Chap 38: Nợ một mạng sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"I...Iris..." 

 Iris nói với những hơi thở mệt nhọc khó khăn:

"Không sao..."

 Có lẽ ông trời không muốn họ chết ở đây nên liền cho một vài người xuất hiện:

"Có chuyện gì ở đó sao?" 

Nghe tiếng những người lạ, tên Hữu cùng đồng bọn nhanh chân trốn mất để lại cô và Iris đang bị thương. Cũng may là có người đến giúp cô vác anh xuống núi và còn chỉ đường đến bệnh viện cho cả hai.

 Dù trong tình cảnh nào, dù cho bản thân đang bị thương thì Iris cũng rất lo lắng cho người bên cạnh:

"Tử Hân...cô có sao không?"

"Tôi không sao...lo cho anh trước đi" - cô nói rồi đỡ Iris dựa vào người mình.

 Chợt Iris thấy tay mình bị kéo qua kéo lại, anh liếc mắt nhìn rồi khó hiểu:

"Cô làm gì vậy?"

"Tìm cách mở khóa tay ra không lẽ anh muốn bị còng như thế này sao?" - cô nói rồi loay hoay tìm thứ gì đó có thể mở khoá.

"Tôi muốn thế!" - Iris cười và thì thầm.

"Anh...Bị đụng trúng đầu à?" - cô ngỡ ngàng.

Chiếc taxi chạy quên luôn cả tốc độ chở cặp đôi đang bị còng tay lại với nhau đến bệnh viện. Máu ra ướt đẫm chiếc áo, Iris gương mặt trắng bệch ấy vậy mà cô làm gì anh cũng để ý rất kĩ.

Cô bỏ luôn chuyện mở khóa, quay sang lo cho cái vết đâm ở lưng của Iris máu ra nhiều quá. Đã đến lúc này rồi mà anh ta còn cố gắng nói cứ như là sợ mình trước lúc chết đi sẽ không còn nói được nữa:

"Tina...nhờ cô chăm sóc nó!" "Tôi có chuyện này muốn nói với cô...nghe xong cô đừng nói gì cả...tôi đã biết trước hết rồi..."

"Có gì đợi anh khỏe lại rồi nói sau" - cô nói.

"Tôi..." - Iris thều thào rồi...

"Iris...Iris..."

Xe vừa qua khỏi cổng bệnh viện là Iris đã ngất lịm dù cô có gọi bao nhiêu lần thì anh vẫn không hề có động tĩnh gì.

"Làm ơn mang đồ cắt khóa lại đây!" - cô y tá nhìn cảnh một người nằm trên băng ca bị còng tay với người đứng cạnh thì nhanh chóng gọi bảo vệ đến cắt khóa cho cả hai được tự do.

"Cô không vào được! Mời đi theo tôi!!"

Cô bị chặn lại trước cửa phòng cấp cứu và chỉ còn biết đứng nhìn Iris được đưa vào trong, còn mình thì bị y tá đem đi sát trùng và băng bó lại những vết trầy xước ở tay.

Nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường bệnh viện, chỉ vào đúng 6 giờ sáng, cô đánh mắt về lại cánh cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn. 

 Cô y tá bước ra rồi cất giọng hỏi lớn:

"Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi" - cô đứng dậy và trả lời.

"Mời cô đi theo tôi để làm thủ tục nhập viện cho anh ấy!" - người y tá kia nói rồi nhanh chân bỏ đi trước.

Lo xong mọi giấy tờ thủ tục nhập viện cho Iris, quay lại thì cũng vừa lúc người bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra ngoài.

"Bạn trai của cô đã không sao! Chúng tôi đã chuyển anh ta vào phòng bệnh cô có thể vào thăm" - người bác sĩ kia nói.

"Là bạn chứ không phải bạn trai" - cô đính chính lại rồi không quên: 

 "Cảm ơn bác sĩ"

Bàn tay bấu chặt vào nhau đến giờ đã được thả lỏng, cô không vào thăm Iris ngay mà lẳng lặng ra đến cổng bắt taxi trở về.

~~~Biệt Thự [Riêng] ~~~

"Ủa Tử Hân em không đến trường hả?" -Kai đang thư thái ngồi uống cafee lướt điện thoại gặp cô về thì ngạc nhiên nhưng chưa kịp hỏi đến câu thứ hai là cô đã vào phòng mất.

"Không em xin nghỉ ngày hôm nay" - Tử Hân trả lời rồi đi nhanh lên lầu.

 Anh cứ nghĩ mãi về cái bộ quần áo cô đang mặc, hình như cô chuyển nghề làm điệp viên rồi ư?!

Sau hồi lâu thả mình trong bồn tắm, cô khoác bộ váy trắng với chiếc nơ đen to ở thắt lưng. Những hình ảnh giây phút Iris đỡ lấy nhát dao đó cho cô cứ hiện về mãi cho đến khi đầu đau nhức nhối, mở ngăn tủ cô lôi ra hộp thuốc quen thuộc đồng thời cho hai viên vào ly nước, uống xong thì cơn buồn ngủ ập đến làm cô thiếp đi ngay tại bàn.

Khoảng 5 giờ chiều, cô choàng tỉnh giấc. 

 Lát sau Kai nhìn thấy cô đi vội ra ngoài trên tay còn cầm một cái túi đựng gì đó.

______________________

Chiếc taxi đỗ tại cổng Vương gia, bước xuống một người con gái trong bộ váy đen ôm sát và cặp kính che gần hết nửa khuôn mặt.

"An Duy đâu rồi?"

"Dạ cậu chủ đang có bạn ở trong cô đợi lát!" - người làm ra mở cổng nói.

Thục Trân cứ nhóng nhóng vào bên trong nhưng chẳng thấy gì, nghe được tiếng của con gái rất quen. Nhỏ không thèm ngồi ngoài phòng khách nữa, đi đến phòng của An Duy vì nghĩ biết đâu được sẽ gặp chị dâu tương lai rồi sao?!

 Cô chỉ mang chiếc áo khoác hôm ấy đem trả lại cho An Duy, khi bước ra đụng phải mặt Thục Trân. 

"Sao lại là mày?" "Con khốn!" - nhỏ thô bạo đẩy cô một cái sắp ngã xuống sàn cũng may là An Duy ở đằng sau đỡ lấy cô.

"Cô làm cái gì vậy Thục Trân?" - An Duy tức giận nhìn Thục Trân rồi nhỏ giọng quay sang nói với Tử Hân:

"Em về đi không sao đâu!"

"Mày đi đâu? Đứng lại! Đứng lại đó!!" "LÂM TỬ HÂN!!!" - nhỏ quay ra cửa định nắm cô lại nhưng bị An Duy cản không cho đi nên chỉ còn biết đứng la hét một mình.

"Đủ chưa?" - An Duy hỏi,

"Chưa! Đừng nói với em là anh thích con khốn đó nghe?" - Thục Trân lớn tiếng nói.

"Đừng có gọi Tử Hân bằng cái giọng đó!" "Cô ganh à?" - An Duy nói.

 Thục Trân nói với giọng cực kì ganh tức:

"Sao em phải ganh với nó? Bỏ đi đừng thích nó nữa đâu phải mình nó là con gái đâu!?"

"Không muốn em gái nuôi ạ!" "Lo cho mình đi một vết sẹo chưa làm cô sợ à?" - An Duy cười nói rồi bỏ đi.

"Anh...!" - nhỏ tức anh ách khi nhìn cái nụ cười nửa miệng của An Duy và nỗi đau về cái vết sẹo lại càng làm nhỏ ghét người con gái tên Tử Hân nhiều hơn.

~~~Bệnh viện M~~~

  Cô mở cửa bước chân vào phòng bệnh 247, Iris nằm chờ đợi.  

"Tôi tưởng cô bỏ rơi tôi rồi chứ!" - Iris đùa.

"Tôi ác đến vậy sao?" - cô cũng đùa.

"Không! Chủ nhân tôi sao có thể?!" - Iris nói chắc.

 Đặt hộp cháo + chai nước lên trên bàn, cô kéo chiếc ghế lại gần giường bệnh đỡ cho anh ngồi dậy rồi mình mới ngồi vào ghế.

 Đột nhiên Iris đưa cho một một thứ gì đó.

"Cái gì đây?" - cô hỏi.

"Là tôi trộm được đấy!" "Bản kí kết về vụ giết người" - Iris nói.

"Vậy nên anh mới định trốn trong đêm?" - cô lại hỏi.

"Tôi chỉ phòng trước ai ngờ lại chậm một bước!" "Cô xem đi!" - Iris trả lời rồi thúc giục cô nên xem nó.

Theo lời Iris, cô mở tờ giấy cũ đang được gấp đôi ra, bên trong đúng là một cái bản kí kết về điều kiện hai bên, ghi rất rõ là khi thủ tiêu được Trịnh Mỹ Tuyết sẽ hưởng được số tiền khá khẩm. Người kí tên bên đây chính là tên Hữu còn bên kia là...

"Sao có thể?" - cô lạnh giọng nói.

 Iris cũng không ngờ, anh liền nói:

"Tôi nghĩ cô nên gặp và hỏi trực tiếp người đó sẽ tốt hơn!" ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro