Chương 2 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Điền Chính Quốc gặp mặt Kim Tại Hưởng ở dưới lầu, vừa muốn tiến đến bắt chuyện đã bị đối phương lạnh lùng trừng mắt, cực kì không hiểu; sau đó vội vàng đuổi theo hắn vào phòng.

"Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên........oa?"

Điền Chính Quốc vào phòng liền nhìn thấy Kim Tại Hưởng cầm lấy hai phiến gỗ màu vàng óng ánh trên bàn gỗ đen, lại nhìn lên vách tường có một cái lỗ khuyết vừa in. Trong lòng liền minh bạch tám chín phần. Lại nhìn Kim Tại Hưởng, hắn lúc này đang ngồi ở một bên trợn mắt nhìn y.

"Điền Chính Quốc, chuyện ngươi tối qua ép hồ yêu áp hạ trên giường ta đều thấy hết, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì không hả?"

Điển Chính Quốc ngại ngùng tránh đi ánh mắt hắn.

"Ở trong núi tu hành đã lâu, khó tránh khỏi tịch mịch, mà nhân hình của tiểu hồ yêu này lại làm ta cảm thấy rất thích, vì thế liền ở bên nhau quấn quýt vài lần."

Kim Tại Hưởng nổi giận.

"Yêu hồ giỏi nhất là mị hoặc nhân tâm, lại còn ân oán trong lòng rất nặng, ngươi ép buộc hắn, sao biết tương lai hắn sẽ không quay lại hại ngươi!"

Điển Chính Quốc sửng sốt, đôi lông mày nhăn nhíu.

"Kim Tại Hưởng, ngươi tối hôm qua rốt cuộc nhìn thấy bao nhiêu?"

Lúc này, Tiểu Tuấn ở bên ngoài gõ cửa.

"Tín thư ở bên kia vừa đến, nói sư huynh ngày mai sẽ đến đây."

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Tiểu Tuấn, chợt nhớ đến bộ dạng hắn hôm qua bị Đuền Chính Quốc ở trên giường phủ phục, trong lòng tức khắc có chút gì đó bốc lên, chẳng qua là hắn luôn lãnh ngạo, không biểu hiện ra mặt.

Điền Chính Quốc lên tiếng trả lời đã biết, sau đó lại lo lắng nói.

"Tiểu Tuấn, ngươi hôm nay đừng chạy loạn, cách ta xa một chút, để ý đừng để bọn sư huynh ở trong trấn gặp ngươi rồi lại làm ngươi bị thương."

"Được."

Tiểu Tuấn gật đầu, liếc mắt nhìn Tại Hưởng một cái rồi xoay người trở về phòng. Ánh mắt Kim Tại Hưởng nhìn theo bước chân hắn rời đi. Chính Quốc nghĩ liền quay đầu tiếp tục cùng Tại Hưởng nói chuyện, thấy hắn mắt cũng không chớp, ngơ ngác nhìn Tiểu Tuấn đã rời đi, liền cố ý ho khan một tiếng. Tại Hưởng nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn Điền Chính Quốc khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

"Kim Tại Hưởng, ngươi ngẩn người cái gì vậy?"

Tại Hưởng ho nhẹ một tiếng.

"Sư huynh ngươi sắp đến, ngươi chuẩn bị giải thích với hắn về yêu vật này như thế nào đây?"

Điền Chính Quốc nhún nhún vai.

"Ta định cùng hắn bàn chuyện ít ngày nữa mang Tiểu Tuấn về Vân Sơn."

Tại Hưởng không nghĩ tới y còn có ý nghĩ mang Tiểu Tuấn trở lại Vân Sơn, xém chút bị nước trà trong miệng làm sặc chết.

"Nuôi dưỡng yêu vật? Sư phụ ngươi chắc chắn sẽ không chấp nhận!"

Nhưng Điền Chính Quốc lại tỏ ra rất bình tĩnh.

"Ta sẽ cầu sư huynh cùng nhau gạt sư phụ."

Ánh mắt Kim Tại Hưởng nheo lại nhìn y.

"Ngươi vì sao lại đối với yêu vật kia chấp nhất như vậy? Hắn đáng để ngươi bất chấp lừa gạt sư môn sao."

"Ngươi thật đúng là cứng nhắc quá đi. Bất quá, Tại Hưởng..." Điền Chính Quốc cười cười. "Ngươi có biết vì sao ta lại mê luyến tiểu hồ yêu kia như vậy không?"

Kim Tại Hưởng nhíu mày.

"Vì sao?"

Điền Chính Quốc đi tới gần hắn, cố ý thấp giọng chậm chạp nói.

"Ngươi không biết hắn đối với chuyện trên giường ưu việt thế nào đâu."

Kim Tại Hưởng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Điền Chính Quốc, không nghĩ tới y lại không hề kiêng dè gì nói trắng ra như thế, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải nói lại như thế nào.

Điền Chính Quốc lại lơ đễnh không để ý, rót cho hắn một chén trà rồi tiếp.

"Người ta tu luyện đạo pháp chỉ cần tiết chế, vẫn chưa cấm dục. Ta biết ngươi bình thường cũng không để ý đến những việc như thế này, kì thực ta cũng vậy. Nhưng mà yêu hồ này quả thật không giống như người bình thường."

Kim Tại Hưởng lạnh nhạt nói.

"Có cái gì mà không giống người bình thường?"

Điền Chính Quốc nhíu mày nhìn hắn.

"Nhìn bộ dáng khinh thường này của ngươi, xem ra không cho ngươi mượn nếm thử thì ngươi thật sự không tin."

"Ngươi........"

Kim Tại Hưởng giận quá hóa cười.

"Chúng ta trước nay luôn lấy thanh tu vi chủ, ta luôn vâng lời sư phụ dạy dỗ, chưa từng nghĩ tới những chuyện vô dụng! Hôm nay cùng ngươi nói quá nhiều chuyện rồi, ta còn có việc, mời trở về đi!"

Điền Chính Quốc vẫn cười.

"Được rồi Tại Hưởng, không nói chuyện này nữa. Bất quá lâu lắm huynh đệ chúng ta mới có cơ hội gặp mặt, không bằng buổi tối ta mua chút rượu và đồ ăn rồi cùng ngươi uống một ly được không, thêm cả Tiểu Tuấn nữa."

"Điểm Chính Quốc!"

"Chỉ là cùng nhau uống một chén thôi mà."

"......."

Kim Tại Hưởng cũng không biết bản thân vì sao cuối cùng lại nhận lời. Có lẽ vì hắn với Tiểu Quốc dù sao cũng là bằng hữu tốt, sẽ thật không hay nếu làm y mất mặt. Cũng có lẽ vì hắn thật sự đối với Tiểu Tuấn có chút tò mò. Thiếu niên nọ dung mạo tuấn tú, kiệm lời ít nói, thanh thanh đạm đạm không có tí ti hơi thở hồ mị, cũng không có dung mạo kinh diễm hay thể chất mị hoặc. Điền Chính Quốc tại sao lại yêu thích hắn như thế? Không ngại vì hắn mà lừa gạt cả sư môn? Nhớ lại đêm qua hắn nhìn trộm Điền Chính Quốc cùng yêu hồ ở trên giường một màn mây mưa, Kim Tại Hưởng lại cảm thấy quẫn bách, tâm tư cứ rối rắm như vậy đến tận buổi tối.

Đến tối Chínn Quốc quả nhiên mang rượu và đồ ăn đến, Tiểu Tuấn đi theo sau hắn, ngồi xuống cũng cách Kim Tại Hưởng một khoảng xa, cứ thế dùng bữa, cũng không ngẩng đầu lên.

Điền Chính Quốc rất tự nhiên kể chuyện, y sau khi xuống núi đã gặp được không ít chuyện hay việc lạ, Kim Tại Hưởng tâm tư không đặt vào câu chuyện, chỉ ừ ừ à à ngẫu nhiên đáp lời. Rượu uống còn chưa đủ, Kim Tại Hưởng đã đẩy chén tỏ vẻ không thể uống thêm nữa, Điền Chính Quốc cười cười quay sang Tiểu Tuấn nói.

"Thật không dễ dàng gì mới gặp được bằng hữu tốt của ta, ngươi cũng cùng hắn uống một chén đi."

Tiểu Tuấn ngẩng đầu có chút hoang mang, hết nhìn Tại Hưởng rồi lại nhìn Chính Quốc.

"Ta không biết uống rượu, trước nay chưa uống bao giờ."

Kim Tại Hưởng lần đầu nghe thấy Tiểu Tuấn nói chuyện, thanh âm của đối phương trầm thấp nhu hòa, cũng không giống như vẻ bề ngoài sắc sảo, khiến cho người ta có chút bất ngờ.

Điền Chính Quốc lại vỗ vỗ vai hắn khuyên nhủ.

"Nghe lời, chỉ một ly thôi mà."

Tiểu Tuấn nhìn chằm chằm chén rượu đến nửa ngày mới nhận lấy, đứng dậy hai tay nâng chén đối với Tại Hưởng vái chào.

"Kim đạo trưởng, ta kính ngươi."

Sau đó cũng không quản Tại Hưởng còn chưa hoàn lễ, ngửa đầu một ngụm đem rượu uống hết. Điền Chính Quốc bên này cũng rót cho Tại Hưởng một chén rượu, Kim Tại Hưởng do do dự dự uống, vốn đã rất lâu rồi không uống rượu, một chén này uống xong lại có chút ngà ngà say. Lại nhìn Tiểu Tuấn, hắn vốn muốn lấy chiếc đũa để gắp thức ăn, đột nhiên tay mềm rũ, chiếc đũa cạch một cái rơi xuống đất.

Điền Chính Quốc đỡ Tiểu Tuấn, miệng hé cười.

"Chén thứ nhất là kính quen biết, chén thứ hai là kính hiểu nhau, nào, đi mời rượu."

Tiểu Tuấn lúc này đã có chút mơ mơ màng màng, tay tiếp nhận chén rượu mà hoàn toàn không cầm nổi, bất chợt đổ lên người Điền Chính Quốc, y chậc một tiếng.

"Một ly đã say, thật đúng là đạo hạnh nông cạn, làm cho quần áo ta đều ướt rồi. Tại Hưởng, ta phải đi thay y phục, ngươi cứ tự nhiên đi."

Cũng không chờ Lâm Kinh Vũ đáp lời, Điền Chính Quốc liền đi ra ngoài, "răng rắc" một tiếng đóng cửa. Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Tại Hưởng xoa xoa huyệt thái dương nhắm mắt thở dài

"Nếu đã không uống được rượu, sao không từ chối?"

Tiểu Tuấn miễn cưỡng câu lên một nụ cười gượng.

"Lâm đạo trưởng đang trách ta không kính ngươi chén thứ hai à."

Nói rồi lại lay động đứng dậy nâng chén rượu đi về phía Kim Tại Hưởng.

"Chén thứ hai, hiểu nhau rượu....a..."

Tại Hưởng thấy hắn bước chân loạng choạng, vội vàng đứng dậy đưa tay khẽ đỡ , hắn một bên đảo thân mình, chén rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan. Mà Tiểu Tuấn trên người mang theo mùi hương bay thẳng vào xoang mũi, Tại Hưởng vốn dĩ đã có chút men say lại càng thêm choáng váng. Hắn lắc lắc đầu, vẫn cố gắng vẫn duy trì tỉnh táo, đẩy Tiểu Tuấn một cái.

"Ngươi đến giường nằm nghỉ đi, ta đi tìm ít canh giải rượu uống."

Tiểu Thất được hắn đỡ, nhắm mắt ngã xuống giường, vạt áo bởi vì vừa mới lôi lôi kéo kéo có chút rời rạc, tóc cũng rơi xuống vài sợi trước trán, nhìn qua đã biết là say đến không thể cử động, dáng vẻ có phần hỗn loạn, cũng có chút hấp dẫn khó có thể diễn tả. Kim Tại Hưởng quay đi không nhìn hắn nữa, nghĩ muốn nhanh chóng rời đi khỏi nơi ám muội này, ai ngờ vừa đứng dậy muốn đi, đã bị đối phương vô ý xoay người liền lảo đảo một cái, một đôi môi lạnh lẽo khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng tiến sát lại gần hắn.

Kim Tại Hưởng kinh ngạc đến cứng đơ cả người, trong đầu giống như có cái gì đó nổ tung, dưới thân ánh mắt tiểu hồ yêu vô tri vô giác nhìn lên. Nhắm mắt lại, thuận theo dục niệm của bản thân, cúi người hôn xuống...

Tiểu Thất môi lưỡi đều lạnh, Kim Tại Hưởng chỉ cảm thấy xúc cảm ngọt mát, cùng hắn hôn sâu, đầu lưỡi liếm đảo qua từ lưỡi cho đến tận chân răng. Hắn biết chỉ có vậy thì không thể nào làm thỏa mãn ham muốn đang dâng lên, nhất thời vươn mình phủ lên, kéo Tiểu Tuấn lăn vào trong giường, tay trái hắn kéo vạt áo, tay phải nóng lòng không kịp đợi đã xộc vào trong cổ, chạm đến làn da trơn nhẵn mềm mại, bàn tay giống như dán chặt vào làn da kia, không muốn rời đi, sờ soạng trong áo chạm đến đầu ngực yếu ớt gồ lên, đối phương run lên một chút, nhẹ tiếng rên rỉ.

"A....đừng......ngứa....."

Tuy là cự tuyệt, nhưng Kim Tại Hưởng lại không thấy hắn mở mắt, bộ dạng yếu ớt lại sinh ra một loại phong tình; ánh mắt hắn tối sầm lại, dùng hết sức kéo quần áo đối phương. Vạt áo bị xé rách, Tiểu Tuấn vốn đã mê man, mắt chầm chậm mở to, có phần hoang mang nhìn Tại Hưởng đang đè lên người mình. Kim Tại Hưởng cũng cúi đầu nhìn Tiểu Tuấn hơi thở không ổn định, đem y phục trên người cởi bỏ đi, rồi cúi đầu đem người ôm vào trong ngực.

Tiểu Tuấn thể trạng không bằng Tại Hưởng, lại đang say rượu, cho nên cả người đều ôn nhuyễn không có lực, dễ dàng bị đè xuống không thể động đậy. Tại Hưởng cắn cắn cổ hắn, tay không có trình tự trên người hắn sờ loạn, đụng đến đầu ngực, ác ý vân vê chơi đùa cho đến khi nó đỏ bừng cứng lên, khiến cho Tiểu Tuấn rên rỉ không ngừng, chân theo bản năng gấp khúc kẹp lấy thắt lưng Tại Hưởng.

Kim Tịa Hưởng ở bên hông của mình mơ hồ cảm thấy ở giữa hạ thân hắn đã yên lặng dựng đứng, trong lòng mắng một câu yêu nghiệt, liền đưa tay sờ đến hậu đình của hắn, ai ngờ nơi đó mềm yếu ướt át, hai ngón tay có thể dễ dàng đi vào. Tại Hưởng khẳng định Điền Chính Quốc đã dạy dỗ không ít đi, lửa giận không tên nổi lên, nhớ lại yêu hồ quả nhiên đúng là loài mê nhân dụ hoặc. Ngón tay thô lỗ khuyếch trương vài cái, liền đem cực đại của bản thân tới gần, chậm rãi đi vào.

Có thể là do động tác của Kim Tại Hưởng thô bạo, làm cho Tiểu Tuấn bị đau, hắn cau mày ngồi dậy, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm người đang ở trên người mình làm việc xấu.

"Ai? Ngươi là ai?"

Kim Tại Hưởng không nghĩ muốn trả lời hắn, dứt khoát lật người hắn từ phía sau công kích vào. Tiểu Tuấn đã say đến không còn sức lực chống trả, bị sát nhập nên hai chân tuyệt nhiên quỵ xuống, thắt lưng chỉ có thể bị dẫn dắt theo, chầm chậm nhập vào xuất ra nhục bổng của Kim Tại Hưởng. Tại Hưởng lúc này không rảnh để tâm đến việc khác, từ đầu trụ mẫn cảm di động nhanh qua dũng đạo nội bích, cảm giác quá mức kích thích, thong thả thúc đẩy vài lần liền dùng sức rút ra cắm vào. Tiểu Tuấn vốn có chút giãy dụa, nhưng sau liền yếu dần đi, chỉ nắm chặt cái gối duy trì thăng bằng, nghĩ muốn quay đầu, lại bị cực đại va chạm làm cho không thể động đậy.

Phía sau tiến nhập vốn rất sâu, cho nên Tại Hưởng mặc dù rất muốn chiếu cố cảm thụ của đối phương, nhưng bên trong hắn quá mẫn cảm, thêm thắt lưng hạ thấp, Tiểu Tuấn hạ thân chà xát với giường, rất nhanh cũng cắn lấy chăn mềm, sắc mặt đỏ bừng, hạ thể bắn dịch làm ẩm ướt ga trải giường.

Kim Tại Hưởng thấy đối phương cũng có cảm giác, trong lòng khẽ động, hạ thân thật mạnh va chạm vài cái, thật sâu bên trong thân thể Tiểu Tuấn tiết ra.

Kim Tại Hưởng nằm trên lưng Tiểu Tuấn thở hổn hển một lát, cảm giác vẫn chưa thỏa mãn, nhưng nề hà rượu mạnh, hắn nghĩ không thể nào làm tiếp được nữa, cũng bất chấp thân thể không sạch sẽ, lật người sang nằm bên cạnh liền ngủ.

Rạng sáng ngày hôm sau, Điền Chính Quốc nhẹ nhàng vào phòng, nhìn Tiểu Tuấn đang sững sờ tựa người vào đầu giường liền vội vàng đi tới.

"Ngươi thế nào rồi Tiểu Tuấn?"

Tiểu Tuấn nhíu mày nhu nhu thái dương.

"Tối hôm qua ngươi cho ta uống cái gì, làm ta say thật sự rất khó chịu."

Điền Chính Quốc thở dài.

"Ta quả thật cho ngươi uống loại rượu có thể làm cho ngươi nhanh chóng say. Nhưng mà ngươi hãy nghe ta nói, ta ngày mai phải nghĩ biện pháp cầu sư huynh sư tỷ mang ngươi cùng trở về Vân Sơn. Để ngươi che giấu yêu khí còn cần chút thời gian, không thể để họ nhìn thấy ngươi trước được."

Điền Chúnh Quốc vừa nói vừa không nỡ ôm chầm lấy Tiểu Tuấn.

"Cũng may có Kim Tại Hưởng, ta và hắn là bằng hữu nhiều năm, hắn là người trọng tình trọng nghĩa. Hiện tại hắn cùng ngươi quan hệ gần gũi, nhất định sẽ không tùy tiện giết ngươi, ngươi tạm thời đi theo hắn ta cũng cảm thấy an tâm. Chỉ là....ủy khuất ngươi rồi."

Tiểu Tuấn dựa người vào Điền Chính Quốc, mắt nhìn Kim Tại Hưởng nằm ở bên cạnh, hắn vì say rượu nên vẫn ngủ li bì, cũng không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro