Anh đến đáp ứng nguyện vọng của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mua một số đồ cần thiết xong, Hà Minh Nhiên có hơi ngại người bên cạnh, dù sao cũng là do anh vô tình bị kéo đi cùng, nhưng cô vẫn nói nhỏ với Hứa Đông:

" Anh, giúp em qua bác sĩ Trương một chút, em cần lấy thêm thuốc "
Hứa Đông không nói nhiều, lập tức đồng ý yêu cầu của em gái nhỏ, dặn tài xế đến phòng khám của bác sĩ Trương. Mạc Thiệu Khiêm chăm chú nhìn cô, trong lòng có suy nghĩ riêng. Anh biết, bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lí nổi tiếng thành phố A, cô gái trông có vẻ năng động, hoạt bát nhưng lại có vấn đề tâm lí? lại cần đi kê thuốc từ bác sĩ tâm lí, bệnh chắc hẳn không nhẹ. Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, Hà Minh Nhiên cười xoà, cô không muốn để nhiều người biết về bệnh trầm cảm của mình, ngay cả bố mẹ và Mộ An cũng không hay biết, chỉ duy nhất Hứa Đông và bác sĩ Trương là người hiểu rõ nhất bệnh trạng của cô. Nhưng Hà Minh Nhiên cảm thấy, có lẽ giờ người đàn ông ngồi bên cạnh cũng biết rồi, sự tự ti trong lòng như sóng cuộn trỗi dậy mạnh mẽ, cô khẳng định bản thân không có tiền đồ, không biết vì sao nhưng khi ngồi cùng người này, cô không muốn anh nhìn thấy khuyết điểm của mình, cô suy nghĩ từ sáng đến giờ, vóc dáng hay mùi hương của người đàn ông hoàn toàn trùng khớp với người trong giấc mơ hôm qua của cô. Mạc Thiệu Khiêm thấy người trước mắt này đặc biệt hay mất tập trung, anh khẽ cười:

" Yên tâm, anh hiểu suy nghĩ trong lòng em, sẽ giữ bí mật "
Hà Minh Nhiên có chút bất ngờ, lúc nào cũng bị anh đoán được tâm tư lại khiến cô cảm thấy hơi... xấu hổ. Hà Minh Nhiên ngại ngùng không đáp lại, tay chân lại đặt ngay ngắn đúng chỗ. Trong lòng cũng chả dám có thêm những suy nghĩ hỗn tạp khác
Sau khi đến bác sĩ Trương, ba người đi ăn nhẹ sau đó chở Hà Minh Nhiên về nhà. Trong xe lúc này chỉ còn Hứa Đông và Mạc Thiệu Khiêm:
" Anh biết là con bé sẽ không nhận ra chú mà, hai đứa cũng nhiều năm như thế chưa từng gặp lại, người ôm mộng xem ra đúng là chỉ có mình chú "

Mạc Thiệu Khiêm cười nhẹ, không đáp, cô nhóc nay lớn rồi, những chuyện không cần nhớ cư nhiên đào thải ra khỏi đầu luôn. Những năm qua Mặc Thiệu Khiêm vẫn luôn âm thầm dõi theo Hà Minh Nhiên, cũng luôn nỗ lực cố gắng bằng chính sức lực của mình để có khả năng bảo vệ cô. Chỉ là Mạc Thiệu Khiêm không ngờ tới, trong những năm mình vùi đầu vào nghiên cứu và khởi nghiệp, Hà Minh Nhiên lại như sống trong địa ngục, bệnh trầm cảm của cô ngày một nặng, đã từng nhiều lần nghĩ đến chuyện dại dột. Đối với Hà Minh Nhiên, chỉ cần cố cho hết 3 năm cao trung, cuộc đời cô mới coi như là được giải thoát, nhưng trong suốt hai năm qua, dù cố gắng phấn chấn như thế nào thì cô vẫn không tránh khỏi tiêu cực mà căn bệnh đem lại. Hà Minh Nhiên thiếu cảm giác an toàn, cô lại không thể lúc nào cũng dựa dẫm vào Hứa Đông và Mộ An. Họ có cuộc sống riêng, Hà Minh Nhiên bám víu vào chút hi vọng để không khiến cho bố mẹ và hai người bạn thân thất vọng về mình.
Mạc Thiệu Khiêm nghĩ, anh đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành đau khổ của cô, trong lòng có chút chua xót, anh muốn đem lại cuộc sống tốt cho cô gái nhỏ nhưng lại không tìm thấy lối đi, tương lai mờ mịt, anh ra đời sớm, coi như chuyện gì cũng từng trải qua, chỉ duy có lần này, đối diện trước người mình thích nhiều năm, Mạc Thiệu Khiêm mới cảm thấy mình có chút vô dụng, để cô chịu nhiều uỷ khuất.

Sau buổi đi cùng hai người đàn ông, Hà Minh Nhiên vậy mà lại có thể kết bạn với Mạc Thiệu Khiêm , trong lòng có chút kích động, vui sướng. Cũng sau ngày hôm đó, hai người bắt đầu trò chuyện, ban đầu chỉ là những câu hỏi đơn giản, lâu dần lại nói rất nhiều, rất nhiều, anh hỏi cô đã đi đến những đâu, làm những gì, nhắc nhở cô đi chơi vui vẻ, sau đó lại dặn dò uống thuốc, Hà Minh Nhiên cảm thấy mình lại như có thêm một Hứa Đông nữa bên cạnh, cô rất vui vẻ, suốt chuyến đi không ai nói chuyện cùng, có anh ấy nhắn tin qua lại cư nhiên cũng thoải mái hơn nhiều. Đọc tin nhắn của Mạc Thiệu Khiêm gửi cho mình, Hà Minh Nhiên vô thức nhắn:
( Nếu anh ở đây thật tốt, em có thể nói chuyện thoải mái hơn )
Vừa bấm gửi xong, Hà Minh Nhiên đờ đẫn, xong đó giật mình nhìn lại dòng tin nhắn bản thân vừa gửi, cô tại sao lại không có tiền đồ thế chứ, như vậy mà lại bấm gửi, tay nhỏ cuống cuồng tìm chỗ xoá, lại vô tình bấm gọi cho người bên kia. Bên kia Mạc Thiệu Khiêm thấy thông báo gọi đến cũng vội đưa mắt rời khỏi màn hình máy tính, thấy cô gái nhỏ vừa gọi lại tắt, Mạc Thiệu Khiêm có chút buồn cười, đọc được dòng tin nhắn của cô, vậy mà cười ra tiếng thật. Bố mẹ thấy con trai cười như vậy cũng có chút bất ngờ:
" Ây, Henry, con ổn không thế, trúng bùa à, từ hồi con về nước mẹ cảm thấy con như thành người khác ấy, trông cứ như tiểu mỹ nữ mới lớn học đòi yêu đương "
" Không có gì ạ, chỉ gặp một người hơi ngốc, con thấy buồn cười thôi, con ra ngoài chút "
Mạc Thiệu Khiêm đọc được dòng tin nhắn, sau đó lại thấy thu hồi vội, thấy cô gái ngốc này thật sự cho rằng anh không thấy gì, thao tác chậm như thế lại đòi xoá dấu vết đi. Mạc Thiệu Khiêm trực tiếp gọi lại, Hà Minh Nhiên nhận được điện thoại có chút bất ngờ, tay run run bấm nhận, áp điện thoại bên tai, thanh âm trầm ấm của người đàn ông phát ra:
[ Đã đến đâu rồi? Điểm cuối em dừng lại là thành phố nào?]
[ Em cũng không biết... Nhưng chắc điểm cuối là ở thành phố Y, có chuyện... gì không ạ? ]
[ Gửi địa chỉ nơi đến cho anh, anh đến đáp ứng nguyện vọng của em ]
Giọng người đàn ông trầm thấp, giọng lại mang chút ý cười, nghe được những lời cuối, tim Hà Minh Nhiên như muốn bật ra ngoài, hai má bất giác đỏ mặt, anh đã đọc được tin nhắn, hành động của cô xem ra chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi, cảm thấy thật xấu hổ, Ngồi một góc xe, Hà Minh Nhiên vừa cười tủm tỉm vừa cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại trang cá nhân của Mạc Thiệu Khiêm, trái tim thiếu nữ lại đập mạnh hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro