Chương 8 : Ừ ! chồng giết em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(8)

Trong tâm thức của cô khi nào cũng là anh, lúc nào cũng vậy, cố định một suy nghĩ và cũng như cố định một quy luật.

Triết Diệp lạnh lùng đi thẳng vào phòng cấp cứu. Nhìn Khiết Nhi không một chút sức sống khiến tâm tình anh vô cùng tốt, có lẽ là thực sự tốt. Vì anh không muốn phải nhìn thấy cô nữa.

"Chết đi để cô được giải thoát và chúng ta không nợ gì nhau."

Anh đưa bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, nơi miệng cô là bình ôxi hơi thở của cô đang dần yếu đi, anh nhìn cô nói lời sau cuối: "Tôi đã từng hứa nếu cô chết, tôi sẽ bố thí cho cô một ngày yêu. Như bây giờ tôi đang thực hiện lời hứa, bố thí cho cô một cái nắm tay xem như tôi không nợ gì cô nữa."

Lão quản gia ông xông vào phòng cấp cứu. Ông  qùy trước mặt anh van xin:

"Cậu chủ tôi xin cậu... tôi xin cậu hãy cứu tiểu thư. Tôi xin cậu Khiết Nhi chỉ còn sống được ba tháng nữa thôi. Tôi xin cậu hãy cứu tiểu thư đi mà..."

Anh đôi mắt khẻ động hỏi ngược: "Ba tháng ý ông là gì?"

Lão quản gia nghẹn ngào nói: "Tiểu thư cô ấy bị chất độc hoành hành, từ lần nhập viện trước tiểu thư đã bị trúng độc. Tính mạng của tiểu thư không còn bao lâu nữa... tôi xin cậu, xin cậu đừng nhẫn tâm như vậy, xin cậu hãy cứu lấy tiểu thư một lần thôi, tôi xin cậu.

Anh chầm ngâm rơi vào suy nghĩ, trúng độc làm sao có thể trúng độc? Đang miên man suy nghĩ thì bàn tay đã lỡ loét vì bỏng cuả cô nắm lấy tay anh khiến anh giật mình, đôi mắt nhắm nghiền kia đang chảy xuống những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt trong veo lại khiến anh cảm thấy thật sự khó chịu trong lòng, giây phút ấy anh quyết định giữ lại mạng sống của cô.

"Cứu cô ta đi."

Sau đó liền rời đi.

Lão quản gia thầm tạ ơn trời vì ít nhất cậu chủ của họ còn một tia tình người.

.
.
.

(TẠI BIỆT THỰ)

Ả thấy anh về liền chạy lại ôm chầm lấy anh, ngọt ngào nhìn anh hỏi: "Diệp anh đã về."

Anh ôm ả giọng đầy trách khứ: "Em đang mang thai chú ý đến sức khỏe, không được chạy như vậy nữa biết không?"

"Vì người ta nhớ anh mà."

"Đồ ngốc anh cũng nhớ em."

"Diệp,vợ anh thế nào rồi?"

"Cô ta đã qua cơn nguy kịch. Mọi thứ ổn rồi." Triết Diệp nhớ đến lúc vừa rồi, trong lòng cũng có ít nhiều suy nghĩ.

Ả đôi mắt chuyển động, tiếp tục hỏi: "Vậy ư? Thế tốt rồi."

"Em quan tâm đến con ngốc ấy làm gì? Nào đi vào trong anh cùng em ăn cơm."

"Anh đi tắm đi. Em đợi anh." Ả dịu dàng nói.

"Được."

Đợi anh đi khuất đôi mắt ả trở nên ác độc, ả chửi thề: "Mẹ kiếp chính tay tao sẽ dập nát mày, chờ xem."

Diệp anh không muốn để cô ta chết? Thì tôi thay anh hủy hoại tất cả ? Anh chỉ có thể là của tôi. Cuả riêng Á Nhạ này mà thôi.

.
.
.

(10 Ngày Sau )

Vì bản thân mang thai nên ả ở nhà, cũng tốt thôi ả đang chờ con ngốc kia trở về.Trong lòng ả đây sốt ruột, quái lạ đã 10 ngày nhưng tại sao con ngốc ấy vẫn chưa về?

"..."

Hôm nay cũng là ngày Khiết Nhi xuất viện.

Khiết Nhi nhìn lão quản gia đôi mắt sợ hãi nói: "Cháu không muốn về nhà. Chị ta đánh cháu... chị ta tạt nước lên tay cháu... cháu sợ lắm."

Lão quản gia đôi mắt đau lòng lên tiếng trấn an cô: "Tiểu thư đừng sợ. Lần này lão sẽ bảo vệ tiểu thư, ngoan chúng ta cùng  trở về nhà được không?"

Khiết Nhi chỉ biết nghe lời Không dám nói gì cùng lão quản gia trở về nhà.

Chỉ là bản thân biết rằng lần này e là lành ít mà dữ thì nhiều, cô có ngốc đến đâu đi nữa, người muốn hại chết mình chẳng lẽ lại không biết? Điều đắng cay nhất là biết đó, biết rõ đó, vậy mà lại không biết dùng lời lẽ như thế nào để diễn tả cho mọi người hiểu.

[...]

Đứng trước cửa chính Khiết Nhi run sợ đi vào.

Ả khoanh tay khinh miệt nói: "Cuối cùng cũng về.Tôi còn tưởng cô chết trong bệnh viện rồi chứ?"

Lão quản gia lên tiếng: "Á Nhạ tiểu thư đừng quên ai là vợ của cậu chủ, dù gì tiểu thư cũng không nên qúa đáng với chủ nhà."

"Ông cũng chỉ là lão già chết tiệt mà ông dám nói tôi vậy à? Già rồi thì đi tích đức đi không ra đường cẩn thận xe cán chết ông." Ả tức giận nói.

Lão coi như không nghe thấy gì quay lại nhìn cô cất tiếng: "Khiết Nhi tiểu thư để lão đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi.l

Nói xong Khiết Nhi cũng ngoan ngoãn đi theo, thấy bản thân bị xem như không khí ả tức giận đị lại túm mạnh bàn tay đang băng bó của cô nghiến răng, nghiến lợi chửi: "Tao đang nói chuyện với mày mà mày câm à?"

Khiết Nhi đau đớn vì bị chạm vào vết thương đôi mắt rưng rưng như sáp khóc nói: "Chị tránh xa em ra, chị là đồ ác qũy... chị đi ra chỗ khác đi."

Lão quản gia tức giận, không nghĩ có lão và đông đảo người giúp việc ở đây như vậy mà Á Nhạ kia không xem ai ra gì. Càng ngày càng quá đáng, chỉ trách cậu chủ của họ mãi không thấy hình ảnh này, hoàn cảnh này và con người độc ác này.

"Á Nhạ cô đừng tưởng cậu chủ dung túng cô, thì cô thích làm gì thì làm mau buông tay tiểu thư ra. Trước khi tôi báo cảnh sát cô đang cô ý mưu sát người khác." Lão nghiêm giọng nói.

"Á chà chà nay một già một ngu lên mặt với tôi cơ à, này thì buông này." Vừa nói ả vừa vung tay tát mạnh vào mặt cô.

Sau đó liền cười nhếch môi tự lấy tay tát mạnh vào mặt mình, sau đó nằm xuống sàn nhà ôm mặt khóc nức nở.

Mọi người không ai hiểu gì, thì âm thanh lạnh lẽo vang lên: "Mấy người làm gì Á Nhạ?"

Ả nhìn ra cửa thấy anh thì khóc lóc nói: "Diệp vợ đánh em. Cô ta muốn giết con chúng ta."

Lão quản gia phục hồi trạng thái vội lên tiếng giải thích: Không như cậu chủ thấy đâu là Á Nhạ tiểu thư tự mình..."

Chưa để lão nói hết câu anh đã quát lên: "Câm mồm."

Cô nhìn thấy anh vội nói: "Chồng ơi chị ấy đánh em... Là chị ấy đánh em trước rồi tự đánh vào mặt mình. Không ai làm gì chị ấy cả."

Ả khóc nấc lên giải thít: "Diệp anh phải tin em. Họ hùa nhau vào bắt nạt em, họ đánh em, họ muốn giết con chúng ta. Em không thể làm gì được họ cả."

Anh giận dữ tiến từng bước chân lại gần cô. Đôi mắt sắc lạnh lại, Triết Diệp đưa tay bóp mạnh cổ cô, lời nói là tia giận dữ hoàn toàn.

"Cô dám đánh cô ấy?Cô dám giết con tôi sao? Cô là thứ cặn bã đêm hôm ấy đáng lẽ tôi phải để cô chết đi."

Cô hơi thở khó khăn hàng nước mắt không ngừng rơi, lời nói ngắt quãng: "Em không có...em không làm gì cả, tin em được không?"

"Cậu chủ xin cậu bình tĩnh lại." Lão quản gia sợ hãi nói, ông muốn can ngăn nhưng lúc này ông hiểu những lời mình nói ra đều vô nghĩa cả.

"Ông câm miệng lại cho tôi."

Ả ở bên ngoài vừa khóc vừa đổ thêm dầu vào lửa: "Diệp em sợ lắm... nó là qủy dữ."

Bàn tay anh càng thêm sức.

"Đụng đến người tôi yêu?Tôi không ngại khiến cô hối hận khi tồn tại trên cõi đời này?"

Cô đôi mắt lặng lại, hơi thở khó khăn cô hỏi: "Diệp anh không tin em ư?"

"Tin? Tôi tin bây giờ chính tôi sẽ giết chết cô? Loại phụ nữ rắn độc vì sao tôi phải tin cô?" Triết Diệp sững người lại.

" Ừ... Chồng giết em đi."

Hết chương 8 .

Truyện Vợ Ngốc đã có group, muốn đọc nhanh hơn thì vào group nhé🥰🥰

Bình chọn sao cho tớ nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uyển