2. Cơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


2. Cơm

Vầng dương vừa ló dạng. Sương trắng còn mịt mờ đất trời. Lôi Vô Kiệt đã chuẩn bị lên đường.

Vô Tâm vào lục hành lý Tiêu Sắt, lấy ra bút, mực, giấy. Lôi Vô Kiệt nhận "đơn hàng", đọc thấy:

Gà đã làm sạch, một con. Thịt heo, một cân. Lạp xưởng, một cân. Nếp, hai cân. Nấm mộc nhĩ, ba lạng. Nấm đông cô, ba lạng. Đậu phộng một cân. Đậu xanh, một cân. Mai Quế Lộ một vò, Trúc Diệp Thanh hai vò. Ngoài ra, còn có giấy bóng kiếng, ba xấp, màu xanh, đỏ, trắng, và đèn cầy nhỏ, sáu cây.

Nấu thức ăn, ngươi mua giấy kiếng làm gì? Lôi Vô Kiệt ngơ ngác.

Vô Tâm xua xua tay: Mua đi! Tới lúc đó sẽ biết!

Tiêu Sắt vỗ trán như chợt nhớ ra cái gì. Hắn lục trong tay áo, lấy ra một đồng tiền vàng, trên có khắc chữ "An" rất tinh xảo, rồi đưa cho Vô Tâm:

Hòa Thượng, ngươi gói lại dùm ta.

Rồi quay qua Lôi Vô Kiệt: Đây là quà tặng tiểu hài tử nhà Trương Đại Thúc, không phải là tiền cho ngươi ăn hàng đâu á!

Vô Tâm chạy ra ngoài kiếm một mảnh lá chuối khô gói đồng kim tiền. Hắn còn tiểu tâm, bẻ một nhánh lá thông cài vào trang trí. Tuy chỉ dùng những vật liệu thô sơ, nhưng qua bàn tay khéo léo đã trở thành một gói quà xinh xắn.

Vô Tâm đưa gói quà cho Lôi Vô Kiệt, vui vẻ nói:

Vô Kiệt! Thượng lộ bình an!

Lôi Vô Kiệt cũng thập phần phấn kích, giơ tay vẫy vẫy:

Ta đi! Hòa Thượng nhớ cho đám gà ăn giùm ta!

Chờ bóng dáng Lôi Vô Kiệt đã khuất xa, Vô Tâm đóng cửa lại. Quay vào trong, thấy Tiêu Sắt đang lười biếng ngồi nằm trên ghế dài, hắn bước tới, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Sắt. Miệng nở nụ cười xấu xa: Tiêu, Lão, Bản...

Bàn tay vừa trờ tới eo ai thì cửa bỗng nhiên... bật mở!

Lôi Vô Kiệt ló đầu vào, nói như reo lên:

Tiêu Sắt, ngươi chưa đưa ta tiền chợ a?

(...)

Hòa Thượng, tới giờ cho gà ăn rồi, sao ngươi còn ngồi đây?

(...)

(Ráng nhịn, ráng nhịn... Muốn nên việc "lớn" phải biết nhẫn nhịn!)

Cuối cùng, Lôi Vô Kiệt, một người, một giỏ, cũng thật lên đường...

Khi Lôi Vô Kiệt tới thị trấn thì mặt trời đã đứng bóng. Hắn hỏi thăm cửa hàng con trai Trương lão. Đó là một cửa hàng bán trà, tuy nhỏ nhưng rất khang trang.

Trương đại thúc, Trương đại tẩu thấy Lôi Vô Kiệt hết sức mừng rỡ. Cảm tạ bọn hắn đã ở lại trông nhà. Rồi lấy trong tủ ra mấy phẩm trà thượng hảo hạng tặng qua. Lại hỏi tới đây có chuyện gì.

Lôi Vô Kiệt nói có mấy thứ cần mua ngoài chợ nên ghé thăm gia đình. Nói rồi, cúi đầu chào, bước đi.

Nhưng, vừa đi khỏi, hắn mới chợt nhớ ra món quà còn nằm trong túi. Lật đật, chạy về tìm lại Trương lão.

Nhìn gói quà nho nhỏ, vuông vức. Nhìn nhánh lá thông xanh mướt nổi bật trên nền lá chuối khô nâu. Trương đại thẩm không khỏi tấm tắc:

Ai da, vị công tử nào mà khéo tay quá nha. Ông bà mình nói: "Học ăn, học nói, học gói, học mở" thiệt là không sai mà.

Lôi Vô Kiệt vui vẻ trả lời: Là Tiêu Sắt quà, Vô Tâm gói.

Trương đại thúc cười bảo: Còn Lôi công tử cất công đưa quà tới tận đây. Thật đáng quý, đáng quý!

Gói quà cuối cùng được mở ra. Khỏi nói, vợ chồng Trương lão cả đời chưa từng nhận được thứ quý giá như thế nên thập phần mừng vui, hết lời cảm tạ.

Vì đang là ngày thứ nhất Tết Hàn Thực nên chợ búa không tấp nập như lúc thường. Nhưng loay hoay nửa ngày, cuối cùng, Lôi Vô Kiệt cũng tìm được đầy đủ các món Vô Tâm dặn mua. Hắn hớn hở cất bước trở về.

Tiêu Sắt, Vô Tâm... Ta đã về!

Lôi Vô Kiệt vừa bước vào sân đã lên tiếng gọi to.

Cửa bật mở, một viên đầu trọc ló ra:

Lôi Vô Kiệt! Đi đường mệt không?

Áo trắng mau mắn chạy ra, đỡ lấy giỏ mây nặng trĩu trên vai áo đỏ.

(A! Có người tử tế dữ nha!)

Lôi Vô Kiệt bước vào nhà. Trong nhà đã lên đèn.

Áo xanh nửa nằm nửa ngồi người trên trương ghế dài. Vẻ lười biếng như chú mèo vừa ăn no nê chẳng buồn nhúc nhích. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xéo qua khuôn mặt xương xương. Đôi môi mỏng phản quang trông ra mọng mọng lại hồng hồng.

Vô Kiệt, ngươi chắc đang khát, trà nóng đây, uống đi! Vô Tâm hai tay bưng một chén nước bốc khói hôi hổi, bước tới, trao qua.

A! Vừa thổi, vừa uống, Lôi Vô Kiệt tấm tắc, tấm tắc: Hòa Thượng ngươi thiệt tử tế a! Ta đúng là quá khát nước!

Ngồi một bên, nhìn hết, Tiêu Sắt ôm tay, môi hơi bĩu. Đúng là, đã bị ăn quịt còn phải cảm ơn!

Trời bên ngoài đã tối, nhưng Vô Tâm khắp mặt mày như vầng dương tỏa rạng. Ấn ký son trên trán dường như cũng thẫm đỏ hơn.

Hắn vui vẻ nói: Ngươi nghỉ ngơi chút đi. Ta dọn đồ ăn lên ngay.

Hai ngươi chưa ăn a? Còn đợi ta sao? Lôi Vô Kiệt xúc động tới suýt bật khóc.

Tiêu Sắt mắt trợn ngược. Ngốc tử này, thật đúng là... hết thuốc chữa!

Áo đỏ thiệt có chút đầu to, não nhỏ, nhưng thiệt ra, không quá ngốc. Bởi, dưng không, Lôi Vô Kiệt thấy có điều quái quái: Cả hai tiểu tử kia dường như có gì đó... sai sai?

Vô Tâm thường ngày, cử chỉ hắn linh hoạt, giọng nói hắn thanh thúy. Lúc này đây, chân là như đang lướt trên mây, giọng là chim sơn ca véo von dường như!

Còn Tiêu Sắt, thường ngày một bộ biếng lười. Lúc này, lại càng lười biếng. Tay thỉnh thoảng xoa xoa eo, miệng như lẩm bẩm gì đó?

("Chết con lừa trọc!" hẳn là?)

Chưa tới một nén nhang, Vô Tâm đã bưng lên một dĩa khoai lang chiên dòn, vàng rộm. Thêm ba chén khoai tây hầm nấm, nóng hôi hổi. Nhưng không ngồi xuống bàn mà lại quay trở vào trong bếp.

Loáng sau, Vô Tâm bước ra, hai tay bưng một cái dĩa bàn lớn. Trên dĩa, một con cá to, chiên sả vàng ươm, mùi thơm bốc lên nhức mũi.

Nhìn thấy cá, mắt Lôi Vô Kiệt sáng rực. Hắn nuốt nước miếng. Từ từ, cũng nên tỏ vẻ lịch sự chút chứ: Tiêu Sắt, Vô Tâm, hai ngươi ăn cá?

Tiêu Sắt chậm thật chậm ngồi thẳng lên - Cái eo thiệt không khỏe mà - Giọng nhàn nhạt: Tiểu Khiêng Hàng, ngươi ăn đi. Ta không đói.

Vô Tâm chắp tay, nghiêm trang: Người xuất gia, không ăn mặn!

Không chút khách sáo. Lôi Vô Kiệt lấy tay xé cá ăn. Quá ngon, quá ngon! Hắn tấm tắc: Hòa Thượng, ngươi không ăn thiệt uổng. Cá chiên ngon không thể tả!

Vậy sao? Vô Tâm nhướng mày: Nếu ngươi nói thế, lần sau tiểu tăng sẽ nếm thử. Nhưng, trước hết phải bóp cho cá thiệt là mềm, rồi chiên thiệt là vàng, rồi mới ăn.

Hả? Lôi Vô Kiệt ngưng ăn, tròn mắt ngó Vô Tâm:

Tại sao phải bóp cá thiệt mềm?

A! Vô Tâm cười cười, chữa:

Ý ta là bóp muối!

Nói xong, bất giác hắn liếc mắt nhìn qua Tiêu Sắt, thì thấy thính tai ai kia đã hồng thấu lên. nhưng Tiêu Sắt chỉ im lặng, đưa ngón tay khẩy khẩy mấy miếng khoai chiên.

Nhìn Vô Tâm lấy ra bát cơm nguội bỏ vào chén khoai hầm ăn thêm. Lôi Vô Kiệt lại thắc mắc:

Hòa Thượng! Ngươi coi bộ đói dữ a? Hôm nay chắc lao động hơi bị nhiều?

Được lời như cởi tấc lòng, Vô Tâm bật cười ha ha:

Phải, phải, hôm nay tiểu tăng thật sự là "lao động" quá mức, quá mức rồi!

Như an ủi, Lôi Vô Kiệt ân cần:

Không lo, không lo. Ngày mai có ta ở đây, sẽ phụ thêm một tay. Ta ngươi cùng nhau "lao động" ha?

Vừa nói xong, Lôi Vô Kiệt chợt thấy xương sống hơi lạnh lạnh. Quay qua thì gặp Tiêu Sắt đang nhìn hắn với đôi con mắt mang hình viên đạn:

Đồ ăn nhiều như vầy còn không bỏ kín miệng ngươi! Ngươi còn nói nữa, ta bảo đảm, trong mâm cỗ tết sẽ có thêm một cái đầu heo!

Ô, ô, ta có nói gì sai sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro