chap 8 Ba ơi đừng bỏ con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook đã nhắn cho Taehyung đừng lo và cứ vào lớp học như bình thường đi, lúc về thì xuống phòng y tế giúp JungKook đưa Jimin về. Jimin đang miên man thều thào vài tiếng khe khẽ:"Ba ơi!Ba đừng bỏ Jimin mà...huhu...ba ơi...ba...". JungKook bỗng thấy nặng lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Jimin nhè nhẹ, chuyện gia đình Jimin lúc trước buồn lắm.....

*NHỚ*>>>Gia đình Jimin trước đây rất giàu có, ba Jimin là tổng giám đốc một công ty lớn, nhưng không phải công việc lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ các doanh nhân thành đạt đâu, ông ấy vẫn yêu thương, chăm lo cho gia đình, Jimin và ChaeYoung( mẹ của Jimin). Jimin rất thương ba mình, luôn thần tượng ba mình lắm, yêu cả mẹ mình nữa, Jimin luôn mong ước gia đình mình sẽ mãi hạnh phúc.

Nhưng chuyện đời lắm đỗi phũ phàng, ông HanBin bị hệ thống tin tặc của một công ty đối thủ cài vào, phá hủy toàn bộ các hợp đồng quan trọng, cũng như các tài liệu mật của công ty. Chẳng mấy chốc tài sản của gia đình Jimin đã bốc cháy, Jimin lúc ấy mới 8 tuổi, ChaeYoung thì lâm bệnh nặng khi nghe tin ông HanBin bị hãm hại rồi gia tài bị xiết nợ.

Căn bệnh tim của bà ngày một nặng, bà dường như đang cận kề cái chết, đôi mắt khóc suốt đến thâm vầng. Jimin không làm được gì cả, một cậu bé 8 tuổi thì làm được gì chứ?Mẹ thì đang nằm viện, ba thì đang đau đầu nát óc với số nợ khổng lồ, không cách nào trả hết. Một hôm sau khi ông HanBin vào thăm bà ChaeYoung nằm viện cùng bé Jimin, vợ chồng hàn hiên vài câu rồi ông dắt Jimin ra về để chiều Jimin còn đi học.

Nhưng không, khi về đến nhà, ông HanBin liền bị mấy tên to con, bậm trợn, ông đón chắc chúng là giang hồ mà chủ nợ bảo đến để thu lãi. Jimin sợ sệt nấp sau ba mình, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn kia, cứ nắm chặt lấy tay ba, cõ lẽ Jimin không hề muốn mất ba một tí nào cả?(chắc mọi người cũng như thế phải không?). Tên to con nhất, mặt mày râu ria tay cầm thanh sắc sáng loáng lên tiếng:

"Mày là thằng HanBin phải không?Khôn hồn thì thanh toán số nợ còn lại cho anh Yong, nếu không tao sẽ băm xác mày ra...!"

"Các anh có thể cho tôi thêm thời gian được không?Hiện tại các anh thấy đó, tôi vừa mới bị khủng hoảng, cả cơ ngơi của tôi đã tiêu tan, giờ lấy đâu ra tiền để trả nợ đây hả các anh?...Các anh có thể chờ thêm vài ngày được không ạ?"-Ông HanBin nài nỉ.

"Hay nhỉ, mày nói vậy làm sao tao ăn nói với anh Yong, sao lúc mà mượn nợ mày không nghĩ đến chuyện có ngày mày sẽ không trả được?Hôm nay nhất quyết mày phải trả...không thì đừng trách tao vô tình!"-Hắn càng hăm hăng đe dọa ông HanBin, làm Jimin cũng phải sợ, mặt mày nhăn nhúm lại, Jimin lo cho ba mình lắm!

"Tôi năn nỉ các anh đấy, tôi chỉ còn cái thân già này thôi, các anh hãy mở lòng mà cho tôi thiếu được không ạ?Tôi hứa tôi sẽ trả mà...!"-Ông HanBin đã quỳ xuống, thật sự ông đang lo, nỗi lo của ông không phải vì nợ, ông đang lo chúng sẽ bắt Jimin đi, đứa con trai đầu lòng của ông, ông không thể để mất Jimin được, có chết ông cũng không để điều đó xảy ra:"Ba yêu con, con trai à!".Tên cầm đầu vẫn không nghe lọt tai lời van nài của ông, hắn ta đang chăm chú vào Jimin, vào cô bé đang rụt rè kia, bỗng đầu hắn ta lóe sáng một ý định:"Mày khôg trả tao sẽ thịt con gái của mày...", thế rồi hắn cho hai tên đàn em tới định bắt Jimin thì:

"Các anh tính làm gì đó?"-Ông HanBin toan đứng dậy khi chúng tiến tới chỗ Jimin, điều ông lo sợ đã đến.

"Mày không trả được nợ thì để con gái mày về làm ở đợ cho anh Yong trả nợ vậy, mày là doanh nhân mà sao đầu óc ngu đần thể hả? mày nghĩ thử xem, nó lâu nay ăn sung mặc sướng, giờ nhà mày đã phá sản, chẳng phải con bé này về với anh Yong sẽ sống sung sướng hơn ở đây sao, cái nhà này thì tao cũng nghe nói chủ nợ khác cũng đã xiết rồi mà, sao mày còn vác mặt về đây thế?"-Hắn bặm trợn vừa nói vừa bước tới đạp ông HanBin té ngã.

Hai tên đàn em được nước tóm lấy Jimin. Jimin thấy tên xấu xa kia đạp ba té ngã thì chạy lại đỡ ba dậy. Mắt Jimin đã ướt nhòa, đôi mắt ấy long lanh lắm, giọt nước bé tí chảy ra, có phải em đang khóc, em khóc vì ba mình,,,Em bị hai tên kia lôi về phía tên bặm trợn xấu xa, em đã òa khóc to hơn, la oai oái:"Ba ơi cứu Jimin với...ba ơi!Jimin sợ lắm ba ơi!".

Tên cầm đầu liền vung tay tát vào mặt Jimin một cái đau điếng. Jimin đã ngất đi, khuôn mặt bé bỏng kia hằn lên năm dấu ngón tay của kẻ không bằng loài cầm thú. Sao nỡ nhẫn tâm đánh một cô bé đang tuổi non dại thế chứ?Ông HanBin không còn bình tĩnh được nữa, ông vùng dậy, xông vào đánh hai tên đang bắt giữ Jimin, ông dùng tất cả sức lực, sức lực của một người cha già, thậm chí nếu có chết ông cũng phải cứu thoát, bảo vệ cho đứa con bé bỏng tội nghiệp của ông.

Nhìn Jimin mặt lem luốt, nước mắt nhòe nhoẹt lòng ông đau như cắt. Ông dùng chân đá trúng mặt một tên khiến hắn ngã lăn, tên còn lại liền thả Jimin ra cho tên đại ca canh giữ. Tên đó lao tới vung cây đập vào đầu ông, nhưng ông đã né được đòn và vung tay đấm thật mạnh vào ngực làm tên đó ói máu(ông là một võ sư có tiếng), chộp lấy thanh sắt ông bồi thêm cho hai tên mỗi tên một cây để đề phòng chúng khôi phục thì toi, thấy hai tên đàn em bị hạ gục dễ dàng tên đại ca hơi e dè, hắn liền nhấc máy gọi mấy tên đàn em còn lại đang ở quán nước trước nhà ông vào.

Ông HanBin thấy thế liền nhanh chóng phóng tới vung cây đập vào vai hắn, nhưng tên đại ca đã nhanh tay chụp lấy thanh sắt, vung chân đá vào bụng ông, ông tuổi đã trên 50 nên sức không bằng một tên giang hồ hung bạo, ông ngã ra xa. Nhưng ông không thể để Jimin trong vòng nguy hiểm được, ông lại bật dậy, tiếp tục xông tới, lần này thì khác ông đá trúng hạ bộ tên đại ca nên hắn ôm hạ bộ mà nhảy tưng tưng, Jimin Không còn điểm tựa nên ngã xuống đất, ông mau chóng lại đỡ con gái mình, mắt ông đã nhòa lệ, ông đau lắm chứ!

Vì mình mà con gái phải chịu khổ thế này!Ông thấy mình thật có lỗi...ôm Jimin vào lòng ông hôn nhẹ lên mái tóc bé, Jimin đã tỉnh lại, thấy mình đang trong lòng ba thì đã òa khóc ôm ba thật chặt, Jimin đang vui, vui vì ba không sao, em vui vì không còn bị tên xấu xa kia bắt giữ...Jimin hận chúng, hận tên xấu xa kia, cái tát trên má này nhất định Jimin sẽ trả(nguyên nhân Jimin sau này trở nên giỏi võ và hung dữ).

Tên đại ca đang lo lắng vì tụi đàn em sao chưa vào, hắn lo mình sẽ bị ông HanBin xử đẹp. Còn ông HanBin thì đang âu yếm con gái mình, nên ông đã quên phắt chuyện đang xảy ra, ông cũng chưa nghĩ tới chuyện bọn đàn em của tên này sẽ ập vào. Bỗng tiếp đập cửa rầm rầm vang lên dữ dội,bọn đàn em ồ ạt kéo vào,khoảng hơn chục thằng, tên nào tên nấy tay đều cầm vũ khí. Ông HanBin trợn tròn mắt ngạc nhiên,ông đoán ngay phen này mình sẽ không qua nỗi, chỉ tội cho Jimin-đứa con mà ông yêu thương nhất,sẽ lâm vào cảnh đày đọa. Tên đại ca thấy tụi đàn em đã đến, liền lên mặt:

" thằng chó, lúc nãy mày làm gì tao mày nhớ chứ, bây giờ mày ngon mày thử coi, khôn hồn thì giao con bé này cho tao, nếu không thì nhừ xương!!!"

"Tôi đã không còn gì để mất hay để trả cho các anh cả, chính các anh đã đẩy tôi vào bước đường cùng, tôi chỉ mong các anh tha cho con gái của tôi, nó chỉ là đứa trẻ thôi mà, các anh nỡ lòng nào bắt nó chứ?Nếu các anh dám động chạm đến con gái tôi, thì tôi sẽ liều mạng với các anh..."-Ông HanBin chắc giọng.

"À mày ngon thì liều mạng thử tao xem, bay đâu lên, đánh nó què giò cho tao!!!"-Tên đại ca quát lên. Thế là tụi đàn em xông vào cầm cây đập tới tấp. Ôm Jimin vào lòng ông dùng chân chống trả, chúng quá đông, quá bất lợi cho ông nên ông không thể chống cực nổi nữa. Hạ được 4 tên thì ông không còn sức đánh tiếp, mấy tên còn lại được thế nhào tới bổ cây vào chân ông những cái thật mạng.

Ông quỵ xuống, chân ông đã bị gãy, máu nhòe ra thấm đẫm cả chiếc quần tây, một màu đỏ au trên sàn nhà. Thấy một tên vung cây định đập vào đầu Jimin ông lao tới...Thế rồi, đầu ông chảy đầy máu, mắt ông mờ nhạt đi hình như ông không còn thấy gì nữa, trước mắt ông là đứa con gái tội nghiệp đã thoát khỏi cái chết...Ông vui lắm,ông đã làm tròn trách nhiệm một người cha...Jimin thấy ba chảy máu liền khóc toáng, mắt trừng trừng nhìn tên cầm đầu vẻ đe dọa. Hắn ta thấy vậy khá hoảng sợ khi thấy ông HanBin máu chảy mỗi lúc một nhiều, hắn liền ra lệnh cho rút lui kẻo cảnh sát đến thì khổ:

"Được rồi bây giờ tui tao về báo lại với anh Yong, mày lo mà trả nợ đi, về tụi bay!!!"-Nói xong hắn chạy tuốt kéo theo đám đàn em. Thấy chúng đã đi hết rồi, ông HanBin nhẹ nhàng vỗ về Jimin:

"Jimin  à, con đừng có khóc chứ!Ba không sao đâu mà...con nín đi...ba không muốn con khóc đâu...nghe lời ba nín đi con!"

"Ba ơi, bà đừng bỏ Jimin nha ba...Jimin không muốn mất ba đâu...Hu hu...ba phải sống với Jimin với mẹ ChaeYoung nữa mà...ba ba!"-Jimin lắc tay ba mình, em đang lo lắm, em sợ lắm, sợ ba sẽ bỏ em, mắt em cứ tiếp tục giọt nước chảy dài.

"Ngoan,ba sẽ ở với Jimin với mẹ Jimin mà...Jimin đừng khóc nữa...ba xin con đấy...ba xin...khụ khụ...Jimin!"-Ông ráng gượng chút hơi thở cuối cùng, ông đã thổ huyết, bàn tay đầy máu, ông cầm chặt tay Jimin, kéo nhẹ đầu Jimin xuống, hôn lên trán Jimin một cái, đó là cái hôn cuối cùng mà ông có thể dành cho con. Ông tiếp:

"Jimin à...ba xin lỗi con nhiều lắm, xin lỗi cả mẹ con nữa...ba chỉ mang tai họa cho gia đình này thôi...khụ khụ...Ba yêu con nhiều lắm...Khụ khụ...con hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ nghe chưa...Con yêu của ba, ba muốn con gọi tiếng ba cuối cùng được không?"-Ông đã không còn đủ lý trí nữa, ông thèm nghe tiếng ba lắm, tiếng gọi cuối cùng đứa con gái bé bỏng dành cho ông. Jimin cầm tay ba chặt hơn, em cuối xuống hôn lên trán ba, em gọi tên ba:"Hu hu...Ba ơi!Ba ơi!Jimin kêu ba rồi, Jimin nghe lời ba mà ba đừng bỏ con mà ba...huhu!"

"Ba vui lắm, hạnh phúc của ba là con đấy Jimin à...khụ khụ...ba không thể ở lại với Jimin được nữa rồi...Jimin nhớ lời ba dặn đó nha...Hứa với ba...khụ khụ...ngoan ng....!"-Ông không còn trụ được nữa, ông đã ra đi...

"Ba ơi đừng bỏ con...ba ơi đừng bỏ Jimin mà ba...BAAAAAAAAA!!!"-Jimin khóc nức nở, em không còn là cô bé thơ dại nữa, em đang khóc thương cho ba đấy, khóc như một người con trưởng thành, em yêu ba nhiều lắm, ba đi rồi sao?Em không thể tin vào được điều đó nữa, em đã ngất đi...(Hết chap 8).

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro