46-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46: Kim Hướng Trí
Điền Chính Quốc cười hỏi: "Thế nào rồi?"
Phương Hồng Liễu nhỏ giọng: "Đã xong, hai chúng ta đi một vòng thôn, dựa theo lời ngươi nói kể cho những người khác nghe, lúc này truyền khắp thôn rồi".
Chu Thúy Hoa tiếp lời: "Mọi người đều biết chuyện hôm nay là do hai lão ăn nói 'không từ', đã phân gia còn đến gây phiền toái cho các ngươi. Lúc này trong thôn bàn tán rất náo nhiệt, đa số đều nghiêng về các ngươi".
"Vậy là tốt rồi". Điền Chính Quốc cầm hai xâu bốn mươi văn tiền đã chuẩn bị sẵn ra "Hôm nay hai vị đại tẩu cũng thấy đó, ta và Hanh ca thật sự bị họ ép đến không còn cách nào. Rơi vào đường cùng, ta mới nghĩ ra cách này, chỉ cầu từ nay có thể sống yên tĩnh. Nên ta không muốn để người thứ tư biết việc hôm nay do ta nhờ hai người làm. Hai vị đại tẩu chắc cũng hiểu được?"
Ánh mắt hoà nhã của thiếu niên bỗng trở nên sắc bén, mơ hồ hiển lộ khí thế bức người, Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu đều chấn động.
Phương Hồng Liễu cuống quít tỏ thái độ "Tiểu huynh đệ cứ yên tâm, chúng ta cam đoan sẽ không để ai biết".
Chu Thúy Hoa cũng gật đầu không ngừng.
Điền Chính Quốc mỉm cười, đưa hai xâu tiền qua "Đa tạ hai vị đại tẩu".
"Khách khí".
Tiền tới tay, hai phụ nhân đều cười tủm tỉm, đứng dậy cáo từ.
"Chúng ta không quấy rầy các ngươi ăn cơm nữa".
Điền Chính Quốc tiễn các nàng ra khỏi cửa sân, bẻ hai cành hoa quế đưa cho họ "Hoa này rất thơm, hai vị đại tẩu hẳn sẽ thích, lấy cắm ở sương phòng cho nâng cao tinh thần".
Chu Thúy Hoa, Phương Hồng Liễu động tâm, nói cảm tạ nhận lấy.
Đi ra không xa, gặp được một vị lão thẩm.
"Các ngươi vừa từ nhà đó đi ra sao?" Lão như cười như không liếc nhìn sân tường nhà Điền Chính Quốc.
Phương Hồng Liễu cười nói: "Đúng vậy. Nghe nói nhà họ đào được hai cây hoa quế từ trên núi, rất thơm. Hai chúng ta da mặt dày đến xin bẻ một cành. Chính là nó, thím ngửi thử chứ?"
.......
Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh ăn xong bữa trưa, liền cùng nhau đến nhà Trương Đại Xuyên. Hai phu thê Trương gia có tổng cộng ba hài tử, lão Đại là nhi tử, mười một tuổi tên Trương Bảo Lộ, lão Nhị và lão Tam đều là khuê nữ, cả hai đều rất xinh xắn, lão Nhị chín tuổi tên Trương Nhất Mĩ, lão Tam sáu tuổi tên Trương Nhị Lệ.
Lúc Điền Chính Quốc mới biết còn nói đùa với Trương Đại Xuyên y sẽ đặt tên tự cho đám nhỏ.
Đi qua bờ rào cao chừng nửa người, Điền Chính Quốc thấy cửa nhà chính đang mở.
"Trương ca có nhà không ạ?"
Chỉ chốc lát sau, một nam tử cao lớn từ trong nhà đi ra, trên mặt đeo nụ cười "Có. Mau vào nhà ngồi chơi".
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cọ hết bùn dưới giày mới vào nhà.
"Sao hai người các ngươi hôm nay rãnh rỗi tới đây chơi vậy?" Trương tẩu châm trà cho hai người, cười hỏi.
Trương Bảo Lộ không ở nhà, Trương Nhất Mĩ và Trương Nhị Lệ hơi rụt rè dính sát người Trương tẩu.
Điền Chính Quốc đưa bọc điểm tâm trong tay cho Trương tẩu "Đây là đồ ăn vặt nhà làm ta nghĩ ra, đem qua cho mấy hài tử nếm thử".
Trương tẩu và Trương Đại Xuyên liếc nhau, bật cười ra tiếng. Trong mắt họ, Điền Chính Quốc vẫn còn là hài tử nên lời này nghe vào tai càng buồn cười.
Quan hệ hai nhà không tệ, Trương tẩu không khách sáo nhận lấy, mở ra xem "Mỗi lần đến đều mang theo đồ ăn, coi chừng về sau ngày nào mấy đứa trẻ cũng chạy đến nhà các ngươi. Thứ này làm thế nào? Vừa đẹp vừa thơm".
Điền Chính Quốc không cho là đúng, nói: "Cũng đơn giản. Thứ này gọi là bánh quẩy đường. Lúc nhào bột cho thêm chút đường, xoắn bột thành hình xoắn, lăn qua mè rồi cho vào nồi chiên là thành".
Chiên thứ này tốn nhiều dầu, chưa lễ chưa Tết ai dám làm món chiên. Do đó Trương tẩu nghĩ tình cảm giữa Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh rất không tệ, hơn nữa Điền Chính Quốc còn là đương gia trong nhà.
Thấy hai hài tử đều nhìn chằm chằm bao giấy dầu, nàng cho mỗi đứa lấy một cái, gói bọc lại "Còn không cám ơn Điền thúc thúc của các con".
"Cám ơn Điền thúc thúc". Hai đứa trẻ cầm món điểm tâm cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài chơi.
"Hôm nay đến có chuyện gì à?" Trương Đại Xuyên hỏi. Biết Kim Thái Hanh không thích nói chuyện, dứt khoát không nhìn hắn mà hỏi thẳng Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc nói ra chuyện sắp khai trương cửa tiệm và muốn nhờ người làm tăm trúc.
Kim Thái Hanh ngồi một bên uống nước trà với tư thái mọi chuyện để Điền Chính Quốc làm chủ.
Trương tẩu mừng rỡ "Đây là chuyện tốt a. Hai ngày nay đương gia đang cân nhắc lên trấn trên hoặc huyện tìm việc làm. Xem, vẫn là hai huynh đệ nhớ tới ngươi".
Trương Đại Xuyên cũng vui mừng, thời điểm này nông dân đều nhàn rỗi, nhiều người đi trấn trên tìm việc cũng không nhất định tìm được, hơn nữa có nhiều công việc vất vả mà tiền công ít ỏi.
"Làm tăm trúc rất đơn giản, giao cho ta".
Việc nên nói, Điền Chính Quốc vẫn muốn nói rõ "Tiền công trả theo số lượng tăm trúc. Một trăm tăm trúc mười văn tiền, vì để xiên thức ăn nên cây tăm không thể có dằm trúc. Mấy ngày đầu khai trương chưa rõ buôn bán thế nào, nên đệ dự tính ngày đầu tiên chuẩn bị trước bốn trăm tăm trúc. Trong đó một trăm cây cần sơn đỏ làm dấu trên đầu. Sau này cần bao nhiêu tăm trúc sơn đỏ phải xem tình trạng thực tế".
Trúc có ở khắp nơi lại không cần tiền mua, đây chính là việc làm ăn không cần vốn. Sao Trương Đại Xuyên, Trương tẩu không đồng ý, không hẹn mà cùng gật đầu.
"Các ngươi tìm ta nghĩa là tin tưởng ta, nhất định ta sẽ làm vừa ý các ngươi". Trương Đại Xuyên cam đoan.
Ra khỏi nhà Trương gia, Kim Thái Hanh lại đi tìm người đào giếng. Điền Chính Quốc rãnh rỗi đi theo hắn một chuyến, bàn ổn thoả mọi việc.
Hôm sau, bốn người đào giếng tới cửa, làm việc ở trong sân. Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh giúp không được gì, không qua làm phiền họ.
Điền Chính Quốc nhớ kiếp từng thấy máy bơm giếng ở nông thôn, bèn vẽ ra kết cấu, vốn định lập tức mang đến tiệm rèn làm một cái, nhưng nghĩ nghĩ, lại cất bức vẽ vào không gian, về sau hãy tính.
Không ngờ ăn sáng xong chưa được bao lâu, một vị khách hiếm gặp tới nhà.
"Đại ca, đại tẩu". Kim Hướng Trí cười ôn hoà.
"Ngũ đệ về rồi, mau vào nhà ngồi". Điền Chính Quốc nhiệt tình đón tiếp.  đã nhiều lần nghe người ta nói học vấn của Kim Hướng Trí không tệ, tháng Hai năm sau sẽ tham gia thi đồng sinh, rất có khả năng đậu tú tài. Có câu 'Trong triều có người dễ làm việc', nhân tài như vậy cần phải thiết lập quan hệ tốt.
Ba người vào chỗ của mình trong phòng khách, Kim Thái Hanh hiếm khi chủ động quan tâm đệ đệ nhỏ nhất "Hôm nay được nghỉ?".
"Vâng, sáng mai lại tới học đường". Kim Hướng Trí bưng chén trà, cung kính trả lời ca ca.
Kim Thái Hanh: "Trong nhà có xe trâu, ngày mai ta đưa ngươi đi".
"Vâng, đa tạ đại ca". Kim Hướng Trí vui vẻ nhận lời.
Sau khi hàn huyên mấy câu, Kim Thái Hanh không nói gì nữa.
Kim Hướng Trí nhìn cây hoa quế trong sân "Nhà đại ca, đại tẩu biến hóa thật lớn, có thể nhìn ra cuộc sống các huynh không tệ, đệ và bọn tam ca cũng an tâm".
Điền Chính Quốc cười nói: "Biến hóa rất lớn, ngươi và bọn Tam ca ngươi rãnh rỗi hãy đến nhà chơi".
Kim Hướng Trí gật gật đầu, nhìn y, muốn nói lại thôi.
Điền Chính Quốc nói: "Hôm nay ngũ đệ đến đây là vì lời đồn đãi trong thôn nhỉ?"
Kim Hướng Trí sửng sốt, theo bản năng tránh né ánh mắt sắc bén của y, nhưng nghĩ chính mình cũng không có ác ý, bèn nghênh đón ánh mắt y, hai hàng mày rũ lộ vẻ bất đắc dĩ, bình thản nói: "Quả thật như thế. Tiểu đệ biết rõ đại ca cùng cha nương có mâu thuẫn đã lâu, không dám cầu đại ca, đại tẩu tha thứ cha nương, chỉ nguyện sẽ không vì thế mà đoạn tình nghĩa huynh đệ, huynh muội".
Kim Thái Hanh im lặng không nói.
"Đó là tất nhiên". Điền Chính Quốc gật đầu, ý bảo Kim Hướng Trí uống trà "Ngũ đệ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nói vậy hẳn cũng rõ mâu thuẫn này khó có thể điều hòa, chi bằng thuận theo tự nhiên. Đại ca ngươi cũng không phải người không nói đạo lý, vẫn luôn là huynh đệ, huynh muội của các ngươi. Chỉ là ta lắm lời nói một câu, thỉnh ngũ đệ đừng để trong lòng".
Kim Hướng Trí nghe cách ăn nói của y bất phàm, chọn từ đúng trọng tâm, liền biết lúc trước cả nhà họ đã xem thường thiếu niên này, đứng lên, thở dài: "Trưởng tẩu dạy bảo, Hướng Trí không dám khinh thường. Đại tẩu cứ nói không cần ngại".
"Vậy xa lạ quá. Mau ngồi". Điền Chính Quốc có hảo cảm với đứa nhỏ này, không ngại chỉ điểm hắn ta vài câu "Nếu có thể, ngũ đệ nên khuyên cha nương nhiều một chút. 'Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ' trong thuyết [Lễ kí], thanh danh trong nhà và ngũ đệ ứng thí làm quan có tương quan với nhau, nếu không thể 'tề gia', người khác sẽ nhìn ngũ đệ thế nào? Lấy tình hình hiện tại suy đoán, dù tương lai mấy huynh đệ các ngươi lại phân gia, cha nương hơn phân nửa sẽ do đệ phụng dưỡng, tính cách bọn lão Nhị là một sóng ngầm không nhỏ, càng sớm xử lý càng tốt. Đạo lý trong đó chắc không cần ta nhiều lời".
Kim Hướng Trí gật đầu, mỉm cười "Đa tạ đại tẩu chỉ điểm. Đệ hiểu được. Cha nương để ý nhất chính là đệ, nói cách khác có thể đốc thúc họ chính là đệ. Đại tẩu yên tâm, sau khi trở về đệ sẽ phân tích chi tiết cho họ nghe".
"Ý ta chính là vậy". Điền Chính Quốc khen ngợi gật đầu.
Sau cuộc trò chuyện với hắn, Kim Hướng Trí cảm thấy buồn bã trong lòng tán đi rất nhiều, đứng dậy nói: "Đại ca, đại tẩu còn bận nhiều việc, đệ không quấy rầy nữa".
"Ngươi đợi một chút". Điền Chính Quốc đi vào phòng, khi đi ra trong tay có thêm hai đĩnh bạc và hai bọc điểm tâm, đưa cho Kim Hướng Trí "Mấy hôm trước đại ca ngươi còn nói muốn trợ giúp đệ đệ đi học, hai lượng bạc này ngươi cầm để phòng thân. Không nhiều, nhưng làm tâm ý của đại ca ngươi. Còn điểm tâm này ngươi mang về nếm thử".
Kim Hướng Trí từ chối không nhận "Không cần, tiền bạc cha nương cho đệ đã đủ dùng".
Điền Chính Quốc nhét đồ vào tay hắn ta "Cầm lấy, là nam nhân thì sảng khoái chút, đừng lằng nhằng giống như nữ nhân bà bà mụ mụ".
Nữ nhân... Kim Hướng Trí dở khóc dở cười.
Kim Thái Hanh nói chắc nịch: "Cho ngươi thì ngươi cứ lấy".
Kim Hướng Trí đành phải nhận.
Điền Chính Quốc nói: "Chuyện tiền bạc không cần nói với người khác, tự ngươi giữ".
Kim Hướng Trí gật đầu nói: "Đệ hiểu rõ".
Hắn ta cất bạc vào tay áo, cáo từ với đại ca đại tẩu, đi xa. Một đường không nhanh không chậm cất bước, thầm nghĩ thuyết phục Đỗ thị thế nào, còn chưa tới cửa nhà liền thấy Đỗ thị và hai phụ nhân xấp xỉ bà đứng chống nạnh cãi nhau, chung quanh còn có một vòng người vây xem náo nhiệt, "Lão bà nương như ngươi dựa vào đâu mắng lão nương? Thứ không sinh được nhi tử! Sang năm con ta chính là tú tài, nhi tử ngươi ở đâu a?"
Phụ nhân kia vốn đang vênh váo đắc ý, nghe được lời này, gương mặt đỏ bừng nháy mắt trở nên trắng bệch, hét một tiếng nhào tới Đỗ thị "A – Đỗ Tú Nương! Cái miệng rộng của ngươi ngoài mắng người phun phân còn có thể làm gì? Lão nương phải xé miệng ngươi!"
-Hết chương 46-

Chương 47: Cửa tiệm ‘Món ăn ngon’
Chuyện phát sinh trước cửa lão trạch không bao lâu thì truyền tới tai Điền Chính Quốc, nhưng y không để tâm. Lão trạch bên kia, y tránh còn không kịp. Sau này Kim Đại Cường, Đỗ thị đừng đi gây sự với y và Kim Thái Hanh thì tốt đến không thể tốt hơn, nếu lại đến trêu chọc bọn y, y sẽ càng trả đũa ác hơn. Người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm tới ta, ta tất phạm người.
Sau khi giếng nước trong nhà đào xong, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đánh xe trâu đến trấn trên. Để tuyên truyền 'Món ăn ngon' của họ.
Điền Chính Quốc đặc biệt vẽ hai mươi tờ truyền đơn, phần trên vẽ cái lẩu, dưới vẽ malatang, đáy trang ghi rõ địa chỉ cửa tiệm và ngày tháng khai trương. Hình vẽ trên truyền đơn quá chân thật khiến người nhìn vào liền thèm ăn, may mắn kiếp trước y học hội họa ba năm với có thể vẽ tốt vậy. Chỉ riêng mớ tranh đã tiêu hết một ngày của y. Đến trấn trên, y và Kim Thái Hanh đem dán bức vẽ tại những nơi dễ gây chú ý. Chừa lại hai tờ dán trước cửa tiệm.
Để tiết kiệm thời gian, Điền Chính Quốc đến thẳng trạm môi giới thuê một hoả kế tên Trịnh Lục, nhà ở trấn trên, mới mười bốn tuổi, tuy tuổi không lớn nhưng miệng lưỡi lanh lẹ. Bàn xong mỗi tháng trả năm trăm văn tiền, làm tốt sẽ có thêm tiền thưởng. Điền Chính Quốc từng hỏi thăm qua, số tiền này đã cao hơn mức tiền công thông thường. Chỉ cần hỏa kế làm tốt việc, y không ngại hào phóng chút.
Trở lại căn tiệm, Điền Chính Quốc đưa tấm truyền đơn cuối cùng cho Trịnh Lục, bảo nó cầm chiêng đồng đứng trên đường vừa gõ vừa rao: "'Cửa hàng 'Món ăn ngon' ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm!"
Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ở trong tiệm bận rộn, tranh thủ thời gian làm thịt heo viên và rau củ viên.
Trịnh Lục đi mấy vòng trấn trên, mỗi lần ngang qua cửa tiệm đều nghe được chất giọng trong trẻo mà nhẹ nhàng của nó: "'Cửa hàng 'Món ăn ngon' ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm; Cửa hàng 'Món ăn ngon' ngày mai khai trương, malatang và lẩu ăn ngon, đồng loạt giảm giá hai mươi phần trăm..."
"Thoạt nhìn quả thật là người kiên định". Điền Chính Quốc vừa vo viên vừa nói với Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh: "Lâu ngày mới thấy lòng người".
Hơn một canh giờ sau, Trịnh Lục mới bước vào cửa tiệm.
"Hai vị lão bản, ta đã trở về".
Điền Chính Quốc nói: "Vất vả rồi. Khát không? Ngươi tự rót nước uống đi".
"Đa tạ tiểu lão bản".
Điền Chính Quốc liếc mắt nhìn Kim Thái Hanh, nghiêm mặt nói: "Ta là đại lão bản, hắn mới là tiểu lão bản".
Trịnh Lục sửng sốt, nghi hoặc nhìn sang Kim Thái Hanh, đáy lòng thầm nói: Phải ngược lại chứ?
Kim Thái Hanh gật đầu "y là đại lão bản".
Điền Chính Quốc lên mặt "Nghe chưa?"
"Dạ, đại lão bản". Trịnh Lục cười hì hì đáp, uống nước xong thì tự giác ngồi xổm bên chậu gỗ phụ rửa rau.
Phòng bếp có cửa hông thông ra sau tiệm, sau tiệm có giếng nước công cộng mấy hộ gia đình phía sau dùng chung, rửa rau rất tiện.
Điền Chính Quốc dặn Trịnh Lục "Rau củ nhất định phải rửa sạch. Nếu ta phát hiện bên trong có sâu hoặc lá dập nát thì sẽ tìm ngươi đấy".
Trịnh Lục vỗ ngực nói: "Đại lão bản yên tâm, tiểu nhân không có tiền đồ khác, chỉ có ánh mắt tinh tường này. Nếu ngài phát hiện trong đồ ăn ta rửa có sâu hoặc lá nát thì cứ đuổi việc ta".
"Ừ". Điền Chính Quốc không ngừng vo viên "Chúng ta làm ngành ăn uống, sợ nhất đồ ăn không sạch sẽ, đạo lý này không cần ta nói chắc ngươi cũng hiểu. Bất quá ngươi không cần khẩn trương, nếu làm tốt, đại lão bản ta sẽ có thưởng".
"Dạ!"
Kế tiếp, ba người không trò chuyện nữa.
Sau khi vo viên xong, Điền Chính Quốc hướng dẫn Kim Thái Hanh và Trịnh Lục cách xiên đồ ăn.
"Tăm trúc có dấu đỏ dùng để xiên món ăn mặn, không có dấu đỏ dùng xiên món ăn chay. Như vậy tiện cho chúng ta tính tiền, món mặn hai văn tiền một xiên, món chay một văn tiền một xiên. Lúc tính tiền thì đếm số tăm trúc. Nếu là thịt viên, mỗi tăm trúc xiên bốn viên; rau củ viên cũng bốn; Khoanh cá, bốn lát; Thịt ba chỉ, bốn lát; Khoanh khoai tây, sáu lát... Về phần mì sợi, mỗi phần hai văn tiền..."
Cái nồi nấu trong bếp vang ùng ục, Điền Chính Quốc đi vào khuấy khuấy, hương thơm càng đậm.
Trịnh Lục hít hít mũi "Thơm quá! Đại lão bản nấu gì thế ạ?"
Điền Chính Quốc nói: "Canh xương hầm. Lẩu và malatang của chúng ta không thích hợp ăn buổi sáng, ước chừng giờ Tỵ canh ba tiệm mới mở cửa buôn bán, ta và tiểu lão bản sẽ đến rất sớm, thuận tiện mang nguyên liệu nấu ăn đến. Ta và tiểu lão bản phụ trách vo viên, về sau công việc của ngươi chính là mỗi buổi sáng nấu canh xương heo, rửa sạch rau củ, xiên đồ ăn. Khi tiệm mở cửa thì phụ trách chiêu đãi khách khứa. Nhìn hôm nay ngươi rất ra sức, buổi tối cùng chúng ta ăn cơm rồi hẵng về".
Trịnh Lục mừng rỡ, thầm may mắn mình tìm được ông chủ tốt "Đa tạ đại lão bản, đa tạ tiểu lão bản!"
Điền Chính Quốc thầm khen nó thông minh, không bỏ sót Kim Thái Hanh, nhìn Kim Thái Hanh, không khỏi cười cười trêu chọc: "Tiểu lão bản, cần ra sức thêm. Nếu không chờ ăn tối xong về nhà thì trời đã tối đen".
Kim Thái Hanh nhìn số tăm trúc còn lại, ước chừng bốn mươi cây, đứng lên "Ta đi làm cơm chiều".
Điền Chính Quốc nói: "Ăn malatang đi, tiết kiệm thời gian. Cho thêm mì vào nấu là được".
Khi Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh về tới nhà thì trời đã tối. Hôm sau trời vừa sáng, hai người lại vội vàng đánh xe đến trấn trên, trên xe chứa mì sợi đã cắt bằng máy cán mì và nguyên vật liệu mua sẵn. Lúc tới tiệm thì thuận tiện mua vài cái bánh bao ăn sáng.
Trịnh Lục là người chịu khó, gần như xuất hiện ở tiệm cùng lúc với họ. Ba người ăn sáng, phân công công việc.
Giờ Tỵ canh ba, Kim Thái Hanh châm pháo, cùng Điền Chính Quốc kéo vải đỏ trên tấm bảng hiệu.
Cửa hàng tổng cộng có tám bàn, bốn bàn bên trong tiệm chiêu đãi khách nhân ăn lẩu. Bốn bàn này do Điền Chính Quốc đặt tiệm gỗ cải tạo, mỗi bàn khảm một cái bếp than bên dưới dùng nấu lẩu. Bốn bàn bên ngoài chiêu đãi khách ăn malatang.
Nồi lớn nấu nước canh malatang bố trí tại cửa, sau khi bỏ thêm nguyên liệu vào, hương thơm nồng đậm theo gió thu tản ra tứ phía, khiến người đứng xa cũng hiếu kì nhìn qua.
Tuyên truyền hôm qua rất có hiệu quả, chỉ chốc lát sau, một đám người tràn vào tiệm.
Trịnh Lục rao to: "Lẩu và malatang ăn ngon, ăn một lần còn muốn ăn lần nữa!"
Vừa vào cửa là cái giá gỗ ba tầng cố định, trên giá bày các xiên rau củ xếp theo thứ tự chủng loại. Thấy một vị công tử tuổi chừng hai mươi tò mò nhìn lướt qua các loại đồ ăn trên giá gỗ, Trịnh Lục lập tức đưa một giỏ rổ không cho hắn ta, "Malatang ăn ngon, thức ăn chay một văn tiền một xiên, món ăn mặn cũng chỉ hai văn tiền một xiên! Vừa rẻ vừa ngon. Công tử, muốn ăn cái gì cứ tuỳ ý chọn".
Công tử hăng hái cầm xiên rau củ mình muốn ăn bỏ vào rổ, ra cửa đưa cho Kim Thái Hanh nấu.
Chỉ chốc lát sau lại tới người thứ hai, người thứ ba – –
"Hỏa kế, mấy huynh đệ chúng ta muốn ăn lẩu!" Bốn đại hán mặc áo ngắn đi vào tiệm.
Trịnh Lục nhanh chóng chạy tới "Các vị đại gia, mời ngồi. Trên giá kia là đồ ăn của tiệm chúng ta, các ngài gọi món xong tiểu nhân sẽ bưng ra ngay".
"Khoanh cá, thịt ba chỉ, thịt heo viên..."
Trịnh Lục vừa nghe vừa gật đầu, chờ khách nhân gọi món xong, phi nhanh vào bếp lấy nguyên liệu đặt vào mâm rồi bưng ra. Thêm than đen vào, bếp than càng cháy mạnh, nồi lẩu dần sôi, hương thơm lượn lờ.
Ở bàn bên ngoài, một vị nam tử đang ăn malatang, khen không dứt miệng "Ăn ngon. Vừa cay vừa tê, cay thật đã ghiền, tê đến sảng khoái!"
Đến người càng lúc càng nhiều, rất nhanh đã không còn chỗ ngồi.
Điền Chính Quốc cười tủm tỉm nhìn, cứ thế này, ngạch buôn bán hôm nay sẽ không kém.
"Lão bản, tính tiền". Một đôi phu thê trẻ tuổi ngoắc ngoắc Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc vội vàng đi qua "Đến đây".
Y đảo qua tăm trúc trên bàn, cười nói: "Bảy xiên món chay, sáu xiên món mặn, tổng cộng mười chín văn tiền, sau khi chiết khấu còn mười lăm văn tiền, đa tạ quý khách chiếu cố, hoan nghênh lần sau lại đến".
Hai phu thê vui vẻ thanh toán tiền, mới đi ra hai bước, bàn liền bị khách nhân mới tới chiếm.
Một vị lão giả râu ngắn dẫn theo hai bé trai chừng mười tuổi thong thả bước vào, nhìn trong tiệm không còn bàn trống, chân mày cau lại, bất mãn nói: "Không còn chỗ sao?"
Điền Chính Quốc nghênh đón "Hoan nghênh ba vị khách quan ghé thăm. Xem ba vị hẳn là người ở trấn trên. Không biết ba vị muốn ăn lẩu hay malatang? Nguyên liệu nước canh của lẩu và malatang giống nhau. Đều mỹ vị. Nếu ba vị ăn lẩu, chỉ sợ còn phải chờ một lát; Nếu ăn malatang thì có thể đóng gói về nhà, thanh tĩnh, lại không cần chờ lâu".
Lão giả không khỏi cười rộ lên, đánh giá y vài lần "Như vậy tiểu lão bản ngươi sẽ bớt việc".
Điền Chính Quốc cũng cười "Tại hạ nói thật mà".
"Gia gia, ta không muốn chờ". Nam đồng lớn tuổi hơn kéo tay lão giả, ám chỉ nói.
Lão giả mỉm cười nhìn y "Vậy chúng ta ăn malatang".
Điền Chính Quốc nâng tay "Mời các vị vào trong, muốn ăn gì cứ tuỳ ý chọn".
Điền Chính Quốc không dự đoán được tình trạng hết chỗ liên tục duy trì đến khi mặt trời ngã về tây, thậm chí vài hộ gia đình phụ cận còn tự mang bát trong nhà tới.
"Đại lão bản, đồ ăn cho malatang đã hết!" Trịnh Lục kịp thời báo cáo, dùng khăn vải vắt trên cổ lau mồ hôi, lặng lẽ xoa xoa bụng. Hôm nay khách nhân thật sự quá đông, không chỉ nó, hai vị lão bản cũng bận đến mức không có thì giờ ăn trưa, vẫn nhịn đói đến giờ.
Điền Chính Quốc vừa vui lại vừa sầu "Nhanh như vậy đã hết sao? Giờ xiên không kịp nữa rồi. Thôi. Sau khi hết đồ ăn thì đóng cửa".
Lại chiêu đãi hai bàn khách nhân ăn lẩu, đồ ăn trong bếp hết sạch.
Kim Thái Hanh bảo Trịnh Lục khép hờ cửa tiệm.
Điền Chính Quốc nhìn sắc trời, tiếc hận nói: "Xem ra chúng ta quá bảo thủ rồi, nếu bán thêm một canh giờ sẽ kiếm thêm được không ít tiền".
Kim Thái Hanh trấn an: "Ngày mai chuẩn bị nhiều hơn là được".
Điền Chính Quốc nghĩ nghĩ, cũng đúng, vẻ mặt hớn hở nhìn đống bạc vụn và tiền đồng trong ngăn kéo, lấy mười mấy đồng tiền ra đưa Trịnh Lục "Tiểu Lục tử, ngươi đi mua vài cái bánh bao, ta và tiểu lão bản ngươi đếm tiền".
"Vâng ạ".
Điền Chính Quốc chia số tiền thành hai đống, y đếm một đống, Kim Thái Hanh đếm một đống.
-Hết chương 47-
*hô hô hết thưởng hôm nay rồi nha quý zị*

Chương 48: Người bên lão trạch đến quấy rối
"Hai, bốn, sáu..."
Trịnh Lục mua bánh bao trở về, Điền Chính Quốc cảm ơn nhận lấy, thưởng cho nó năm văn tiền rồi đuổi nó về nhà trước, một tay cầm bánh bao cắn, tay kia thuần thục đến tiền đồng, "Tám mươi sáu, tám mươi tám, chín mươi..."
Hơn nửa ngày, y mới ngẩng đầu, thoải mái thở ra một hơn "Bên ta đếm xong rồi, tổng cộng hai lượng ba trăm mười chín văn."
Kim Thái Hanh cũng nhanh chóng đếm xong đồng cuối cùng "Hai lượng bốn trăm năm mươi ba văn."
Hai mắt Điền Chính Quốc sáng lên "Ha ha ha! Nhiều như vậy, mới một ngày đã kiếm về số tiền thuê tiệm cả tháng".
Mắt Kim Thái Hanh nhìn vào tay y "Ngày mai thuê thêm một hoả kế, ngươi chỉ phụ trách thu tiền".
Điền Chính Quốc chỉ do dự vài giây rồi đồng ý "Được, năm trăm văn thôi mà".
Hai người cất tiền bạc vào túi tiền, khóa kỹ cửa, đánh xe trâu về nhà trong sắc hoàng hôn. Gió đêm lạnh hơn ban ngày, nhất là thời điểm trở núi gió càng lớn, tạt thẳng vào cổ, rất lạnh. Điền Chính Quốc ngồi kế bên Kim Thái Hanh còn muốn chen vào người hắn luôn. Y cũng không rõ vì sao mình sao không vào thùng xe cho rồi.
Kim Thái Hanh đổi sang giương roi tay trái, cánh tay phải ôm người vào lòng.
"Ngày mai xiên nhiều một chút."
"Ngày mai tới tiệm vải mua vải tốt may hai cái khăn quàng cổ". Điền Chính Quốc sờ sờ bụng "Chưa ăn no. Về nhà lại nấu lẩu ăn nữa".
Kim Thái Hanh: "Bốn trăm tăm trúc không ít".
Điền Chính Quốc hiểu rõ ý hắn, cười nói: "Huynh yên tâm. Tăm trúc có thể tái sử dụng".
Mãi đến nửa tháng sau, việc buôn bán của 'Món ăn ngon' vẫn không suy giảm, hơn nữa càng ngày càng tốt. Điền Chính Quốc tăng thêm món đồ nướng vào thực đơn, vì mặt tiền căn tiệm quá nhỏ nên họ thương lượng với lão bản cửa tiệm tạp hoá hàng xóm chiếm dụng đất trống của tiệm, mỗi tháng bồi thường cho lão bản tiệm tạp hoá một trăm văn tiền. Điền Chính Quốc biết làm người, thường biếu lão bản một chén malatang hoặc mấy xiên thịt nướng ăn. Chút không vui cuối cùng trong lòng lão bản kia cũng biến mất.
Tên tuổi cửa tiệm 'Món ăn ngon' ngày càng vang danh, thậm chí người trong Huyện cố ý đến trấn Lưu Thủy chỉ để ăn lẩu và malatang, vì nếm qua vị tê cay đó rất dễ nghiện. Có hai tửu lâu cũng thử làm lẩu và malatang bán, đáng tiếc dù họ làm bao nhiêu lần, mùi vị nước canh đều không sánh bằng 'Món ăn ngon'. Có một tửu lâu khác muốn mua bí phương của Điền Chính Quốc, bị Điền Chính Quốc không chút do dự cự tuyệt.
Mỗi ngày xe trâu nhà Điền Chính Quốc đều chạy lên trấn trên, rốt cuộc khiến đám du côn chơi bời lêu lổng thôn Thanh Sơn chú ý. Không đến một ngày, tin tức Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh mở tiệm 'Món ăn ngon' tại trấn trên như một trận gió thổi qua cả thôn.
"Cái gì?" Đỗ thị nghe được tin, không cẩn thận ném vỡ một cái bát.
"Nhị ca, đại ca thật sự mở được tiệm ở trấn trên?" Kim Hướng Nghĩa hơi không tin.
Kim Hướng Nhân có vẻ nôn nóng "Thật! Là Triệu mặt rổ nói, lúc đầu ta cũng không tin, lén lên trấn trên nhìn thử mới dám khẳng định, không chỉ thế, việc buôn bán còn vô cùng tốt!"
Kim Hướng Lễ thầm nhíu mày, bình thản nói: "Dù đại ca mở một cửa tiệm thì sao? Cũng đâu liên quan gì chúng ta".
"Sao có thể nói vậy". Kim Hướng Nhân trừng mắt hắn ta một cái "Ta nhìn thấy trong tiệm hắn còn có hai hoả kế. Hắn thà mời người khác cũng không mời chúng ta, như vậy không cách nào nói nổi chứ?"
"Này..." Trong lòng Kim Hướng Nghĩa cũng hơi khó chịu. Gần đây mấy huynh đệ họ đều tìm việc để làm, trông cậy kiếm vài đồng trợ cấp cho nhà, nhưng cũng chưa tìm được.
Kim Hướng Lễ hừ nhẹ một tiếng "Đó là tiệm của họ, muốn mời ai làm hỏa kế là chuyện của họ. Dựa vào đâu nhất định phải mời chúng ta?"
Mặt Kim Đại Cường lúc đỏ lúc trắng. Lúc này ông vô cùng hối hận vì đã làm cương với lão Đại, nếu không có sự kiện kia, ông hoàn toàn có thể bảo lão Đại cho mấy huynh đệ vào tiệm hỗ trợ.
"Nương, ngài nói vài câu a". Triệu thị vừa nghĩ không chiếm được lợi của cửa tiệm kia, trong lòng không thoải mái nóng như lửa đốt.
Tiền thị cũng tha thiết nhìn Đỗ thị.
Đỗ thị hùng hồn nói: "Còn nói dựa vào đâu à? Huynh đệ mình mở tiệm dĩ nhiên phải dùng người trong nhà".
Đôi mày thanh tú của Kim Xuân Đào nhíu chặt, nhỏ giọng nói: "Nương, người quên rồi sao? Chúng ta và đại ca đã sớm phân gia, không tính là một nhà".
"Con bé nhà ngươi!" Đỗ thị tức giận đến mức chĩa đầu nàng vài cái, nói "Mi cứ tay trong thò ra ngoài miết!"
Tiền thị âm thầm liếc xéo Kim Xuân Đào, thân thiết ôm cánh tay Đỗ thị, "Nương, ngài nói hiện tại phải làm sao mới được?"
Sắc mặt Kim Hướng Lễ, Kim Xuân Đào đồng thời trầm xuống.
Kim Hướng Nhân chen đến cạnh Đỗ thị.
"Lão đầu, người nói coi?" Đỗ thị không lập tức phát biểu ý kiến, nhìn Kim Đại Cường.
Kim Đại Cường vỗ bàn "Bất kể thế nào, không quan tâm huynh đệ là không đúng".
"Cha, người nói nên làm gì bây giờ? Chúng ta đều nghe người". Kim Hướng Nhân lập tức hỏi.
Kim Đại Cường híp mắt "Chờ buổi tối chúng về, liền tới nhà tìm chúng, để chúng sắp xếp mấy huynh đệ các ngươi vào tiệm hỗ trợ. Nếu không đồng ý thì buộc chúng phải đồng ý."
Kim Hướng Nghĩa cả kinh "Vậy không tốt lắm đâu?"
Khoé miệng Đỗ thị cong lên, ôn hòa nói tựa như một từ mẫu thật sự "Thế hệ trước lưu truyền tới nay 'huynh đệ đồng lòng, cái lợi đồng tâm'. Năm huynh đệ các ngươi cùng nhau hiệp lực mới có tiền đồ."
"Cha, tuyệt đối không thể làm vậy." Kim Hướng Lễ đứng bật dậy "Quan hệ giữa nhà chúng ta và đại ca vốn đã cực kém, nếu người thật sự làm vậy, trái lại hai nhà sẽ kết thù."
"Sao có thể nghiêm trọng như ngươi nói được?" Kim Hướng Nhân đẩy hắn ta qua một bên, khinh thường nói "Lão Tứ, ngươi rất nhát gan. Như vậy là không được."
Kim Hướng Lễ và Kim Xuân Đào nhìn nhau, đáy lòng đều thấy bất an. Kim Thái Hanh coi như bỏ qua, thông qua mấy lần bọn họ đến thăm Điền Chính Quốc để giải trừ mâu thuẫn hai nhà, Điền Chính Quốc tuyệt đối không phải một thiếu niên đơn giản, không thể khinh thường.
Kim Xuân Đào sốt ruột nói: "Cha, nương, các người đã quên lần trước ngũ ca nói gì sao?"
Đỗ thị nghĩ đến chuyện lần trước Kim Hướng Trí về nhà nói với bà, nhất thời do dự. Lỡ như làm quá lớn, quả thật bất lợi cho tiểu Ngũ.
Kim Hướng Nhân thấy thế không ổn, ngăn cản tầm nhìn của Kim Xuân Đào "Nương, ta cảm thấy tiểu Ngũ suy nghĩ nhiều quá rồi. Chúng ta kiếm được càng nhiều tiền đối với Tiểu Ngũ mới là việc tốt. Ngài nói có phải không?"
"Nhị ca!" Kim Xuân Đào dậm chân.
Đỗ thị phất tay nói: "Nhị ca ngươi nói có lý, ta cảm thấy chúng ta cần an bài người vào tiệm họ, không chừng còn có thể nhân cơ hội này vãn hồi quan hệ với nhà lão Đại. Lão nhân, ngươi thấy sao?"
Kim Đại Cường gật gật đầu "Không sai, việc này cũng vì tốt cho lão Đại. Lão Tứ, ngươi đi quan sát động tĩnh bên kia. Sau khi chúng về thì lập tức báo ta biết."
Không chờ Kim Hướng Lễ nói chuyện, Kim Hướng Nhân đã cướp lời "Cha, để ta đi, dù sao ta cũng rãnh rỗi."
"Được."
Đỗ thị cố ý để cả nhà ăn cơm chiều sớm nửa canh giờ, Kim Hướng Nhân chén nhanh cơm nước liền đi bộ ra cửa thôn, từ xa thấy xe trâu quen thuộc, vội chạy về lão trạch.
Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh bận rộn cả ngày đã mệt lả, về nhà, chốt cửa sân lại, chuẩn bị tắm rửa xong liền nghỉ ngơi.
Nước ấm còn chưa nấu xong, cửa sân bị người gõ vang.
"Ai đấy?" Điền Chính Quốc cất giọng hỏi.
"Đại tẩu, là chúng ta tới thăm các ngươi." Kim Hướng Nhân cười nói.
Tâm tình tốt của Điền Chính Quốc giảm đi một nửa, nhìn Kim Thái Hanh, xoay người về phòng.
Kim Thái Hanh nói với ra ngoài: "Các người trở về, không cần thiết tới thăm chúng ta."
Bên ngoài im bặt một lát, Kim Đại Cường khẽ gào một tiếng, nói cứng rắn: "Lão Đại, ta và nương ngươi cũng đến, mau mở cửa."
Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Trừ ngày lễ ngày tết, hai nhà chúng ta vẫn ít qua lại thì hơn."
"Ngươi nói cái gì? Ngươi mở cửa trước hãy nói." Kim Đại Cường cố nhẫn nại.
"Ta biết các người muốn nói gì. Nhân thủ trong tiệm đã đủ, huống chi đã ký văn thư không thể đuổi việc hai hỏa kế kia. Muốn ta an bài bọn nhị đệ vào tiệm làm việc là không thể." Kim Thái Hanh.
"Ngươi!" Kim Đại Cường tức đến đau gan.
Kim Hướng Nhân cũng một bụng lửa "Đại ca, lời này của ngươi rất không hợp tình người đấy?"
Điền Chính Quốc không nhịn được nữa, lại chạy vào sân "Nhị đệ, là các ngươi khinh người quá đáng. Lúc phân gia đã nói không được nhúng tay vào chuyện nhà đối phương. Hay là các người muốn đến nhà lý chính ngồi một lát, coi thật kỹ có phải trên văn thư viết vậy hay không?"
"Được, được, được!" Đỗ thị nói the thé "Nếu các ngươi đã không để các đệ đệ trong lòng, cũng đừng trách ta ngày mai dẫn người tới cửa hàng quấy nhiễu."
Trong sân cách vách, Chu Nhị Hảo và nữ nhân hắn ta đang nghe lén ngươi xem ta, ta xem ngươi, không hẹn mà cùng lắc đầu, rất không đồng tình với Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc lạnh lùng nói: "Hở? Người cứ việc thử xem."
Kim Đại Cường lửa giận công tâm "Chúng ta đi!"
Kim Hướng Nhân vừa tức vừa hận, hô: "Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc, coi như các người tàn nhẫn!"
Bên ngoài tường truyền tới tiếng bước đi xa dần, Điền Chính Quốc hãnh diện trở vào phòng.
Kim Thái Hanh sóng vai cùng y "Bọn họ thật sự sẽ làm vậy. Ngươi chớ sợ, ta có đối sách."
"Ta mà sợ sao?" Hai mắt Điền Chính Quốc chợt loé tinh quang, cười lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng vào phòng, bình tĩnh nói "Ta chờ tiếp chiêu. Trên thực tế ta còn mong bọn họ đến quấy rối. Ha, ha, ha."
Không hiểu sao lưng Kim Thái Hanh phát lạnh. Tiểu tức phụ của hắn thật đúng là...
"Còn không vào lấy nước tắm rửa?" Điền Chính Quốc trong bếp thúc giục.
Ngày hôm sau, cửa tiệm 'Món ăn ngon' mở cửa như thường lệ.
Giữa trưa là lúc khách nhân đông nhất. Không ít người bưng bát ngồi xổm ven đường ăn. Đây là cảnh tượng chưa từng xuất hiện ở bất cứ tiệm ăn nào khác.
Ba ngươi Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị nổi giận đùng đùng đi tới.
Đỗ thị vỗ đùi, ngồi dưới đất liền gào "Lão thiên gia, ông mở mắt ra mà xem. Đại nhi tử ta thật bất hiếu a..." Khách nhân trong tiệm sợ hãi quay đầu nhìn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh, châu đầu ghé tai.
"Sao lại thế này? Lão phụ nhân kia là nương của lão bản nào?"
Hai hỏa kế Trịnh Lục và Vương Thuận hai mặt nhìn nhau.
"Là mẹ kế." Điền Chính Quốc lạnh nhạt bổ sung một câu, đi ra cửa tiệm "Các vị, dù sao ăn cơm cũng không cần lỗ tai, nếu không ngại thì nghe một chút."
Đỗ thị nghe lời y nói, sửng sốt, thấy vẻ mặt tự tin bình thản của y, cảm thấy bất an không tên, không muốn làm náo loạn nữa.
"Nương, chúng ta đều dựa vào ngài." Triệu thị nói nhỏ.
Tiền thị thúc giục đẩy đẩy lưng Đỗ thị.
-Hết chương 48-
Chương 49: Không xuất chiêu ác không được
Đỗ thị lại lớn tiếng kêu khóc "hắn có tiền mở tiệm, ta bảo hắn chiếu cố thân huynh đệ hắn lại không muốn. Đúng là bất hiếu..."
Điền Chính Quốc lại bổ sung "Huynh đệ hắn biết rõ trong tiệm bọn ta không thiếu nhân thủ, mời hai hỏa kế đều đã ký văn thư không thể làm trái ước hẹn, vậy mà vẫn cưỡng cầu chúng ta mời họ đến hỗ trợ. Các vị khách quan cũng thấy tiệm chúng ta nhỏ như vậy, cần nhiều nhân thủ làm chi?"
"Cũng phải." Hơn phân nửa khách nhân nhao nhao gật đầu.
Kẻ có lá gan lớn còn nói: "Nhân thủ đã đủ còn đòi tới, chẳng phải là muốn nhận công không?"
Vẻ mặt Đỗ thị hết xanh lại đen, hết hồng lại trắng, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, đứng dậy khỏi mặt đất, nhìn Kim Thái Hanh nấu canh malatang như không có chuyện gì, ai oán nói: "Lão Đại, ta biết ngươi không thích người mẹ kế này, cảm giác người mẹ kế này luôn nhằm vào ngươi, ta không cầu ngươi hiếu thuận ta, chỉ cầu ngươi nể tình mấy huynh đệ cùng một cha với ngươi, chiếu cố chúng một chút."
Vài vị khách nhân lộ vẻ thông hiểu, còn khẽ gật đầu, cảm giác lời Đỗ thị nói cũng hợp tình hợp lý.
Điền Chính Quốc biến sắc. Hay cho Đỗ thị, biết mạnh bạo không được, liền ra vẻ mềm mỏng lừa dối người ngoài.
"Bất kể bà nói gì đi nữa, chuyện bà ngược đãi Kim Thái Hanh khiến huynh ấy mười hai tuổi rời nhà trốn đi là sự thật. Bà nghĩ mọi người đều là kẻ ngốc sao, chỉ tin lời phiến diện của bà? Việc này hỏi thăm một chút liền biết lời ai nói mới là sự thật."
Đỗ thị hung dữ trừng Điền Chính Quốc giống như kẻ thù giết cả nhà. Tầng tầng lớp lớp ánh mắt giễu cợt của người chung quanh dừng trên người bà, hận ý cùng nộ khí khuấy đảo không ngừng trong ngực, khí huyết dâng cao, đột nhiên bà sải bước đến cái bàn gần nhất, không hề báo động trước mà hất bàn lên.
Thoáng chốc, sáu bát malatang nóng hổi đều văng ra ngoài. Trong đó một chén bay thẳng tắp về phía Điền Chính Quốc.
Mọi người đều kinh hô thành tiếng.
"Á!"
"Cẩn thận!"
Điền Chính Quốc cũng cả kinh, trơ mắt nhìn chén malatang nóng hổi bay tới mặt y.
Đúng lúc này, một bóng đen chợt lóe qua.
Nguyên lai Kim Thái Hanh bỗng đạp hư không nhảy lên, hai tay cử động liên tục, tiếp được cả sáu bát malatang, vững vàng đặt lên một bàn khác. Sáu bát canh ngay cả một giọt canh cũng không văng ra.
Lại tập trung nhìn kỹ, Kim Thái Hanh vững như thái sơn đang đứng bên cạnh Điền Chính Quốc.
"A!" Một vị khách nhân nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh, sợ hãi nói "Không ngờ đại lão bản tiệm này còn có võ công!"
"Đại lão bản?" Khoé miệng Điền Chính Quốc giật giật, lén trừng Kim Thái Hanh. Trừ hai hỏa kế và vài khách quen, những người khác vẫn quen gọi Kim Thái Hanh là đại lão bản.
Kim Thái Hanh luôn chú ý nhất cử nhất động của y, đáy mắt xẹt qua ý cười.
"Không sao chứ?"
Chỉ là tim đập hơi nhanh, Điền Chính Quốc lắc đầu "Không có việc gì."
Đỗ thị bị Kim Thái Hanh doạ sợ tới mức ngây ra như phỗng, hai chân phát run, nhất thời không thể động đậy. Vừa rồi bà nhìn rất rõ ràng, Kim Thái Hanh bỗng nhiên từ cửa bay lên tiếp được sáu bát. Sao, sao hắn lại biết bay?
"Đã khiến các vị sợ hãi!" Kim Thái Hanh chắp tay với các khách nhân nói "Toàn bộ khách nhân đều được ưu đãi hai mươi phần trăm, coi như hai người Kim mỗ tạ lỗi với các vị."
"Phải." Điền Chính Quốc cười ấm áp "Các vị từ từ ăn, đừng để người khác làm hỏng hưng trí."
Khách nhân trong tiệm đa số là nam nhân, sẽ không sợ một phụ nhân như Đỗ thị, nhao nhao mỉm cười nói không sao, ngồi về tiếp tục ăn.
Kim Thái Hanh mắt lạnh nhìn Đỗ thị, con ngươi đen kịt càng thêm thâm trầm âm u, phảng phất như hai mắt là hai cái hố đen.
Đỗ thị muốn dời tầm mắt mình đi, lại phát hiện căn bản không dời nổi, môi run rẩy không nói được một chữ, đáy lòng hoảng sợ giống như bị thủy triều vồ lấy, hơi không thở nổi.
Triệu thị, Tiền thị cũng hoảng sợ, hai người rúc vào nhau, sợ Kim Thái Hanh chuyển nộ khí sang người họ.
Kim Thái Hanh thu uy áp lại, lạnh nhạt nói: "Còn không đi?"
Nói xong, hắn kéo Điền Chính Quốc trở vào tiệm.
Đỗ thị tức thì mềm eo.
Triệu thị Tiền thị thầm thả lỏng một hơi, nhanh chóng chạy tới đỡ bà, thấp giọng nói: "Nương, chúng ta đi thôi."
Đỗ thị đi ra vài bước, hừ nhẹ một tiếng "Coi bộ dạng sợ hãi của các ngươi kia! hắn chẳng qua chỉ hù ta sợ mà thôi, sao dám làm gì ta? Không được, phải nghĩ biện pháp khác, tóm lại cửa tiệm này — Hừ."
Một vị khách nhân vùi đầu ăn malatang nghe được lời bà, lắc đầu. Người mẹ kế này thật đúng là không nói nổi.
Điền Chính Quốc đứng ở cửa tiệm, như cười như không nhìn Đỗ thị, Triệu thị và Tiền thị ở bên kia nói thầm, khoé môi giương lên nụ cười giảo hoạt, trông mà rùng mình.
Vương Thuận cẩn thận hỏi: "Đại lão bản, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
Điền Chính Quốc cười tủm tỉm, không nói vòng vo: "Tiểu Thuận này, năm nay ngươi mười tám tuổi nhỉ? Hỏi cưới tức phụ chưa?"
Mặt Vương Thuận đỏ lên "Tháng Ba sang năm sẽ thành thân."
"À, vậy nên nói sớm để ta 'chúc mừng' chứ." Điền Chính Quốc nói tiếp "Nhìn tiểu tử ngươi thế này hẳn là rất hài lòng với tức phụ tương lai. Lúc trước làm mai nhất định đã mời bà mối danh tiếng nhỉ?"
Vương Thuận lắc đầu "Bà mối làm mai cho ta là bà Vương thôn Diêu Sơn, có danh tiếng nhất trấn Lưu Thủy chính là bà mối Kim. Nghe nói các cặp thu thê bà làm mai tám chín phần mười đều sống với nhau rất hoà thuận."
Một vị khách nhân ăn thịt nướng hô: "Tiểu lão bản, tính tiền!"
"Đến đây!" Điền Chính Quốc trả lời xong liền hối hận. Tiểu lão bản là Kim Thái Hanh mới đúng a!
Y quay đầu trừng Kim Thái Hanh, đúng lúc Kim Thái Hanh cũng nhìn qua.
Điền Chính Quốc dám khẳng định Kim Thái Hanh mới vừa cười, tuy trên mặt không cười nhưng ánh mắt có. Thu tiền xong, y tán dóc tiếp với Vương Thuận "Vừa rồi ngươi nói thật à? Bà mối Kim kia thật lợi hại như thế?"
"Đương nhiên!" Vương Thuận khẳng định "Các đại thẩm thôn ta đều nói như vậy. Bất quá giá làm mối của bà cũng cao hơn người khác."
"À." Điền Chính Quốc liếc mắt thấy Trịnh Lục bưng đồ ăn đi ngang qua thuận tiện nghe lén hai người nói chuyện, bèn trêu ghẹo: "Tiểu Lục tử cũng muốn cưới vợ? Tiểu Thuận tử, mau chóng nói nơi ở của bà mối Kim cho hắn ta đi. Ha ha ha."
Trịnh Lục biết vị tiểu lão bản này rất hoà khí, lập tức cười hì hì hỏi Vương Thuận địa chỉ của bà mối Kim thật.
Đáy mắt Điền Chính Quốc khẽ cười giảo hoạt, bất động thanh sắc ghi tạc địa chỉ kia vào lòng.
Buổi chiều, bán xong đồ ăn kết thúc công việc, Điền Chính Quốc chạy đến bên cạnh Kim Thái Hanh đang thu dọn bếp "Đêm nay chúng ta không về nhà, nghỉ ngơi tại trấn trên một đêm được không?"
Kim Thái Hanh gật đầu đồng ý.
Sau khi Điền Chính Quốc lấy tiền trong rương ra, nói với Trịnh Lục và Vương Thuận: "Các ngươi dọn dẹp xong cũng sớm trở về nghỉ ngơi một chút."
"Vâng, hai vị lão bản, ngày mai gặp."
Đến quán trọ duy nhất ở trấn trên đặt một phòng, dặn hỏa kế cho trâu ăn xong, Điền Chính Quốc kéo Kim Thái Hanh đi tới một cửa tiệm may mặc.
"Ta có một chiêu độc có thể khiến Đỗ thị sau này sẽ không có thời gian gây phiền toái cho chúng ta, huynh có ý kiến gì không?"
Kim Thái Hanh lắc đầu, hơi tò mò ý đồ của tức phụ.
Điền Chính Quốc cười cười thần bí, không giải thích "Rất nhanh huynh sẽ biết. Đi theo ta."
.......
Mấy ngày nay đều nắng, trời trong quang đãng, nắng cao gay gắt. Ánh sáng ấm áp chiếu xuống cả đại địa, khắp nơi phủ kín một ram màu ấm cúng, khiến tâm trạng người tốt theo.
Nhưng tâm tình của năm người Kim Đại Cường, Đỗ thị, Kim Hướng Nhân, Triệu thị và Tiền thị lại hỏng bét vô cùng. Vừa nghĩ Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc mỗi ngày đếm tiền đếm tới đau tay, lòng mấy người họ như bị trăm ngàn con kiến cắn xé.
"Nương, rốt cuộc người đã nghĩ được cách chưa? Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể nhìn đại ca kiếm tiền thôi ư?" Giữa Kim Đại Cường và Đỗ thị, Kim Hướng Nhân tin tưởng mẹ mình hơn.
Đỗ thị nhăn mày "Không phải ta đang nghĩ cách sao?"
"Đã vài ngày rồi..." Tiền thị nhỏ giọng bĩu môi, thầm thở dài, mình thì ngồi đây phát sầu mà nhà tướng công mình lại không để bụng chút nào.
Kim Hướng Nghĩa biết tức phụ đang trừng hắn ta, hắn ta cũng muốn kiếm tiền, nhưng tính kế thân huynh đệ khiến hắn ta cảm thấy áy náy, thứ hai, bọn họ không phân gia, dù thật tới cửa tiệm đại ca làm kiếm chút đỉnh thì tiền cũng không phân đến tay hắn ta, nên hắn ta vẫn luôn thiếu hăng hái.
Kim Đại Cường căm hận nói: "Nếu thật sự không được, ta tự mình ra mặt, ta không tin..."
Người một nhà đang thương lượng, ngoài cửa sân vang lên một tiếng nói thanh thoát "Đây có phải là nhà của Kim Đại Cường Kim huynh đệ không?"
Ngoài cửa là một vị phụ nhân mặc áo khoác đỏ viền vàng, mái tóc màu tro, niên kỉ khoảng trên dưới năm mươi nhưng khuôn mặt mỉm cười, hai mắt sáng ngời, ngẩng đầu đứng thẳng, rất có khí thế riêng biệt. Lại nhìn búi tóc bà, trâm cài đính một đoá hoa to đỏ thẫm, đây không phải lối trang điểm của bà mai sao?
Đỗ thị nghĩ đến trong nhà có hai nam một nữ còn chưa định thân, trong lòng vui vẻ, bước nhanh ra ngoài nghênh đón "Đây chính là Kim gia, không biết ngài là...?"
Phụ nhân cười ha hả nói: "Ta là bà mối Kim ở trấn trên."
Đỗ thị mừng rỡ "Ngài họ Kim? Chính là vị được xưng là 'danh chuỷ(1)' kia?"
*(1) Danh chuỷ: tức là dẻo miệng, dịch ra thì giống như chê bai quá*
"Không dám nhận, ha ha, do người bên ngoài nể mặt coi trọng mà thôi." Bà mối Kim nói thế nhưng trong mắt lại có vài phần kiêu ngạo, hiển nhiên rất tự đắc về bãn lãnh của mình.
"Mời vào, mời vào." Đỗ thị tươi cười, nói với Triệu thị và Tiền thị "Còn không nhanh chóng mang điểm tâm nước trà ra?"
Vành tai Kim Hướng Lễ đỏ lên, không được tự nhiên hơi cúi đầu. Kim Hướng Trí, Kim Xuân Đào đều nhỏ hơn hắn ta, bà mối Kim hơn phân nửa là nhằm vào hắn mà đến.
Bà mối Kim đi vào liền nhìn lướt qua mọi người trong phòng, rất nhanh, ánh mắt quả quyết dừng ở khuôn mặt Kim Đại Cường. Tướng mạo Kim Đại Cường hơi già, nhưng nông dân đều như vậy, tuổi ước chừng bốn mươi, dáng người trông gầy nhưng từ cơ bắp rắn chắc trên cánh tay cho thấy thân thể không yếu. Sau khi nắm được thông tin cơ bản, phần thắng trong lòng bà mối Kim càng lớn.
"Chúc mừng Kim huynh đệ, chúc mừng Kim đại muội. Sắp tới nếu việc thành, về sau chẳng những Kim huynh đệ có thể hưởng phúc, Kim đại muội cũng có thêm một tri kỷ." Bà cười rất tươi, tiếng nói chuyện hơi khàn nhưng ngữ điệu nhẹ nhàng, dễ lấy hảo cảm của người khác.
'Thêm một tri kỷ', nói cách khác là trong nhà tăng thêm nhân khẩu. Đỗ thị thầm cân nhắc trong chốc lát, không dám thất lễ với bà mối, tự mình rót trà cho bà, hỏi: "Không biết là cô nương nhà ai, là nói cho lão Tứ hay lão Ngũ nhà chúng ta?"
Bà mối Kim không trả lời ngay, diễn giải: "Cô nương này chẳng những dáng vẻ xinh đẹp, tấm lòng thiện lương, làm việc cũng nhanh nhẹn. Không chỉ thế, nàng còn nói nguyện ý mang theo đồ cưới trị giá hai mươi lượng vào cửa. Kim huynh đệ, Kim đại muội, các người nói đây có phải một đại hỉ sự không?"
Hai mươi lượng! Hai mắt Đỗ thị, Kim Đại Cường đều sáng lên, bộc lộ vui mừng mãnh liệt.
Kim Hướng Lễ lại hơi khó chịu. Hai mươi lượng đồ cưới không phải số nhỏ. Nhà bình thường dù làm lụng vất vả cả năm cùng lắm chỉ tích cóp chưa đến hai lượng. Tức phụ có tiền như vậy, hắn ta quản nổi sao?
"Bà mối Kim nói thật ư?" Kim Đại Cường không dám tin cho lắm "Điều kiện nhà chúng ta chỉ tính là bình thường, một cô nương như vậy nguyện ý gả đến nhà chúng ta sao?"
Ý cười của bà mối Kim càng sâu "Sao không nguyện ý? Huống chi bà mối như ta không phải có tác dụng hoà giải ư?"
Đỗ thị hỏi: "Vậy cô nương này là nói cho lão Tứ hay lão Ngũ?"
Bà mối Kim nhấp một ngụm trà, cười sáng lạn, ánh mắt nhìn Kim Đại Cường "Đều không phải. Là nói gả cho Kim huynh đệ làm bình thê."
"Cái gì!" "Bịch!" một tiếng, Đỗ thị từ trên ghế ngã ngồi xuống mặt đất, trợn mắt há hốc mồm.
-Hết chương 49-
Chương 50: Cho bà mối Kim lời khen
"Khụ khụ –" Kim Hướng Nhân bị sặc đến ho khan, nước trà trong miệng phun ra ngoài một chút, gã lau lau miệng, trộm liếc nhìn sắc mặt cha nương, muốn cười lại không dám cười "Bà mối Kim, nhất định ngài nói sai người rồi."
Mặt mày Kim Đại Cường đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Triệu thị và Tiền thị cúi đầu cười trộm, nghẹn cười nghẹn tới mức mặt mũi đỏ bừng.
Kim Hướng Nghĩa và Kim Hướng Lễ hai mặt nhìn nhau. Cha họ đến tôn tử tôn nữ cũng có ba đứa, vậy mà vẫn có người làm mai.
Kim Hướng Nghĩa ấp úng nói: "Có phải bà mối Kim lầm người rồi không?"
Bà mối Kim giống như không phát hiện sắc mặt quái dị của họ, xua tay nói: "Sao có thể lầm được? Nếu nói sai người chẳng phải là tự đập bảng hiệu của mình ư? Cô nương kia cũng biết tình hình nhà các ngươi, rất hài lòng. Không phải ta thổi phồng chứ dung mạo cô nương kia là nhất đẳng, tính cách dịu dàng dễ gần, đặc biệt trù nghệ cũng hạng nhất, thật sự gả đến nhà các ngươi, cả nhà các ngươi đều có thể hưởng phúc đấy." Bà vừa nói vừa nhìn Kim Đại Cường.
Kim Đại Cường đi không được, ngồi lại cũng không xong, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than. Bất quá 'dịu dàng' 'xinh đẹp' và 'hai mươi lượng bạc' ba từ này cứ xoay vòng vòng trong đầu ông ta.
Lúc này Đỗ thị rốt cuộc lấy lại tinh thần, phủi đất đứng lên, hung ác trừng bà mối Kim "Ngươi cút cho ta! Cô nương tốt như vậy ngươi nói cho người khác đi!"
Nụ cười trên mặt bà mối Kim nhạt dần, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng dừng trên mặt Đỗ thị, bình tĩnh nói: "Kim đại muội cần gì nóng giận lớn như vậy? Kim huynh đệ còn chưa nói gì mà."
"Ngươi cút cho ta, lão nương –"
"Nương!" Kim Hướng Lễ cả kinh, cuống quít ngăn bà lại, cấp tốc nói nhỏ bên tai bà "Người đừng xúc động! Nếu đắc tội bà mối Kim, việc thành thân của ta, ngũ đệ và tiểu muội làm sao đây?"
Lửa giận như muốn ăn mòn Đỗ thị, căn bản nghe không hiểu Kim Hướng Lễ nói gì "Việc thành thân của các ngươi can hệ gì đến bà ta? Ngươi tránh ra!"
Bà mối Kim an ổn ngồi đó, mỉm cười nhìn Kim Hướng Lễ. Cuối cùng cũng có người có đầu óc.
Kim Hướng Lễ sốt ruột nói: "Người hãy nghe ta nói. Bà mối Kim là bà mối trứ danh trấn trên, nhất định quen biết các bà mối khác. Người ngẫm lại xem, chỉ cần bà nói bậy với các bà mối khác một câu về chúng ta, hậu quả sẽ thế nào? Ta và ngũ đệ là nam tử coi như bỏ qua, nhưng thanh danh của tiểu muội trăm ngàn lần không thể bị huỷ."
Đỗ thị giật mình, đầu óc cuối cùng tỉnh táo, nghĩ mà sợ không thôi. Nhưng phẫn nộ và không cam tâm trong lòng không biến mất.
"Bà mối Kim, đương gia chúng ta không có ý cưới bình thê, mời ngài đi cho." Đỗ thị kiềm nén lửa giận, tay phải hướng ngoài cửa khoa tay múa chân. Nếu có thể, Đỗ thị hận không thể nhấc bà mối Kim lên ném ra ngoài.
Bà mối Kim thầm cười lạnh. Người mời bà ra mặt hứa hẹn sau khi việc thành sẽ trả thù lao tám lượng bạc, nhiều gấp đôi so với làm mai cho nhà bình thường. Tuổi Kim Đại Cường và cô nương kia chênh lệch quá lớn, vốn bà cũng không quá tin tưởng, nhưng xét thái độ của Đỗ thị hôm nay đối với bà, bà không thể không hoàn thành mối này.
Bà không để ý Đỗ thị, nhìn về phía Kim Đại Cường "Kim huynh đệ, hôm nay ta đến không có ác ý. Các ngươi nghe tên tuổi bà mối Kim ta liền có thể biết xưa nay ta không nói lời bịa đặt. Bằng không tên tuổi ta cũng đâu thể vang danh như thế. Ngài thấy ta nói có đúng không?"
Kim Đại Cường không hồ đồ, chuyện Kim Hướng Lễ cố kỵ đồng dạng ông cũng cố kỵ, tiểu nhi tử và khuê nữ độc nhất đều là bảo bối của ông, ông không dám đắc tội bà mối Kim, đành xấu hổ gật gật đầu "Phải phải, ta biết bà mối Kim đây có ý tốt, nhưng..." Ông và Đỗ thị chung sống nhiều năm như vậy, cảm tình khá sâu, đột nhiên cưới bình thê cũng quá tệ.
Mắt Đỗ thị như muốn nứt nhìn chằm chằm ông "Lão nhân, ngươi để ý bà ta làm gì?"
Bà mối Kim nhìn Kim Xuân Đào sợ tới mức sững sờ, ôn hòa nói: "Vẫn nên để tiểu cô nương này lui trước đi."
Kim Xuân Đào sớm đã bị bầu không khí gay gắt ép tới kinh hồn táng đảm, vội vàng trở về sương phòng.
Bà mối Kim chân thành nói với Kim Đại Cường: "Trước khi đến nhà các ngươi ta đã hỏi thăm qua. Không nói nhà các ngươi còn ba người chưa định thân, mặc kệ gả hay cưới đều cần tiền. Ngũ công tử đang đọc sách, dùng tiền lại càng nhiều. Mỗi một chỗ bút tiền đều không nhỏ. Đỗ muội tử là quản gia, nhưng tiền không phải tiết kiệm mới sinh lời." Bà ý vị thâm trường nghiêm khắc liếc Đỗ thị. Đúng là bà xem thường Đỗ thị 'keo', keo với người khác thì thôi, với người nhà mà cũng keo kiệt như vậy.
Đỗ thị lạnh lùng nói: "Bà mối Kim, một người ngoài như bà không có tư cách nhúng tay vào chuyện nhà chúng ta."
"Kim huynh đệ, cô nương kia vào cửa đối với các ngươi là trăm lợi mà không có một hại" Bà mối Kim nói tiếp "Sao ngươi không nghe ta nói hết rồi hãy tính? Nếu ngươi không đồng ý, chẳng lẽ ta có thể ép ngươi cưới nàng ta ư? Ta thấy Đỗ muội tử có vẻ không thoải mái, không bằng mời muội ấy vào nghỉ ngơi trước."
Kim Đại Cường nhìn Triệu thị, Tiền thị nói: "Đỡ nương các ngươi về phòng."
Đỗ thị càng lúc càng thấy không ổn "Kim Đại Cường, ngươi dám!"
"Còn không đi!" Kim Đại Cường trừng mắt, Triệu thị và Tiền thị cuống quít một trái một phải kéo Đỗ thị rời đi.
Kim Hướng Nhân, Kim Hướng Nghĩa và Kim Hướng Lễ cũng không đi. Bà mối Kim đột ngột xuất hiện, rất kỳ quái, khiến họ hơi hồ nghi, cũng muốn nghe xem rốt cuộc bà muốn làm gì.
Vẻ mặt bà mối Kim dịu lại, cười càng chân thành tha thiết "Ta luôn ăn nói thật tình, nếu có chỗ không dễ nghe còn thỉnh Kim huynh đệ thứ lỗi."
Thái độ bà mối vẫn luôn hoà nhã, lòng Kim Đại Cường không thoải mái cũng chẳng phát tác được, gật gật đầu "Bà mối Kim quá lời, có lời gì ngài cứ việc nói."
Bà mối Kim nói: "Tiền, không phải tiết kiệm mới sinh lời. Kim huynh đệ còn có ba đứa cháu, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi nếu nhà các ngươi vẫn tiếp tục tình trạng như vậy, có thể gom tiền thành thân cho ba người sao? Được, coi như hiện tại ngươi đủ tiền dùng, thế sau này vẫn muốn nhi tử ngươi, tôn tử ngươi tiếp tục sống cực khổ như vậy à? Còn hai cháu dâu ngay cả trang sức cài tóc cũng không có. Các ngươi không muốn đối tốt với tức phụ mình một chút à?"
Kim Hướng Lễ không lên tiếng, hắn ta biết trong tay cha nương có chút tiền, nhưng không đủ lo cho cả ba người thành thân, hơn nữa lão Ngũ đọc sách chỗ cần dùng tiền nhiều. Sở dĩ Đỗ thị keo kiệt, nguyên nhân chủ yếu là vì lão Ngũ.
Kim Hướng Nhân, Kim Hướng Nghĩa đều khẽ gật đầu.
"Tiền cất một chỗ không sinh ra tiền, mà phải nghĩ cách để tiền sinh tiền." Bà mối Kim nói chuyện thành khẩn dễ khiến người buông lỏng cảnh giác "Ta muốn nói cho Kim huynh đệ, vị cô nương này là nha hoàn hồi môn của một tiểu thư nhà giàu, vị tiểu thư kia rất coi trọng nàng, vốn đã nói sẽ cho phép nàng ra ngoài xuất giá, song vị tiểu thư lập gia đình rất nhanh đã mang thai, cô nương kia phải ở bên cạnh tiểu thư thêm ba năm. Không dễ gì chờ đến lúc vị tiểu thư thả người, phụ thân nàng lại chết bệnh, không thể không giữ đạo hiếu ba năm. Nay cô nương đã hai mươi sáu, bởi nhiều nguyên nhân nên lớn tuổi mà vẫn chưa nói chuyện cưới gả. Nhưng cô nương này quả thật là nhất đẳng, theo bên cạnh tiểu thư học hỏi không ít, bao gồm chế biến bữa ăn điều dưỡng thân thể, nhất là ở phương diện quản gia, nhanh nhẹn gọn gàng."
Dừng một chút, bà mới nói tiếp: "Nói thế này cũng kỳ, nhưng nếu không phải cô nương này lớn tuổi, khó định thân, người ngoài như ta cũng không đành làm mai cho Kim huynh đệ ngươi."
Nói vậy càng có vẻ thật tình.
Lúc này Kim Đại Cường đã có chút động tâm. Chế biến bữa ăn điều dưỡng thân thể? Vậy không phải thân thể ông có thể trở nên càng khỏe mạnh, tương lai sống được càng lâu?
Bà mối Kim hoả nhãn kim tinh sao nhìn không ra, lại cho thêm củi "Kim huynh đệ ngẫm lại xem. Cô nương này kiến thức rộng, quản sự giỏi, một khi vào cửa nhất định khiến nhà các người phát đạt hưng thịnh. Niên kỷ Kim huynh đệ không lớn, nếu có thể cao tuổi có con cũng là một đại hỉ sự."
Ba huynh đệ Kim Hướng Nhân ngươi xem ta, ta xem ngươi, trong lòng buồn bực. Là bà mối Kim nói quá giỏi hay bọn  dễ bị xúi giục? Đáy lòng cả ba đều cảm giác cô nương kia quả thật không tệ. Nhưng sự việc liên quan đến thân cha thân nương, ba người cũng không dám phát biểu ý kiến, thỉnh thoảng lén nhìn Kim Đại Cường.
Lời nên nói đều nói xong, bà mối Kim không nói gì thêm, chậm rãi uống trà, cho Kim Đại Cường thời gian suy xét.
Kim Đại Cường trầm mặc một hồi lâu, hỏi: "Phương diện sính lễ thì sao?"
Bà mối Kim nói: "Vệ cô nương khéo hiểu lòng người, nàng nói không kém hơn người bình thường nhiều quá là được." Lúc này bà mới nói ra họ của vị cô nương đó.
Kim Đại Cường lại thử nói: "Nếu có thể gặp nàng một lần..."
Bà mối Kim cười sang sảng "Việc này cũng dễ lo. Định ngày, ta sẽ gọi người tới trấn trên để ngươi xem mặt từ xa."
"Kim Đại Cường, ngươi dám!" Trong sương phòng truyền ra tiếng thét chói tai của Đỗ thị. Nguyên lai bà vẫn luôn nghe lén.
Vài giây sau, bà từ trong sương phòng vọt ra.
Kim Đại Cường vừa nghe nhiều lời nói tốt về Vệ cô nương, lúc này nhìn phản ứng của Đỗ thị, lại cân nhắc Đỗ thị trước kia làm ra nhiều hành vi gây rối vô cớ, tâm càng nghiêng về Vệ cô nương, quát lớn một tiếng "Ngươi ồn ào cái gì?"
Uy nghiêm gia chủ bạo phát, Đỗ thị nhất thời không dám lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt không dám tin si ngốc nhìn ông.
Bà mối Kim đứng lên "Ta đi về trước, buổi sáng ngày mốt ta bồi Vệ cô nương đến quán trà ngồi một lát."
Kim Đại Cường khách khí tiễn người ra đến cửa sân "Làm phiền bà mối Kim quá."
Kim bà mối vừa rời khỏi, Đỗ thị rốt cuộc bùng nổ, quát to một tiếng, bổ nhào vào người Kim Đại Cường "Kim Đại Cường, ta liều mạng với ngươi—-"
Cổ Kim Đại Cường bị móng tay của bà cào rách, lưu lại một vệt máu dài, đau đến nhe răng, ông đẩy Đỗ thị ra, che cổ cả giận nói: "Ngươi là mụ đàn bà chanh chua!"
"Ầm!" Đỗ thị đụng vào bàn, té ngã ra đất.
"A –" Đỗ thị lại đứng lên xông tới Kim Đại Cường, hai người xoay vào đánh nhau.
"Cha!"
"Nương!"
Nhà chính loạn thành một nùi.
.......
Điền Chính Quốc ngồi sau quầy, vừa thu tiền vừa lén cười hả hê. Hôm nay là ngày bà mối Kim đến lão trạch, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng sẽ xuất hiện ở Kim gia, y liền vui.
Khách nhân tới ăn trong tiệm đều buồn cười nhìn y.
Trịnh Lục thấy tâm trạng Điền Chính Quốc tốt, cười hì hì đến gần quầy tiền "Đại lão bản, đêm nay ăn malatang nhé?" Bởi vì buôn bán bận rộn, trong tiệm bao luôn cơm trưa và cơm chiều của nó và Vương Thuận, nhưng bình thường không phải ăn món trong tiệm mình. Điền Chính Quốc rất hiếm khi chủ động giữ họ lại ăn trong tiệm.
-Hết chương 50-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro