23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô gọi tôi là gì?" Người đàn ông đó vẫn chưa buông tay Tần Anh Tuấn ra, nhẹ nhàng cùng cô một hỏi một đáp, hình như trong tay anh bây giờ đang cầm không phải tay của anh ta, mà là một khúc gỗ.

"Đường Mặc Vũ." Lý Ngôn Hi trả lời, cô chưa từng quên tên anh, cho nên, không cần phải hỏi cô như thế.

"Tốt lắm." Đường Mặc Vũ mới buông tay ra, người kia tự nhận mình cực kì anh tuấn Tần Anh Tuấn chỉ trừng mắt oán hận nhìn người đàn ông đẹp trai đó, cũng chỉ có thể trừng mắt chứ không dám nói lời nào, mà anh ta cũng không quên khi vừa nghe thấy cái tên người đàn ông này.

Đường Mặc Vũ, con trai thị trưởng, đúng là bọn họ không nên đắc tội lại càng không muốn nói, tự tay Đường Mặc Vũ mở công ty, là kẻ thù một mất một còn với họ, người này có tiếng ngoan độc trên thương trường, giờ hắn không có năng lực, ngàn vạn lần không nên chọc giận anh, chẳng thế thì, loại hậu quả này, khó tưởng tượng nổi.

"Cô tới đây làm gì?" Đường Mặc Vũ tựa vào cạnh bàn, từ đâu đã đem tên người ông xem mặt kia để vào mắt, nhưng anh chỉ nói chuyện với Lý Ngôn Hi, Tần Anh Tuấn trong mắt anh coi như không có, mà người khác đều biết tính cách anh, từ trước đến nay người anh không quen, đều bị anh coi thành không khí.

"Xem mắt." Lý Ngôn Hi thành thật trả lời, nhưng lúc thấy anh, trong lòng có chút thoải mái, thậm chỉ ngay cả cười cũng rất nhiều.

Hóa ra có thể gặp lại anh, đương nhiên giống như đã từng quen biết, mắt anh có thể nhìn tận đáy lòng cô, làm cho lòng cô nhảy nhanh hơn, càng lúc càng nhanh.

"Cùng anh ta?" Đường Mặc Vũ hờ hững nhìn người đàn ông đứng ở cạnh, chỉ giương khóe môi biểu tình.

Gã đàn ông thế này, cô cũng thích được sao?

"Dạ." Lý Ngôn Hi gật đầu, cô là người thành thật, từ trước tới nay đều ăn ngay nói thật, đương nhiên sẽ không nói dối, huống chi lại là anh.

"Đi thôi." Đường Mặc Vũ vươn tay, giống như lần đầu tiên gặp, lúc anh bảo, anh tên Đường Mặc Vũ.

"Tôi là Lý Ngôn Hi." Lý Ngôn Hi cứ nghĩ là bắt tay, cô vội vã vươn tay ra, nhưng bị anh nắm thật chặt. Cô khó hiểu chớp mắt một cái, cái này cũng được gọi là bắt tay chứ?

"Đi thôi, cô không cần phải đi xem mắt, chúng ta đi xem mắt là được rồi."

Đường Mặc Vũ cũng thoải mái cười, nhưng trong mắt anh hiện lên tia chán ghét, dù chỉ chợt lóe lên thôi.

Lý Ngôn Hi không hiểu : "Đi xem mắt với ai cơ?"

"Tôi..." Đường Mặc Vũ đi nhanh hơn chút, có chút thanh minh lôi kéo tay Lý Ngôn Hi đi ra ngoài, để lại một người đàn ông Tần Anh Tuấn đang phát run ở đó, nhưng, hắn không thể nói được gì, chỉ trơ mắt nhìn Đường Mặc Vũ dẫn Lý Ngôn Hi đi ra ngoài.

Anh có rất nhiều tiền, ba anh cũng vậy, đúng là đã cường thịnh trở lại, cũng không cường thịnh bằng Đường Mặc Vũ, đơn giản chưa tính đến công ty tư của anh, với quyền lực của ông nội, thân phận ba anh, đó cũng là nguyên nhân Tần gia bọn họ không dậy nổi.

Lý Chấn Ân đang đàm thoại cùng ông Tần về việc hôn nhân hai nhà, thậm chí đã tính đến chuyện sính lễ, bọn họ đối với đối phương cực kì hài lòng, có lẽ nhà họ Lý hài lòng gia thế họ Tần, mà họ Lý càng bằng lòng để Lý Ngôn Hi rời khỏi nhà.

"Xin lỗi, tôi có điện thoại." Ông Tần cười nói với Lý Chấn Ân, sau đó cầm di động của mình ra chỗ khác tiếp điện thoại.

Một lúc sau, ông buông điện thoại xuống, bày vẻ mặt âm trầm đến.

"Chúng ta đi." Ông lôi kéo bà Tần đang không hiểu rời đi.

"Ông Tần, xảy ra chuyện gì, sao lại gấp như vậy?" Lý Chấn Ân vội vàng đứng lên, không biết là làm sao, bọn họ vừa rồi chẳng phải rất tốt sao? Thế nào chỉ trong chớp mắt, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền đi luôn, như vậy rất không lễ phép đâu.

"Chuyện gì à?" Ông Tần cười lạnh một tiếng, ra sức gạt tay Lý Chấn Ân ra : " Hỏi con gái ông đi, còn ông, Lý Chấn Ân à, ông đừng xem tôi như trò đùa, rõ ràng con gái ông có bạn trai rồi, ông còn lừa tôi, hại con tôi bị con rể ông đánh thương ở tay, nếu con tôi thiếu một cọng tóc, tôi quyết không buông tha nhà họ Lý các ông đâu."

Ông Tần thở phì phì rời đi. Để lại hai vợ chồng họ Lý với sắc mặt dị thường khó coi.

"Tôi nói rồi, có nó ở đây, nhà chúng ta không được yên bình mà." Hà Uyển Ngọc khó chịu, nó là sao chổi, chưa nói đến sự kiện lớn vừa xảy ra, ngay cả Tần thị cũng đắc tội, sớm muộn gì nó cũng khiến cả nhà lụi bại.

"Đừng nói nữa." Lý Chấn Ân buồn bực gầm lên, Hà Uyển Ngọc biết thừa tính chồng mình, chỉ có thể ngậm miệng mà không dám nói gì, nhưng khóe môi bà vẫn giương lên, được, con tiểu tạp chủng kia, sắp có trái cây để ăn rồi.

Tại một quán caffe khác, Lý Ngôn Hi thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn chiếc ly trong tay Đường Mặc Vũ, sau đó lại nhìn ly trong tay mình, đây là một ly caffe Cappuccino, thứ lỗi cho cô, cái thứ đen tuyền này, thật sự có thể uống sao?

Cô nâng ly lên, sau đó học bộ dạng của Đường Mặc Vũ, uống một ngụm, vừa mới uống xong lại nhăn mặt mình.

"Đây là thứ gì vậy, sao lại đắng như này?"

"À...." Đường Mặc Vũ nhìn cô trong bộ dáng khó chịu, cuối cùng cũng nở nụ cười, trước kia Lạc Tuyết cũng có thời điểm như vậy. Nhớ tới Lạc Tuyết , sắc mặt của anh bắt đầu tối sầm, sau đó lại tiếp tục cười, nhưng rất lạnh lùng.

Nó rất đắng. Lý Ngôn Hi bỏ ly xuống, oán trách nói.

"Hương vị caffe vốn như vậy, uống xong sẽ đắng như vậy." Đường Mặc Vũ nhẹ nhàng cười, dùng thìa quấy nhẹ nước màu đen trong ly, caffe giúp tỉnh táo, lúc này mắt anh có một chút che giấu đi : "Không hẳn người nào uống sẽ đắng, có người lại uống."

"Đây là một chất gây nghiện, càng đắng càng yêu, càng đắng càng mê."

Lý Ngôn Hi uống một ngụm, nhưng vẫn đắng, cô cũng không thể lý giải loại hương vị này.

Hai tay đang cầm chiếc ly, nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn người đến người đi, trong mắt cô nổi lên một loại sắc mặt lờ mờ, bây giờ nhà họ Lý nhất định sắp ngất trời rồi.

"Cô có tâm sự?" đường mặt vũ buông ly xuống, nhìn cô gái có tâm không chút che giấu, đây là cô gái đầu tiên không bị mị lực của anh thu hút, có thể thất thần trước mặt, khi anh nhìn hai mắt cô, có cảm giác cực kì giống Lạc Tuyết, có lúc thơ ngây, có lúc mơ màng, có lúc lại tràn ngập thương tang, nhưng anh biết rằng, cô không phải Lạc Tuyết, cô là người hại chết Lạc Tuyết, anh không ngừng nhấn mạnh vấn đề này, cũng như đang nhắc nhở mình, trái tim, không thể mềm lòng, tuyệt đối không được.

Lý Ngôn Hi quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt trắng đen rõ ràng không ngừng nhìn cặp mắt kia đang nhìn thấu cô.

"Anh sẽ trở thành anh rể của tôi sao?" Cuối cùng cô cũng mở miệng, nhưng nói ra chỉ để Đường Mặc Vũ cười mỉa, đó là chị cô sao?

"Cái người kia là chị cô?" Hình như bọn họ chỉ trao đổi tên : "Nếu như vậy đã thành anh rể cô, tôi nghĩ nhất định anh rể cô có hàng tá."

Đường Mặc Vũ giơ chiếc ly lên, giữa gian mắt, hoàn toàn chặn gian mắt lãnh tình của mình.

"Nhưng...." Lý Ngôn Hi còn muốn nói gì nữa, bàn tay kia đặt lên tóc cô, giống như đang an ủi thú cưng, trên mặt người đó hơi cười, nhưng cô không có nhìn thấy, cô chỉ cảm giác bàn tay kia cực kì ấm, ấm khiến lòng cô say mê, mơ mơ màng màng, nhưng trái tim cực kì ngọt.

" Không nên nói lung tung, tôi không thích chị cô đâu." Anh cự tuyệt triệt để, cũng có chút vô tình. Anh không thích phụ nữ đó, cho tới giờ đều không thích.

"Nhưng mà...." Lý Ngôn Hi không nói ra, Đường Mặc Vũ dời tay xuống đặt trên mặt cô, bàn tay ấm áp sờ vào khuôn mặt mềm nhỏ, mặt hơi lạnh như bị thiêu đốt cái gì đó, trái tim Lý Ngôn Hi chợt mê mang. Cô thấy hai mắt anh đột nhiên biến đổi rất nhiều, đen như bầu trời đầy sao, để cho cô tiến vào vực sâu, bây giờ chỉ có sự tồn tại của anh, còn những thứ khác thì không có.

Cô không biết loại cảm giác này của cô gọi là gì, cô không chán ghét, ngược lại có chút thích thú.

" Cô nghĩ sao về tôi ?" Thanh âm Đường Mặc Vũ truyền tới.

Lý Ngôn Hi ít khi thất thần, cảm giác, cảm giác của cô vẫn trống rỗng, nhưng, cảm giác này không chán ghét.

"Nói không nên lời ?" Đường Mặc Vũ nhíu mày cười yếu ớt, vẫn không biết muốn nói như thế nào.

Tay Lý Ngôn Hi đặt trên đầu mình : " Ở đây bị va đập mạnh, quên rất nhiều chuyện, thậm chí là tình cảm...." Cô nghĩ cô nhất định đã quên, chẳng thế thì đối với gia đình kia chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí chỉ là cảm giác xa lạ, có lẽ vốn là khiến cô xa lạ.

"Không đâu, trời sinh cảm giác..." Giọng nói Đường Mặc Vũ càng nhẹ nhàng, nhưng cô không nhìn đến ánh mắt anh cũng càng thêm băng lãnh, ông trời đối với cô thật tốt, khiến Lạc Tuyết chết, lại để cho hung thủ quên đi chuyện xảy ra, để có thể ăn ngon ngủ kĩ, quên đi hai bàn tay vấy máu này.

Nhưng, anh không cho phép, ngón tay anh nhẹ vỗ khuôn mặt, hai tròng mắt hơi nheo lại.

" Cô không thích nhìn thấy tôi?" Anh dùng cách khác để hỏi, muốn đào lên đáy lòng của thiếu nữ này.

"Không phải." Lý Ngôn Hi lắc đầu, Đường Mặc Vũ rõ ràng có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô, chiếm cứ đôi mắt của cô, trong lòng, không chừng cũng vậy, cô không rõ, nhưng anh rất hiểu.

"Là thích." Anh có chút độc tài hỏi, rốt cuộc thì lấy tay mình, nhưng không ai nhìn thấy, anh đang dùng lực xoa tay kia, giống như dính vi trùng gì đó.

Đường Mặc Vũ nhìn đồng hồ đeo tay : "Được, sau này, tôi sẽ đi tìm cô." Anh đứng lên, không cho Lý Ngôn Hi phản bác, anh vốn là nhà độc tài mà.

" Tôi." Lý Ngôn Hi còn chưa kịp nói ra, đã thấy Đường Mặc Vũ sớm xoay người rời khỏi đó, mà anh ra lệnh cho cô, cô chỉ có thể nghe theo, không thể phản đối. Hai tay cô cầm chiếc ly trước bàn, ngoài băn khoăn, khóe môi hơi giương lên.

Thích, hình như là, thật ra cô cũng mong chờ cuộc gặp mặt tiếp theo, bởi cái cảm giác này giống như đã từng quen biết.

Cô mở cửa, nhưng tình cảnh mở cửa này, khiến cô có chút sửng sốt, bên trong ba người đang thờ ơ nhìn cô, dường như muốn băm cô thành trăm mảnh vậy.

"Ngôn Hi, con làm cái gì thế ?" Lý Chấn Ân đột nhiên vỗ bàn. Lý Ngôn Hi đứng lại, chỉ chằm chú nhìn tay, sau đó lại liếc mắt nhìn cái bàn.

Đừng vỗ bàn....

Vì... ... cái bàn....

Sẽ đau.....

Lý Ngôn Hi không nói gì, chỉ đứng trước mắt bọn họ , chấp nhận cuộc thẩm vấn ba người bọn họ.

"Con không biết." Lý Ngôn Hi liếm cánh môi, miệng vẫn còn hương vị cà phê này, mà cuối cùng cô cũng hiểu vì sao anh gọi loại hương vị này là gì rồi.

Hóa ra là như vậy....

Đắng, về sau sẽ ngọt, mà càng uống, càng nghiện...

"Cô không biết, cô còn không biết cái gì nữa ?" Hà Uyển Ngọc đột nhiên lớn tiếng, bà đứng lên, đi tới cạnh Lý Ngôn Hi, sau đó vươn tay ra, dí vào trán Lý Ngôn Hi : " Đồ con ranh chết tiệt này, cô nói, cô nói cái gì, cô đã đem nhà họ Lý chúng ta mất mặt, suýt chút nữa làm hại công ty Lý thị."

Hà Uyển Ngọc càng nói càng tức, sau cùng toàn thân đều run rẩy, bọn họ lớn tuổi như vậy, chưa từng bị người nào chỉ vào mũi mắng bọn họ, bây giờ còn vì đứa con riêng này, khiến cho Bà bị người khác mắng đủ.

Lý Ngôn Hi mím chặt môi, né tránh tay bà, tay Hà Uyển Ngọc đặt ở không trung, bà hung hăng trừng mắt nhìn Lý Ngôn Hi.

"Ngôn Hi, ba mẹ mang em đi xem mắt vì muốn tốt cho em, được gả cho nhà họ Tần, em sẽ được hưởng phúc cả đời, em còn không biết tốt xấu gì, đã quên bản thân nặng mấy cân mấy lượng." Lý Nhiên cũng ngồi ở đó, vậy mà đều đã vạch mặt, trước kia đối tốt với nó như vậy, chẳng phải bởi vì muốn diễn trò cho ba xem sao ? Bây giờ cô không thể chịu nổi, bởi cô ghét nó, so với ngày xưa còn ghét hơn nhiều.

"Ngôn Hi, em xem em đã làm gì, em để Tần Anh Tuấn ở đó chưa nói, vậy mà còn cho người đánh cậu ấy, nếu họ Tần trở mặt với họ Lý chúng ta, cổ phiếu của công ty chúng ta sẽ bị rớt thảm hại, tổn thất rất nhiều, em có biết không ?"

Lý Ngôn Hi nhìn hai mẹ con Hà Uyển Ngọc nói liên mồm, còn Lý Chấn Ân lại lạnh lùng, giống như muốn bóp chết cô vậy.

Cô chợt có cảm giác buồn cười, cái nhà này là nhà cô, cô nghĩ cả đời này cô sẽ có cảm giác xa lạ, mà thậm chí cô cảm ơn bản thân đã mất trí nhớ, chẳng thế thì, bây giờ cô sẽ rất đau khổ.

"Ngôn Hi, nhà họ Tần có cái gì không xứng với cô, diện mạo tốt, gia thế lại ổn, tính cách tốt, bây giờ loại đàn ông này rất khó tìm, bây giờ cô không nắm chặt, về sau cô muốn gả cho gã bán đồng nát sao ?" Hà Uyển Ngọc tay đặt ở hông, bộ dáng khinh người bức người của bà : " Kiểu người như cô sẽ không cái gì, người khác đều trèo cao. Cô vẫn còn không biết quý trọng sao ?"

Lý Ngôn Hi nhẹ nhàng giương môi : "Anh ta trong lòng chị tốt như vậy sao ?" Giọng nói sâu xa, chưa từng có nhiều cảm xúc, vẫn thật bình tĩnh, thật bình tĩnh, yên hòa như nước vậy.

" Đương nhiên, đây chính là người xuất chúng trong ngàn chọn vạn tuyển do chị và ba lựa chọn., là người mới giữa nhân tài, em kết hôn với người ta thì cũng khiến người ta chịu thiệt, loại thanh niên tài tuấn này, thật ra nên kết hôn với người tốt hơn mới đúng."

"Giống như chị sao?" Hà Uyển Ngọc chưa nói xong, đã bị Lý Ngôn Hi ngắt lời, mà nói câu này khiến cho ba người họ đồng thời sửng sốt bật dậu, bị nghẹn không nói được gì.

Nếu anh ta thực sự tốt như vậy, tôi lại không xứng, Lý Ngôn Hi bình tĩnh nhìn Hà Uyển Ngọc trước mặt, lòng của cô không bình tĩnh như thế, nhưng ít nhất cô có thể làm được, cô có cảm giác bà ấy sắp làm ầm ĩ, sắp ầm ĩ chết cô rồi.

Bà ta coi cái tên Tần Anh Tuấn tốt như vậy, dường như cả thiên hạ không có người đàn ông nào tốt hơn anh ta, nếu tốt như vậy, sao không tự gả con gái ruột của mình đi.

"Đó là tìm cho cô, không phải tìm cho chị cô." Thanh âm Hà Uyển Ngọc càng lớn hơn, chỉ cần vừa nhắc tới con gái yêu của bà, bà lại thấy chán.

"Con cảm thấy chị thích hợp với tên gia thế tốt kia hơn, diện mạo xinh đẹp, con người lại tốt, con không xứng với anh ta." Lý Ngôn Hi nhìn Lý Nhiên, coi như không có ánh mắt châm chọc trong mắt Lý Nhiên.

"Ngôn Hi, cô đang nói chuyện với mẹ thế sao?" Hà Uyển Ngọc đột nhiên gào lớn, như bị chọc giận. Sau đó bốp một tiếng, hình như là trong không khí còn có loại dư âm này.

Lý Ngôn Hi bị tát lệch mặt, cô nhìn người ba – Lý Chấn Ân đang ngồi lạnh lùng ở bên cạnh, tuy đối với cái gia đình không có chút ấn tượng này, nhưng không thể không nói, lòng cô vẫn rất đau, gia đình vô tình như vậy, cũng bởi vì Lý Chấn Ân vô tình.

"Nếu mẹ tôi ở đây, tôi sẽ không bị đánh đâu." Trong mắt cô hiện lệ quang, nhưng không có khóc, đưa tay xoa mặt, mà Hà Uyển Ngọc lùi phía sau một bước, không dám tin nhìn đứa con riêng của chồng này, nó đã thay đổi, thật sự thay đổi, trước kia bọn họ đánh mắng không dám cãi lại, bây giờ không thể nói cứ nói, cái gì kích động nó, nó càng muốn nói.

"Chấn Ân." Hà Uyển Ngọc đột nhiên khóc lớn, lôi kéo quần áo Lý Chấn Ân : "Chấn Ân, ông nhìn Ngôn Hi kìa, sao nó có thể ăn nói như vậy, nếu nó không nghe lời, tôi có thể đánh nó không? Tôi tự nhận tôi đối với nó tốt, không bằng Lý Nhiên, cái gì nó cũng không thiếu, bây giờ còn tận sức lực tìm cho nó một đánh chồng tốt, đấy, ông xem, ông xem, nó nói cái gì?"

"Mẹ." Lý Nhiên cũng ngồi đó, ôm chặt mẹ mình, cặp mắt đều ra sức trừng mắt Lý Ngôn Hi.

"Ngôn Hi, mau xin lỗi mẹ đi." Lý Chấn Ân vỗ bàn, lần này như là thật sự bị chọc giận.

Lý Ngôn Hi mím chặt môi, tay nựng mặt, là cô bị đánh, là cô bị sắp đặt, cô chỉ nói thật, có sai gì đâu.

"Xin lỗi." Lại một câu, giọng nói thật lớn, lớn đến đỉnh điểm.

"Nhưng, con không sai, vì sao lại xin lỗi." Lý Ngôn Hi vẫn đứng thẳng người ở nơi đó, cô không biết trước kia mình là dạng người gì, nhưng cô cảm thấy mình không sai : "Con có người trong lòng tôi, con không muốn gả cho Tần Anh Tuấn."

"Vậy em thích người nào, Đường Mặc Vũ?" Lý Nhiên nắm chặt tay mình, câu nói kia đâm vào tim cô.

Lý Ngôn Hi nhìn bọn họ một cái, sau đó gật đầu.

Cô thích Đường Mặc Vũ, không có gì phải giấu diếm.

"Sao em có thể như vậy, đó là anh rể em mà." Hai mắt Lý Nhiên đỏ lên, đó là người cô đã chọn, chỉ có thể là của cô, người khác tuyệt đối không được động nào. Ngay cả em gái cũng vậy, người đàn ông đó, bắt buộc là của cô.

"Em lấy cái gì xứng với anh ấy, em không có bằng cấp. Không có bản lĩnh, cái gì em cũng không có?" Gia đình họ không cho người không có tiếng tăm như em vào cửa. Lý Nhiên khinh thường châm chọc mặt sưng lên một nửa. Lý Ngôn Hi, nó lấy cái gì để tranh giành với cô, Đường Mặc Vũ là của cô cơ mà.

Lý Ngôn Hi rủ mi mắt, xứng hay không, không phải do miệng để nói, hiểu biết của cô đối với thế giới này ít, nhưng thích là thích, không thích là không thích, cô cũng chỉ biết bản thân thích anh, mà anh không thích Lý Nhiên.

Nói có gì sai sao?

Bọn họ vẫn nói đó là anh rể, nhưng người kia cho tới giờ không phải là anh rể, cô có sai gì đâu?

"Nhưng, em thích anh ấy." Lý Ngôn Hi lại nói một lần, giọng điệu cực kì kiên định, từ trước nay cô chưa từng kiên định như vậy bao giờ.

Mà lúc này, mấy người ở trốn ở bên cạnh nhìn lẫn nhau, sau đó nhìn Tiểu Phương giơ ngón cái lên : " Tiểu Phương, hôm nay cô Hai lợi hại quá, trước đây tôi chưa bao giờ thấy cô chủ dũng cảm như vậy, cô xem, bà chủ và cô cả bị tức đến tái mặt rồi."

"Đúng vậy." Tiểu Phương không ngừng gật đầu, không biết có phải do cô hai bị chấn thương ở đầu thành thông minh hay không? Nên bây giờ mới thay đổi tính nết, trước kia cô chủ toàn bị bắt nạt. Đáng thương biết bao nhiêu. Bây giờ cuối cùng đã trưởng thành, thay đổi thành người kiên cường rồi.

"Nhưng mà...." Tiểu Phương có chút khó xử nhìn Lý Chấn Ân tức xanh cả mặt. Bà chủ và cô cả đều chưa từng chọc giận ông tức giận như vậy, mà khi Lý Chấn Ân tức giận, sẽ rất đáng sợ.

Cô vụng trộm nhìn, đã thay Lý Ngôn Hi đổ mồ hôi lạnh, cô chủ của tôi ơi, đừng cố chấp như vậy, có khi nhịn một điều sẽ ít đi nhiều chuyện, có khi cũng chịu nhiều đau khổ.

"Mày nói lại cho tao." Lý Chấn Ân gào thét lớn tiếng, khiến cho nhiều người giúp việc đang vụng trộm nhìn đều rụt người lại, đây không phải nói chuyện, rõ ràng là sét đánh.

"Cô hai..." Tiểu Phương nắm chặt ngăn tủ bên cạnh, có cảm giác bất an rồi.

Nhưng Lý Ngôn Hi vẫn ngẩng mặt lên : "Con thích anh ấy, cho dù nói bao nhiêu lần đi chăng nữa..." Cô chỉ biết bản thân thích người đó, thích ánh mắt anh, thích cái cảm giác quen thuộc nơi anh, chuyện cô nhớ vốn không nhiều, bây giờ cô nhớ một chuyện, không thể quên được.

"Mày nói lại cho tao xem?" Lý Chấn Ân toàn thân run rẩy, mà Hà Uyển Ngọc đứng cạnh cũng hận không thể xé nát miệng Lý Ngôn Hi, đồ gái không biết xấu hổ, dám cướp đoạt người con gái bà đã chọn, nó đang nằm mơ à.

"Con thích anh ấy." Lý Ngôn Hi lại nói câu đó, kiên định, thích là thích, không thích là không thích, mặc kệ nói bao nhiêu lần, cô vẫn nói thích.

"Được được, tao muốn nhìn xem xương cốt mày cứng rắn hay gậy của tao cứng hơn." Lý Chấn Ân xoay người đi ra ngoài, đến khi trở lại, trong tay đã cầm một khúc gậy, cực kì to.

"Tao ày một cơ hội cuối cùng, Lý Ngôn Hi, nếu mày thay đổi ý định, hơn nữa về sau không được liên hệ với Đường Mặc Vũ, không phá hoại tình cảm của chị mày, tao sẽ bỏ qua ày, nếu mày vẫn tiếp tục như vậy, tao sẽ đánh chết mày, mày là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hiendai