<3> Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu không khí chỉ vừa thiếu vắng một người nhưng lại vô cùng yên ắng. Dưới sự ngột ngạt này, Jimin thầm thán phục sức chịu đựng của mình. Nếu là người khác có thể đã chết cóng vì sự lạnh lẽo toát ra từ người này. Taehyung lúc này mới cất giọng.

"Nói đi. Không phải cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi tôi hay sao?"

"Tôi... tôi.." Jimin ngập ngừng, cậu thật sự muốn hỏi rất nhiều. Cậu rất muốn biết trong ba năm qua hắn sống như thế nào, đã trải qua những gì...

"Ví dụ như, lúc cậu bán đứng tôi thì cảm giác của tôi thế nào? Tại sao một thằng khố rách áo ôm như tôi lại có nhiều quyền lực đến thế? Trong ba năm qua tôi đã lưu lạc xứ nào? Và.. tôi đến đây để làm gì? Không phải cậu muốn hỏi như vậy sao Park Jimin?" Hắn xoay gương mặt cậu lại, lấy tay siết chặt cằm cậu, đôi mắt tỏa ra sự hận thù rõ rệt.

"Đau.. Kim thiếu gia..." Đôi chân mày tinh tế chau lại vì đau, sắc mặt cậu một tầng nhợt nhạt.

"Đau? Lúc tôi bị bọn khốn kia bắt thì cậu chỉ đứng đó nhìn! Khi cậu nói tung tích của tôi cho lão Bokjin biết, cậu có nghĩ lũ khốn đó sẽ lấy mạng tôi không? Mẹ kiếp! Nếu tôi không đem súng theo bên mình thì bây giờ tôi đã ở dưới biển cho cá ăn mất xác rồi!

Jimin kinh ngạc nhìn Taehyung, kí ức ba năm trước ùa về như mới đây. Năm ấy lão Bokjin chính là khách hàng lớn nhất trong câu lạc bộ mà cậu làm thêm, tình cờ lão chứng kiến đêm mà Taehyung đến quán gây sự nên đã tìm đến cậu để dò hỏi tin tức của Taehyung. Lúc đầu cậu một mực không nói, vậy mà lão giở trò cầm thú, sai đàn em cưỡng bức cậu. Đã thế cậu càng kiên quyết im lặng, đến nước đó lão dọa sẽ phá tan cái câu lạc bộ này, làm cho từng người từng người bị mất việc. Một mình cậu chịu đựng là đủ rồi, người không có tội thì không nên liên lụy đến. Cậu chỉ còn cách thoả hiệp, với điều kiện lão Bokjin không làm hại Taehyung. Cậu không ngờ lão đê tiện ấy lại nuốt lời.

Cậu phải nói sao để hắn tin cậu?

"Sao? Cậu đừng trưng vẻ mặt oan ức như mình vô tội đó ra trước mặt tôi. Tôi sợ rằng mình lại mềm lòng mất" Taehyung khẽ nói, tay còn lại khẽ vuốt ve đường nét thanh thoát trên mặt Jimin.

"Xin lỗi.. Taehyung..." Một giọt nước mắt vô thức rơi xuống gò má trắng xanh vì đau đớn, chạm vào bàn tay rắn chắc đang đặt xuống cằm cậu.

"Một lời xin lỗi là xong? Cậu nghĩ tôi tìm đến đây là để nghe lời xin lỗi sao? Tôi muốn cậu phải trả giá Park Jimin!"

Nói xong, hắn đặt môi xuống không ngừng dày vò môi cậu. Từng hành động như một con thú khát mồi, mạnh bạo, khí thế ngang ngược không thể chống cự. Trong cả quá trình, mắt hắn hiện ra một tia rung động khi nhìn thấy sự run rẩy của con người nhỏ bé đang bị hắn áp chế.

"Đừng có ý định trốn tránh tôi. Cậu không biết trước được hậu quả đâu" Trong câu nói bộc lộ sự đe dọa rõ rệt.

"Làm thế nào anh mới tha thứ cho tôi?" Đôi mắt Jimin mang một nỗi thê lương, người khác nhìn vào không khỏi đau lòng.

"Cậu gấp gáp thế không phải là muốn nhanh chóng thoát khỏi tôi chứ?" Taehyung vuốt nhẹ mái tóc của Jimin.

"Kim Taehyung, tôi thật sự không biết chuyện này sẽ đi đến nước này. Xin anh.. đừng hiểu lầm tôi..." Jimin nhắm đôi mắt lại, giọng nói nghẹn ngào, đầu cúi thấp xuống như van xin.

"...Hôm nay tôi đến là để cho cậu biết tôi vẫn còn tồn tại. Yên tâm, lần tiếp theo chúng ta gặp nhau, tôi sẽ mang thú vị đến cho cậu"

Taehyung đứng dậy, mang lại mắt kính, chỉnh lại trang phục. Ngay lập tức trở về địa vị một kẻ có quyền lực. Mang bầu không khí nguy hiểm ra khỏi nhà hàng. Ba chiếc xe đen dài nhanh chóng lăn bánh.

.

.

.

Chuyện Jimin gặp lại Taehyung đã là chuyện của 2 tháng trước, cậu cũng dần quên mất việc đó. Mỗi ngày vẫn cứ bình lặng trôi qua, vẫn là làm công việc xong thì về nhà. Vô cùng nhàm chán.

"Jiminie à, ngày mốt có tiệc tổ chức cho giới nghệ sĩ họp mặt, chị được người ta tặng hai vé, em muốn đi cùng không?" Chị ChaeYoung thân mật choàng tay Jimin, ánh mắt thì long lanh hết cỡ. Chị thật sự muốn cậu nhóc này đi cùng nha.

"Em không thích nơi ồn ào đâu, với lại đi với em không chừng chị lại mất mặt" Jimin từ chối.

"Nhóc này! Mất mặt gì chứ, nói tóm lại em phải đi. Không đi chị giận em cho coi" Chị ChaeYoung phùng má, dỗi rồi.

"Chị à, thực sự em..."

"Không em anh gì hết, lần này em phải đi"

Jimin lắc đầu ngao ngán, chị ChaeYoung luôn như thế, cố chấp vô cùng. Thật sự cậu không hứng thú với mấy cái sự kiện này đâu. Vào những chỗ xa hoa như thế càng làm cậu tủi thân thôi.

...

Choi Miren vừa quay xong quảng cáo cho hãng mỹ phẩm PL nghe Taehyung gọi mình đến biệt thự riêng thì vô cùng vui mừng. Ả tranh thủ lúc ngồi trên xe dậm lại lớp trang điểm đã dày sẵn của mình, tay chỉnh cho váy ngắn một chút rồi mới bước vào biệt thự.

Taehyung đương nhiên đưa rất nhiều phụ nữ về nhà nhưng không ai được phép ngủ qua đêm ở đây. Hắn không thích loại đeo bám rẻ tiền ở lâu trong nhà hắn.

Miren cũng vậy, Tuy được xem là người tình lâu dài nhất bên cạnh Taehyung nhưng chưa bao giờ ả được gọi đến vào lúc tối như thế này. Ả thầm nghĩ mình đã chiếm một phần quan trọng trong lòng Taehyung.

.
.

"Anh gọi em đến khuya như thế này làm em chưa kịp ăn uống gì đã phải chạy đến đây. Có phải là nên đền bù cho người ta không?" Miren vòng hai tay ôm cổ Taehyung, áp sát thân thể mềm mại của mình vào cánh tay hắn, giọng nũng nịu.

Hắn chậm rãi phả một hơi khói thuốc, khoé miệng câu lên một nét cười mỉa mai. Áo choàng tấm khoác trên người cũng không che nổi cơ thể cường tráng cùng bờ ngực vững chãi của hắn. Trên người hắn toát ra hương thơm nam tính khiến mọi phụ nữ đều mê đắm.

"Lát nữa không phải em sẽ được tôi cho ăn no luôn sao?"

"Anh xấu xa. Người ta đói thiệt mà"

Taehyung đẩy Miren xuống giường, tay luồng vào váy vuốt ve đùi ả. Tiếng rên rĩ bắt đầu phát ra, một màn ân ái kịch liệt diễn ra. Trên mặt Taehyung chỉ hiện lên sự tẻ nhạt.

...

"Tắm xong thì về nhà của em đi, tôi kêu tài xế đưa em về"

"Taehyung, em mệt lắm, cho người ta ngủ lại đây một đêm đi mà"

"Đây không phải lần đầu em biết tôi. Ngoan ngoãn tôi mới thích, nhớ chứ?"

Miren bực dọc nhặt quần áo bước vào phòng tắm. Ả thật sự mệt chết được, thoả mãn cho Taehyung khiến ả như bị rút hết sức lực. Ả thề rằng sẽ có ngày ả làm bà chủ tương lai của nơi này.

"Trên bàn là sợi dây chuyền đá quý tôi vừa lấy về từ buổi đấu giá, em đem về đi" Làm phụ nữ của Taehyung, chỉ cần biết điều một chút thì cái gì hắn cũng có thể cho.

"Cái này mới ra mắt từ tuần trước mà. Cám ơn anh nhiều" Ả ướm thử sợi dây lên cổ. Taehyung không khỏi cười thầm, phụ nữ đều là như vậy, tiền có thể mua được hạnh phúc của họ dễ dàng.

"Còn nữa, từ nay trở về sau không được đụng đến Sooyoung. Tôi còn nghe có người nói em gây sự với cô ta thì không ổn đâu. Em nên an phận một chút" Với Taehyung, bạn quan trọng hơn phụ nữ, huống chi là loại này.

"Con nhỏ đó..." Đang muốn hét to một tràng chửi rủa Sooyoung, chợt biết mình lỡ lời, Miren vội đổi giọng "Em biết rồi"

Ả thiết nghĩ, lấy lòng Taehyung một chút cũng không mất mát gì. Huống hồ Sooyoung chỉ là diễn viên quèn mới vào nghề, không đáng để ả cãi lại rồi đạp đổ chén cơm béo bở của mình.

.

.

.

"Wow, Jimin àh. Nơi này rộng quá đi. Nhìn lộng lẫy ghê nơi luôn"

Chị ChaeYoung hôm nay diện một chiếc đầm dài màu trắng hở vai, đính thêm nhiều họa tiết nhỏ làm chị thêm sang trọng. Jimin mặc áo sơmi đen cách điệu phần cổ áo cùng với chiếc quần âu xám tôn lên đôi chân thon dài. Một trắng một đen đi cạnh nhau khiến không ít người ngoái lại nhìn.

"Chị, chị cứ đi xã giao trước đi. Em đứng ở đây xem mọi người là được rồi"

"Em không đi cùng à? Mục đích chị đưa em đến đây là để mở rộng quan hệ mà"

"Được rồi được rồi. Chị cứ đi trước, lát em theo sau mà"

"Nhớ đó. Vậy chị đi trước nhé"

Jimin lấy một ly nước ép hoa quả rồi bước lên lầu, đứng từ trên nhìn xuống khung cảnh xa hoa phía dưới. Có rất nhiều diễn Viên ca sĩ ở đây, càng không thể thiếu các ông lớn của các tập đoàn. Đây là dịp hoàn hảo để thiết lập mối quan hệ thương mại.

...

Taehyung là một trong những khách quý được mời đến buổi tiệc hôm nay. Hắn đến bây giờ đã không cần cái gì gọi là thiết lập quan hệ nữa rồi. Tập đoàn của hắn ở địa vị này, chỉ cần hắn ngồi yên cũng có hàng tá công ty chạy đến xin hợp tác.

Taehyung đang ngồi trên chiếc salon đặt ở một góc tối trên lầu. Trên tay là một điếu xì gà, bên cạnh là ly rượu brandy đã vơi đi một ít. Ngay đi Jimin bước lên lầu, Taehyung đã chú ý. Đúng là trái đất tròn, không ngờ hắn lại gặp cậu ở nơi này. Không phải là ông trời cố ý sắp đặt cho hắn và cậu sao?

Taehyung khẽ cười, dập tắt xì gà, cầm lấy ly rượu bước đến cạnh Jimin. Cậu vẫn đang miên man với suy nghĩ riêng của mình, không một chút phòng bị.

"Jimin à, thật trùng hợp" Taehyung đặt cằm lên vai Jimin, một tay ôm lấy vòng eo thanh mảnh của cậu, thì thầm.

Jimin giật mình xoay mặt lại nhìn, chính là gương mặt góc cạnh này.

"Kim thiếu gia?!"

"Oh, mặc dù tôi không quen nghe cậu gọi tôi thế này nhưng không sao, đó cũng là một cách khẳng định tôi đã có địa vị khác trước"

Jimin vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay Taehyung nhưng không được, cậu bắt đầu thấy có vài ánh mắt nhìn về phía cậu.

"Xin anh... buông tôi ra" Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì ngượng. Taehyung thích thú nhìn biểu cảm của cậu. Đồ vào tay vua là của vua, hắn dễ gì chịu buông tha cho cậu.

"Cậu nể mặt tôi một chút, yên lặng nào. Nếu để tôi mất mặt thì cậu gánh nổi hậu quả không?" Nhìn thấy Jimin dường như đang thả lỏng, một tia cười ánh lên trong mắt hắn "Ngoan, uống hết ly rượu này cho tôi"

Jimin ngập ngừng, đã lâu rồi cậu không uống rượu, lần này uống chắc chắn sẽ say. Nhưng mà cậu cũng không thể từ chối được... Cậu nhận lấy ly rượu, từng ngụm nuốt vào, cổ họng vừa đắng vừa nóng. Thật khó chịu!

"Ngoan lắm, đi dùng bữa tối với tôi nào" Jimin chưa kịp định thần, eo đã bị Taehyung ôm lấy kéo đi.

<END CHAP 3>

--------------------------

#Khoai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro