Chương 4: Sự Bảo Vệ Bất Ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung vốn là con riêng của ông Kim, và từ khi mẹ anh mất lúc anh 6 tuổi, nhà họ Kim mới đón anh về. Thế nhưng, trong ngôi nhà xa hoa đó, Taehyung chưa bao giờ nhận được sự coi trọng từ những người tự xưng là gia đình. Anh sống dưới cái bóng của một người không được thừa nhận, và điều này thúc đẩy anh nỗ lực không ngừng trong học tập, để ít nhất có thể chứng tỏ giá trị của bản thân.

Vào một buổi chiều, Park Jimin đang lang thang khám phá khu phố mới mà cậu tự gọi là “cuộc phiêu lưu tìm kho báu.” Cậu thích thú với những con đường mới lạ, những góc nhỏ ít người biết tới. Nhưng đột nhiên, trong lúc dạo chơi gần một căn biệt thự, Jimin nghe thấy những tiếng cãi vã lớn tiếng phát ra từ bên trong. Cậu định bỏ đi, nhưng khi nghe thấy cái tên "Kim Taehyung," cậu lập tức dừng lại. Cảm giác bất an dấy lên trong lòng, Jimin quay lại và tìm cách nhìn vào trong.

Qua khe cổng, Jimin thấy rõ cảnh tượng khiến cậu kinh ngạc. Taehyung, người bạn thân của cậu, đang bị ông Kim cùng bà vợ và đứa con trai của họ bao vây, chỉ trích thậm tệ.

"Mày là đồ con hoang..." Tiếng bà Kim đầy căm ghét vang lên.

"Thứ như mày tao không cần, có giỏi thì mày hãy cút khỏi nhà họ Kim," ông Kim lạnh lùng nói, như thể anh chỉ là một món đồ vô giá trị.

"Ra khỏi nhà họ Kim mày chẳng là gì cả!" Người con trai chính thức của nhà họ Kim cũng không chịu thua kém, thêm vào bằng một nụ cười khinh bỉ.

Taehyung đứng đó, không phản kháng, như thể đã quá quen với những lời lẽ đau lòng này. Khi ông Kim giơ tay định tát anh, Taehyung chỉ đứng yên, chuẩn bị tinh thần đón nhận cú đánh. Nhưng bất ngờ thay, bàn tay ông chưa kịp chạm vào mặt Taehyung thì đã bị chặn lại.

Park Jimin từ đâu lao đến, nắm lấy tay Taehyung và kéo anh ra phía sau lưng mình. Sự xuất hiện đột ngột của Jimin khiến tất cả đều bất ngờ, đặc biệt là Taehyung. Trong lòng anh bắt đầu dấy lên một nỗi sợ hãi mới - sợ rằng Jimin sẽ khinh thường mình, sẽ coi anh như một kẻ thấp kém như những gì gia đình nhà họ Kim đang nói.

Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến Taehyung không khỏi ngạc nhiên. Park Jimin không những không rời đi mà còn đứng ra bảo vệ anh, không chút do dự. Cậu đã nghe thấy toàn bộ câu chuyện, và điều này chỉ khiến Jimin càng thêm tức giận.
"Ông không được đánh cậu ấy! Không có sự cho phép của Park Jimin tôi, ông đừng hòng mà đụng vào cậu ấy!" Jimin lớn tiếng, giọng nói của cậu mạnh mẽ và quyết đoán hơn bao giờ hết.

Ông Kim sửng sốt, không thể ngờ rằng một cậu bé tuổi còn nhỏ như Jimin lại dám đứng ra đối đầu với mình. "Mày là ai?" Ông ta gằn giọng hỏi.

Jimin, chẳng chút sợ hãi, hùng hồn đáp: "Tôi là Park Jimin! Kim Taehyung là người của tôi. Ông không cần cậu ấy chứ gì? Được, tôi nuôi cậu ấy!" Cậu nhấn mạnh từng từ, đôi mắt sáng rực sự kiên quyết.

Không chờ đợi ông Kim phản bác, Jimin xoay người sang Taehyung, nắm chặt tay anh và kéo đi: "Taehyung, chúng ta đi!"

Taehyung bị kéo đi trong trạng thái bối rối, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc chưa kịp định hình. Anh chỉ biết im lặng theo bước chân Jimin, trong đầu vang vọng những lời mà cậu vừa nói. Sự mạnh mẽ và hùng hồn của Jimin không chỉ khiến anh cảm thấy bất ngờ mà còn khiến trái tim vốn lạnh lẽo của anh trở nên ấm áp. Lần đầu tiên, Taehyung cảm thấy rằng mình thực sự có một người đứng về phía mình, một người sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, bất kể hoàn cảnh nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro