Chương 8 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc gần đây thường xuyên gặp ác mộng, trong mộng Tiểu Tuấn nắm tay Kim Tại Hưởng vẻ mặt cười hạnh phúc, trong con ngươi màu hổ phách chỉ có hình bóng của đối phương. Còn Kim Tại Hưởng thì nhìn Điền Chính Quốc, lạnh lùng nói lại lời nói trước khi đi khỏi nhà trọ ngày đó.

"Ngươi nói thật nhiều đạo lý lớn, nhưng ngươi có từng hỏi qua Tiểu Tuấn, trong lòng hắn nghĩ gì? Ngươi có từng hỏi qua hắn muốn cái gì, muốn yêu người nào chưa?"

Lúc này Tiểu Tuấn lại nắm chặt tay Kim Tại Hưởng, cười nói với hắn.

"Người ta muốn yêu đương nhiên là ngươi, nửa tháng này ở bên cạnh ngươi đã thấy thích ngươi rồi."

Mỗi khi giấc mộng đến lúc này thì đều tỉnh giấc, Điền Chính Quốc mở mắt ra phát hiện tay mình đưa về phía trần nhà, giống như muốn bắt lấy cái gì đó, trong tay lại trống rỗng. Quay đầu liền thấy Tiểu Tuấn đang ngủ bên cạnh, đưa lưng về phía hắn an ổn hô hấp.

Ngươi có bao giờ nghiêm túc hỏi Tiểu Tuấn, trong lòng hắn nghĩ gì chưa? Hỏi hắn muốn cái gì, muốn yêu người nào chưa?

Ta không muốn biết...

Ta sợ sau khi hỏi hắn, câu trả lời của hắn không phải là ta...

Điền Chính Quốc xoay người kéo Tiểu Tuấn ôm vào trong lòng.

Tiểu Tuấn không hiểu Điền Chính Quốc bị làm sao nữa, từ khi trở về Thanh Vân Sơn y không hề làm loại chuyện kia với hắn dù chỉ một lần, mỗi lần có tình ý cũng chỉ là hôn qua một cái rồi dừng lại. Tiểu Tuấn cảm thấy rất kỳ quái, như tối hôm qua sau khi y thổi tắt đèn cố ý đến ôm hắn, cũng đã bị y đặt ở dưới thân, nhưng khi hai người bốn mắt nhìn nhau, Điền Chính Quốc lại dừng lại động tác rồi rời khỏi giường, chỉ để lại Tiểu Tuấn nằm ở trên giường thở hổn hển đờ người ra.

Tiểu Tuấn không hiểu, vì sao Điền Chính Quốc bỗng nhiên lại cố gắng kìm nén dục vọng của bản thân, ở Đại Trúc Phong, cũng không có ai cho hắn đáp án về vấn đề này. Điền Chính Quốc vẫn đối xử với hắn như trước, luôn luôn dẫn hắn đi theo bên người, thoải mái hướng về phía hắn cười. Tiểu Tuấn đương nhiên cũng muốn vui vẻ đi theo hắn, nên cứ như vậy từ từ đè xuống nghi ngờ trong lòng.

"Tại Hưởng, ngươi làm cái gì mà đứng ngẩn ra như vậy hả?"

Phác Chí Mẫn xuất hiện làm cho Kim Tại Hưởng hồi phục lại tinh thần, ánh mắt thoáng cái hoảng hốt.

"Chí Mẫn sư huynh."

Phác Chí Mẫn cười cười.

"Ta và Doãn Kì vừa rồi còn nói gần đây ngươi càng ngày càng liều mạng tu hành, lúc nãy quay đầu lại thấy ngươi đứng một chỗ ngẩn người."

Kim Tại Hưởng hướng về phía Phác Chí Mẫn thi lễ.

"Làm cho các sư huynh lo lắng rồi, ta sẽ tiếp tục cố gắng..."

"Được rồi được rồi, ta cũng không phải là Mân Doãn Kì, đừng tìm ta chết như vậy." Phác Chí Mẫn vui vẻ cầm trong tay dược thảo, vẻ mặt cười hiểu rõ. "Trước đây không phải ngươi nói với ta ngươi thích tiểu hồ ly của Điền Chính Quốc sao, xem ra y đúng là không nỡ đem tiểu hồ ly cho ngươi?"

Kim Tại Hưởng thở dài.

"Y quả thật không chịu buông tay, nhưng mà nguyên nhân chính là Tiểu Tuấn không muốn rời khỏi y."

Chí Mẫn trợn mắt một cái.

"Đúng là hồ ly kỳ lạ, không muốn ở cùng Kim Tại Hưởng thông minh đẹp trai danh chấn Thanh Vân Sơn, là thế hệ trẻ nhân tài kiệt xuất của chúng ta. Lại muốn ở cùng một người tố chất kém cỏi lại tầm thường như Điền Chính Quốc!"

Kim Tại Hưởng lắc đầu.

"Tiểu Quốc thật ra không phải là kẻ yếu kém, hắn chẳng qua..."

Phác Chí Mẫn cũng lắc đầu.

"Sai rồi Tại Hưởng, tiểu tử bình thường Điền Chính Quốc kia không phải người phù hợp, a, ít nhất là hiện tại không phù hợp...bất quá... ngươi không định cùng hắn tranh dành thứ mình thích sao?"

Kim Tại Hưởng sờ sờ vỏ kiếm trảm long.

"Ta tôn trọng suy nghĩ của Tiểu Tuấn. Hơn nữa Điền Chính Quốc từng nói, ta không có tư cách thích Tiểu Tuấn..."

Chí Mẫn sửng sốt, chợt đứng dậy cười to.

"Hahahahahaha những người trẻ tuổi các ngươi thật thú vị, cái gì mà tư cách với không tư cách ?!!! Hahaha thôi thôi, lần này ta tới cũng không phải là để nghe chuyện của ngươi, ta phải đi Phượng Hoàng Sơn một chuyến giải quyết tốt chuyện trừ yêu, đúng lúc thiếu người trợ giúp, vừa nãy cũng đã nói chuyện với sư phụ, để ngươi đi theo ta giúp một chuyến, sẵn tiện giải sầu."

Kim Tại Hưởng vẻ mặt mơ hồ.

"Phượng Hoàng Sơn?"

Phác Chí Mẫn liếc mắt.

"Trong thiên hạ đúng là có hơn mười ngọn núi được gọi là Phượng Hoàng Sơn, nhưng ngươi không quên là trước đây ngươi và ta đi qua Bạch Hà trấn có đi qua chân núi đó, ngươi còn nói với ta ngươi ở trên núi này còn gặp một con nhện to như con voi kia mà!"

Kim Tại Hưởng bị hắn nói không ngừng mất cả buổi mới há miệng.

"...Vậy ra ngọc núi đó có tên là Phượng Hoàng Sơn sao?"

"...Xem xem, thất tình làm tiểu sư đệ thông minh lanh lợi của ta biến thành cái bộ dạng ngốc nghếch gì đây..."

Phượng Hoàng Sơn.

Dịch Chích Điểu đang bay trên không trung, chợt nghe bên dưới có người gọi nó.

"Dịch Chích Điểu, xuống đây! Đến xem ổ mới của ta!"

Dịch Chích Điểu đập đập cánh chim đen bóng, dùng tư thế chụp mồi lao xuống một lùm cây nhỏ bé, sau đó cảm thấy bản thân đã đụng phải cái gì đó kì quái, thứ vật nhỏ run run rơi lên lông chim.

"Ngươi sao lại chọn cái nơi này để an cư hả? Thứ quái quỷ gì làm bẩn cả người ta này...ngươi run rẩy cái gì?"

Dịch Tri Chu run rẩy nhìn Dịch Chích Điểu, lại nhìn hai bên lưới bị rách một lỗ lớn, rồi lại nhìn Dịch Chích Điểu...

Nửa khắc đồng hồ sau.

"Ta thật sự không cố ý làm rách lưới của ngươi."

Dịch Chích Điểu lần thứ tư nhìn Dịch Tri Chu nhận lỗi, nhưng mà Dịch Tri Chu vẫn ngồi dưới đất, bốn cái chân trước yên lặng cầm sợi tơ nhện bị đứt thành ba phần mà rơi nước mắt.

"Ngươi còn nói lưới của ta bẩn..."

"Không bẩn."

"Ngươi có nói!"

"Ta thật sự không chê ngươi bẩn, nếu biết treo trên người ta vừa nãy là lưới của ngươi thì ta sẽ không nói vậy."

"Thật chứ?"

Dịch Chích Điểu than thở.

"Ta không phải đến để lừa ngươi, ta đến là muốn nói cho ngươi biết Kim Tại Hưởng sắp quay lại ngọn núi này."

"Hả hả hả?! Tại Hưởng ân nhân đã trở lại! ! !"

Dịch Tri Chu cao hứng ném bay tơ nhên nhảy dựng lên.

"Vậy ta lại có thể đi gặp hắn!"

"Theo ta biết thì Kim Tại Hưởng không thích côn trùng, ngươi bất thình lình chạy đi gặp sẽ dọa hắn giật mình đó."

Dịch Chích Điểu nhìn nó.

"Ta thay ngươi truyền một tín thư hẹn hắn được không ? Dù sao ta ở chỗ Tuấn thiếu gia cũng toàn làm công việc chuyển lời."

"Được nha, vừa khéo ta ở nhà trọ nghe được một bài hát đàn tỳ bà, rất hợp với việc hứa hẹn!"

"...Tùy ngươi."

Kim Tại Hưởng lần này không dừng lại ở trấn Bạch Hà, mà trực tiếp lên núi. Phác Chí Mẫn lên núi thì liền chạy đi hái thuốc, để một mình hắn ở chân núi chờ. Kim Tại Hưởng lúc trước mấy lần đem Tiểu Tuấn tới đây thăm dò, hiện tại nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trên núi đều sẽ nhớ tới Tiểu Tuấn. Cho nên Kim Tại Hưởng mỗi một bước đều đi rất chậm, mỗi một phong cảnh đều nhìn chăm chú, đi tới đi lui rốt cuộc đi đến nơi hai người lúc trước gặp phải con nhện to lớn.

"Kim Tại Hưởng bắt con nhện đó lại!"

"Kim Tại Hưởng, ngươi sợ côn trùng?"

"Kim Tại Hưởng, cái này là định tâm thạch của con nhện kia, có thể là trấn thạch..."

Thanh âm của Tiểu Tuấn vang lên văng vẳng bên tai hắn, những chuyện cũ giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Kim Tại Hưởng cười cười nhìn đoạn dốc vắng vẻ, xoay người muốn rời đi.

"Kim Tại Hưởng! Kim Tại Hưởng!"

Kim Tại Hưởng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn thấy hắc điểu của Tiểu Tuấn đang bay về phía hắn, có chút ngạc nhiên, giơ tay lên để cho nó đậu lên cánh tay.

"Sao ngươi lại ở đây? Tiểu Tuấn đâu?"

"Kim Tại Hưởng! Kim Tại Hưởng!"

Dịch Chích Điểu đập cánh, dốc lòng làm một con chim ngốc học tiếng người nói.

"Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai. Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai." (Cùng nhau đi hơn vạn dặm, đều giới hạn ở trên một bầu trời.)

"Hả?"

Kim Tại Hưởng nghe hai câu thơ không trước không sau, không đầu không đuôi, vẻ mặt khó hiểu. Dịch Chích Điểu lại bay lên, hướng về phía bụi cây thấp bé bay đi, Kim Tại Hưởng vội vàng đuổi theo, kết quả ở chỗ rẽ nhìn thấy một sinh vật không thể phân biệt được. Cả thân mình toàn một màu đen, nhìn kỹ mới phát hiện ra là một con nhện to lớn đem chân giấu vào cái bụng ở trên mặt đất. Kim Tại Hưởng rùng mình một cái, liền lùi về phía sau hai bước.

"Tại Hưởng ân nhân đừng đi, ta biết ngươi ghét nhiều chân gì gì đó, sợ để ngươi thấy nhiều chân sẽ ghét nên mới như vậy..."

Con nhện to lớn lại còn biết nói chuyện. Kim Tại Hưởng nghiêng đầu qua chỗ khác cố gắng không nhìn tới nó.

"Ngươi không phải là con nhện lần trước bị Tiểu Tuấn đánh đuổi sao? Không sợ ta giết ngươi sao?"

Dịch Tri Chu gật đầu.

"Sợ chứ, nhưng ta càng hy vọng có thể van cầu Tại Hưởng ân nhân, đem định tâm thạch trả lại cho ta, ta pháp lực yếu không thể hóa thành người, sức mạnh định tâm thạch cũng không thể tăng thêm bao nhiêu tu vi cho ngươi, ngươi giữ lại cũng không có ích gì."

Kim Tại Hưởng sửng sốt, lục lọi tảng đá ở trong túi, đó là thứ hắn dự định đưa cho Tiểu Tuấn, mặc dù không thể đưa được, nhưng vẫn không nỡ vứt đi. Dịch Tri Chu nhìn hắn luyến tiếc lấy ra, có phần lo lắng.

"Tảng đá đó với ngươi mà nói không có gì tốt, nhưng với ta mà nói lại rất quan trọng! Loài nhện không có đá định lưới, lưới sẽ bị gió mưa tàn phá, sẽ không có con nhện cái nào nguyện ý gả cho ta!"

Kim Tại Hưởng nhìn Dịch Tri Chu.

"Không phải ta không muốn trả lại cho ngươi, mà là....trên tảng đá ta đã khắc chữ, không biết ngươi còn muốn lấy nó hay không." Nói xong liền hướng chữ "Tuấn" màu xanh đã khắc cho con nhện nhìn thấy, tháo sợi dây màu xuyên qua tảng đá cùng giao nha ra rồi đưa trả lại cho nó. Dịch Tri Chu từ bên dưới cái bụng rút ra một cái chân trước cẩn cẩn dực dực nhận lấy tảng đá, nhìn xem một chút, vui vẻ nhảy dựng lên.

"Chính là cái này! Chính là cái này! Ngươi làm nó trở nên đẹp đẽ đến như vậy ta vui còn không kịp. Tại Hưởng ân nhân ngươi yên tâm, chờ sau này ta kết hôn rồi nhất định đem cái này đưa lại cho ngươi!"

"Không cần, ta lấy nó cũng không dùng vào việc gì..."

Tại Hưởng cười cười, ngồi xuống tảng đá bên kia.

"Tiểu độc trùng như ngươi có thể tu luyện đến mức này cũng không dễ, sao không nghĩ nhiều hơn đi gia tăng thêm tu vi, lại chỉ nghĩ đến chuyện thành gia lập thất?"

Dịch Tri Chu ngượng ngùng gãi cái đầu nhỏ.

"Loài nhện bọn ta sở dĩ không dễ dàng thành tinh là bởi vì nhất định phải cưới vợ, đây là bàn tính trời sinh, là trách nhiệm và nghĩa vụ! Ta thành tinh là bởi vì ta rất ngốc nên không có con nhện nào nguyện ý thích ta..."

Kim Tại Hưởng nhìn hắn.

"Vậy ngươi có thích ai không?"

Dịch Tri Chu lắc đầu.

"Không có, nhưng ta nghĩ chỉ cần ta cố gắng đan được một cái lưới thật đẹp thật bền chắc, nàng nhất định sẽ đến, nàng sẽ ở lại lưới của ta vì ta mà sinh con, sau đó nuôi nấng bọn chúng lớn lên."

Kim Tại Hưởng cười nhìn hắn.

"Mọi chuyện đều là nàng làm, vậy ngươi làm cái gì?"

Dịch Tri Chu cười cười.

"Ta lúc đó không phải làm gì cả, đêm tân hôn ta sẽ bị vợ ta ăn tươi."

Tại Hưởng giật nảy mình trợn mắt.

"Ăn tươi...?"

Dịch Chích Điểu cũng ở một bên vỗ vỗ cánh, Dịch Tri Chu kì quái nhìn hai người.

"Để người mình yêu không bị đói, bị ăn tươi thì có gì không đúng? Loài nhện đều như vậy mà!"

Kim Tại Hưởng có chút phức tạp nhìn Dịch Tri Chu.

"Loài nhện các ngươi, lại có thể vì người yêu đi tìm chết."

Dịch Tri Chu nhìn Kim Tại Hưởng.

"Tại Hưởng ân nhân không thể như thế sao?"

"Ta..."

Lúc này ở rừng cây bên kia một người chạy tới

"Tại Hưởng, ngươi xem ta hái được một viên bất lão thảo lớn chưa này, có thể lấy về biếu cho sư phụ, hả...?"

Kim Tại Hưởng không nói gì nhìn Phác Chí Mẫn.

"Sư huynh trở lại rồi..."

"Ta hình như vừa thấy cái gì đen đen lăn xuống sườn núi?"

"...Ngươi nhìn lầm rồi."

Dưới sườn núi Dịch Chích Điểu cật lực kéo Dịch Tri Chu bay lên.

"Ngươi làm thế nào mà lăn nhanh được như thế, uổng công ta vừa nãy còn cảm thấy ngươi rất tuấn tú!"

"Chóng mặt...chóng mặt quá...+_+"

Buổi tối, Kim Tại Hưởng nhóm lửa, đem giao nha và dây màu cầm trên tay, cẩn thận cất vào trong ngực. Chợt nhớ tới hai câu thơ Dịch Chích Điểu đã đọc.

"Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai."

Bỗng nhiên Phác Chí Mẫn nằm bên cạnh trở mình.

"Hai câu thơ không có đầu có cuối là thơ mang ơn, có điểm lạ. Bài thơ này là thơ do người đứng đầu nói để tưởng niệm, ta thích nhất là hai câu này: Tư quân lệnh nhân lão. Tuế nguyệt hốt dĩ vãn."

Kim Tại Hưởng đọc lại.

"Tư quân lệnh nhân lão. Tuế nguyệt hốt dĩ vãn?"

"Mặt chữ có ý nói là nhớ nhung làm cho chúng ta đều già đi. Ngày hôm đó đã trôi qua rất lâu."

Phác Chí Mẫn gối đầu lên tay.

"Nhưng hàm ý sâu xa bên trong bài thơ này là hai người bị chia tách rất lâu, rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung, có bao nhiêu sâu nặng, tâm khảm có đau hay không, cũng chỉ có người viết thơ mới biết."

Phác Chí Mẫn nhắm mắt lại, đem bài thơ từ đầu tới cuối đọc một lần.

"Hành hành trọng hành hành, dữ quân sinh biệt ly.

          Tương khứ vạn dư lý, các tại thiên nhất nhai.

          Đạo lộ trở thả trường, hội diện an khả tri?

          Hồ mã y bắc phong, việt điểu sào nam chi.

          Tương khứ nhật dĩ viễn, y đái nhật dĩ hoãn.

          Phù vân tế bạch nhật, du tử bất cố phản.

          Tư quân lệnh nhân lão, tuế nguyệt hốt dĩ vãn.

          Khí quyên vật phục đạo, nỗ lực gia xan phạn."

Kim Tại Hưởng đang nghe đột nhiên sống lưng cứng đờ, đứng dậy rời đi, lúc tiêu sái xoay người hắn lại lảo đảo suýt nữa thì té ngã. Hắn chạy vào rừng, dùng hết sức bỏ chạy, hắn thấy mình thảm hại giống như đang bị chó rượt. Hắn khi đó ở nhà trọ cùng Điền Chính Quốc tranh cãi sau đó phất áo bỏ đi, ngay cả câu tạm biệt cũng không thể nói. Hắn khi đó nghĩ Tiểu Tuấn đã quyết tâm theo Điền Chính Quốc mà Kim Tại Hưởng lại thật sự không chịu buông tay, vậy thì mình nên buông xuống thôi, như vậy mới tiêu sái, mới ngạo nghễ, mới tốt. Hắn cho rằng mình là kẻ dám yêu dám hận, cầm được thả được, nhưng mà hiện tại nỗi nhớ đến cắt da cắt thịt và đau đớn thấm tận xương cốt trong lòng hắn là cái gì chứ?

Tôn trọng cách nghĩ của Tiểu Tuấn là đúng, Điền Chính Quốc chửi hắn cũng đúng, nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn không bỏ xuống được, Tiểu Tuấn, hắn thật sự thích Tiểu Tuấn.

Hắn nhớ Tiểu Tuấn.

Thật sự nhớ Tiểu Tuấn.

Nhớ lại ngày rời đi, hắn có chỗ nào tiêu sái? Đúng hơn là như đồ bỏ đi chạy trối chết.

"Chỉ cần ta cố gắng đan được một cái lưới vừa bền lại vừa đẹp, thì nàng nhất định sẽ đến...Để người mình yêu không phải chịu đói, bị ăn tươi thì có gì không đúng? Loài nhện đều như vậy mà!"

Mỗi câu mỗi chữ con nhện nói vang lên văng vẳng, Kim Tại Hưởng bỗng nhiên bật cười, cười đến khi ho khan. Một con côn trùng nhỏ nhoi còn biết nỗ lực theo đuổi tình yêu của mình, mà hắn còn sợ cái gì chứ?

Hình ảnh tiểu hồ ly dần dần hiện lên rõ ràng trong lòng.

Tiểu Tuấn...

Phác Chí Mẫn ngồi ở bên đống lửa, bên cạnh là một người phụ nữ mặc tử y.

"Điền Chính Quốc bị một con bạch giao cắn bị thương, độc tố không dễ dàng bị loại bỏ, nếu Tiểu Tuấn không đúng lúc giải trừ thì Điền Chính Quốc sợ sẽ..."

Phác Chí Mẫn nhắm mắt lại.

"Ta chính vì việc này mới quay lại đây, không có gì đâu, yên tâm đi."

"Nhưng mà..."

"Tiểu Tử Sam, cảm ơn ngươi đã báo tin, mời trở về đi."

Tố tinh bất an gật đầu một cái, xoay người rời đi, Phác Chí Mẫn gối đầu lên cánh tay, ngửa đầu nhìn mặt trăng bầu trời, đã sắp trăng tròn, nhưng vầng trăng kia lại thiếu một chút vẫn như cũ không hoàn hảo.

Thanh Vân Sơn.

Điền Chính Quốc đêm nay lại gặp phải ác mộng, Tiểu Tuấn nghe thấy y kêu thành tiếng vội vàng đánh thức y, Điền Chính Quốc rất nhanh mở mắt, con ngươi hồng quang chợt lóe lên, khóe miệng chậm rãi cong lên, y nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiểu Tuấn, nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn.

"Tiểu Tuấn, đừng sợ, ta không sao, mau đi ngủ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro