₂₄❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chiều hôm sau, khi Chính Quốc đi làm về nhà thì thấy Thái Hanh đã về trước rồi. Anh không biết cậu làm tổng giám đốc kiểu gì, đồng thời về nhà đúng giờ là vì nguyên nhân nào. Nhưng ngay cả một buổi đi gặp khách, đi bàn chuyện cũng không là sao? Đối phương sợ anh ghen tuông mới tỏ ra mẫu mực à?

Bởi Chính Quốc biết rõ Thái Hanh là thần men, uống mãi không say thì sao đành chối bỏ những bữa tiệc. Do đó nguyên căn để cậu đi làm rồi về đúng giờ là cái gì? Thật sự vì anh hay lười biếng?

Chính Quốc đang không rảnh nghĩ nhiều nhiều nên đi thẳng luôn lên lầu. Đáng lý anh sẽ hòa nhã cùng Thái Hanh nói mấy câu, nhưng bây giờ không còn hứng thú hay tâm trạng. Vì cậu đi nhuộm tóc lại rồi, còn hẳn mấy màu một lượt, nhìn không thua cái cầu vồng.

Chính Quốc tắm rửa rồi xuống lầu ăn tối như thường khi. Trong lúc ăn, anh cái gì cũng không nói nên Thái Hanh tự dưng lo lo và chọn mở miệng trước.

"Anh sao thế? Không vui chuyện gì à? Hay Điền Thị có chuyện?"

"Không có gì."

Chính Quốc đơn giản đáp rồi tiếp tục ăn. Nhưng Thái Hanh vì không biết nguyên nhân mà cái gì cũng lo.

"Sao lại không có được?"

"Nói không là không."

Chính Quốc không phải kiểu giận hờn vu vơ, nhưng nhìn Thái Hanh chưa thay đổi thành công, chưa cho anh thấy cái đáng tin mà lại đi nhuộm tóc thì trong lòng làm sao mà dễ chịu đây? Giống như niềm tin, cơ hội nơi anh dành cho cậu nó rất rẻ mạt và dễ dàng vùi dập vậy. Không chút đáng quý để coi trọng ư?

"Anh sao thế?"

"Em đừng lúc nào cũng hỏi được không?"

Giọng điệu của Chính Quốc rất bình ổn, nghe không như trách móc nhưng lại thể hiện sự nóng giận hẳn hoi.

"Thì....."

Thái Hanh không dám nói gì thêm nên ngập ngừng rồi đành chọn ăn một đũa cơm.

Đối với những người đang nổi giận, mấy câu như:

- Anh làm sao vậy?
- Sao anh lại làm quá lên?
- Em thấy mọi chuyện vốn dĩ không có gì, là do anh tự nghĩ xa.
- Anh hiểu chuyện được không?

Với những câu như thế sẽ khiến những người đang khó chịu như Chính Quốc nổi điên lên mà thôi. Bởi Thái Hanh đang thấy rõ sự hời hợt, sự dửng dưng không quan tâm nó nhiều đến mức độ nào. Đâu phải lỗi ở chỗ anh, cũng đâu phải tự dưng anh gây chuyện.

Hơn hết cũng chính Thái Hanh nói sẽ trưởng thành, sẽ thay đổi. Nhưng rồi cái gì cũng hỏi, làm anh cảm thấy bực mà nói không thành câu.

"Chính Quốc à."

Chính Quốc vẫn yên lặng, Thái Hanh lại nói:

"Tôi không tin là chúng ta lại đi đến được ngày hôm nay."

Ban đầu Thái Hanh sẽ nghĩ Chính Quốc sẽ gục dưới chân của mình, sau đó là một màn bi lụy xuất hiện. Nào ngờ đâu mọi thứ chẳng những khác dự tính, mà bản thân còn thất bại thảm hại luôn.

"Không tin được thì ly hôn đi. Như thế sẽ đúng với những gì em nghĩ và không cần bỡ ngỡ nữa."

"Sao anh lại cay miệng như thế chứ?"

Thái Hanh dỗi hờn nói. Sau khi ăn được một ít cơm lại nói:

"Mới ngày nào anh còn bắt tôi tự lực cánh sinh, thế mà giờ đây chúng ta đã hòa nhau rồi, còn chọn sống cho tương lai nữa."

"Chưa ai nói em phiền à? Ăn cơm mà nói nhiều như thế làm gì?"

Thái Hanh chu chu môi định nói nhưng không thể nói tiếp, chỉ biết ủy khuất trong lòng.

"Nhưng nếu em cảm thấy khoảng thời gian ấy trôi nhanh quá nên không quen thì tôi lại nói dì Triệu, để em tự mình làm tất cả, khi nào chán thì nói tôi."

"Ơ, cái này không được."

Thái Hanh là không tin mình cùng Chính Quốc lại có cuộc hôn nhân bền hơn tưởng tượng. Đồng thời ngày tháng khổ sở đó lại nhanh chóng qua chứ không dài, sung sướng biết bao nhiều. Nhưng ngẫm lại thực sự hơi nhanh so với những gì từng nghĩ và mức độ hà khắc nợ anh, khiến bản thân không dám tin đây là sự thật.

"Nhưng tôi nói được là được."

Thế là Chính Quốc lại kêu Bà Triệu lên căn dặn. Thái Hanh cạnh bên có năn nỉ thế nào cũng bằng không.

Lúc Bà Triệu lui xuống, Chính Quốc còn nói rằng:

"Lần này em dám qua mặt tôi, tôi sẽ không để yên đâu."

Dứt tiếng, Chính Quốc cũng uống nước rồi bỏ lên phòng, khiến Thái Hanh càng ấm ức trong lòng. Cậu vô cùng thắc mắc, sao anh lại đối xử với cậu như vậy? Không phải hồi sáng còn cười nói với nhau à? Con người đúng là loài động vật khó hiểu.

Có gì thì nói với nhau không được sao? Cần gì mặt nặng mày nhẹ như thế? Thái Hanh đã từng yêu ai thật lòng hoặc thử tìm hiểu ai đâu mà kỹ năng, kinh nghiệm đầy mình, hay ở mức tàm tạm đoán được nguyên nhân cơn bão trong lòng Chính Quốc là chi. Vậy mà anh còn yên lặng, chơi cái môn gì mà khó tìm đáp án vậy chứ?

Thái Hanh gõ cửa phòng của Chính Quốc và tiến vào trong chứ không chờ anh mở miệng cho phép. Anh muốn lịch sự thì lịch sự bấy nhiêu đó không phải là đủ rồi à?

Chính Quốc đưa mắt nhìn chứ không mở miệng hỏi. Thái Hanh đi lại leo hẳn lên giường rồi đưa tay ôm lấy anh từ phía sau và nói:

"Tôi không biết anh đang khó chịu vì cái gì, nhưng cho xin lỗi được không a?"

Thái Hanh nói được câu này do đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu không dám nhận mình thấu đáo và biết nhường nhịn, nhưng cuộc hôn nhân này vốn dĩ không phải là nơi để cậu so cái tôi với anh.

Cứ cho là ngay từ đầu, cuộc hôn nhân của cả hai còn hay kết thúc không thuộc quyền hạn nơi Chính Quốc thì chuyện bản thân trên cơ anh là điều không thể. Cho nên Thái Hanh mới ở đây tỏ ra hiểu chuyện một chút, nhận sai trước cho đời thêm tươi.

"Ra ngoài, tôi đang làm việc."

Chính Quốc không đẩy Thái Hanh ra, nhưng mắt vẫn dán vào Macbook để xem bản kế hoạch cấp dưới gửi cho mình.

"Thôi mà, đừng giận nữa được không?"

"Muốn dỗ ngọt tôi để khỏi làm việc nhà à? Đừng có mơ."

"Chính Quốc à."

"Ra ngoài."

Chính Quốc cho tay đẩy đầu Thái Hanh ra khỏi hõm cổ của mình. Nhưng cậu vẫn quyết ôm ngang eo anh thật chặt và càng cho mũi dụi dụi mạnh hơn.

"Đi ra..... biến thái."

Chính Quốc bất lực đành để Macbook sang một bên để cho tay gỡ Thái Hanh ra khỏi người mình. Nhưng gỡ được thì sao? Đẩy ra được thì sao? Cậu vẫn lần nữa tiến đến, giữ chặt tay anh rồi đè hẳn xuống giường.

"Gì đây?"

Đã chấp nhận cho Thái Hanh bước vào cuộc đời của mình rồi, nên Chính Quốc không quá cương quyết phản kháng. Dù sao nếu anh không muốn thì cậu cũng không thể làm, cho nên chẳng cần phản ứng thái quá hay tỏ ra sợ hãi.

"Làm không?"

"Đương nhiên không."

"Sao anh cứ như thế ấy nhỉ?"

"Vì ghét em đó. Chịu chưa? Mau đi ra ngoài."

Thái Hanh nằm lên người của Chính Quốc. Sau đó trưng ra nét mặt vô cùng thắc mắc hỏi:

"Sao chúng ta phải ở phòng riêng chứ? Không phải chúng ta không sống tạm bợ giả vờ nữa sao?"

"Không tạm bợ, không giả vờ thì nó cũng không đồng nghĩ với việc chúng ta sẽ yêu nhau nồng thắm hoặc chung phòng đâu. Mau rời khỏi người tôi và đi ra ngoài đi."

Những gì Thái Hanh đã làm trong quá khứ, buộc Thái Hanh phải quên là điều không thể. Như đã nói, anh rộng lượng bỏ qua được thì vẫn đâu chấp nhận cậu dễ dàng được. Anh chưa từng để bản thân thiệt thòi vậy hiện tại vì đâu phải đẩy mình vào đau đớn, thông khổ chứ?

"Anh, ngủ chung đi mà."

"Không."

Chính Quốc lần nữa đẩy cái đầu bảy sắc cầu vòng của Thái Hanh ra khỏi ngực mình. Anh cho tay luồn vào chân tóc cậu nhè nhẹ, sau đó hỏi:

"Nhuộm cái đầu này chắc tốn nhiều tiền lắm ha?"

Nhìn vào giống như cầu vòng lại giống như một con chim bảy màu sắc. Thật, Chính Quốc không biết nên dùng từ gì để diễn tả Thái Hanh nữa. Sao anh lại lấy một người chồng trẻ con đến chừng này chứ. Tóc đen như mấy hôm trước đẹp biết bao, tự dưng biến cái đầu thành bảng color khiến ai nhìn vào cũng chỉ biết câm nín.

"Cũng không tốn lắm."

Thái Hanh nói xong còn cười và ngồi dậy, sau đó cho tay chỉnh chỉnh tóc mình rồi bảo:

"Ban đầu tôi định nhuộm một màu thôi, nhưng màu nào cũng nhuộm qua rồi nên không biết phải nhuộm lại màu gì. Vậy là tôi quyết định chơi trội một lần."

Chính Quốc cũng ngồi dậy rồi nhìn cái đầu này cho kĩ, để phối màu nhìn cho dung hòa chắc hẳn không phải dễ, nên cái đầu này đúng kiểu nhuộm vừa lâu vừa đắt. Nhưng tại sao anh lại không thấm nổi nhỉ? Do bản thân quá trưởng thành hay quá cứng nhắc?

Trong lúc Chính Quốc còn đang suy nghĩ, Thái Hanh cũng bảo:

"Cũng tại thời gian qua tôi chưa nhuộm màu lại, nên bây giờ nhuộm kiểu này cho thỏa."

"Em nhuộm đen còn chưa đầy một tuần. Cái gì là thời gian qua chứ?"

"Nhưng nó đủ làm bứt rứt rồi anh à."

Thái Hanh quen nhuộm tóc rồi, nên thấy cái đầu của mình không có màu sắc liền bực bội không chịu nổi.

"Nhưng đen cũng là một màu mà?"

"Nhưng nó là màu tự nhiên giống cha sinh mẹ đẻ, không nổi bật gì hết."

Chính Quốc chỉ biết thở dài trước loạt suy nghĩ này, cho nên lại cầm Macbook lên và tiếp tục làm việc. Thái Hanh thì đang muốn cùng anh tâm tâm sự nên lại kéo người thương vào lòng, nhõng nhẽo bảo:

"Chính Quốc à, tôi sai ở đâu thì anh nói đi có được không? Đừng có như thế mà a."

Chính Quốc vẫn chuyên tâm làm việc. Thái Hanh lại nói:

"Anh, cái tôi nghĩ và cái anh nghĩ căn bản nó khác nhau, đôi khi dẫn đến không ít hiểu lầm. Cho nên có gì cứ nói ra, lỡ đâu nghe tôi giải thích anh liền tỏ tường thì sao? Chúng ta ngay từ đầu tam quan đã không hợp rồi. Anh còn chơi trò giải câu đố thì tội tôi lắm."

Chính Quốc chỉnh chế độ yên lặng, Thái Hanh vẫn kiên trì nói:

"Đêm nay cho ngủ chung đi nha."

"Không."

"Chúng ta cứ ngủ riêng thì biết bao giờ mới tốt hơn được?"

"Phòng ai nấy ngủ, mau nào, tôi không có thời gian dành cho em."

"Không thích, gần đây thời tiết khá lạnh, ngủ chung cho ấm a."

Chính Quốc thở ra một hơi và quay sang nhìn Thái Hanh rồi nói:

"Nhà chúng ta có lò sưởi mà."

"Không thích dùng lò sưởi, nó khiến tôi thấy bị ngộp."

"Thế cứ chịu lạnh đi."

Dứt tiếng, Chính Quốc không thèm ngó ngàng đến Thái Hanh nữa. Cậu ở cạnh bên có nói gì thì anh vẫn yên lặng và tập trung làm việc nên cũng tủi thân rồi đâm ra buồn bã mà về phòng mình.

Nhưng chưa đầy 15 phút sau, Thái Hanh lại gõ cửa phòng Chính Quốc rồi đưa đầu vào trong và nói:

"Anh, lò sưởi phòng tôi bị hư rồi, lạnh a."

Chính Quốc dễ gạt lắm à? Cứ cho là nó bị hư thì cũng chính Thái Hanh làm ra còn gì? Do đó bình thản bảo:

"Tự làm tự chịu, còn nói nữa ra ngoài sân ngủ, khỏi ngủ trong nhà."

"Sao anh nhẫn tâm như thế hả?"

"Là em tự chuốc lấy thôi."

Thái Hanh uất ức nói không thành câu, đóng cửa phòng của Chính Quốc vô cùng mạnh rồi ngoe nguẩy đi.

Khi làm xong việc, Chính Quốc cũng nằm xuống giường ngủ một giấc. Lúc này anh tự hỏi, phải chăng bản thân là một người khó khăn? Khoan hãy nói đến chuyện không cho Thái Hanh ngủ chung, mà chỉ đơn giản dừng lại ở chỗ nhuộm tóc.

Không thể phủ nhận tóc tai màu mè trông như trẻ con. Nhưng Thái Hanh là thích nhuộm tóc, giống như một cái thói quen khó bỏ vậy. Thế nó liên quan gì đến chuyện cậu hứa sẽ sửa đổi trở nên tốt hơn? Không lẽ đơn giản nhuộm cái đầu cũng đủ làm cậu quên đi lời đã nói à hay tính cách bị ảnh hưởng?

Chính Quốc thở ra một hơi, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi thì cũng chìm vào giấc ngủ. Còn Thái Hanh thì sao ngủ được chứ? Ấm ức cả đêm đấy.

Và điều này trở thành nguyên nhân làm mắt cậy xuất hiện quầng thâm và nổi ít bọng nước. Chính Quốc đưa mắt nhìn cậu mặc bôn đồ ngủ in đầy hoa văn dưa hấu với cái đầu con vẹt thì chỉ biết bó tay. Thái Hanh gãi gãi ót, sau đó cùng anh đi xuống lầu ăn sáng.

"Bộ dạng gì đây?"

"Ngủ hơi muộn thôi."

"Thức canh ăn trộm à?"

"Thức canh ăn anh thì có."

"Nói năng cho đành hoàng lại."

Chính Quốc giận nhưng vẫn đáp lại. Thái Hanh bĩu môi rồi ngồi vào bàn ăn. Hôm nay là chủ nhật nên cả hai không cần đến tập đoàn, cứ ở nhà nghỉ một ngày cho khỏe. Tại dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra, chứ như bình thường anh vẫn đến Điền Thị đúng giờ để coi ngóng vài chuyện hoặc đi bàn bạc kinh doanh.

Ăn xong thì Thái Hanh lại ngủ, còn Chính Quốc đọc ít sách, sau đó thay đồ rồi đi gặp đối tác. Anh thấy thời gian là vàng là bạc, không thể phung phí quá nhiều.

Chính Quốc thì bận rộn như thế còn Thái Hanh thì vẫn cứ ngủ như vậy.

Chính Quốc thấy ngày mai phải xem thử, Thái Hanh đến Kim Thị làm những gì rồi. Tổng giám đốc này có làm ra trò trống gì hay không? Chứ thật anh nghi là vô tích sự hoặc bị làm bù nhìn lắm. Bởi Hàn Đồng Ái độc tài cỡ nào, anh thừa biết rõ, nên cứ chắc bà sẽ nể tình máu mủ.

Khi Chính Quốc về thì đã là buổi chiều mất rồi, không biết Thái Hanh đã dậy chưa nên anh hơi tò mò, đi sang gõ cửa phòng của cậu nhưng không có tiếng trả lời, bên trong cũng không phát ra động tĩnh gì.

Nhưng Chính Quốc vẫn thấy xe của Thái Hanh trong gara mà?

Thành ra đành xoay hẳn tay cửa đi vào trong, nhìn xung quanh thì không thấy Thái Hanh đâu. Nhưng trong nhà tắm phát ra tiếng nước, Chính Quốc nghĩ cậu tắm rồi nên quay lưng định về phòng.

Chỉ là chưa cất bước lại thấy có gì đó không đúng. Phòng tắm đâu đóng cửa, Thái Hanh chắc là không tắm, thế đang làm gì? Không hiểu sao Thái Hanh lại tò mò và bước vào xem thử.

Hóa ra Thái Hanh đang tự giặt quần áo của mình. Chính Quốc đứng khoanh tay và tựa vào cửa, nhìn cậu đang tích cực giặt đống quần áo kia thì thấy thương vừa thấy buồn cười.

Nói sao đi nữa, sống ở trên đời thì phải biết giặt quần áo. Đây là việc hết sức bình thường nên Thái Hanh có làm thì vẫn đâu có mất mặt mũi hay thanh danh mà lo.

"Em đã cho bao nhiêu bột giặt vậy?"

Chính Quốc mở miệng hỏi làm Thái Hanh hơi giật mình. Nhưng biết đó là anh nên vừa giặt vừa đáp:

"Cũng ít."

Nhìn số bọt đầy một thau nước lớn, còn chảy khắp phòng thì liệu là ít sao? Nhưng đối với Thái Hanh nó ít, còn với người khác, hoặc đối tượng rành rẽ chuyện này như Chính Quốc thì không.

Cơ mà chịu làm là tốt rồi, trên đời cái gì cũng cần phải học mà.

"Ừm, em giặt đi, tôi về phòng."

"Về chuẩn bị phần thưởng cho tôi đi a."

"Gì cơ?"

Chính Quốc nghe xong chỉ biết cười một cái như tỏ ra khinh bỉ.

"Ơ..... tôi ngoan như thế này mà, anh không định thưởng cái gì cho tôi ra?"

"Đó là chuyện em nên làm thôi. Giặt xong thì dọn phòng đi."

"Dọn phòng để đón anh qua đúng không?"

Thái Hanh quay lưng lại hỏi với nét mặt chứa sự chờ mong. Chính Quốc xùy một tiếng rồi đáp:

"Ừm, đón tôi qua phòng để tôi đốt phòng em."

Nhìn Chính Quốc nói xong rồi trực tiếp đi thì Thái Hanh chỉ biết bực dọc. Cuộc đời của cậu sao lại khổ như thế chứ? Từ đầu đến cuối, có chồng nhỏ nhưng không ăn được là sao? Cứ cho là ăn được đi, nhưng số lượng quá ít. Khôn cùng đáng thương.

Nhưng trách ai đây? Còn không phải tại Thái Hanh ngay từ đầu sao? Do đó coi đây là hậu quả cần phải trả đi. Dù sao chuyện nghẹn uất thế này vẫn là tốt hơn chuyện ly hôn với Chính Quốc.

Đường đường là một thái tử giữa đời thường lại thành người đàn ông có gia đình và đang bị dạy lại. Thái Hanh đang muốn than trời kêu đất. Nhưng cột nhà nào mà không sợ nóc? Chờ thêm một thời gian nữa, chỉ cần anh giao việc cho cậu, cậu sẽ thấy hạnh phúc cho xem.

Số thê nô là thế đó.....
Ngoài tự nguyện chịu thì chỉ có bắt buộc phải chịu. Chứ không còn từ nào khác đâu.

_____________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro