(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó trong tù , Khải ôm đầu bứt tóc dằn vặt bản thân . Anh cứ nghĩ đến lúc anh được đưa ra xử bắn là não anh như muốn nổ tung . Nhớ lại ngày xưa nếu như anh không cưỡng bức Trâm , không để cô bé bước lên xe hoa mang tiếng chửa sớm trong khi còn đi học thì đâu đến mức như thế này .

Bỗng ngoài cửa sổ có một bóng trắng lướt qua lướt lại như gió rồi nó dừng lại nhìn chằm chằm vào Khải nở một nụ cười tà mị . Nó bước từng bước vào trong đứng trước cửa tù nói :" Thầy "

Đó là Linh , học trò lớp 11a5 . 11a5 ? Làm gì có cái lớp đấy chứ ? Nực cười ! Em nữ sinh này chắc chắn không phải người rồi .

Khải ngẩng mặt lên nhìn Linh , cô bé rất xinh, xinh đến nỗi làm anh động lòng giống như hồi nông nổi với Trâm. Giờ nhìn kĩ anh mới để ý , cô bé có nhiều đặc điểm giống với vợ cũ của anh . Mái tóc ngắn ngang vai xém nắng , đôi mắt to tròn long lanh đen nháy ...nó giống ...nó giống ...Trâm . Đúng rồi ...rất giống Trâm ...rất giống . Linh y như bản sao của Trâm vậy .

Anh không sợ hãi ,bật cười thành tiếng . Giờ thì anh còn sợ hãi làm gì nữa ,đằng nào cũng sắp chết, chết lúc này cũng đâu có sao .

" Sao thầy cười "

" Tôi cười vì em giống vợ cũ của tôi "

" Thầy còn có vợ sao ? Có phải vợ thầy đã chết rồi đúng không ?"

Khải khẽ gật đầu . Cô gái này giả ngây sao ?

" Thầy à ! Thầy có từng nghĩ rằng một ngày mình sẽ chết dưới tay của cô vợ cũ của thầy không ?"

" Chưa từng . Mà giờ có chết thì tôi cũng tự nguyện , chỉ tiếc là có chết cũng không đền hết tội "

" Nhưng thầy cũng có thể đền dần mà . Mọi tội lỗi sẽ được tha thứ chỉ cần thầy trả lại đứa con cho cô ấy ."

Con ư ? Con Trâm cũng là con anh . Khi nó bị thầy Sát moi sống ra anh cũng sót lắm chứ nhưng lúc ấy chỉ mong sao có thể đổi vận mà thôi nào có nghĩ tới hậu quả . Tiếc là anh nhận ra cũng quá muộn , đứa bé chưa thành hình thì đã bị chết . Tội thay . Nếu như Trâm chỉ còn lại hồn thì chắc cô ấy cần con cũng là hồn nhưng anh lại không hiểu biết về mấy thứ này nên cũng không biết nó ở đâu .

" Trả lại ư ? Tôi làm sao biết được nó ở đâu cơ chứ "

Nghe xong lời Khải nói , Linh như mất bình tĩnh . Trâm là Linh và Linh là Trâm . Trước lúc bị lão sát đè ra moi con thì cô đã bị cho uống một loại nước gì đó khiến hồn tan thành từng mảnh nhỏ bay khắp nơi , chỉ còn lại hồn gốc nhốt trong chiếc hũ . Giờ nếu mà thu nhập hồn thì không biết bao giờ mới trả thù được nên Trâm đã chọn thể xác của Linh - một cô gái xấu xố bị chết đuối để hòa hồn thể. Tức là khi hồn Trâm nhập vào xác của Linh thì hình dáng bên ngoài của Linh sẽ tựa giống Trâm đa phần , cơ thể sẽ do Trâm điều khiển .

" Vậy thì mày phải trả giá . Khải "

Trâm gầm lên dữ tợn , tóc bay vù vù trong gió , mặt trắng bệch căng dãn khiến những đường gân màu đỏ lộ rõ . Đúng như lão Sát dự đoán , Trâm hóa quỷ rồi . Vì sự hận thù lớn lên không thể tự kiểm soát được hành động của mình . Trâm đi xuyên qua khung cửa sắt di chuyển như bay trên mặt đất tiến gần đến Khải , mặt đối mặt , tay giơ ra bóp chặt lấy cổ Khải , lực bóp mạnh đến nỗi đứt lìa cổ đầu rời khỏi thân . Trâm túm lấy tóc quăng quăng rồi há to miệng ngoạm lấy cái đầu của Khải . Miệng Trâm há ra to đến nỗi chỉ gần ăn một lần duy nhất đã nuốt trọn cả cái đầu . Móng tay cô lộ ra cào cấu xé toang thân thể Khải , một đàn chó đen nhe răng sắc nhọn không biết từ đâu chạy đến xuyên qua tường gặm nát xương cốt của Khải và cắn nhừ dương vật của anh .

" Con đâu rồi . Con ơi ...con ơi ...con ơi "- Trâm nấc nên từng cơn man rợ " Thằng Khải không ăn con tao vậy là ai ...là ai ? Bà Thu ..Lão Sát ...Phải dồi hai người này, hai người này... Chúng mày phải chết hết phải chết hết . Hahaha . "

Trâm dứt lời liền biến mất trong không khí . Cả đàn chó cũng vậy chúng quảng thịt quảng xương tứ phía rồi cũng tan biến .

Sáng hôm sau khi người cai tù đến thì phát hiện Khải đã biến mất . Nơi giam cầm Khải chỉ còn lại đống thịt và xương như đang bị ai đó gặm nham nhở , máu me thì tràn ngập phòng lên láng mùi tanh . Đặc biệt là không còn thủ cấp .

Bà Thu tối hôm Khải chết thì đang trú ngụ tại nhà lão Sát , lão mời bà ăn nào là não người , mắt quỷ , ...trong mà rợn người . Bà không ăn chỉ cầu làm sao cho con trai bình an mà trở về mà thôi .

Giữa đêm lão Sát bỗng nhiên giật nảy mình hét toáng lên tỉnh giấc khi đang ngủ . Mặt lão biến sắc hẳn đi , bà Thu cũng dậy theo vừa định hỏi thầy làm sao vậy thì lão Sát đã nói :" Thằng Khải nhà bà bị con Trâm giết chết rồi "

Bà Thu chết lặng người đi , chồng bà mất đã lâu để lại cho bà duy nhất một thằng con trai vậy mà . Sao ông trời lại đối xử với bà như thế chứ .

Đúng 12 giờ đên hôm sau , lão Sát lập đàn tìm vong hồn của con Trâm . Lão cầm cây kiếm khắc mấy hình trận đồ rồi vung qua vung lại lẩm bẩm thứ tiếng gì đó mà bà nghe không hiểu .

Vừa đọc xong thì một vùng sáng xanh hiện lên rực rỡ cả một vùng trời . Trâm xuất hiện trong bộ dạng trắng toàn thân phá lên cười rất tươi . Cơ thể đi mượn của Trâm như bị nứt , nó rỉ ra toàn máu rơi lách tách xuống đất như mưa máu .

" Hahaha , Sát tao đang tìm ai ngờ mày lại tự vác mạng tìm tao . Mày muốn chết rồi à ?"

" Ai chết thì chưa biết đâu . Nhưng ai bị hiếp thì rõ rồi đấy "Lão cười nham hiển rồi vung kiếm lên hướng vào Trâm ngoáy một vòng rồi kéo lại . Trâm bị một cuộn dây vàng từ mũi kiếm trói lại lôi xuống đất . Lão thầy hướng tà như hóa thú , lão cởi chiếc áo đang mặc ra để lộ thần hình toàn ngấn với mỡ , tay lũn lùn .

Lão lao đến đè Trâm ra , liếm láp khắp người . Tay không khỏi sờ mó bậy bạ .

" Buông tao ra ...gừ...gừ ...buông ra ." Trâm gầm lên nhưng vô ích , lão luồn tay vào trong bóp lấy bộ ngực thời con gái căng tròn rồi đặt miệng lên đó liếm qua liếm lại trong mà ghê người.

Đang chuẩn bị chuyển xuống vung kín thì lão bị một lực hất tung ra , lực đó không phải do Trâm làm vì cô đang bị trói . Chủ nhân của giọng nói đó vang vọng cả một vùng trời như quát lão Sát .

" Sát , mày dừng ngay thói côn đồ biến thái đê tiện chó tha của mày lại "

Đó là Sinh , đồng môn của lão Sát . Người mà đứng nơi bến đò làng Hạt cách không lâu trước khi nơi đó không tồn tại .

" Anh Sinh , anh tới đây làm gì ? Chẳng phải tôi và anh đã chấm dứt rồi sao ?"

" Mày làm loạn khắp nơi sao tao lại không đến chứ . Cho dù có chấm dứt thì tao cũng phải xử mày. Mày ỷ mày biết tí đạo pháp mà mày làm ra bao nhiêu chuyện tồi tệ . Bao nhiêu người phải chết oan, bao nhiêu ma nữ phải hồn bay phách lạc . Mày thử nghĩ xem mày có xứng đáng sống không ? Ông trời đã cho mày nhiều cơ hội nhưng mày vẫn chứng nào tật nấy không biết hối cải . Thời cơ đã tới , có lẽ tao phải cho mày xuống 18 tầng địa ngục chịu tù đày mãi mãi không được siêu thoát"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro