C74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 381

“Mẹ kiếp!” 

Khương Nhuệ Trạch bị dọa sợ luôn.  

Bên trong phòng khách tự nhiên lại có người khác vậy!  

Hổ Tử nhảy xuống khỏi cửa sổ rồi ra mở cửa: “Chú Hạc Hiên và chị Khương Mạn đi lấy xe rồi, bọn họ bảo cháu tới gọi chú, xuất phát tới nhà mới!” 

“Chú husky khóc nhè à?” 

“Làm gì có, đàn ông mạnh mẽ không bao giờ khóc nhè!” 

Hổ Tử: “Vậy nhìn chú không giống đàn ông mạnh mẽ!”  

Khương Nhuệ Trạch: “……” 

Bỏ qua nỗi đau khi bị đứa trẻ không biết nói dối – Hổ Tử, Khương Nhuệ Trạch chạy nhanh đi tìm em gái mình.  

Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn ngồi lên ghế trước của một xe, ghế sau là ba bạn nhỏ. Còn ba bọn nhỏ khác đang đứng đợi Khương Nhuệ Trạch chở bằng xe khác. 

Khương Mạn ấn cửa sổ xuống nói với anh ta: “Đừng có lề mề nữa, mau lái xe đi!” 

Khương Nhuệ Trạch: “……Vâng.” 

Em gái nhỏ đã phân phó công việc, Khương husky mau chóng lên xe làm tài xế. Hai xe cùng nhau xuất phát tới ngôi nhà do tổ chương trình cuộc sống khác chuẩn bị cho các bạn nhỏ.  

…… 

Nhà do chương trình cuộc sống mới chuẩn bị là một ngôi nhà độc lập, ở trong một khu chung cư nhỏ do bọn họ đặc biệt chuẩn bị, mỗi bạn nhỏ sẽ có một phòng của riêng mình. Khương Vân Sênh tới đây từ sớm đang đứng đợi Khương Mạn đưa các bạn nhỏ tới đây. 

Toàn suốt quá trình anh ta chả thèm để ý tới thằng ba ngu ngốc nhà mình. Ngược lại trong mắt của Khương Nhuệ Trạch lại đầy vẻ phòng bị, không nhịn được kéo tay Bạc Hạc Hiên ra một góc hỏi nhỏ, “Cậu chưa nói cho anh hai tôi biết à?” 

Bạc Hạc Hiên lạnh lùng: “Tôi tưởng cậu muốn tự nói?” 

Khương Nhuệ Trạch lại thở phào một hơi: “Vậy cũng tốt! vậy cũng tốt! vị trí người đầu tiên tìm được em gái của tôi không ai cướp được.” 

Bạc Hạc Hiên dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh ta, đưa qua một cái túi ni lông nhỏ bên trong đựng mấy sợi tóc. Khương Nhuệ Trạch vội vã cầm lấy, cất cẩn thận vào trong túi áo ngực.  

“Mau đi làm giám định đi.” 

Bạc Hạc Hiên nói xong lại đi ra chỗ khác nghe điện thoại.  

Buổi sáng cứ như vậy trôi qua, vấn đề ăn ở của bọn trẻ coi như được giải quyết ổn thoả.  

“Buổi trưa cùng đi ăn nhé.” Bạc Hạc Hiên nói.  

“Tôi và Nhuệ Trạch không đi đâu.” Khương Vân Sênh nói, sau đó nhìn sang Khương Mạn cười cười thâm ý: “Hào phóng chút nhé, cho Tiểu Mạn ăn ngon vào.” 

Bạc Hạc Hiên cũng nở nụ cười, ánh mắt lại có chút cổ quái, nhớ tới đoạn đối thoại trước đây của đối phương. Không biết ông nguyệt lão nhiệt tình Khương đạo diễn này sau khi biết được chân tướng thì sẽ phản ứng ra sao nữa.  

Khương Nhuệ Trạch thì đã tê hết cả da đầu rồi, nhìn anh hai nhà mình như một tên điên! Anh hai ơi, anh sẽ hối hận, thật đó!!  


*** 381 ***

Chương 382

Nếu nói Khương Vân Sênh là kiểu quý công tử nho nhã. 

Khương Nhuệ Trạch thì vừa như sói, lại vừa như chó, trong sự ngu ngốc có vẻ đẹp trai, trong vẻ đẹp trai có sự hoang dã, trong sự hoang dã lại có sự khờ dại …… 

Khương Lệ Sính lại đem lại cho người ta cảm giác không giống như vậy. 

Ấn tượng lần đầu gặp mặt chính là ‘sành đời’, gương mặt góc cạnh hơn, đường nét khuôn mặt sắc nét hơn hai người em trai, ngay cả khi im lặng, không nói chuyện, cũng không thể che giấu sự sắc bén giữa đôi lông mày. 

Trên người có sự sáng suốt của thương nhân, cũng có sự chín chắn của người có địa vị cao. 

“Anh cả, anh mời cơm à? Sao không nói cho bọn em biết.” Khương Vân Sênh mỉm cười bước qua. 

Khương Lệ Sính nói: “Nó cũng không nói là mấy đứa cũng tới.” 

Tiếng nói ngừng bặt, Khương Lệ Sính nhìn cái tên Husky kia đang không ngừng co rút người về phía cửa. 

“Khương Nhuệ Trạch.” 

“Có!” Cả thân hình Khương Husky bỗng đứng thẳng tắp. 

Khương Lệ Sính: “Ngồi xuống.” 

Khương Nhuệ Trạch ngoan ngoãn bước tới, biểu cảm thận trọng trước giờ chưa từng có: “Anh cả chưa ngồi, em nào dám hỗn láo!” 

Khương Lệ Sính không hổ là người đàn ông từng trải, không hề lung lay trước mấy lời khua môi múa mép của thằng em thứ ba, lạnh lùng nhìn chằm chằm em mình. 

Miệng Khương Nhuệ Trạch như bị dán băng dính, biểu cảm vô cùng căng thẳng, vì anh nhìn thấy anh cả của mình bước về phía Khương Mạn. 

Khương Nhuệ Trạch nắm chặt tay! Anh cả, anh qua đó làm gì vậy? Không lẽ Bạc xảo trá kia đã bán đứng đồng đội rồi? 

F**k! Không được, không thể! 

Em không cho phép hai người nhận lại em gái trước cả em! 

“Xin chào, tôi là Khương Lệ Sính.” 

Khương Nhuệ Trạch cũng sắp đứng cả lên rồi, nghe thấy câu này lại lập tức ngồi xuống. 

“Khương Mạn.” 

Anh trai, em gái đối diện mà không nhận ra nhau, tình huống bỗng trở thành buổi gặp mặt, chào hỏi xã giao của người trưởng thành. 

“Người tới thì đều là khách, ngồi đi.” 

“Cảm ơn.” 

Khách sáo, câu nệ, hoàn toàn xa cách! 

Khương Nhuệ Trạch vừa thích thú lại vừa buồn phiền, trong lòng cũng rất phức tạp…… 

*** 382 ***

Chương 383

Bữa cơm này ăn một cách vô cùng bức bối, không có ai nói chuyện, Bạc Hạc Hiên kể từ lúc vào cửa đã không nói một câu nào. 

Anh ăn rất ít, có động đũa thì cũng đều là gắp đồ ăn cho Khương Mạn. 

Lúc sau, mỗi lần anh nhấc đũa gắp đồ ăn, đều sẽ có người xuất hiện đoạt mất. 

Không bao lâu sau, bát và đĩa trước mặt Khương Nhuệ Trạch đều đã đầy ắp. 

Khương Lệ Sính ho một tiếng, Khương Vân Sênh nhìn em trai mình cũng bất mãn. 

Tên nhóc này đầu lại bị kẹp vào đâu rồi à? 

Khương Mạn ngược lại với bình thường, không ăn uống dồn dập, chỉ tùy tiện ăn vài miếng, ngẩng đầu nhìn mọi người, mỉm cười:  

“Tôi đi dặm lại lớp trang điểm, mọi người cứ từ từ ăn.” 

Dặm lại lớp trang điểm? Mấy từ này phát ra từ miệng Khương Mạn, Trần trọc cũng không tin! 

Cho dù cô có nói là tâm trạng không tốt, ra ngoài đánh người một trận thì cũng còn có sức thuyết phục hơn là ‘dặm lại lớp trang điểm’! 

Sau khi Khương Mạn rời khỏi, bầu không khí trong phòng ăn thả lỏng một cách khó hiểu. 

Bạc Hạc Hiên buông đũa xuống, uống miếng nước. 

Khương Lệ Sính dùng khăn giấy lau miệng, nhìn Khương Nhuệ Trạch: “Có cần anh nhắc nhở em nên làm gì không?” 

Khương Nhuệ Trạch khóe miệng kéo căng, ủ rũ đứng dậy, đi ra phía tường, một người đàn ông to lớn 1m85 hai tay túm tai, úp mặt vào tường tự kiểm điểm. 

Khương Vân Sênh lắc đầu đỡ trán: Không nhìn thẳng…… 

Khương Lệ Sính nói: “Chuyện xấu trong nhà rêu rao ra ngoài, khiến cậu chê cười rồi.” 

“Cũng không tính là bên ngoài.” Bạc Hạc Hiên mỉm cười nói: “Anh cả Khương đừng khách sáo.” 

Khương Lệ Sính cau mày, Khương Vân Sênh cũng bất ngờ nhìn vị ảnh đế nào đó. 

Anh… cả……? 

Khương Husky đang đứng túm tai, quay đầu nhìn Bạc Hạc Hiên, gương mặt đó, biểu cảm đó……lông tơ trên cả cơ thể đều dựng đứng cả lên:  

Cậu hãy làm người đi! 

Bát tự* còn chưa so đâu, cậu đã tự tiến lên trước rồi, thật sự không coi bản thân là người ngoài à? 

(*tục lệ hỏi cưới của người Trung Quốc, trước khi cưới phải so bát tự xem có hợp tuổi hợp mệnh không) 

*** 383 ***

Chương 384

Nghe thấy lời này, sắc mặt Khương Vân Sênh đã thay đổi. 

Nhường 10% lợi nhuận, tương đương với việc bỏ ra gần mười tỉ lợi nhuận mỗi năm. 

Mà tập đoàn tài chính Đế Quốc…… 

Đế Quốc thực hiện chế độ quân chủ lập hiến kép, quân chủ là dòng họ Bạc Thị, nhưng hai trăm năm trước đã sớm giao phần lớn quyền lực cho quốc hội rồi. 

Tập đoàn tài chính Đế Quốc có thể coi là tài sản riêng của Bạc Thị, cổ phần hoàn toàn nằm trong tay người kế nhiệm của Đế Quốc. 

Thế hệ này của Bạc Thị chỉ có hai người kế nhiệm. 

Bạc Hạc Hiên! 

Bạc Thiên Y! 

Nhưng thân phận của Bạc Hạc Hiên trước giờ đều chưa từng công khai ra bên ngoài, đối với nhân dân Đế Quốc mà nói, người kế nhiệm này kể từ khi sinh ra đều đã là một điều bí ẩn. 

Ngược lại là Bạc Thiên Y, tuổi còn trẻ đã trở thành người nắm trong tay tập đoàn tài chính Đế Quốc, mà cô ấy chính là em gái ruột của Bạc Hạc Hiên. 

Chỉ tiếc là…… 

Phàm là những người từng gặp Bạc Thiên Y, không ai là không thương tiếc. 

Một thiếu nữ thiên tài như vậy, khi còn nhỏ đã gặp phải tai nạn, bị cắt cụt chi dưới, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn. 

“Lí do.” Khương Lệ Sính nhìn chằm chằm anh, không bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này mê hoặc. 

“Lanstros nắm quyền kiểm soát nền kinh tế Tây bán cầu, hợp tác với các anh, không cần biết là Hades hay là tập đoàn tài chính Đế Quốc, đều sẽ không lỗ vốn.” 

Bạc Hạc Hiên cười thản nhiên, “Đương nhiên, trong chuyện này cũng có ý đồ riêng của tôi.”  

Khương Lệ Sính không lập tức trả lời, mà đổi chủ đề khác: “Xem ra em gái cậu rất nghe lời cậu.”  

Bạc Hạc Hiên cười như không cười, nhìn Husky nào đó đang úp mặt vào tường tự kiểm điểm: “Quả thực là không làm người khác phải lo lắng.”  

Khương Nhuệ Trạch trừng to mắt, cậu đang ám chỉ ai đấy?  

“Anh cả, anh tuyệt đối đừng mắc mưu! Em nói cho anh biết, cái tên gian tặc này nhất định là có âm mưu, anh ta chẳng có ý tốt gì đâu! Đây là một cái bẫy đấy!!” 

Khương Lệ Sính gõ lên mặt bàn, Khương Nhuệ Trạch lập tức im miệng. 

Bạc Hạc Hiên mỉm cười, không thèm để bụng, lấy điện thoại ra gửi weixin cho (Yêu Nhi): (Rơi vào trong bồn rửa tay rồi à?)  

Yêu Nhi: (Ở phía đối diện có một bà lão bán bánh trứng nướng, tôi ăn no rồi sẽ về.)  

Bạc Hạc Hiên không nhịn nổi cười, biết ngay cô ấy là một người lanh lợi mà, không thể nào để bản thân bị đói đâu.  

*** 384 ***

Chương 385

Khương Lệ Sính hít sâu một hơi. 

Dù gì cũng đang ở ngoài, có mặt người ngoài, anh ta cũng không tiện làm quá, làm xấu mặt gia đình mình. 

Trong nhà có thằng em trai thiểu năng trí tuệ, chuyện này truyền ra ngoài cũng không hay. 

Khương Lệ Sính đổi đề tài: “Có cần tìm bạn gái cậu về không.” 

“Không cần.” Bạc Hạc Hiên cong môi cười: “Cô ấy lúc này đang rất vui vẻ.” 

Khương Nhuệ Trạch quay qua lườm. 

Khương Lệ Sính nói: “Xem ra cậu là thật lòng rồi nhỉ.” 

Bạc Hạc Hiên ừ một tiếng, ngước nhìn Khương Lệ Sính, trịnh trọng nói: “Vô cùng nghiêm túc.” 

Khương Lệ Sính gật đầu, không hề để trong lòng. 

“Tiểu Mạn quả thực rất tốt.” Khương Vân Sênh mở miệng nói: “Nhưng mà Hạc Hiên này, cậu phải cố gắng hơn nữa đấy, cô gái tốt như này, để người khác giành mất thì không hay.” 

Khương Nhuệ Trạch ở một bên buột miệng chen vào: “Khương lão nhị, anh điên rồi à?” 

Khương Vân Sênh: “……” mày ngứa đòn à? 

Nụ cười của Bạc ảnh đế sâu hơn và anh gật đầu: "Anh hai nói có lý." 

Nụ cười của Khương Vân Sênh có chút gượng gạo, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc: Anh hai? 

Anh ta nghi ngờ nhìn Bạc Hạc Hiên và em trai của mình, cảm thấy hôm nay hai người đều rất kỳ lạ. 

Khương Nhuệ Trạch nhịn đến mức sắp biến thành cá nóc rồi, da đầu của anh ta đã trở nên tê dại… Bố ơi! Mẹ ơi! Hãy nhìn con trai cả và con trai thứ hai của hai người đi! Bọn họ không phải là hai kẻ ngốc chứ! 

Khương Lệ Sính hùa theo một cách lịch sự:  

"Một cô gái tốt nên được trân trọng." Vừa dứt lời liền đã có người đá anh ta một cái. 

Khương Nhuệ Trạch không chịu nổi nữa, mặt như muốn khóc, cầu xin:  

"Anh cả ơi, anh đừng nói, đừng nói nữa..." 

"Anh hai, anh cũng vậy, coi như em cầu xin hai anh đó..." 

Hai người sẽ hối hận đó... 

Khương Lệ Sính liếc mắt nhìn chân mình, ngẩng đầu vô cảm nhìn anh ta:  

"Xem ra em rất có thành kiến với anh." 

Khương Vân Sênh: "Anh biết em và Tiểu Mạn từng có mâu thuẫn, nhưng mình là đàn ông thì nên rộng lượng một chút!" 

Khương husky nghẹt thở: "Anh cả, em không có thành kiến gì với anh cả! Anh là anh ruột của em mà!" 

"Anh hai, anh đừng nói lung tung. Em với em ấy có mâu thuẫn khi nào? Anh đừng đổ oan cho em, quan hệ giữa em với em ấy vẫn rất tốt mà!" 

Khương Vân Sênh: "..."

*** 385 ***

Chương 386

Trong chỗ ngồi, ba anh em bọn họ như những tia lửa va vào nhau. 

Con cả và con thứ hai nhà họ Khương nghĩ... liệu con thứ ba nhà họ Khương có phải đi chụp CT não không? 

Bạc ảnh đế nhàn nhã nhấp một ngụm trà, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười: Thật là thơm... 

"Bữa ăn rất vừa miệng, nhưng tôi vẫn còn có việc phải làm. Tôi đi trước đây." 

Bạc Hạc Hiên vừa đứng lên, Khương husky vô thức nói: "Cậu đừng chạy, cậu phải cùng tôi..." 

Anh ta chưa kịp nói xong thì giọng nói nghiêm khắc của Khương Lệ Sính đã vang lên: "Ngồi xuống!" 

"Anh cả... Em..." 

Khương Nhuệ Trạch vừa sợ hãi vừa lo lắng, cố gắng đuổi kịp nhưng vẫn sợ bị anh cả mình đánh. Sau khi Bạc Hạc Hiên đi rồi, anh ta tức giận ngồi lại vào chỗ của mình, ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt dò xét của hai người anh trai. 

Khương Lệ Sính xoa lông mày, kéo cà vạt xuống. 

"Nói đi, em đang giấu giếm chuyện gì à?" 

Tim Khương Nhuệ Trạch đập thình thịch. 

Khương Vân Sênh cũng cau mày: "Hôm nay, em có gì đó không đúng lắm..." 

Khương Nhuệ Trạch liếc nhìn hai người họ với vẻ mặt buồn bã, sau khi do dự một hồi, anh ta nói: 

"Hay là, chúng ta về nhà rồi nói..." 

Em sợ rằng một lúc nữa huyết áp của hai người tăng cao, không nhịn được vì đại nghĩa mà làm hại người thân... 

Khương Nhuệ Trạch li3m môi dưới: "Tiện đường đi tới bệnh viện ở bên dưới tập đoàn..." 

Khương Vân Sênh: "Đi khám não à?" 

Khương Nhuệ Trạch giật giật khóe miệng: "... Đi rồi hai người sẽ biết." 

Trong lòng Khương husky vô cùng phức tạp. Một chút sợ hãi, một chút sảng khoái, một chút kích động và phấn khích.  

Đột nhiên anh ta rất mong chờ phản ứng của anh cả và anh hai khi biết được sự thật. Hai người tự cho mình là người thông minh nhưng cuối cùng lại còn mở cửa cho lợn vào ăn cải thảo! Suy cho cùng, chuyện dẫn sói vào nhà này, anh ta cũng có người chịu tội thay rồi! 

Anh cả, anh hai à, đều là người một nhà mà, dù có bẽ mặt thì cũng phải thật chỉnh tề!! 

…… 

Khi Bạc Hạc Hiên từ trên tầng xuống, anh nhận được cuộc gọi từ Trần Minh. 

*** 386 ***

Chương 387

"Ôi, tôi nhỡ mồm, tôi quên là cậu yêu đơn phương. Đối với cô ấy, ăn chín suất cơm vẫn hơn yêu cậu! Ha ha ha ha" 

Lách cách. 

Bạc Hạc Hiên cúp máy và cho số điện thoại của Trần đầu trọc vào danh sách đen. Hai phút sau, Trần Minh đổi sang WeChat để gọi. 

"Bạc Hạc Hiên, cậu quá đáng rồi đấy! Cậu chặn tôi à?! Này, tại sao cậu không thể chấp nhận sự thật chứ?" 

"Chờ một chút đã, đừng cúp máy! Chị dâu đã tự tay nấu một nồi canh, đặc biệt muốn cảm ơn cô ấy về chuyện gửi tặng xe hoa hồng lúc trước…" 

Khi Trần đầu trọc nói vậy, giọng điệu của anh ta có chút hậm hực: 

"Canh thì đã bảo quản lý của cậu tới lấy rồi gửi tới nhà cậu, đừng nói làm bạn bè mà tôi không tạo cơ hội cho cậu!" 

Bạc Hạc Hiên nghe xong lời này thì cười, “ừ” một tiếng rồi nói: "Được rồi, cám ơn chị dâu." 

Trần Minh nghiến răng: "Xóa số điện thoại của tôi ra khỏi danh sách đen ngay!" 

Bạc Hạc Hiên mỉm cười rồi nói tạm biệt. Còn về phần số điện thoại của Trần đầu trọc thì… hãy tiếp tục ở trong danh sách đen một thời gian và để thế giới được bình yên một chút. 

Sau khi ra khỏi nhà hàng, anh nhanh chóng tìm thấy Khương Mạn, dù sao thì người bình thường cũng không mặc chiếc áo khoác lông màu hồng như vậy. 

Khương Mạn nhìn bà lão làm bánh crepe trứng, bà làm được một cái thì cô ăn một cái, mỗi vị một cái. Một mình cô đã giúp bà hoàn thành KPI của ngày hôm nay. 

"Cháu gái, sức ăn của cháu ăn tốt quá..." 

Khương Mạn cắn một miếng to, hít một hơi hóng: "Cái cuối cùng! Thật sự đây là cái cuối cùng." 

Cô nghiêng đầu thấy Bạc Hạc Hiên từ phía bên đường đi tới, ngạc nhiên nói: "Tôi sắp về rồi, sao anh lại xuống đây?" 

"Ba anh em bọn họ có chút việc nhà phải giải quyết." 

Khương Mạn gật đầu. 

Bà lão nhìn Bạc Hạc Hiên, người già thì không nhận ra người nổi tiếng nào, nhìn hai người bọn họ, cảm khái nói: 

"Hai đứa trông thật là đẹp đôi, cô gái có mắt nhìn, chàng trai cũng có phúc!" 

“Người xưa đã nói, ăn được là phúc, vừa nhìn cháu gái đã biết là có phúc rồi.” 

“Bà ơi, bà nói sai rồi, cháu có phúc không liên quan gì tới anh ấy cả.” Khương Mạn nhanh chóng lắc đầu. 

Bạc Hạc Hiên túm lấy cô, trách mắng: "Người lớn nói thì không được cãi, cám ơn bà, cháu cũng cũng cảm thấy mình có phúc ạ." 


*** 387 ***

Chương 388

Bạc Hạc Hiên ăn một cách từ tốn, bình thường anh không mấy hứng thú với mấy loại bánh như vậy, nhưng anh lại ăn bánh này một cách ngon lành, đặc biệt là... bên cạnh anh còn có một con mèo tham ăn. 

Anh nhịn cười và ăn hết chiếc bánh. Khương Mạn kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, than thở:  

"Anh thật sự ăn hết rồi?! Đây là cái cuối cùng, cái cuối cùng là cái ngon nhất!" 

“Ừ, thật sự rất ngon.” Bạc Hạc Hiên li3m môi dưới: “Lại còn miễn phí.” 

Khương Mạn hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm. 

Bạc Hạc Hiên nhân cơ hội này nắm lấy tay cô: "Em còn chưa no sao? Tôi đưa em về nhà ăn tiếp." 

Khương Mạn còn chưa kịp từ chối, người đàn ông đã chuyển đề tài:  

"Vợ của Trần đầu trọc tự tay hầm canh để cảm ơn em đó." 

“Hả?” Khương Mạn kinh ngạc nói: “Trần đầu trọc? 

"Ừ, anh ta đã gọi cho em nhưng không được." 

Khương Mạn xì một tiếng... Sau đó, sau chuyện tặng hoa hồng lần trước, cô có tật giật mình nên đã cho số điện thoại của Trần Minh vào danh sách đen rồi. WeChat... hình như cũng chặn rồi, bây giờ vẫn chưa bỏ chặn. 

"Nếu đã là canh do chị dâu nấu, tôi nhất định phải ăn!" Vẻ mặt Khương Mạn trang trọng. 

Vậy là, ảnh đế nào đó lại lừa được Yêu Nhi bé bỏng về nhà thêm một lần nữa. 

Trên đường đi rất tắc đường, vì đang trong giờ cao điểm, hai người về đến biệt thự thì trời đã tối. Quản lý Cố rất hiểu chuyện, sau khi anh ta đặt bát canh xuống liền rời đi. Chị dâu nhà họ Trần cũng thật tốt bụng, gửi hẳn một nồi canh qua! 

Sau khi Khương Mạn vào cửa, thay dép đi trong nhà hình heo peppa vào thì liền chạy vào trong bếp. Bạc Hạc Hiên lấy bát đũa ra trước rồi gõ gõ vào đầu cô:  

"Em đi rửa tay trước đi." 

"Tôi biết rồi!" 

Anh lắc đầu đầy bất lực, sau khi đun nóng lại canh, anh mới đổ và bưng ra. 

Nước canh có màu trong, thơm ngào ngạt, hơn nữa trong canh gà còn có nấm. 

Khương Mạn vội vàng uống một ngụm, thơm đến mức muốn nuốt luôn cả lưỡi:  

"Chị dâu nấu ăn ngon quá!" 

Cô khen ngợi và ra hiệu cho Bạc Hạc Hiên mau uống đi. 

*** 388 ***

Chương 389

Trần đầu trọc muốn giải thích, bọn họ thực sự không hiếu kỳ... Loại nấm này được người thân ở quê gửi lên cho.. 

Ngay sau đó, Trần Minh như nhớ ra điều gì đó. 

"Xong đời rồi, xong đời rồi! Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!!" 

"Chết tiệt! Sao điện thoại của hai người đều tắt!" 

"Không đúng, cả hai bọn họ đều chặn mình rồi à?!" 

…… 

Lúc này tại biệt thự. 

Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên ngồi xếp bằng đối mặt với nhau, mặt bọn họ không biểu cảm, nhìn giống như những cao thủ võ lâm trong phim điện ảnh đang muốn truyền công cho nhau. 

Hai mắt Khương Mạn nhìn thẳng: "Trên mặt anh có nhiều bánh crepe trứng quá." 

Bạc Hạc Hiên: "..." 

Khương Mạn: "Tôi ăn được không?" 

Bạc Hạc Hiên: "... Sao heo Peppa trên đôi dép của em lại nhảy nhót vậy?" 

Người này hỏi một đằng người kia trả lời một nẻo, ông nói gà bà nói vịt… 

Khương Mạn nuốt nước bọt: "Vậy thì tôi không khách sáo nữa..." 

Khương Mạn duỗi thẳng chân ra, ngã nhào lên thân thể người đàn ông, mở miệng và cắn vào môi anh... 

Đôi môi mềm mại, một cái chạm thân mật... 

Môi của người đàn ông rất mềm, bạc hà trong miệng còn chưa tan hết, đầu lưỡi và môi còn vương lại vị ngọt. Ánh mắt Khương Mạn mơ màng, cả người cô ngồi ở trên người anh, hai tay khóa chặt cổ người đàn ông lại giống như yêu nữ bắt được con mồi. 

Cô cắn lên môi Bạc Hạc Hiên, m*t nhẹ để đuổi theo vị ngọt trên môi anh. Nhưng vị ngọt nhạt hơn một chút khiến cô cảm thấy không hài lòng nữa. 

Khương Mạn  ngẩng đầu lên, li3m li3m đôi môi đỏ mọng, ánh mắt vẫn còn sững sờ, đầu hơi nghiêng sang phải: 

"Bánh crepe trứng vị bạc hà... Tôi muốn..." 

Bạc Hạc Hiên chống tay lên mặt đất ngồi dậy, xúc cảm trước đó vẫn còn vương lại trên môi. Ảo giác và thực tại xen lẫn vào nhau khiến tinh thần anh trở nên hỗn loạn. 

Anh nhìn thấy trong nhà toàn là "heo Peppa đang chạy đi chạy lại", cúi đầu nhìn Khương Mạn đang nằm bò trên ngực mình đang cố gắng "ăn bánh crepe trứng" rồi nói: 

"Yêu Nhi, trong nhà nhiều heo Peppa quá, chúng đều đang bay..." 

*** 389 ***

Chương 390

Người đàn ông có làn da trắng lạnh, lúc này toàn bộ những múi cơ hoàn hảo ở phần trên cơ thể hoàn toàn lộ ra, sáu múi vô cùng rõ ràng và đầy đặn, cơ chữ V được cạp quần ôm trọn. 

Anh đẹp tựa như một tác phẩm điêu khắc, đôi mắt đen láy nhưng sâu thẳm. Khoảnh khắc áo bị xé rách, trên khuôn mặt thông minh của người đàn ông này cũng lộ ra vẻ ngỡ ngàng.  

Sự ngỡ ngàng đó trong khoảnh khắc đó hòa cùng d*c vọng xấu xa của cô vô tình sản sinh ra một loại kích động khiến cô muốn đè anh xuống! 

Khương Mạn nuốt nước bọt, đặt ngón tay lên ngực anh, từ từ trượt xuống từng chút một, dần dần trượt xuống phần cơ chữ V trên cơ thể anh. 

Cô lẩm bẩm: "Kem tươi bạc hà..."  

Cô chọc chọc, rồi li3m li3m đầu ngón tay, cau mày nói: "Sao lại không ngọt? Không có vị kem tươi..." 

Vẻ mặt Khương Mạn khó hiểu, ánh mắt di chuyển sang hướng khác, cuối cùng yên vị trên ngực người đàn ông, đôi mắt đẹp bỗng nhiên sáng lên. 

Bạc ảnh đế nhìn đi chỗ khác với ánh mắt nghi ngờ. 

"Một, hai, ba..." 

Đầu óc anh choáng váng, vẻ mặt không biết phải làm thế nào, tại sao trong nhà lại có nhiều heo Peppa như vậy? Đột nhiên, anh thấy ngực mình đau nhói, Khương Mạn lại cắn mạnh vào ngực anh. 

Không đúng... 

Bạc Hạc Hiên kêu lên một tiếng và cau mày. Anh vừa định đẩy Khương Mạn ra, ngay sau đó cô đã kéo cổ tay anh lại và đè xu0"ng, đẩy toàn bộ thân trên của anh trở lại mặt đất. 

"Bánh crepe trứng dám phản kháng lại à??" 

Khương võ thần ăn nấm bị sinh ra ảo giác, lúc này đã hoàn toàn mất trí rồi. Trong mắt cô, thứ mà cô đang đè xu0"ng chính là một chiếc bánh crepe trứng hình người rất lớn! Nhưng chiếc bánh này quá bướng bỉnh, cô gặm một hồi cũng không gặm được, không những không hợp tác mà còn muốn chạy trốn... 

"Bánh crepe bạc hà..." 

Khương Mạn li3m môi, sau đó cúi đầu đè xu0"ng môi của Bạc Hạc Hiên. 

Kỹ thuật hôn của cô rất vụng về, chỉ đơn giản là cô muốn vị ngọt đó, muốn tìm kiếm vị ngọt thanh của bạc hà. 

Ánh mắt Bạc Cận Ngôn ngưng đọng, không còn chú ý tới những con heo Peppa đang chạy đi chạy lại kia nữa, ma sát giữa môi và răng khiến anh có chút tỉnh táo. 

"Yêu Nhi..." Anh kinh ngạc nhìn cô. 

Khương Mạn dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu: "Bánh crepe trứng... cũng biết nói chuyện à?" 

"Mình lại tiến hóa rồi à? Mình còn có thể nói chuyện với bánh crepe trứng sao?"  

*** 390 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro