₂₅❅

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn tối xong, Thái Hanh không về phòng của mình mà chọn đi theo Chính Quốc. Anh không thèm ngó ngàng mở miệng nói chuyện với cậu. Bởi cậu chai mặt lắm, có đuổi cũng không đi nên bản thân không muốn tốn sức vào chuyện dư thừa. Cứ dùng khoảng thời gian này làm chuyện có ích vẫn tốt hơn.

"Anh."

Thái Hanh lại ôm eo của Chính Quốc từ sau rồi gọi.

"Anh thương tôi không?"

"Không."

"Thế anh yêu tôi không?"

"Không."

"Vậy thích tôi thì sao?"

"Cũng không."

Thái Hanh rất là tuyệt vọng. Cậu đã hạ cấp bậc từ thương xuống còn thích nhưng Chính Quốc vẫn không trả lời có là sao? Tay giữ eo anh siết chặt hơn, mặt cậu gác lên bờ vai ấy rồi tỏ ra ủy khuất bảo:

"Chính Quốc à, cả một chút ấn tượng với tôi anh cũng không có sao?"

"Ấn tượng thì có."

Nghe Chính Quốc nói đến đây thì Thái Hanh liền mừng rỡ, nhưng không nhanh không chậm anh đã tạt cho cậu một xô nước lạnh với câu:

"Em quậy như thế mà, tôi sao có thể không có ấn tượng."

"Anh nghiêm túc đi mà Chính Quốc."

"Tôi đang nghiêm túc."

"Thôi mà anh."

Từ bao giờ Thái Hanh trở nên dính người như thế chứ? Thật ra cậu luôn như vậy, tại anh không thấy ngay từ đầu để hôm nay mang theo nhiều bỡ ngỡ thôi.

Thái Hanh cho tay lấy điện thoại mà Chính Quốc đang cầm đặt sang một bên. Sau đó xoay người anh lại rồi bảo:

"Hấp hôn không anh?"

"Đừng có suốt ngày chỉ biết như thế."

Chính Quốc nhanh đẩy Thái Hanh ra. Nhưng cậu giữ chặt anh rồi đè xuống giường.

"Thì anh không cho tôi nên tôi mới đòi chứ bộ. Chúng ta làm đều đều thử xem, tôi đâu cần khổ sở thế này."

Quan hệ giữa hai người là hết sức bình thường. Tại Chính Quốc không ưng được Thái Hanh và sợ cho tương lai nên mới can ngăn.

"Chính Quốc à, đi mà, nha."

"Không, leo xuống nào."

"Thôi mà anh."

Nhìn Thái Hanh thật sự đáng thương nên Chính Quốc khẽ cười một cái. Cậu gõ mũi anh một cái rồi bảo:

"Quyết định là làm nha?"

"Không."

"Ây thôi mà..... đừng không mãi nữa, tức chết là có thật đó."

Dù gì thì Thái Hanh rất nổi tiếng sát nam sát nữ. Không tin mình không cưa đổ nổi Chính Quốc. Cơ mà vốn dĩ không phải ngay từ giây phút đầu anh đã sa chân vào cái lưới tình này rồi ư? Nên không nhờ lí trí mạnh và biết yêu bản thân mình nên còn giữ được trái tim chưa chằng chịt vết thương thôi.

"Thì em chết tôi chôn."

Thái Hanh thở ra một hơi bất lực, sau đó vẫn nhẹ nhàng cho tay cởi áo ngủ của Chính Quốc.

"Ai cho?"

Chính Quốc giữ tay của Thái Hanh lại rồi hỏi.

"Tôi cho."

Chính Quốc tỏ ý muốn ngồi dậy nên Thái Hanh càng đè chặt anh trên giường và nói.

"Chính Quốc, đừng chạm vào giới hạn của tôi."

Rất hiếm khi Thái Hanh mở miệng đe dọa một ai, tại cậu quen cảnh người khác phục tùng mình rồi. Cho nên ở đây mở miệng nói câu này với Chính Quốc chính là bản thân đã không còn sức chịu đựng nhiều.

Cũng đúng thôi, bởi Thái Hanh vì sao phải mãi thua thiệt và cam chịu những gì Chính Quốc đặt ra như thế? Cậu có cái tôi riêng, tự trọng riêng, quyền lực riêng, chưa từng sống bám vào anh còn gì? Cho nên nếu đối phương còn ở đây ngang ngược, cậu không ngại bức ép bạo lực đâu.

Có thương yêu đến đâu cũng thế, dục vọng khi đã cháy thì lí trí sẽ bị thiêu trụi, không cưỡng lại nổi đâu.

"Em đang hăm dọa ai đó? Em không nhìn thử người đang đe dọa là ai à?"

"Có nhìn chứ. Chính Quốc, tôi nghĩ anh hiểu mức độ nghiêm trọng khi tôi bị chạm đến ranh giới của sự chịu đựng mà."

Chính Quốc thở ra một hơi, đồng thời vẫn muốn ngồi dậy. Nhưng Thái Hanh vẫn đè chặt cổ tay của anh xuống giường rồi ngấu nghiến hôn.

Chính Quốc tỏ ra thái độ bài xích chuyện này ngay từ khi cả hai vừa kết hôn xong. Cho nên dù bây giờ có hòa hợp thì vẫn cảm thấy hơi ngượng nghịu nếu dễ dàng cho đi. Vì vậy chỉ cần Thái Hanh hết sức chủ động, đẩy anh vào thế đã rồi thì mới không tỏ ra chống đối.

Bởi khi đó mặt mũi của Chính Quốc không bị ảnh hưởng. Chính Quốc không bị đại hạ giá.

Vẫn là từ trước đến giờ không ăn được Chính Quốc là tại Thái Hanh sao? Do cậu không cố tình tiến đến, nhiệt tình thúc đẩy, làm người da mặt mỏng như anh  thuận theo cái tính cách không đặt nặng nhu cầu mà cho qua. Nếu sau này cậu biết tất cả đều tại mình thì chắc cắn lưỡi chết mất.

Thái Hanh ôm trọn Chính Quốc vào lòng, đồng thời bên dưới không ngừng thúc vào khiến anh nức nở mà cào lưng cậu đến nát.

"Ưm..... a....."

Chính Quốc câu lấy Thái Hanh bằng hết sức mình có, do anh đang thăng hoa đến độ chông chênh, cần bám víu lấy đối phương.

"Nói xem, anh thích tôi không?"

"Không..... a..... aaa..."

Sau khi Chính Quốc nói không, Thái Hanh càng thúc mạnh khiến anh càng mở miệng la lên chói tai. Còn cậu thì hài lòng, nhẹ nhàng chà đạp điểm yếu bên trong, đồng thời cắn lấy vành tai mềm mại rồi lần nữa hỏi:

"Thế có yêu tôi không?"

"Không...."

Thái Hanh lại thúc mạnh vào trong khiến Chính Quốc cảm của mình như bị đâm cho thủng nát ra rồi.

"Hỏi lần cuối có thương tôi không?"

Chính Quốc lặng câm, Thái Hanh vừa đem toàn lực tấn công vào trong vừa hỏi.

"Nói?"

"Có...."

Chính Quốc cảm thấy Thái Hanh như đang đâm đến tận cuống họng của mình. Cho nên sau câu đáp thì nước mắt tuôn trào luôn. Bản thân như hóa thành thỏ nhỏ nức nở dưới thân của cậu, làm cậu rơi vào cảnh luống cuống chân tay, cõi lòng phát đau khi nhìn thấy anh khóc.

"Ôi đừng khóc nữa mà, tôi đây, tôi ở đây, đừng khóc. Sao lại khóc chứ? Ngoan nào."

"Xấu xa..... em là đồ xấu xa.... xấu xa lắm...."

Chính Quốc cào nát lưng của Thái Hanh. Lúc này anh chỉ thấy khoái lạc chứ không hề xấu hổ. Hóa ra ân ái với nhau lại bình thường đến thế, cậu thăng hoa thì anh cũng thoải mái. Có qua có lại, không chất chứa điểm đáng xấu hổ nào.

"Ôi tôi xin lỗi, đừng khóc, Chính Quốc đừng khóc."

Có cho tiền thì Thái Hanh cũng không quen với bộ dạng này của Chính Quốc. Nhưng cõi lòng của cậu đã hoàn toàn mềm nhũn trước ánh mắt trong bất lực và giọng điệu nức nở của anh.

Thái Hanh khẽ trao cho anh một nụ hôn sâu, coi như đây là thứ đền bù. Cuộc ân ái cứ thế kéo dài đến 2 giờ sáng, anh bủn rủn chân tay, cả sức để thở còn không có nên cứ mặc cho cậu tắm hộ mình rồi mang ngược lại giường.

Sáng hôm sau, Chính Quốc dậy khá muộn. Toàn thân mệt mỏi và mềm nhũn. Tuy nhiên hôm nay là thứ hai, anh phải có mặt ở Điền Thị nên cố gắng rời khỏi giường.

Lúc mở tủ lấy quần áo, Chính Quốc mới cả kinh khi bên trong treo đầy đồ của Thái Hanh. Cậu chuyển nó sang đây từ lúc nào vậy? Sao có thể nhanh như thế chứ?

Chính Quốc dẫu kinh ngạc đến đâu thì vẫn phải thay quần áo đi làm nên đành gác chuyện này sang một bên. Anh chắc rằng với cái miệng của Thái Hanh thì không sớm cũng muộn cũng sẽ tự kể về chuyện chuyển phòng. Nên bản thân cứ chờ cậu nói là được, cần chi động não cho mệt mỏi.

Vì hồi đêm Chính Quốc ngủ muộn còn phải cùng nhau vận động mệt mỏi. Do đó chưa đến giờ ăn trưa, anh đã ngủ gục trên bàn rồi. Chưa bao giờ Điền tổng phải trải qua trường hợp này cả, đúng là xấu hổ chết đi được. Nhưng mắt mở không lên thì biết làm sao?

Lúc này trợ lý Lưu cho tay gõ cửa, nhưng vì Chính Quốc ngủ say không nghe, thế là ông đành tự đi vào. Bắt gặp khung cảnh trên cũng không biết làm gì ngoài thở dài. Sau đó tiến đến lấy áo khoác anh vắt trên giá gần đó để đắp hộ.

Trợ lý Lưu không thể xem là đáng tuổi cha của Chính Quốc, nhưng ông rất trung thành và làm việc lâu năm, coi tính mạng lẫn an nguy của anh còn quan trọng hơn mình. Gần đây anh còn đi gặp bác sĩ tâm lý nên càng lo. Vì thế mà hành động coi như chăm sóc này cũng đâu thể xem là lạ.

Thái Hanh thấy cửa phòng chủ tịch mở nên bước vào. Lúc này trợ lý Lưu đang đứng cạnh bàn để đặt những tờ giấy mình định đưa cho Chính Quốc ký.

"Suỵt."

Trợ lý Lưu nhanh chóng dùng tay ra hiệu im lặng. Thái Hanh cũng thấy Chính Quốc đang ngủ nhưng vẫn không nhỏ giọng, thay vào đó bảo rằng:

"Ông đang làm cái gì đó hả?"

Chính Quốc nhanh chóng giật mình tỉnh giấc. Trợ lý Lưu mở miệng bảo:

"Có phải Kim thiếu hiểu lầm gì không?"

"Có chuyện gì?"

Chính Quốc nhanh lấy khăn giấy đặt sẵn trong hộp ở góc bàn để lau mắt. Thái Hanh thì tiến đến, lôi trợ lý Lưu đang đứng sang một bên rồi bước lại cạnh anh, lấy cái áo vest kia quăng xuống.

"Em làm gì vậy? Áo của anh mà?"

Nghe đó là áo của Chính Quốc. Thái Hanh trước cả kinh, sau thì nhặt lên cấp tốc rồi cho tay phủi phủi và cười gượng gạo nói:

"Xin lỗi anh."

"Em đang làm trò gì đó?"

Chính Quốc tỏ ra khó hiểu hỏi Thái Hanh, sau đó lại nhìn sang trợ lý Lưu.

"Thì em thấy ông ta đứng ở bàn làm việc của anh xem giấy tờ. Đáng lý anh ngủ thì nên ra ngoài chứ, đứng đó rồi coi cái gì? Rồi ban nãy cái áo này khoác lên vai anh như thế, chứng tỏ có người ngoài giúp, vậy không phải ông ta thì là ai?"

Sao Thái Hanh có thể ghen với trợ lý Lưu chứ? Nhưng biết ghen là tốt rồi. Cho nên Chính Quốc cười nhẹ rồi kêu trợ lý ra ngoài, cả hai chuẩn bị bàn chuyện tư nên muốn có không gian riêng.

Khi cửa phòng được đóng lại, Thái Hanh cho tay kéo Chính Quốc vào lòng rồi bắt đầu hôn. Anh không đáp lại nhưng cũng không kháng cự, đợi khi đối phương thấy đủ thì tự động rời môi.

"Em nghĩ làm sao mà đi ghen với trợ lý của tôi. Lần trước là Lưu Huân tôi còn có thể hiểu, nhưng lần này tận ba của Lưu Huân đó."

Chính Quốc vừa nói vừa lấy khăn giấy lau miệng mình. Không biết cậu học cái thói hôn này ở đâu mà khiến anh thấy đau môi và mỏi khớp hàm rất nhiều. Nếu ban nãy cậu không dừng lại kịp thời thì đến nước bọt cũng chảy ra ngoài.

"Tự dưng ông ta đắp áo cho anh còn gì?"

"Nói em nghe này Thái Hanh. Lúc Điền Thị chưa thịnh như bây giờ, tôi luôn xảy ra vấn đề khi đi gặp đối tác. Chính là trợ lý Lưu như người cha thứ hai của tôi, luôn chuẩn bị sẵn dù đứng ở xe đón tôi, luôn chuẩn bị sẵn áo khoác cho tôi mặc vào."

Chính Quốc không để bản thân mình chịu thiệt thòi là thật. Nhưng trên thương trường không phải lúc nào cũng như ý muốn. Đặc biệt là khi bản thân còn chưa đủ lớn mạnh. Vì vậy mà nhiều lúc tủi thân, buồn bã lắm. Chỉ là cha mẹ của mình nhưng mình lại không thể chia sẻ, những lúc như thế chỉ có trợ lý Lưu thôi.

"Thái Hanh à, đúng là tôi không thể nói tôi thương em 100%. Nhưng tôi cam đoan với em, tôi sẽ không có người khác."

Không chờ Thái Hanh mở lời, Chính Quốc lại nói tiếp.

"Đừng nghi ngờ lung tung, được không?"

Thái Hanh không nói gì, chỉ lấy áo khoác choàng lại cho Chính Quốc rồi kéo anh vào lòng, dẫn rời khỏi nơi này.

Trong thang máy, Thái Hanh khẽ hôn tai Chính Quốc và nói:

"Tôi cũng vậy, tin tôi nhé!"

Nhưng khi đáp xong, Thái Hanh thấy có gì đó sai sai nên bảo:

"Không đúng, là tôi thực sự yêu anh, yêu có mình anh, không còn ai khác, tin tôi đi."

Chính Quốc không đáp, bởi Chính Quốc chưa dám tự tạo hy vọng cho mình, anh sợ đau. Nhưng cái nói nãy chưa đầy sự khẳng định, ánh mắt của Thái Hanh cũng đầy chắc chắn nên lòng anh nhuốm đầy màu hồng.

Cả hai cùng nhau đi ăn trưa, Chính Quốc ngồi trong bàn ăn rồi tự hỏi:

"Nói xem có ai lên báo nói tôi ngoại tình nữa không?"

"Chắc là có."

Nghe xong thì Chính Quốc nhẹ cười và bắt đầu ăn vì thức ăn đã được mang lên. Thái Hanh ngồi ở phía đối diện, gắp cho anh miếng thịt và nói:

"Sao không bao giờ anh đeo quà tôi tặng?"

"Tôi nói rồi, tôi không thích mấy cái vướng víu."

"Nể mặt chồng anh cũng không được à?"

"Được rồi, về sau sẽ thường xuyên đeo hơn."

Chính Quốc cũng gắp lại cho Thái Hanh một ít thức ăn. Anh thấy yêu cầu này không quá đáng, huống chi muốn hôn nhân không mệt mỏi và bớt tranh cãi thì bản thân phải tập cư xử nhã nhặn, bớt ngang và gắt lại.

"Mà thôi anh đừng đeo, để tôi mua cái khác, chỗ đó đều quê mùa cả rồi."

"Cái nào hợp thì đeo thôi. Chúng ta đâu phải ngôi sao Hollywood đâu mà lo."

"Nhưng chúng ta cũng là người nổi tiếng mà."

Ăn trưa xong, Chính Quốc cùng Thái Hanh đi mua sắm. Cậu nói mình hết đồ mặc rồi, trong khi anh thừa biết đối phương có mặc cả năm không giặt vẫn chưa hết số quần áo ở nhà.

Lấy nhau cũng lâu, Chính Quốc cùng Thái Hanh chưa từng sống như cặp đôi thực sự. Cho nên hôm nay cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi dạo thế này thì bản thân lại thấy vui và hạnh phúc khó tả.

Trong lúc Chính Quốc đang lựa chọn quần áo của mình, Thái Hanh tiến đến sau lưng rồi hỏi:

"Anh, mẫu này được không?"

"Đẹp a."

"Thế lấy full set nhé?"

"Tùy em."

Thường Thái Hanh sẽ mua đồ lố, nhưng sau khi định đưa cho nhân viên cạnh bên mang ra quầy trước thì đột nhiên đổi ý và nói:

"Lấy một cái này thôi, màu này."

Chính Quốc cũng không bận tâm lắm, do Chính Quốc chưa từng cùng Thái Hanh đi mua đồ nên không thấy điểm kì lạ.

Cùng nhau dạo mấy vòng, mua xong hơn chục túi đồ thì cũng chọn ra về. Nhưng vì Điền Thị với Kim Thị không cùng đường nên đành đưa anh đến đó trước, còn cậu sẽ về tập đoàn sau. Vốn dĩ có tài xế lái nên nào sợ mỏi chân tay.

Sau này chúng ta thường xuyên cùng nhau đi ra ngoài, thường xuyên cùng nhau đi mua sắm nhé!"

"Ừm."

Chính Quốc nhìn vào điện thoại và đáp một tiếng đơn giản. Do trợ lý Lưu đang nhắn bản lịch trình được thay đổi vào buổi chiều cho anh xem.

Hóa ra Thái Hanh cố ý mua quần áo ít hơn là vì muốn có cớ rủ Chính Quốc đi ra ngoài cùng mình thật nhiều lần. Chứ quần áo thì chật tủ, anh nhìn liền biết thì khó lòng tạo nên những khoảnh khắc cùng nhau lắm.

Tối đó, Thái Hanh đang nằm trên giường của Chính Quốc chơi game. Do cậu đã dọn qua đây rồi nên thoải mái và xem như đây là phòng của mình mà sử dụng thôi. Còn anh vừa từ ngoài trở về, đùng đùng nổi giận nhanh chân tiến về phía cậu rồi nói:

"Em đã làm ra cái trò gì vậy hả?"

"Em có làm gì đâu."

Thái Hanh quăng điện thoai sang một bên rồi ngồi dậy thắc mắc hỏi. Chính Quốc nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của cậu thì ngồi xuống giường rồi bảo:

"Em cho người đăng báo cái gì đó hả?"

"Anh biết à?"

Thái Hanh hỏi lại bằng nét mặt đáng yêu. Chính Quốc cười hòa nhã.

"Sao có thể không biết."

Dứt tiếng đưa tay lên bóp cổ Thái Hanh, đè cậu nằm hẳn xuống giường.

"Tôi thật sự muốn giết chết em."

Rõ là vừa rồi còn cười, thế mà giờ lại hóa hung dữ khiến Thái Hanh trở tay không kịp.

"È..... ặc ặc..... không được... ặc.... ngạt thở.... a.... anh bỏ ra.... ngạt thở...."

"Thái Hanh, em dư tiền à?"

Chính Quốc không hiểu sao Thái Hanh lại cho người chụp lại cảnh hai người đi ăn, đi mua sắm rồi viết báo là hôn nhân vô cùng hạnh phúc nữa. Cậu muốn anh ngày mai phải nhìn mặt nhân viên làm sao?

________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro