chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nanhhh

Cảm nhận được sự mát lạnh bên tai, Lục Tây sững người không dám cử động, thậm chí còn vô tình mà nín thở.

Cảm nhận được sự ấm áp và mùi hương bên cạnh thật sự thơm, nhưng thứ lọt vào tai cậu vậy mà lại là giọng nói của một người đàn ông.

Trầm và khàn, giống như gió lan tỏa thổi vào vỏ ốc xà cừ.

Lục Tây hơi quay đầu về phía phát ra giọng nói, liền thấy Nguyệt Sát đang tựa cằm lên vai mình, hai cánh tay mảnh khảnh mà mạnh mẽ ôm chặt lấy cơ thể cậu, như thể ngay cả hơi thở và nhịp tim của cậu cũng bị cầm tù vậy.

Lục Tây vẫn không thể tin vào suy đoán của chính mình: "Ngươi là ... em trai ta?Ngươi có phải là A Sát không?"

Nguyệt Sát mái tóc dài buông xõa, dưới ánh nến mờ ảo, cậu nhận ra đường nét trên khuôn mặt nghiêng của hắn thật sắc sảo, so với cô tiểu thư Nguyệt lập dị trước đây, cảm giác như đã hoàn toàn thay đổi.

Giống như đổi thành một người khác vậy.

Hoặc là, người này căn bản không phải nàng, thi thể trên giường đã chết không biết bao lâu chính là Nguyệt Sát chân chính.

Người đàn ông bật cười khi nghe những lời của Lục Tây, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo đang sợ hãi của cậu, nâng nó lên và lắc trước mặt anh ta: "Mỗ ca, em là Chiêu Sát."

Nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Lục Tây, nụ cười trên khuôn mặt hắn ta càng đậm hơn: "Ca, Anh thậm chí còn quên tên của em?"

Lục Tây cảm thấy ớn lạnh sống lưng và bị kích thích bởi nụ cười đáng sợ này, cậu muốn hất tay Chiêu Sát ra, nhưng người bên kia đã túm lấy cổ anh từ phía sau, túm lấy cổ áo anh và đập cậu xuống giường.

Với một tiếng thịch bị bóp nghẹt, Lục Tây cảm thấy xương cốt của mình sắp gãy rời ra, nằm cùng với xác chết lạnh lẽo trên giường, cậu vô thức muốn đẩy cái chạm lạnh lẽo trên tay ra, nhưng sau khi vùng vẫy vài lần trong bóng tối, cậu nghe thấy một tiếng đâm, giống như tiếng xé giấy, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, phát hiện cánh tay của "Tsuki" nằm trên giường đã bị hắn bẻ gãy, rơi xuống chăn bông.

Mặc dù cảnh tượng này trông thật đáng sợ, nhưng Lục Tây dù sao cũng đã trải qua ba ngục tối và phẩm chất tâm lý của cậu phải mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường. Cậu nhìn vào cánh tay bị gãy và ngay lập tức phát hiện ra vấn đề. Tại sao cánh tay đó lại rơi ra? Không có máu ở tất cả? !

Trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cậu vươn tay thăm dò nắm lấy một nắm, quả nhiên cảm nhận được một loại kết cấu kỳ dị, so với da người thô ráp, nhưng lại so với giấy bình thường tinh xảo, một loại hai loại kết cấu ở giữa chạm vào. .

Lục Tây đưa tay ra và nhặt cánh tay bị anh ta bóp nát, trên phần bị gãy, cậu nhìn thấy những mẩu giấy vụn và bông gòn được nhồi, xung quanh bên trong còn có dấu vết của hồ khô.

Nó thực sự được làm bằng giấy!

Cậu nhìn gương mặt không khác gì người thật trên giường, nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống trong lòng, không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự chấn động trong lòng cậu giờ phút này.

Ngay cả lỗ chân lông trên da cũng lộ rõ, đường viền môi, dấu vân tay và nốt ruồi nhỏ ẩn sau thái dương, mọi thứ đều được thực hiện một cách tinh xảo không chê vào đâu được.

Chưa kể trong thời đại vật chất khan hiếm như hiện nay, kể cả thời hiện đại, mức độ giả dối này là hoàn toàn không thể đạt được. Xxs-②

Chiêu Sát nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Tây, và bóng đen do thân hình mảnh khảnh của cậu bao trùm lấy hắn, "Mỗ ca, hai mươi năm không gặp, anh không có gì muốn nói với em sao?"

Hai mươi năm...

Lục Tây nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ của cậu, vậy ra nó đã xảy ra hai mươi năm trước sao?

Cậu bé trong mộng mới 6,7 tuổi, cao đến eo Chiêu Mỗ, nhưng Chiêu Sát trước mặt đã cao hơn cậu hai cái đầu.

Nghĩ đến cảnh Chiêu Mỗ ăn cắp gà nướng và bỏ mặc em trai mình đói khát trong nhà tang lễ, Lục Tây chỉ cảm thấy quặn thắt tim gan, tại sao lần nào cậu cũng phải đổ vỏ cho nhân vật vậy...

Lục Tây vội vàng vắt hai hàng nước mắt: "Khi đó anh bị ma ám, đánh mắng em. Anh không trả chiếc nhẫn mẹ để lại cho em, mua gà quay về nhà ăn một mình, để em tự mình canh giữ ngày mẫu thân qua đời ở tang đường, hiện tại ca biết mình sai rồi! Lần này huynh đệ chúng ta cuối cùng cũng gặp lại, ca nhất định sẽ bù đắp cho ngươi!"

Lục Tây trước đây đã xem qua phim truyền hình, mỗi lần nhìn thấy nhân vật phản diện quỳ trước mặt nhân vật chính khóc lóc thú tội, anh đều cảm thấy nóng mắt, anh tự hỏi biên kịch có ngu ngốc như vậy không, đạo đức giả rõ ràng như vậy cơ mà?

Nhưng bây giờ, thay vào đó, Lục Tây đã ở trên sân khấu, Lục Tây chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cậu không biết phải nói gì nữa, dù sao thì cậu và Chiêu Sát có một khoảng cách rất lớn về kích thước cơ thể và năng lực.

Quan trọng nhất là cậu căn bản không biết tính tình của đối phương, cho dù lừa gạt cũng không tìm được cái cớ thích hợp.

Quả nhiên, Chiêu Sát cũng không tin vào kỹ năng diễn xuất nóng mắt của cậu, cười lạnh một tiếng, nắm lấy cằm Lục Tây, ép cậu ngẩng đầu lên: "Nhẫn, gà nướng? Mỗ ca, anh quên chuyện quan trọng nhất rồi sao?"

"?...Điều quan trọng nhất..." Quai hàm của Lục Tây kêu răng rắc sau khi bị siết chặt, Chiêu Sát cúi xuống nhìn cậu chằm chằm, vắt óc suy nghĩ, nhưng cậu cũng không thể nghĩ ra thứ gì khác mà hắn để lại.

Trong giấc mơ, xuất hiện cậu cầm nhẫn, mua gà quay, sau đó ném Chiêu Sát đến nhà tang lễ ở Y Trang, còn có chuyện gì nữa không?

Sau khi Lục Tây suy nghĩ một lúc lâu, như thể không thể đợi được nữa, Chiêu Sát véo cằm Lục Tây và cúi đầu xuống ngang hàng với nó, đôi mắt đen như cái hố không đáy, gió lạnh thổi qua về phía cậu: "Sau khi mẹ tôi mất, anh đã mang toàn bộ số tiền của gia đình và của hồi môn của mẹ để lại đi đánh bạc thua sạch, sau đó còn cho vay nặng lãi, nợ cờ bạc số tiền lớn, trả không nổi, anh bị chủ nợ đuổi khắp nơi nên phải chạy trốn. Tôi đi xin ăn khắp nơi để anh không bị chết đói, chưa một lần nghĩ đến việc bỏ rơi ngươi nhưng còn anh...... "

Nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Chiêu Sát, Lục Tây đột nhiên có dự cảm không lành.

Chiêu Sát vỗ vào mặt Lục Tây hai lần: "Vậy mà anh thực sự đã gửi tôi cho ông già biến thái Vương Kỳ Tài để trả nợ. Anh có biết sau đó tôi đã trải qua những gì không?"

Nhìn thấy vẻ mặt của Chiêu Sát, trái tim của Lục Tây đập lỡ một nhịp, cậu lập tức lo lắng hỏi: "Em đã trải qua chuyện gì vậy?"

Thấy Lục Tây đột nhiên trở nên lo lắng, Chiêu Sát cảm thấy khó xử không thể tả.

Người này thực sự lo lắng cho cậu?

Thật nực cười.

Chiêu Sát ném khuôn mặt của Lục Tây đi, và chà ngón tay như thể cậu ta đã chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, "Tôi đánh ông ta và nhảy tường để trốn thoát, nhưng tôi bị người hầu đuổi theo, cả hai chân đều bị bắn, tôi loạng choạng xuống sông và bị dòng nước cuốn trôi."

Lục Tây tưởng tượng đến cảnh tượng đó, không khỏi tò mò hỏi: "Vậy em làm sao sống sót?"

Chiêu Sát thờ ơ nói: "Đó không phải chuyện của anh. Nhưng anh vừa nói sẽ bồi thường cho tôi, vậy anh đã nghĩ đến phương thức bồi thường gì rồi?"

Không ngờ Chiêu Sát lại nói như vậy, vậy có nghĩa là trong chuyện này vẫn còn chỗ để động thủ?

Lục Tây vội vàng đồng ý: "Chỉ cần em yêu cầu, anh sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng!"

Không ngờ, Chiêu Sát lập tức đưa ra yêu cầu: "Được,vậy anh để Hạ Kim Bảo cưới tôi, tôi sẽ thả anh đi."

"..." Lục Tây nhìn chiều cao hơn 1,9 mét của Chiêu Sát liền cảm thấy đau răng: "Em là đàn ông, cưới nó kiểu gì?"

Chiêu Sát: "Chỉ cần anh nói thì anh ta nhất định sẽ nghe, sao? Không phải muốn bồi thường cho tôi à? Vậy sao không thể thực hiện yêu cầu nhỏ nhoi như vậy?"

Một yêu cầu nhỏ nhoi như vậy?

Chỗ nào nhỏ nhoi vậy?

Lục Tây đấu tranh một lúc lâu và vẫn lắc đầu, "Không được, anh có thể làm bất cứ điều gì em muốn nhưng không được liên quan tới người khác, Hạ Kim Bảo cũng không nợ anh điều gì nên không có lí do gì để nó sử dụng tính mạng để chuộc tội cho anh ."

Chiêu Sát không ngờ cậu lại có chút tình người như vậy, hắn ta đột nhiên nhìn Lục Tây với ánh mắt vui tươi, "Lúc này mà anh còn biết quan tâm người khác. Sao không thấy anh sử dụng tấm lòng bồ tát đó khi anh dùng tôi để trả nợ?"

Lục Tây: "..." Tôi nói tôi không phải người dùng anh để trả nợ anh tin?

Chiêu Sát: "Nói một cách ngắn gọn,ngươi có giúp hay không."

Lục Tây sắc mặt đại biến: "Van cầu em đổi điều kiện được không? Chỉ cần không dây dưa với người khác, anh sẽ đồng ý chặt tay chặt chân."

Chiêu Sát thực sự không hề khách khí với cậu, trực tiếp lấy một con dao và ném cho Lục Tây, "Ồ, được, vậy hãy cắt một vài ngón tay của anh để cho tôi thấy thành ý của đi."

Lục Tây: "..."

Cuối cùng Lục Tây chỉ đành sẵn sàng dốc toàn lực, dù sao lá bùa an toàn vẫn có thể thực hiện một điều ước, quan trọng là để cậu chí ít đỡ đau khi chặt ngón tay, cho dù chảy máu, chỉ cần giữ lại mạng sống là hoàn thành nhiệm vụ .

Lục Tây liếc Chiêu Sát: "Vậy nếu anh làm, em có tin anh không?"

Chiêu Sát mỉm cười, thái độ khinh thường của hắn ta lộ rõ.

Lục Tây nhặt con dao bị cắm vào chăn và cầm nó để chặt bốn ngón của bàn tay trái, để có một khoảng thời gian vui vẻ với con dao Lục Tây vừa sử dụng sức lực lớn nhất của cơ thể đồng thời bấm vào nút an toàn trong hệ thống, vừa định bấm vào, cổ tay phải của cậu đột nhiên bị một lực kéo rất mạnh ngăn lại.

Trong một tích tắc, lưỡi dao treo lơ lửng trên tay, chỉ còn cách ngón tay trái một phần mười cm. Ở khoảng cách ngắn như vậy, nếu không kịp dừng thì tay cậu đã thực sự tàn phế.

Lục Tây kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Chiêu Sát: "Em..."

Nhìn vào khuôn mặt của Chiêu Sát, Lục Tây chỉ cảm thấy biểu hiện của bên kia rất kỳ lạ, nói rằng sự tức giận hình như không phải, giống hơn là sự thất vọng, và cậu không biết liệu đó có phải là do Lục Tây không hợp tác hay không hay là vì tức giận không đạt được thứ mình muốn ở Lục Tây của Chiêu Sát.

Hắn ta đột nhiên nắm lấy tóc của Lục Tây, lật cậu lại và ném cậu lên giường, Lục Tây cảm thấy áo choàng của cậu bị nhấc lên, thắt lưng trên quần bị kéo ra, và toàn bộ mông của cậu lộ ra ngoài không khí, thật khó chịu, da cậu thực sự đã nổi da gà.

Lục Tây bị bóp gáy nên cậu chỉ có thể đập trán vào chăn bông, khó khăn quay đầu nhìn lại thì thấy Chiêu Sát không biết từ đâu tìm được một chiếc hộp gỗ gụ, mở ra và lấy ra một chiếc XX giả từ bên trong.

Chết tiệt, đây là định làm gì vậy? !

Lục Tây nhìn thứ trong tay Chiêu Sát, và từ từ nhìn vào mắt Chiêu Sát, cậu đột nhiên run lên, và vội vàng vùng vẫy: "Ngươi định làm gì vậy?!"

Chiêu Sát: "Không phải anh yêu cầu tôi thay đổi điều kiện sao? Nếu anh có thể dùng tôi để trả hết nợ, vậy tôi cũng sẽ để anh nếm thử cảm giác của tôi, như thế nào."

Lục Tây gần như muốn khóc, cậu nghĩ rằng hắn đây là đang bắt nạt người khác, nhưng cậu không dám nói ra, nếu cậu làm vậy, cậu sợ Chiêu Sát sẽ không do dự mà xông vào mất.

Thoạt nhìn, thứ này có vẻ làm theo kích thước của con người, nó rốt cuộc là đồ chơi tình dục hay dụng cụ tra tấn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro