chap 9 Jimin đừng buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó công an được tình báo đến hiện trường. Một cậu bé ôm chầm lấy thân thể một người đàn ông đẫm máu, tay vẫn nắm chặt không buông rời, em đã ngất đi.cậu bé Jimin tội nghiệp đã thấm mệt, có lẽ chuyện vừa qua đã bám chặt mãi trong kí ức của em. Hàng xóm thấy vậy liền gọi xe cứu thương đến để đưa nạn nhân vào cấp cứu. Nhưng chỉ cứu được Jimin, còn ông HanBin đã mất.

Công an đang tiếp tục điều tra hiện trường và bà hàng xóm đã chứng kiến mọi việc nhưng do bọn giang hồ đông quá bà không dám xen vào nên mới ra cớ sự như bây giờ, thâm tâm bà dường như đang cắn rứt, bà là chỗ chị em thâm tình của CheaYoung-mẹ của Jimin, bà đã thấy cảnh một người cha gắn lòng bảo vệ con dù còn chút ít sức lực, bà đã nghe hết tiếng hét của cô bé nhỏ nhắn gọi tiếng ba. Bà chưa bao giờ thấy tình phụ tử của gia đình nào mãnh liệt đến vậy, bây giờ bà sẽ làm chứng mọi việc để giúp cho công an bắt bọn tội phạm đáng bị trời đánh kia ra ngoài sáng....

Vài ngày sau, Jimin đã khỏe hơn nhưng em có vẻ bơ phờ, miệng không ngớt gọi ba, bà ChaeYoung đã nghe hết mọi chuyện, bà đã lên cơn sốc, và đã được bác sĩ phát hiện kịp thời, nhưng không biết bây giờ bà đang thế nào.

YoorNa mẹ của JungKook là người đã chăm sóc hai mẹ con Jimin suốt mấy ngày nằm viện( mẹ JungKook là chị kết nghĩa của ông HanBin), YoorNa luôn lo lắng cho Jimin, cho cả người em bất hạnh của mình, bà có ngờ đâu mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. Lúc trước sinh JungKook ra, gia đình bà cũng vậy,cũng bị phá sản, ba JungKook bị ép đến mức phải lao ra đường rồi đâm đầu vào xe tự sát, lúc đó bà đã suy sụp hoàn toàn, không còn một chút hy vọng nào về sự sống nữa.

Nhưng bà không thể chết được, bà vẫn còn giọt máu của ông mà, nên bà đã dùng hết tài năng của mình gây dựng lại một cơ ngơi mới, dần dần đã trả hết được nợ. Bây giờ thì bà đã lui ra khỏi chốn thương trường, bà biết nếu cứ tiếp tục lấn sâu vào giới làm ăn thì sau này sẽ liên lụy đến con cái, bà không bao giờ muốn núm ruột của mình vì mình mà phải chịu khổ như Jimin. Giờ đây, bà đang ngồi cạnh cô bé đáng thương, bà xem Jimin như con ruột của mình, thấy con bé cứ mải miết trong giấc ngủ gọi ba, bà lại thấy chạnh lòng:"Không biết Jimin nhà mình nó có bao giờ được gọi ba không nhỉ?".

Thật sự, người mẹ nào chả muốn con mình tốt đẹp, được vui vẻ hạnh phúc, có đầy đủ vòng tay yêu thương của ba lẫn mẹ. Bà đưa tay vuốt nhúm tóc trên trán Jimin, cuối xuống hôn lên trán Jimin, miệng nhỏ nhẹ:"Jimin ngủ ngon, có thím đây mà, ba Jimin không sao đâu, Jimin ngủ đi, ngủ đi mai ba Jimin sẽ về mà!".

Jimin như nghe được những lời đó, em cũng chìm sâu vào giấc ngủ hơn. YoorNa bây giờ phải đi đón JungKook từ trường về, sau đó còn phải sang phòng bệnh xem ChaeYoung thế nào...JungKook và Jimin chơi rất thân với nha thương nhau như anh em ruột trong nhà vậy

Giúp JungKook tìm được tình yêu đích thực cho đời mình là cả một tâm nguyện đời bà.Thời gian sau đó Jimin ở nhà YoorNa được bà chăm sóc như một người mẹ thứ hai. Về phần mẹ Jimin thì bà đã không còn cử động được nữa, bà đã chìm vào đời sống của một người thực vật...Chuyện này sau khi Jimin 15 tuổi YoorNa mới cho Jimin biết. Lúc Jimin hỏi thì bà chỉ dắt Jimin vào thăm mẹ, nói mẹ Jimin đang bệnh nặng cần phải nằm viện để điều trị.

Mỗi lần Jimin đến chỉ nghe mẹ ú ớ vài câu không rõ, Jimin cứ vô tư kể cho mẹ nghe về những ngày có ba và mẹ, dắt Jimin đi chơi khắp nơi, những ngày ấy giờ không còn nữa. Jimin đã lao đầu vào học võ thuật, hạ gục từng tên một trên võ đài, Jimin đã quyết tâm phải trả thù cho ba mình.....Chuyện của Jimin là thế đấy!*HIỆN TẠI*. Jungkook đang ươn ướt nước mắt khi nhớ lại chuyện cũ, những điều JungKook biết đều do mẹ YoorNa kể lại, JungKook thấy Jimin thật đáng thương, vì thế lúc nào JungKook cũng san sẻ với Jimin, yêu thương Jimin như người thân trong gia đình. Jimin có vẻ trằn trọc, lăn qua lăn lại, rồi bất chợt hét lớn:

"Ngừng tay lại, thằng kia mày không được đánh Ba tao!!!CÚT NGAY..."-Tiếng hét làm chấn động phạm vi một vùng khá lớn. Jimin mở mắt mặt nhỏ đang vô cùng hoảng sợ, có lẽ hình ảnh bê bết máu của ba đang hiện rõ mồn một trong đầu của nhỏ. JungKook liền lấy tay xoa xoa lưng Jimin, thì thào nói:

"Jimin à  không sao chứ?"

"Jimin sợ lắm!Rất sợ...mình phải tìm thằng đó trả thù cho ba ...Không đâu, ba Jimin còn sống mà phải không JungKook?Phải không JungKook?"-Jimin vẫn còn mơ màng nói ngập ngừng trong nước mắt...

"Ừ ba Jimin vẫn còn sống mà, mình tin là vậy...Jimin đừng buồn nữa nghe!"-JungKook an ủi.....

"Đúng rồi ba còn sống mà, Jimin sẽ tìm được ba...tìm được ba trong giấc mơ thôi, một giấc mơ không có lối thoát, Jimin với tay nắm lấy bàn tay ba ngày càng xa mờ trong bóng tối...hix...hix...Jimin nhớ ba lắm!"-Jimin đã khóc.

"JungKook biết, mình biết Jimin đang nhớ ba mà, JungKook cũng nhớ ba JungKook nữa, mình chưa bao giờ thấy ba cả, mình cũng chưa bao giờ gọi được một tiếng ba. Thật sự mình cảm thấy Jimin hơn mình nhiều đấy, mình có từng được ba dắt đi chơi?Có bao giờ mình kể cho Jimin nghe về ba mình chưa?K không đúng không?Chưa lần nào mình nhắc đến ba cả, có phải mình quá vô tâm không?...hix"-JungKook khóc lóc theo Jimin. Hai người ôm chầm lấy nhau khóc ròng rã. Jimin đã tỉnh hơn ôm JungKook, vỗ nhẹ vào lưng JungKook:

"Jimin biết rồi...Jimin xin lỗi JungKook...mình thật sự xin lỗi JungKook...Hix hix!"

"Không sao đâu, Jimin hết buồn là mình vui rồi, nằm nghỉ tí đi he, còn 5 phút nữa TaeHyung đến đón hai đứa về đấy!"(Hết chap 9).

—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro