[01/01/2020] 09:18AM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nó đưa điện thoại cho yoongi, nằm vắt chân trái lên đầu gối chân phải, thở dài một cái.

"và đó là cách mày bị đá?"

"vâng."

yoongi cười phá lên, cười chảy cả nước mắt, vừa ngưng cười được một lúc rồi lại nhìn mặt thằng hải, sau đó tiếp tục cười.

"ối mẹ ơi hahaha...cái tình huống này..."

yoongi quệt nước mắt, run rẩy cố nhịn cười. thằng hải thở dài, cái con người quá đáng này, nỗi đau của người ta mà cứ.

"mày có biết không...hahaha...anh mày...hahaha..."

ổng lại cười, và không bình luận được gì thêm. nó chán nản ngồi bật dậy, yoongi cũng ngồi bật dậy, tay bám lên vai nó cười khanh khách.

"trời mẹ ơi...mày đang tính níu kéo con người ta ấy hả? thằng ngu, từ đầu tao đã thấy chúng mày đéo có xứng đôi gì hết á."

"thì em cũng biết mà."

"má nó, ngay năm mới mà hải bị đá."

"thì tại bả hết yêu rồi, bả bảo là em không có khả năng bảo vệ bà í."

"chứ còn gì nữa, tiền không có, danh dự lại càng không, mày chỉ có nỗi buồn vô tận và sự kích động không báo trước. tao bảo này, mai mốt đừng có quen ai hết, kệ mẹ chúng nó, ai thích mày thì kệ, đừng có như lần này nữa, được chứ? chẳng ai chịu được mày ngoài tao đâu, mở mồm câu nào là thấy sốc câu đó."

"anh không sợ anh bị như họ hả?"

"tao bị nhiều rồi nên tao mới không sợ."

nó lại trầm ngâm, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hợp lý. nó tựa đầu vào vai anh, tay đặt lên tim.

"nhưng giờ tình cảm em chưa nguôi ngoai, hay thử để ngày mai xem sao."

"cứ việc. tao không tin là hơn 4 năm lại thua 8 tháng đâu. tao biết mày thế nào, cái gì nên bỏ thì bỏ, cấm có tiếc."

"ừm..."

"hôm nay mày nói chuyện nghe dở quá. xích qua một bên, tao đi làm việc nữa. tự nhiên thất tình xong cái xà nẹo xà nẹo."

anh đẩy hải ra, phui phủi tay áo.

"à mà, lên gác xép chơi không?"

gác xép...

gác xép.

chính là nơi chứa đầy kỉ niệm nhất.

là nơi chứa những cái lồng đèn giấy cũ, chứa chậu xương rồng, chứa khung ảnh gỗ, chứa cả khung trời đầy sao mỗi khi đêm về.

lên được gác xép, ta sẽ thấy lòng nhẹ nhõm. à, chỉ có hải và yoongi có thể cảm thấy được điều đó thôi. chỉ có hai người.

"bây giờ đang nắng ấm, anh lên trước đấy nhé."

ngoái nhìn bóng lưng gầy của anh, nó tự suy nghĩ rằng đã bao lâu rồi nó không tương tư lấy bóng lưng này.

nghĩ ngợi một lúc, nó chạy vào trong lấy giấy và bút màu rồi phóng lên gác xép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro