sau khi ăn sáng xong thì tạm biệt nhau, mỗi người bắt đầu công việc riêng của mình. Hồi đêm vừa trải qua trận sinh tử thì đã sao? Cuộc đời như dòng chảy, chớp mắt một cái đủ để thay đổi tất cả nên phải sống một cuộc sống dành cho mình, không để lệch nhịp vì những thứ đã qua và dàn xếp êm xuôi được.

Lần trước, Chính Quốc đã khiển trách Lưu Huân một trận. Do anh làm chủ tịch mà tắt điện thoại cả tuần đã là sai, trong khi đối phương đang là người giúp anh trao đổi liên hệ các thứ mà che giấu chuyện động trời ấy là thế nào?

Nhưng Lưu Huân là con trai của trợ lý Lưu, cho nên Chính Quốc có giận đến đâu cũng phải kiềm chế. Huống chi nguyên nhân mà cậu ấy dùng để giải thích nó đơn giản là: Muốn anh có được một kì nghỉ trong lúc đi công tác thoải mái hơn.

Ngay cả Thái Hanh cũng không nghĩ được cho mình như thế thì liệu Chính Quốc còn sức trách người sao? Anh thở dài một hơi rồi ngồi vào bàn làm việc. Đồng thời cho gọi trợ lý Lưu vào.

"Tìm cho tôi một bác sĩ tâm lí giỏi và biết kín miệng tuyệt đối."

"Vâng, Điền tổng."

Trợ lý Lưu nghe Chính Quốc muốn tìm bác sĩ tâm lý thì trong lòng rất lo lắng. Nhưng dù sao đây là chuyện riêng cũng như vấn đề nhạy cảm nên nào dám xen vào sâu. Chỉ biết tuân lệnh chấp hành.

Tối đó, Chính Quốc đang ngồi ngơ ngẩn ở ghế sofa sau khi ăn tối xong thì Thái Hanh xuất hiện sau lưng. Cậu đem mặt kề vào hõm vai của anh rồi cười hỏi:

"Sao chồng nhỏ của tôi thất thần thế? Điền Thị có chuyện gì à?"

"Không có."

Chính Quốc nhẹ đẩy Thái Hanh ra. Bình thường anh đã nhạy cảm, nay còn đón lấy từng hơi thở nóng của cậu phà vào cổ sao mà chịu được.

"Không có? Thế sao hồn lại để trên mây thế?"

Thái Hanh đi vòng qua ghế sofa rồi cho tay xốc hẳn Chính Quốc lên.

"Buông xuống, làm gì vậy?"

Chính Quốc miệng thì chống đối nhưng vẫn nằm gọn trong vòng tay của Thái Hanh, để cậu ôm mình đi lên phòng.

"Có làm gì đâu."

Thái Hanh không đưa Chính Quốc về phòng của anh, mà chọn đưa vào phòng mình rồi đặt xuống giường.

"Này...... đừng có mà lưu manh."

Chính Quốc cho tay chặn ngang ngực Thái Hanh lại. Cậu cười nhẹ rồi áp sát mặt với anh, mang hai cánh mũi va chạm vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát.

"Tránh ra."

Chính Quốc đẩy Thái Hanh ra. Nhưng cậu không leo xuống, trái lại còn nhẹ vươn lưỡi liếm mũi anh một cái rồi bảo:

"Nói thật, đến tận bây giờ, tôi vẫn còn thấy sợ chuyện vừa qua."

Trong lúc cận kề cái chết, Thái Hanh sợ chứ, nhưng là sợ mất Chính Quốc chứ không phải sợ mình mất mạng. Thành ra khi ấy trong lòng có đến mấy mươi phần trăm can đảm lẫn dũng khí, vì sứ mệnh là phải bảo vệ cho anh thật an toàn.

Nhưng sau giây phút Chính Quốc an toàn rồi, Thái Hanh mới có thời gian nghĩ ngợi đủ thứ rồi thấy sợ hãi. Nếu lúc đó mọi chuyện không như ý cậu muốn thì sẽ thế nào? Anh mà trầy một vết nào chắc lòng cậu đau như cắt.

Chính Quốc nghe Thái Hanh nói như thế xong thì chỉ biết nằm yên một chỗ, không chống đối, không phản kháng nữa. Cậu nhẹ hôn lên trán anh lần nữa rồi nói:

"Có lẽ, tôi thương anh thật rồi."

Chính Quốc nghe xong thì mặt vẫn trơ ra, không chút phản ứng. Có lẽ anh không tin hoặc không dám tin, anh sợ mình bị tổn thương vì những gì cả hai cùng nhau trải qua đã gieo vào lòng anh một nỗi sợ vô hình. Đúng là anh rộng lượng, anh không nhắc lại chuyện cũ nhưng nó không đồng nghĩa với việc bản thân sẽ đem lại những sai lầm, những đau đớn cậu mang vào cuộc đời này của mình đốt đi rồi quên sạch.

______________________________



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro