Chương 4 : năm ấy tuyết rơi thật nhiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta vẫn hay thấy có một cặp chủ tớ thường xuất hiện ở túy hoa lầu cách đây vài năm , người ta cũng khó hình dung được đây có phải là chủ tớ hay không một thanh niên tầm 20 đến 21 tuổi khá cao với mái tóc dày luôn khoác lên mình một bộ trang phục màu đen làm tôn lên vẻ huyền bí của khuôn mặt đẹp không tì vết ấy , tì nữ đi theo là một cô bé tầm 12 tuổi với khuôn mặt đáng yêu nhìn đã muốn véo má nhưng đôi mắt chứa một nỗi buồn không sao tả được , họ thường xuất hiện cùng nhau đi qua các dãi phố cô bé luôn rục rè và không cười khuôn mặt người thanh niên toát lên vẻ lạnh lùng và đôi mắt sâu thẳm vẫn quán xá ấy vẫn cái bàn ấy năm này qua năm khác cả hai vẫn ở đó người thành niên thì ngồi uống từng ly rượu còn cô bé thì cứ ăn không ngừng người ta tự hỏi mỗi lần cô bé đến đây điều bị bỏ ăn à lần nào đến cũng ăn 5 đến 10 món mới chịu buông tha.

Lau đi vết dầu mỡ trên miệng cô bé dùng đôi mắt to tròn nhìn người thành niên mà nói " thiếu chủ không cần ăn à lần nào đến đây cũng chỉ thấy thiếu chủ uống rượu , mẫu thân hay nói uống rượu nhiều không tốt cho sức khoẻ " .
Người thành niên trừng đôi mắt , cô bé rục đầu sợ sệt không nói nữa . Người thành niên này nhỏ giọng nói "gần đây cái đám thầy giáo có vẻ nuông chiều ngươi lại dám sất láo nói chuyện với ta bằng giọng đó , khi về có lẽ nên cho bọn hắn nếm chúc đau khổ rồi " .
Cố bé sợ sệt lần này cậm cụi ăn tiếp phần đồ ăn của mình . Đã bao nhiêu năm qua đi rồi ta vẫn chưa tìm được cách quay về ta bị kẹt ở đây dường như nó cũng đồng hoá ta biến ta thành kẻ máu lạnh đến thế .
nơi này không phải xã hội văn minh mạng người cùng lắm chỉ như cỏ rác , cá lớn nuốt cá bé , nếu mà gập kẻ mạnh mẽ hơn mình thì cái gấm cũng không dám thả .
Hắn ngồi đâm chiu suy nghĩ rồi nói " hôm nay ngươi sẽ thực hiện một nhiệm vụ nếu không hoàn thành thì ta cũng không ngại cho ngươi nếm chút đau đớn ngươi hiểu không " . Cô bé dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn mà trả lời " nguyệt nhi đã hiểu , khi nào thì bắc đầu thưa thiếu chủ " .

Đã bao nhiêu lần cô bé đã chịu những trận đòn rồi thậm trí là thuốc độc hành hạ khi không thực hiện được nhiệm vụ nó sợ đến muốn khóc những lần ấy , có lần thiếu chủ bảo nó phải giết một trong hai mẹ con người thiếu phụ nọ , nó sợ lắm nó không dám , thiếu chủ bắc nó phải lựa chọn hoặc là sẽ giết cả hai , nó rung rẩy cầm thanh kiếm nó vẫn nhớ đôi mắt oán độc của cậu bé nó vẫn nhớ anh mắt vang xin của người thiếu phụ như mẹ nó ngày trước nó không làm được thì thiếu chủ đã nắm lấy đôi tay đang cầm kiếm của nó đâm vào tim người thiếu phụ nó muốn khóc mùi máu tanh tưởi sọc lên tận mang tai , cậu bé lao vào nó như muốn liều mạng để giết nó ánh mắt đầy oán độc , nó còn nhớ khoảnh khắc đó lưỡi kiếm của nó đã kết thúc mạng sống của cậu bé nó rung rẩy muốn thét lên lần đầu tiên nó giết người sao đáng sợ đến thế .
Đêm hôm đó thiếu chủ đã tặng cho nó thức ăn toàn độc nó quằn quại đau khổ muốn chết đi sống lại . Nó nhận ra rằng phải tuân lệnh phải sống phải mạnh mẽ hơn mới có thể trả thù được con người này. " Đã ăn xong chưa đi thôi đến lúc rồi " hắn dẫn cô bé đến một tiêu cục , một tiêu cục bình thường ở vạn An thành hắn quay sang và nói "có người trả tiền cho chúng ta giết chết toàn bộ người ở tiêu cục này , ngươi có thể chọn xong vào đó giết người hoặc đầu độc tất cả , ta chỉ muốn nói không cần biết ngươi dùng cách nào ta chỉ cần kết quả ngươi hiểu không " .
Nó rung sợ nhìn vào tiêu cục rồi lại nhìn thiếu gia của mình " thật sự phải giết toàn bộ , nguyệt nhi sợ không làm được" .
Hắn trừng mắt rồi trả lời " những năm tháng qua ta đã cho người dạy ngươi thế nào , ta cần một còn chó trung thành có thể làm tất cả mọi việc chứ không phải một kẻ phế vật , đêm nay ta sẽ đến đón ngươi ta muốn nhìn thấy kết quả " nói rồi hắn bỏ đi để lại cô bé ở trước tiêu cục .
Nó đứng đó tay bấu vào nhau nhìn tấm lưng đã rời đi rồi lại nhìn cổng tiêu cục , nó muốn chạy đến nói cho họ biết có người muốn giết họ rằng nó là ai nó muốn kể hết về vụ việc đã xải ra ở mạc gia nhưng nó không dám vì nó biết cái tồn tại đó không để cho nó làm đều đó có thể nó còn chưa trả được thù thì e rằng nó phải chết cùng họ , nó đứng đó suy nghĩ rồi quyết đinh nó sẽ làm nó muốn sống muốn trả thù nó không muốn phải chết lúc này .
Nó vội chạy đến tiêu cục chỗ hai người đang đứng gác cất tiếng khóc rồi nói " đại thúc ơi cháu bị lạc đường cháu không biết cha mẹ cháu đâu rồi " khuôn mặt đáng yêu non nớt của nó làm cho cả hai thị vệ phải mủi lòng , bỗng dưng có âm thanh phát ra " a tam , a tứ có chuyện gì vậy sau đứa trẻ đáng yêu này lại khóc " một thiếu phụ nhân đang diều đứa trẻ đi sang cất tiếng nói , " khởi bẩm phủ nhân đứa trẻ này bị lạc ạ " , thiếu phụ nhân đến bên cạnh đứa trẻ ân cần hỏi thâm " nhà con ở đâu nhạc phụ nhạc mẫu là ai sao lại để con đi như thế này " vừa nói vừa khẽ xoa đầu cô bé thật đáng yêu . Cô bé thút thít khóc mà trả lời " vốn con đang đi dạo chơi cùng đại huynh do con ham chơi chạy đi thì không thì thấy đại huynh đâu nữa " .
" Bé ngoan còn vào đây cũng ta , ta sẽ cho người tìm đại huynh của con được chứ thật là cô bé đáng thương " .

Nói rồi người phu nhân dẫn cô bé ấy vào phủ mà không biết được rằng cô bé đáng yêu đến thế sẽ mang lại cái chết cho cả gia đình .
Sau khi vào nhà nó được dẫn tới một biệt viện ở đó nó được ăn bánh rồi ngồi chơi đùa với người bạn mới của mình , thị nữ ai cũng thích nó nó quả là quá đáng yêu ai cũng muốn nựng muốn chạm vào .
Chơi chán nữa ngày cô bé cất tiếng nói " tỷ tỷ muội muội muốn đi vệ sinh tỷ tỷ có thể dẫn muội đi được không " người thị nữ nở nụ cười hiền lành dẫn nó đi rồi căng dặn " khi nào đi xong thì quay trở lại sảnh chính đừng đi lung tung không thì bị lạc nữa đó tỷ tỷ sẽ lo lắng đó " rồi tủm tỉm cười với cô bé đáng yêu rồi quay đi .
Nụ cười của nó chợt tắt rồi quay sáng nhìn vào cái giếng mà lúc bước vào nó đã thấy. thiếu chủ đã nói cả phủ này dùng nước giếng này để sinh hoạt thì chắc là nó rồi , sao một hồi suy nghĩ nó đi đến giếng rồi cho lọ thuốc độc xuống dưới , đây là độc đoạn tâm loại độc đặc biệt chỉ có ảnh mới có chỉ cần uống vào thì lập tức tâm mạch tự đoạn mà chết , nó quay đi rồi tự nói " hôm nay muội rất vui vui lắm nhưng xin lỗi , bản thân chỉ có thể làm những việc mà mình không muốn xin lỗi mọi người " nó cất bước đi trở về sảnh chính sau khi ăn uống no nê nó liền mượn cớ buồn ngủ rồi ngủ thiếp đi . Khi nó tỉnh dậy thì thấy một ánh mắt đang nhìn nó một cách lạnh lùng xung quanh đó có vài xác chết bị cắt yết hầu một vài xác thì có lẽ do độc mà chết giọng nói lạnh lùng cất lên " ngươi làm không tệ làm tốt lắm " rồi nắm lấy đôi tay nó dẫn đi .
Trên đường bước ra khỏi phủ nó nhìn thấy thi thể của vị phụ nhân lúc nãy đã chết đi tay vẫn đang nắm chặt lấy tay đứa bé nó không dám nhìn mà cất bước thật vội . Đêm hôm ấy người ta thấy có hai con người một lớn một nhỏ thật xinh đẹp bước đi trên phố , đêm hôm ấy có tuyết rơi ở vạn An thành .
Ta đã từng hỏi chàng có bao giờ chàng nói thật với ta
Có bao giờ chàng không lừa ta
Có bao giờ chàng thật sự sẽ giết ta
Có bao giờ chàng nghĩ sẽ từ bỏ tất cả cùng ta nối duyên kiếp này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro